Chuyển ngữ: @motquadao
“Đương nhiên là không phải!” Câu phủ nhận của Hứa Nghiên bật ra không chút do dự.
Nhưng bảo cô giải thích rõ “không phải” thế nào thì lại chẳng biết nói từ đâu.
Đầu óc cô quay cuồng, suy nghĩ làm thế nào để nói rõ với anh rằng cô không hề muốn “bỏ rơi” anh. Thậm chí, cô mới là người lo sợ bị “bỏ rơi” mới đúng.
Vì quá tập trung vào việc suy nghĩ, cô không biết đã về đến nhà từ lúc nào.
Lâm Trạch tắt máy, bước xuống xe trước.
Hứa Nghiên nhìn bóng lưng anh qua cửa sổ xe, lúc này mới hoàn hồn, đẩy cửa chạy theo, kéo tay áo anh. Trước khi nói vào việc chính, cô hờn trách anh: “Sao anh không mở cửa xe cho em?”
Thường ngày, bất kể lên hay xuống xe, anh đều mở cửa cho cô.
Lâm Trạch cúi đầu nhìn cô, nói một tiếng “xin lỗi”. Chỉ là anh đang bực bội trong lòng, cũng vì sự im lặng suốt nửa đường của cô mà cảm thấy bất an.
Anh không muốn cãi nhau với cô nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm trước khi mình không kìm được mà nổi giận.
Hứa Nghiên thấy anh lại sải bước đi nhanh về phía trước, thậm chí còn không nắm lấy tay cô, cô giận đến mức dừng lại tại chỗ, dậm chân: “Anh thế này mà gọi là sợ bị bỏ rơi hả!”
Bước chân của Lâm Trạch khựng lại, rồi anh quay người bước về.
Anh định kéo tay cô, nhưng bị cô gạt ra: “Đừng chạm vào em! Em không muốn về nhà nữa!”
Đèn cảm ứng âm thanh của những ngôi nhà gần đó đều bị tiếng cô hét sáng trưng lên.
Lâm Trạch vác cô lên vai, đi nhanh về phía sau nhà: “Em kêu to như vậy không sợ mất mặt hả?”
Hứa Nghiên đấm vào lưng anh: “Mất mặt thì mất mặt! Em còn sắp mất chồng rồi đây này!”
Nghe thấy cách xưng hô này, tim Lâm Trạch khẽ run lên. Ngay cả lúc ở trên giường cô cũng chưa từng gọi anh như vậy.
Trong lòng anh rối bời, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ một cách vô thức vì một tiếng “chồng” đó.
Một tay Lâm Trạch ôm đùi cô, tay còn lại vỗ vào mông cô một cái: “Nói linh tinh.”
Anh vác cô vào nhà, rồi đặt cô xuống.
Cô cởi giày rồi nhảy lên chiếc ghế đẩu bên cạnh tủ giày, nhìn anh từ trên cao xuống: “Lâm Trạch, chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Trạch đặt giày cô vào tủ ngay ngắn, ngước nhìn cô: “Được.”
Họ cứ thế nhìn thẳng vào nhau.
Hứa Nghiên bất ngờ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Cô nghĩ, không cần nói chuyện nữa. Chẳng phải tâm tư của cô đã viết hết lên mặt rồi sao?
Cô siết chặt cánh tay đến mức không thể ôm anh chặt hơn được nữa, đến mức một phân tử không khí cũng không thể lọt vào.
Cô muốn bày tỏ lập trường trước khi mọi cuộc đối thoại diễn ra, dùng những lời lẽ mộc mạc nhất mà cô đã nghĩ suốt cả chặng đường để nói với anh: “Anh nói bỏ rơi gì chứ? Sao em có thể không cần anh được? Anh tốt thế này, em yêu anh còn không hết nữa là!”
Thế là đủ rồi.
Chỉ một câu ấy thôi, với Lâm Trạch, đã là quá đủ.
Nhưng có lẽ anh cũng trở nên kiêu ngạo trong tình yêu của cô, tham lam muốn nghe thêm nhiều lời cam kết hơn nữa.
Anh nghe xong câu đó, lại hờ hững phản bác: “Thật à? Anh cứ tưởng em lại như lúc ở Hy Lạp, chỉ yêu đương tùy hứng một chút, không muốn yêu nữa thì biến mất.”
Câu nói ấy đâm trúng vào chỗ đau.
Hồi đó cô quả thực đã bị sắc đẹp mê muội, để lại cho người ta ấn tượng hời hợt và vô trách nhiệm.
Trong lúc không biết giải thích thế nào, hôn chính là cách né tránh tốt nhất.
Hứa Nghiên vòng tay lên cổ anh, cắn môi anh, không cho anh nói nữa, không cho anh lật lại chuyện cũ, cô không muốn nghe.
Lúc đầu Lâm Trạch còn cố né tránh, sau đó bị cô quấn chặt quá, lại không thể dùng sức đẩy ra, cuối cùng đành hôn lại cô.
Cả hai chưa kịp cởi áo khoác. Hôn một lúc thấy nóng, họ vừa đi vào trong vừa cởi áo khoác ném xuống sàn nhà.
Bừa bộn hết cả lên.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám.
Trước khi Hứa Nghiên đẩy ngã Lâm Trạch xuống ghế sofa, Lâm Trạch giữ chặt tay cô, đẩy cô ra xa mình một mét.
Đôi mắt anh long lanh, cổ cũng ửng đỏ, trông như người say rượu.
Chỉ là anh không muốn bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn và bộc bạch tâm tư đêm nay.
Vì vậy, anh đặt cô mèo nhỏ quyến rũ trên ghế sofa, còn bản thân mình thì ngồi đối diện trên thảm trải sàn cạnh bàn trà, hai người cách nhau một cái bàn để đối thoại.
Lâm Trạch: “Em muốn nghe anh nói trước, hay em nói cho anh nghe trước.”
Hứa Nghiên lắc đầu, cô không biết nên chọn thế nào.
Sự “sợ hãi” của cô thực ra đã sớm chuyển từ “anh sẽ rời đi” thành “anh sẽ vì cô mà từ bỏ tiền đồ”. Đây là một vấn đề phức tạp, dù chọn thế nào cô cũng thấy khó chịu.
Lâm Trạch chọn thay cô: “Vậy thì em nghe anh nói trước nhé.”
Ngay từ câu đầu tiên anh đã bày tỏ lập trường: “Anh sẽ không chơi khúc côn cầu nữa. Anh đã quyết định giải nghệ rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến em. Vốn dĩ anh cũng không có ý định chơi khúc côn cầu cả đời. Thời kỳ đỉnh cao của vận động viên chuyên nghiệp cũng có giới hạn. Anh bắt đầu thi đấu từ năm 6 tuổi, năm nay anh đã 26 tuổi rồi. 20 năm chỉ làm một việc, anh nghĩ mình đã cố gắng hết sức. Anh cũng đã qua thời kỳ đỉnh cao phong độ và đang dần xuống dốc.”
“Tất nhiên, nếu cố gắng thì vẫn có thể duy trì phong độ, nhưng anh nghĩ mỗi giai đoạn của cuộc đời đều có một nhịp điệu phù hợp. Lựa chọn tốt nhất của anh bây giờ là rời khỏi sân đấu, bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.”
Ồ, thì ra anh nghĩ như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Hứa Nghiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình đã tan vỡ thành cát bụi. Vậy thì tốt quá rồi. Anh đã có kế hoạch của riêng mình. Anh nói không muốn chơi bóng nữa, như vậy dù anh có ở lại Trung Quốc mở một nhà hàng bán salad, cô cũng không cảm thấy có gánh nặng nữa.
Nhưng cô vẫn ngồi khoanh chân, ngoan ngoãn lắng nghe anh tiếp tục kể về dự định của mình.
Tiếp theo, Lâm Trạch nói chi tiết về kế hoạch học tập của mình, dự định học tiếp chương trình MEM ở Thượng Hải: “Trước đây anh đã học nửa năm, có một số môn học anh cảm thấy khá thú vị. Anh có thể vừa học vừa làm.”
Hứa Nghiên có chút ngưỡng mộ và ghen tị với anh. Cô học thạc sĩ là vì muốn nâng cao bằng cấp để hỗ trợ công việc, còn anh học chỉ đơn thuần vì hứng thú và sở thích, hoàn toàn tự nguyện.
Vậy thì, phần “vừa làm” đi kèm với “vừa học” là anh sẽ thành lập một câu lạc bộ khúc côn cầu dành cho trẻ em.
Lâm Trạch vừa nói đến đây, đột nhiên nhận ra cô trông như một con công vểnh đuôi hoa cao vút, móng vuốt tự mãn nhấc lên rồi đặt xuống.
Lâm Trạch đột nhiên có chút hối hận. Lẽ ra anh không nên nóng lòng mà tuôn hết những kế hoạch này ra.
Ban đầu anh còn định để cô nếm trải cảm giác “bồn chồn lo lắng” như một sự trừng phạt vì cô đã không tin tưởng anh.
Đúng vậy, từ lâu Lâm Trâm đã cảm thấy cô chưa đủ tin tưởng anh, không tin rằng tình yêu anh dành cho cô là hoàn toàn vô điều kiện.
Nhưng khi lời nói đã đến miệng, anh lại không nỡ nói dối một lời, càng không nỡ để cô buồn.
Sự im lặng của anh khiến Hứa Nghiên không nhịn được thúc giục: “Rồi sao nữa? Mở một câu lạc bộ trẻ em, rồi anh định làm huấn luyện viên hả? Không phải anh nói là không muốn chơi khúc côn cầu nữa sao, sao vẫn làm công việc liên quan đến lĩnh vực này thế?”
“Anh không làm huấn luyện viên, anh sẽ chỉ quản lý đội, phụ trách các công việc vận hành.” Lâm Trạch sửa lại lời cô: “Anh chỉ nghĩ mình không còn phù hợp để chơi chuyên nghiệp nữa chứ anh không có ác cảm gì với môn khúc côn cầu cả.”
Khúc côn cầu đã mang lại cho anh rất nhiều thứ và đã trở thành một phần cuộc sống của anh. Anh khó có thể cắt đứt hoàn toàn với nó. Chỉ có thể nói là anh may mắn khi không lãng phí quá nhiều thời gian mà đã tìm được con đường phù hợp hơn cho mình.
Điều này cũng phải cảm ơn sự khích lệ của Diệp Tư.
Diệp Tư lớn hơn Lâm Trạch mười tuổi nhưng vẫn duy trì phong độ thi đấu cao, thậm chí đã gia hạn hợp đồng với câu lạc bộ Bắc Thành và sẽ tiếp tục cố gắng vì đội tuyển quốc gia tại kỳ Thế vận hội mùa đông tiếp theo.
Trong thời gian tập huấn tại Học viện Thể thao, có một lần Lâm Trạch nói với Diệp Tư về ý định giải nghệ sau kỳ Thế vận hội.
Diệp Tư khuyên anh nên chơi thêm hai năm nữa, anh ấy cảm thấy phong độ của anh có thể ổn định được.
Lâm Trạch lúc đó khá do dự, chưa đưa ra được quyết định.
Sau đó, Đại Vương, một cầu thủ trong nước có mối quan hệ khá tốt với họ, cũng cảm thấy Lâm Trạch có chút trầm lắng nên đã kể cho anh nghe về kinh nghiệm học khúc côn cầu của mình.
Anh ấy thuộc nhóm cầu thủ “chính gốc” nhất, chưa từng ra nước ngoài học hay thi đấu. Từ nhỏ anh ấy đã ở trong nước, động tác “trượt băng” đầu tiên học được là trên sân băng lạnh giá ở miền Bắc.
Những cầu thủ trong nước dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên nước ngoài và cầu thủ nhập tịch là những người tiến bộ nhanh nhất trong suốt thời gian tập huấn.
Vì vậy, Đại Vương không hề cảm thấy bị “giam giữ” ở đây là điều tồi tệ. Anh ấy giống như một cây non được cấy vào một mảnh đất đai màu mỡ, hết sức hấp thụ dinh dưỡng và nước, để mình lớn nhanh và mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, không chỉ ngày một ngày hai mà trở thành một cây đại thụ vòm lá xum xuê được. Mặc dù Đại Vương đã trưởng thành vượt bậc so với bản thân, nhưng vẫn không thể cạnh tranh được với những cầu thủ nhập tịch trong đội, đặc biệt là những cầu thủ không phải người gốc Hoa.
Các trận đấu chính thức vẫn lấy cầu thủ nhập tịch làm chủ lực, thời gian ra sân của cầu thủ trong nước rất ít ỏi, gần như chỉ là cho đủ số lượng.
Đại Vương ghen tị với Lâm Trạch: “Bọn mình bằng tuổi mà cậu đã chơi đủ rồi. Tổng thời gian tôi ra sân trong các giải đấu lớn còn không bằng thời gian trên sân một trận của cậu. Tôi vẫn chưa chơi đủ.”
Lời của Đại Vương đã chạm đến Lâm Trạch.
Diệp Tư từng nói, anh ấy hy vọng sau này sẽ có những đứa trẻ vì xem trận đấu của họ mà bước lên sân khúc côn cầu.
Nhưng chỉ bước lên thôi thì không đủ. Đi như thế nào, dạy chúng tiến xa hơn ra sao, có lẽ đó là điều anh có thể thử sức.
Trung Quốc có câu nói: “Cho cần câu chứ không cho cá”. Xây dựng đội bóng sau khi các cầu thủ nhập tịch rời đi, bổ sung lực lượng kế cận mới chính là kế hoạch lâu dài và quan trọng nhất.
Lâm Trạch không dám đảm bảo mình sẽ đóng góp được bao nhiêu, nhưng thà thử còn hơn không. Anh có đủ khả năng và điều kiện tài chính để làm điều đó.
Hứa Nghiên nghe xong toàn bộ kế hoạch của anh, vỗ tay tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi quá! Anh đã có kế hoạch tuyệt vời như vậy rồi mà sao không nói sớm cho em biết? Làm em cứ lo lắng sợ hãi suốt!”
Thật ra kế hoạch của Lâm Trạch cũng chỉ mới hình thành gần đây. Anh muốn suy nghĩ thật kỹ mọi mặt rồi mới nói. Đương nhiên, nếu Hứa Nghiên hỏi sớm hơn, anh cũng sẽ sẵn lòng chia sẻ cả những ý tưởng còn chưa hoàn thiện của mình.
Lâm Trạch: “Em lo lắng sợ hãi ấy hả?”
Hứa Nghiên: “Đương nhiên rồi! Em vì chuyện của anh mà ăn không ngon ngủ không yên, đêm nào cũng mất ngủ!”
“Ồ.” Lâm Trạch quay mặt vào tường, cố nhịn cười, rồi lại quay sang nhìn cô: “Vậy sao.”
“Anh thái độ gì thế!” Hứa Nghiên đứng dậy khỏi sofa, giẫm lên bàn trà rồi nhảy lên người Lâm Trạch.
Anh đỡ lấy cô, rồi bị cô bám lấy. Cô dụi người vào anh đòi hỏi, còn lý sự nói: “Giờ em hết áp lực rồi, tự dưng thấy trống rỗng quá. Mau lại đây lấp đầy em đi~”
Muốn dỗ anh vui, với cô chẳng khó.
Lâm Trạch ôm cô trở lại sofa, chen chúc trên chiếc ghế chật chội không có chỗ để xoay người hay di chuyển. Họ chỉ có thể cuộn tròn trong một góc, quấn lấy nhau theo một tư thế, để mồ hôi gột sạch sự bất an của những ngày qua.
Gót chân Hứa Nghiên vô tình va vào cạnh bàn trà từ lúc nào, bị trầy một lớp da. Giờ đây, vết thương đó cọ vào khóa kéo của lớp bọc sofa, cứ động là đau, động là đau.
Cơn đau này nằm trong phạm vi chịu đựng được, thậm chí còn bị cảm giác kh*** c*m của các giác quan khác áp chế, hoàn toàn có thể bỏ qua. Nhưng những lần cô hít sâu rồi rùng mình bất thường đó vẫn khiến Lâm Trạch chú ý.
Khi cả hai ôm nhau bình ổn lại nhịp tim, Hứa Nghiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngón tay lướt trên lưng Lâm Trạch chơi đàn, chính là bản”Für Elise”anh đã đàn tối nay.
Trong đêm tĩnh lặng, Lâm Trạch chăm chú cảm nhận những ngón tay cô lướt trên lưng mình. Cuối cùng anh nhận ra, cô đang lặp đi lặp lại hai ô nhịp mà anh đã đánh sai nốt.
Lâm Trạch cười cô: “Cô giáo Hứa đúng là một giáo viên có trách nhiệm.”
Hứa Nghiên dừng tay, ngước lên, hôn một cái vào cằm anh. Chỗ đó hình như đã có râu mới mọc.
Cô nói: “Ừm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Mặc dù đã là mùa xuân nhưng ở phòng khách vẫn hơi lạnh. Lâm Trạch bế ngang Hứa Nghiên đưa cô lên phòng ngủ trên tầng. Khi anh di chuyển lại vô tình cọ vào vết thương ở chân cô. Lần này cô kêu đau.
Sau khi đặt cô lên giường, Lâm Trạch bật đèn sáng trưng, nắm lấy cổ chân cô để xem rõ vết thương.
Anh cau mày, đi tìm hộp thuốc. Đầu tiên là sát trùng bằng cồn i-ốt, rồi cắt đi phần da đã bị trầy ra, cuối cùng dùng một miếng gạc băng bó chân cô lại.
Hứa Nghiên nhìn anh quấn hết vòng này đến vòng khác băng gạc quanh cổ chân mình, thấy anh cứ làm quá. Vốn dĩ chỉ cần một miếng băng cá nhân là xong, sao phải phức tạp đến mức này.
Lâm Trạch lại quay sang hỏi tội cô: “Tại sao em không nói? Lúc nãy đã đau rồi phải không?”
Hứa Nghiên: “Cũng không đau lắm. Chẳng phải em đang chiều theo tốc độ của anh sao! Chứ không anh đang đóng cọc giữa chừng mà dừng lại thì khó chịu lắm.”
Lâm Trạch đỏ cả tai vì lời trêu ghẹo tr*n tr** ấy.
Nhưng ngay sau đó anh lại nói với cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Sau này chỗ nào không thoải mái hoặc là có vấn đề gì thì phải nói ngay với anh.”
Anh thực sự muốn cô hoàn toàn mở lòng với mình, muốn cùng cô chia sẻ ngọt bùi, trở thành một cặp vợ chồng bình thường và hạnh phúc nhất.
Lâm Trạch thắt một chiếc nơ bướm lên băng gạc ở chân cô như đang chơi với trẻ con. Anh còn dùng bút dạ vẽ một cái mặt quỷ lên đó.
Anh hứa với cô: “Hứa Nghiên, ở bên anh, cảm xúc của em sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu.”
— — —