Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên nghi ngờ Lâm Trạch chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô nhéo một cái vào đùi anh: “Bố mẹ em đang ở nhà đấy!”
“Ừm.” Lâm Trạch uống nốt nửa chai nước còn lại, điều này khiến ánh mắt anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh kiểm tra lại xem cửa đã khóa chặt chưa rồi quay lại giường, trượt xuống ôm lấy cẳng chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Anh rất có ý thức phục vụ, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh giúp em nhé.”
Hứa Nghiên từ chối, rút chân mình ra, đạp một cái vào ngực anh: “Anh mau quay lại ngủ đi!”
Lâm Trạch quỳ gối bên chân cô, xác nhận lại lần nữa: “Em không ngủ được, anh cũng không ngủ được. Thật sự không muốn à?”
Trước đây, khi tình cảm nồng nhiệt không kìm được, Lâm Trạch cũng từng đơn thuần giúp cô. Hứa Nghiên cảm thấy cảm giác đó thỏa mãn về mặt tâm lý hơn là sinh lý. Cô thích nhìn anh quỳ rạp dưới váy mình, đón nhận sự thờ phụng nhất từ anh.
Nhưng bây giờ cô đang ở nhà, phía bên kia bức tường là bố mẹ cô. Lòng xấu hổ không cho phép cô lén lút hưởng thụ như vậy.
Hứa Nghiên vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: “Em ngủ, em ngủ. Anh lại đây đi, chúng ta ôm nhau ngủ!”
Lâm Trạch bò về chỗ của mình, tắt đèn. Lần này anh quay lưng lại với cô, hy vọng hơi thở của mình không làm phiền cô.
Anh đã nhường nhịn đến mức này nhưng cô lại không biết điều, nghĩ sao anh không ôm mình nữa, liền xoay người ôm anh từ phía sau.
Chân Hứa Nghiên cọ vào lông chân anh, lởm chởm, nhột nhột, khiến người ta lại càng tò mò muốn cọ xát thêm lần nữa, cứ như một trò chơi vậy.
Lâm Trạch đưa tay giữ lấy đầu gối cô, có chút bất lực hỏi: “Em ngủ như thế này đấy à?”
Hứa Nghiên vội vàng rụt chân lại, trán áp vào lưng anh: “Ngủ rồi, ngủ rồi. Em ngủ thật rồi đây!”
Lâm Trạch mở to mắt, nghe tiếng thở đều đều của cô và tiếng tim mình bình tĩnh dần lại.
Cô như một con bạch tuộc, tay chân quấn quýt lấy anh, nóng hầm hập như một chiếc lò sưởi nhỏ.
Lâm Trạch nhận ra những tưởng tượng và miêu tả của mình về cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Anh lặng lẽ mỉm cười, dùng bàn tay bao bọc lấy mu bàn tay cô, đan các ngón tay vào nhau rồi nhắm mắt lại.
Giấc ngủ kéo dài cho đến khi chuông báo thức vang lên. Hứa Nghiên bật dậy khỏi giường, lấy lại tinh thần một lát, rồi cầm điện thoại chạy như bay về phòng mình.
Lâm Trạch nhìn bóng lưng cô chân trần bỏ chạy, trong cơn mơ màng cảm thấy cô như cô bé Lọ Lem phải trở về nhà khi tiếng chuông ngân, nhưng lại quên để lại cho anh một chiếc giày thủy tinh làm kỷ niệm.
Cô chạy vội quá, quên cả đóng cửa giúp anh.
Lâm Trạch tự mình xuống giường đi đóng cửa. Nhưng khi đi đến cửa, anh nhìn thấy Hứa Văn Tiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ chính đối diện.
Bố Hứa đang ngó về phía phòng Hứa Nghiên, rồi quay đầu nhìn Lâm Trạch, đối diện với thân trên tr*n tr** của anh, hừ lạnh một tiếng đầy bực bội.
Cảm giác lạnh ngắt này khiến Lâm Trạch tỉnh cả ngủ.
Hứa Nghiên hoàn toàn không hay biết chuyện này. Cô chỉ cảm thấy bố mình ngày càng khó tính, cứ hơi chút lại gây khó dễ cho Lâm Trạch, còn Lâm Trạch thì cứ cam chịu như vậy, trông thật đáng thương.
Cô nghĩ, đã đến lúc phải chấm dứt cuộc sống “ở chung” này rồi.
Chỉ là lệnh phong tỏa ở Thượng Hải vẫn chưa được dỡ bỏ. Nơi mà cô từng ca ngợi là “phòng chống dịch hiệu quả” lần này đã thất bại. Những ngày phong tỏa toàn thành phố kéo dài từ bảy ngày này sang bảy ngày khác. Số ca nhiễm mới vẫn tiếp tục tăng, ngày dỡ bỏ phong tỏa dường như còn ở rất xa vời.
Mỗi ngày cô đều gọi video cho Ba Đóa, hỏi thăm tình hình bên cô ấy, sợ cô ấy hết nước hết thức ăn, cũng sợ cô ấy bị bệnh mà không có ai chăm sóc.
Ba Đóa luôn nói có đồ ăn, còn bảo mình đã mập lên rồi.
Cho đến một ngày, khi cô gọi video cho Ba Đóa, cô thấy bóng dáng một người đàn ông thoáng qua. Hứa Nghiên sợ phát khiếp hét lên, tưởng mình gặp ma.
Thấy Ba Đóa bình tĩnh quay camera về phía người đàn ông kia: “À, là Trình Kha đó. Anh ấy làm được giấy thông hành nên chạy qua đây.”
Hứa Nghiên cạn lời. Cô thấy Trình Kha đeo tạp dề vào cổ, tay vòng ra sau lưng thắt nút, rồi quay đầu hỏi Ba Đóa: “Em muốn ăn chín mấy phần? Anh thấy chín bảy phần là ngon nhất.”
Hứa Nghiên tưởng anh ta đang rán bít tết.
Nhưng không.
“Chín kỹ!” Ba Đóa châm chọc anh ta: “Nấu mì ăn liền mà cũng phải làm màu nữa.”
Hứa Nghiên cười vui vẻ, không còn phải lo lắng về tình hình của Ba Đóa nữa. Vì một khi Trình Kha đã xoay sở được giấy thông hành, thì chắc chắn sẽ không để Ba Đóa chết đói đâu.
Ít nhất là mì ăn liền chín bảy phần chắc chắn sẽ có đủ.
Lúc này, cô và Lâm Trạch đã ở nhà hơn hai mươi ngày. Hứa Nghiên quyết định “đi ngược hướng” một phen, về Bắc Thành cùng Lâm Trạch trước.
Cô dặn dò Lâm Trạch: “Anh cứ nói là anh phải về xử lý công việc.”
Lâm Trạch: “Anh không có việc gì cả.”
Hứa Nghiên im lặng.
Lâm Trạch: “Thật sự không có việc gì cả.”
Hứa Nghiên: “Anh ăn chút Lưu Lưu Mai đi!” (*)
Lâm Trạch không hiểu, nhưng nhìn cô cười, anh cũng cười theo.
(*) Lưu Lưu Mai là một thương hiệu ô mai mận bên Trung, nổi tiếng với câu quảng cáo: “Ô mai của chúng tôi rất ngon. Ăn bất cứ lúc nào để giúp tinh thần sảng khoái.”
Ý của Hứa Nghiên là Lâm Trạch ăn đi để tỉnh táo lên.
Anh giải thích với Hứa Nghiên: “Nếu em vui khi ở bên bố mẹ, anh không có việc gì thì ở lại với em cũng thú vị mà. Bố em còn dạy anh nấu ăn, dạy anh đánh cờ.”
Hứa Nghiên tưởng anh phải khó chịu, không ngờ anh không hề để bụng chút nào những lời châm chọc của bố cô.
Tất nhiên, cũng có thể là do anh hoàn toàn không hiểu những lời thâm sâu ấy.
Dù sao đi nữa, cô muốn đi. Gia đình đối với cô mà nói là một pháo đài vây hãm, rời đi thì muốn về, về rồi lại muốn đi.
Hứa Nghiên hỏi Lâm Trạch: “Vậy em đi Bắc Thành, anh ở lại chơi với bố em nhé.”
Lâm Trạch: … Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Anh chọn thu dọn hành lý trong năm phút và đặt vé máy bay cho cả hai.
May mắn là dù Bắc Thành cũng đang kiểm soát dịch bệnh, nhưng sau khi cả hai cung cấp chứng nhận xét nghiệm NAT, họ vẫn thuận lợi quay về căn nhà ở Áo Viên.
Nơi đây dường như mới là không gian riêng tư thực sự thuộc về hai người.
Sau khi ân ái xong, Hứa Nghiên gác chân lên giường, vừa uống nước vừa cắn ống hút: “Anh thích đánh cờ với bố em mà, mau về đi chứ.”
Lâm Trạch không hiểu tại sao cô cứ cố ý trêu chọc anh bằng những lời đó. Anh nằm ngang ở cuối giường, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào cho phải, đành cắn nhẹ vào bàn chân cô một cái.
Hứa Nghiên: “Anh là chó à?!”
Lâm Trạch buông xuôi: “Chắc thế rồi, bố em còn muốn đánh gãy chân chó của anh còn gì.”
Hứa Nghiên cười khúc khích như một con ngỗng, không còn chút hình tượng nào. Nhưng cô chỉ cần liếc Lâm Trạch một cái là có thể thấy sự yêu thương dành cho mình trong ánh mắt anh.
Haizz, đành phải chịu thôi. Chị đây quyến rũ quá mà, làm anh mê mệt mất rồi!
Cô vừa còn ngạo mạn giây trước, cảm thấy mình đã nắm chắc Lâm Trạch trong lòng bàn tay.
Ngay giây sau, nghe tin Hy Á mời cô đến nhà họ Tống ăn cơm, cô lại căng thẳng đến mức đi đứng cũng phải cùng tay cùng chân.
Thấy cô như vậy, Lâm Trạch nói nếu cô không muốn đi thì cũng không sao: “Là do bà ấy không hẹn trước, chúng ta có thể đổi sang lần khác.”
“Đừng mà, đừng mà.” Hứa Nghiên cảm thấy như vậy quá bất lịch sự, cứ như thể cô là một ngôi sao lớn vậy.
Lúc Hy Á gọi điện cho Lâm Trạch, cô đều nghe thấy hết. Hy Á nói “Chú Tống không có ở nhà”, còn nói nếu cần thiết, “Tống Miểu cũng có thể không có ở nhà”.
Mẹ ruột của anh đã gần như dọn dẹp sạch bong để chiều theo cảm xúc của hai đứa, làm sao cô có thể không biết điều được.
Lâm Trạch lại nghĩ cô đang chiều theo ý mình, anh hôn cô đầy hối lỗi: “Cảm ơn em.”
Hứa Nghiên hoàn toàn không hiểu anh cảm ơn điều gì. Đầu óc cô đang bận phối đồ với mấy bộ quần áo có hạn trong tủ, không biết nên mặc trang trọng hay thoải mái một chút.
Cô hỏi Lâm Trạch, mẹ anh thích phong cách gì.
Lâm Trạch suy nghĩ một chút, lấy ra một chiếc áo hoodie hồng và váy thể thao màu xanh navy cho cô. Bản thân anh thì mặc áo hoodie hồng cùng kiểu và quần thể thao màu xanh dương: “Bà ấy sẽ thích nhìn thấy người anh yêu.”
Lâm Trạch nói không sai. Hi Á không hề bận tâm đến phong cách ăn mặc của Hứa Nghiên. Bà cười rất thân thiện với cô ngay từ khi cô bước vào nhà. Tống Miểu thậm chí còn tặng cô một vòng tay làm bằng hoa tươi, nói là vừa cùng mẹ làm cho cô.
Đứa trẻ thông minh này nhân lúc không có ai chú ý còn lén hỏi Hứa Nghiên: “Cô giáo Hứa ơi, bây giờ em có cần gọi cô là chị dâu không ạ?”
Hứa Nghiên còn hơi ngại ngùng với Hy Á, nhưng với trẻ con thì tự nhiên hơn. Cô gật đầu: “Gọi chị là được rồi.”
Tống Miểu kiên quyết gọi: “Chị dâu!”
Lần đầu tiên Hứa Nghiên nghe thấy cách xưng hô này, cảm thấy vừa lạ lẫm vừa thú vị. Cô không sửa lại nữa mà cùng Tống Miểu chơi guka trên bàn trà.
Trong khi đó, Lâm Trạch đang trò chuyện với Hy Á trong bếp.
Hy Á vừa xác nhận nguyên liệu bữa tối với dì đầu bếp, vừa nói với Lâm Trạch bằng giọng điệu thoải mái: “Mẹ không muốn ép con đưa ra bất kỳ quyết định nào, nhưng ông bố tự đại của con đã gọi điện đến, chất vấn có phải là do mẹ đã dụ dỗ con ở lại không. Trời ơi, ông ta dùng từ “dụ dỗ” đấy, quá đáng quá thể.”
Lâm Trạch không ngờ bố mình lại gọi cho Hy Á. Bố mẹ anh đã không liên lạc mấy năm nay, lần gần nhất là ba năm trước khi anh định đến Trung Quốc, họ có thảo luận về chỗ ở và thông tin cá nhân của anh.
Lâm Trạch xin lỗi mẹ thay bố: “Là do con đã không giao tiếp tốt với ông ấy.”
“Không sao đâu, bảo bối. Con không bao giờ phải xin lỗi mẹ. Nhưng con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Về việc ở lại ấy?” Hy Á liếc ra ngoài cửa, Hứa Nghiên và Tống Miểu đang chơi rất tập trung: “Mặc dù mẹ tôn trọng quyết định của con, nhưng cũng muốn nhắc nhở con một câu: Đừng vì tình yêu mà hy sinh bất cứ điều gì. Mẹ chính là một ví dụ sống. Bất cứ điều gì đòi hỏi con phải từ bỏ những thứ quan trọng thì không phải là một tình yêu tốt.”
“Tình yêu là sự vun đắp chứ không phải là nhường nhịn chịu thiệt.”
Lời mẹ nói, Lâm Trạch lắng nghe rất nghiêm túc.
Sau đó anh gật đầu: “Vâng, vì thế nên con không thể ích kỷ bắt cô ấy bỏ hết mọi thứ để đi theo con được.”
Hy Á nghẹn lời. Bà không ngờ đứa con trai này của mình lại lãng mạn đến thế.
Bữa tối rất phong phú. Hy Á cũng không hỏi Hứa Nghiên bất kỳ thông tin cá nhân hay hoàn cảnh gia đình nào khiến cô xấu hổ. Bà chỉ mở rộng những chủ đề cô nói, trò chuyện về vở nhạc kịch bà yêu thích, chỉ cho cô vài mẹo trồng hoa nhỏ, giới thiệu với cô nên đi ăn món mì cua trứ danh ở đâu sau khi quay lại Thượng Hải.
Ăn xong, Hy Á còn khích Lâm Trạch biểu diễn một bản nhạc.
Hứa Nghiên ngạc nhiên nhìn Lâm Trạch. Cô chưa từng biết anh cũng biết chơi piano.
Lâm Trạch bị mẹ và em gái thúc giục vào phòng đàn. Anh thử vài nốt trên đàn piano, mở bản nhạc ra xem, hít một hơi rồi bắt đầu chơi.
Anh chơi bản”Für Elise”, không phải là một bản nhạc quá khó, anh còn đánh sai vài nốt, nhưng Hứa Nghiên vẫn thấy cảnh này hiếm có nên đã lấy điện thoại ra quay lại.
Lâm Trạch chơi xong, ngẩng đầu nhìn điện thoại trong tay Hứa Nghiên, đứng dậy muốn xem: “Cô Hứa quay lại để dạy anh hả?”
Hứa Nghiên cười híp mắt, giấu điện thoại đi, không đưa cho anh: “Đúng vậy.”
Lâm Trạch túm lấy cánh tay Tống Miểu, ấn cô bé ngồi xuống ghế đàn: “Tống Miểu đàn thử bản nhạc mới học đi, tranh thủ xin cô giáo Hứa một tiết học.”
Tống Miểu xị mặt xuống, cô bé đã làm gì sai chứ.
Thời gian gia đình vui vẻ kết thúc, hai người họ chào tạm biệt rồi quay về Áo Viên.
Tâm trạng của Hứa Nghiên đã hoàn toàn khác so với lúc mới đi. Cô lặp đi lặp lại: “Em thích cảm giác ở bên mẹ anh! Thích bầu không khí gia đình này!”
Ban đầu Lâm Trạch chỉ đáp lại một tiếng. Sau đó, anh đột nhiên nói với cô: “Đây không hẳn là bầu không khí của gia đình anh, anh cũng chưa được trải qua nhiều lần. Anh nghĩ hôm nay vui vẻ như vậy là vì có em.”
Hứa Nghiên “à” một tiếng.
Lâm Trạch: “Là sau khi ở bên em, anh mới thường xuyên cảm thấy vui vẻ, Hứa Nghiên.”
Anh hôn cô thì cô còn bình tĩnh đối phó được, nhưng anh nói những lời như vậy, cô lại ngượng chín mặt.
Vòng hoa nhài trên cổ tay Hứa Nghiên tỏa ra hương thơm nồng đậm trong khoang xe kín mít.
Lúc dừng đèn đỏ, Lâm Trạch liếc nhìn vòng hoa trên cổ tay cô, rồi nói cho cô biết tại sao Hy Á lại đột nhiên gọi họ đến ăn cơm.
Tim Hứa Nghiên như bị treo lên cao, rồi rơi xuống vực thẳm: “Ừm, mẹ anh nghĩ nếu quay về Bắc Mỹ thì sẽ tốt hơn cho sự phát triển của anh hả?”
Lâm Trạch: “Bà ấy không nói thế, chỉ hỏi dự định của anh là gì.”
Hứa Nghiên nhìn anh.
Đèn xanh bật sáng, Lâm Trạch khởi động xe. Mắt anh nhìn đường, nhưng lời nói lại dành cho Hứa Nghiên: “Tại sao em chưa từng hỏi anh câu đó?”
Hứa Nghiên im lặng, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Lâm Trạch dường như cười một tiếng, lời nói ra có chút bất lực: “Là vì hoàn toàn tin tưởng anh, dù anh quyết định thế nào em cũng sẽ đi theo anh. Hay là em đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu anh chọn sai thì sẽ bỏ rơi anh bất cứ lúc nào?”
— — —