Hãy Làm Người Hầu Của Cô Ấy
Chương 4
16
Sau sự cố đó, tôi thấy mình gần gũi hơn với ba vị “cao nhân” này và đã cảm ơn họ rất nhiều sau giờ học.Họ đều xua tay, thản nhiên nói: "Chuyện vặt thôi."
Vì chuyện này, lớp chúng tôi đã bỏ qua tiết học đầu tiên và bắt đầu từ tiết thứ hai, đó là tiết toán học. Với tôi, toán học là cơn ác mộng của cuộc đời.
Tôi nghe giảng như vịt nghe sấm, còn chưa kịp thư giãn đã nghe thấy tiếng Đỗ Tĩnh Mạch bên cạnh thở dài: “Câu hỏi vừa rồi của thầy khó quá!”
Tôi đồng tình: "Ừ! Tôi không hiểu gì hết."
Vẻ mặt của cô ấy như đã tìm chị em gái thất lạc của mình, trong nhớ về thời gian học tại trung tâm luyện thi.
Hai đứa ngốc chúng tôi... Đúng như dự đoán, không có gì thay đổi.
Lúc này, Triệu Tinh Hà ở bàn trên đột nhiên quay lại: "Câu hỏi nào khó? Để tôi chỉ cho!"
Sau đó Tống Lâm cũng vỗ vai tôi: "Lão đại tôi cũng có thể hướng dẫn cho mấy người."
Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự cởi mở không thể giải thích được của họ.
Khi bắt đầu hướng dẫn, Triệu Tinh Hà và Tống Lâm nhìn nhau. Tôi mơ hồ thấy những tia lửa bắn ra từ khoảng không. Rồi họ cãi nhau. Từ dữ liệu đến công thức, từ các bước đến quy trình,
Hai người họ đang cạnh tranh xem phương pháp của ai ngắn gọn hơn.
Đỗ Tĩnh Mạch và tôi rúc vào nhau trong im lặng.
“Cậu có thể hiểu được không?” - Cô ấy hỏi.
“Tôi không hiểu.” - Tôi đáp.
Kết quả là hai người đang tranh cãi kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và dừng lại ngay lập tức.
Không hỏi ý kiến của chúng tôi, họ xác định thứ tự ưu tiên bằng oẳn tù tì và giải thích riêng các câu hỏi cho hai chúng tôi.
Bây giờ họ phải giảng cho chúng tôi hiểu. Triệu Tinh Hà hỏi: "Cậu có câu hỏi nào không?"
Nói xong, cậu ấy và Tống Lâm nhìn thẳng vào chúng tôi. Tôi cau mày, do dự. Bên cạnh cậu ấy, Đỗ Tĩnh Mạch đã nhanh chóng giơ tay.
"Cái nào, số liệu hay công thức?" - Tống Lâm hỏi.
"Phương pháp hay quy trình?" - Triệu Tinh Hà nói.
"Ơ..." Đỗ Tĩnh Mạch do dự một chút.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô ấy quay sang Tống Lâm: "Cậu không phải là chuyên phá làng phá xóm, bắt bắt nạt bạn học sao? Tại sao lại học toán giỏi vậy?"
Sau đó, tôi nhìn thấy sự không nói nên lời sâu sắc trong mắt họ.
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
Tôi không ngại khi thừa nhận, đây cũng là điều tôi muốn hỏi. Buổi học hôm nay kết thúc trong sự hài hòa kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hứa Nguyên nhìn về phía tôi, nhưng vì xung quanh có rất nhiều vị hảo hán, cô ta không dám tiến đến.
Lại đến giờ tan trường.
Điều tôi không ngờ là tình huống hôm qua lại tái diễn.
"Hôm nay tôi có thể đưa cậu về không?" Triệu Tinh Hà nói.
“Tại sao không phải là tôi?” Tống Lâm theo sau.
Tôi nhìn những người bạn cùng lớp tụ tập bên cạnh đang tranh cãi xem tôi sẽ chọn ai giữa hai khuôn mặt đẹp trai này, còn Hứa Nguyên vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ngỡ rằng mình đã trở thành hoàng đế và phải lật thẻ bài mỗi đêm để chọn lựa xem hôm nay tôi muốn ngủ với ai...
Ah không, chúng ta hãy ra khỏi trường cùng nhau.
17
Hôm nay tôi đã chọn trùm trường Tống Lâm. Lý do rất đơn giản, vì tôi đã từ chối cậu ta ngày hôm qua. Nếu hôm nay tôi từ chối một lần nữa, tôi sợ cậu ta sẽ đánh tôi.
Khi rời khỏi lớp học, tôi nhìn vào khuôn mặt đầy khó chịu và có vẻ không mông muốn của Triệu Tinh Hà.
Tôi thực sự muốn lao vào hỏi: Tại sao cậu lại kiên trì muốn đưa tôi về như vậy?
Có phải đó là hình phạt cho việc thua cuộc trong trò chơi của Sự thật hay Thách thức?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đi, bởi vì tôi đã bị Tống Lâm nhanh chóng lôi đi.
Chúng tôi đi cạnh nhau trên đường, điều đó thật sự rất xấu hổ.
Khi tôi đang băn khoăn không biết có nên bắt đầu một vài chủ đề hay không, cậu ta đột nhiên hỏi tôi: “Cậu có quen Triệu Tinh Hà không?”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Câu hỏi này... hơi quen thuộc. Sau đó, tôi đã sửng sốt.
Không!
Chẳng lẽ... Mục tiêu của trùm trường Tống Lâm là nam thần Triệu Tinh Hà!?
Tôi nghĩ ngay đến cảnh hôm nay hai “ông thầy” giảng bài cho chúng tôi. Vì vậy, họ ngoài mặt cãi nhau, nhưng họ thực sự “yêu nhau” và muốn choảng nhau?!
Lòng tôi lập tức dâng trào cảm xúc.
Nhưng tôi nghĩ đến chuyện tôi đã hiểu lầm Đỗ Tĩnh Mạch ngày hôm qua, và nhanh chóng áp chế sự dâng trào đó trong lòng.
Lần này sẽ không liên quan đến đồng hồ của Triệu Tinh Hà phải không? Tôi bình tĩnh lắc đầu: "Không quen, chúng tôi không quen chút nào."
Tống Lâm hỏi: “Vậy tại sao cậu ta cứ bám sát cậu?”
Tôi thầm nghĩ mình cũng thấy khó hiểu trước câu hỏi này nên thành thật nói: “Tôi cũng không biết nữa!”
Đề phòng cậu ta nghĩ rằng tôi đang nói dối, tôi nói bằng giọng điệu nhấn mạnh.
Không ngờ cậu ta gật đầu: "Tôi biết tại sao."
Ừm? Hả!.
Tôi vội nhìn cậu ta với ánh mắt đầy tò mò. Xin hỏi có bí mật nào mà tôi chưa biết không?
Cuối cùng, Tống Lâm suy nghĩ một chút, vẻ mặt âm trầm nói: "Bởi vì cậu ta thích Đỗ Tĩnh Mạch."
Tôi……
Cố chống lại sự tò mò cực độ của bản thân, tôi thầm nghĩ: cậu ấy thích Đỗ Tĩnh Mạch, lại muốn đến gần tôi, đây là logic gì? đúng ra phải là cậu ấy thích tôi chứ.
Kết quả là, Tống Lâm dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ta giải thích thêm.
"Có lẽ Triệu Tinh Hà cảm thấy xấu hổ khi thổ lộ trực tiếp nên cậu ta muốn bắt đầu với người bạn tốt bên cạnh Triệu Tĩnh Mạch."
Tôi lại choáng váng, rồi lại gật đầu. Tôi hiểu rồi. Lời giải thích này thực sự hợp lý. Mặc dù tôi và Đỗ Tĩnh Mạch không phải là bạn tốt nhưng dù sao cũng đã biết nhau từ trước, bây giờ lại ngồi cùng bàn, so với các học sinh khác cũng xem như thân thiết.
Tôi chợt hiểu ra, thầm nghĩ Triệu Tinh Hà xứng đáng là học sinh giỏi, được nhiều người để mắt đến. Đến đây Tống Lâm đột nhiên dừng lại, hỏi tôi: "Cậu có biết tại sao tôi muốn tiếp cận cậu không?"
Tôi đi theo cậu ta và dừng lại. Vừa quay đầu lại đã thấy cậu ta nhìn thẳng vào tôi. Ngay lập tức, tôi trở nên lo lắng.
Một ý tưởng không đáng tin cậy lóe lên trong đầu tôi. Có lẽ nào tên đại ma đầu này... thích tôi?
Tôi hốt hoảng lắc đầu nói: “Không biết”, rồi lo lắng nhìn cậu ta. Kết quả, cậu ta đột nhiên đỏ mặt: “Bởi vì tôi cũng thích Đỗ Tĩnh Mạch.”
Tôi:"……"
Ra là vậy. Sao không nói sớm cha nội.
Tôi gần như đã hiểu lầm, đỏ cả mặt.
Nhưng sau đó tôi lại phấn khích trở lại.
Trùm trường và hoa khôi học đường...
CP này hình như cũng rất hay!
18
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.
Cậu ta hỏi lại tôi với vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu Triệu Tinh Hà cũng đến tìm cậu để nhờ giúp theo đuổi Đỗ Tĩnh Mạch, cậu sẽ giúp đỡ ai?"
Tôi đắm chìm trong cảm xúc đu CP, đắc ý không chút nghĩ ngợi: "Không cần nói, đương nhiên là giúp cậu rồi!"
Cậu ta gật đầu hài lòng: "Quả nhiên là ở cùng xóm, tương trợ lẫn nhau!"
Tôi khiêm tốn vẫy tay. Bất luận là ở đâu, nguyên nhân chính tôi sợ là: không giúp cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đánh tôi.
Nhưng ngay lập tức cậu ta lại nghiêm túc: "Vậy nếu cậu ta quyến rũ cậu bằng sắc đẹp thì sao?"
Điều này khiến tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Dù sao thì vẻ đẹp của Triệu Tinh Hà thực sự là một vũ khí c.h.e.t người, nếu cậu ấy nghiêm túc, tôi sợ rằng tôi sẽ không thể từ chối.
Nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt Tống Lâm nhìn tôi đã trở nên có chút nguy hiểm. Tôi lập tức tuyên bố: "Tôi sẽ nói rằng tôi thích phụ nữ!"
- ------
19
Vấn đề này được giải quyết như vậy.
Tôi đã thỏa thuận với cậu ta là tôi chỉ giúp cậu ta tìm hiểu sở thích của Tĩnh Mạch chứ không giúp những việc khác.
Cậu ta nghe ra hàm ý trong lời nói của tôi, và trở nên tức giận vì xấu hổ: "Cậu nghĩ tôi là ai!"
Tôi nhanh chóng xin lỗi và mỉm cười.
Âm thầm nuốt câu "cậu không phải người tốt" vào trong bụng.
Tóm lại, một thỏa thuận đã đạt được.
Cậu ta hứa sẽ chở che cho tôi và khiến tôi cảm thấy an toàn.
Tốc độ đến trường vào ngày hôm sau cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi tôi bước vào lớp học vào sáng hôm sau, tôi đã bị chặn lại.
- -------
20
Cùng với nhóm bạn của mình, Hứa Nguyên chặn tôi ở góc lớp.
Lúc này trong lớp không có nhiều người.
Họ vây quanh tôi, Hứa Nguyên nói: "Mày thật không biết lượng sức, mày có quan hệ tốt với Tống Lâm, nhưng tao không biết liệu cậu ta có cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy cơ thể của mày hay không."
Cô ta quét mắt nhìn tôi với ánh mắt tục tĩu. Ngay lập tức biết cô ta tính làm gì, tôi lập tức nổi giận: "Mày đang nói cái quỷ gì đấy?!"
Ánh mắt cô ta trở nên vui tươi hơn: "Cái gì? Còn chưa tới bước đó?"
"Hãy thử một điều vô nghĩa khác!" Tôi nắm chặt tay và lườm cô ta.
Cô ta giơ tay lên, cười lạnh: "Tao đang vội, tao không muốn người ta bảo mày bắt nạt bạn bè! Mày cũng phe với Tống Lâm? Mày đã làm điều gì đó ghê tởm sao?"
Ah, tôi thở ra và cười trước logic của cô ta. Cô ta cho rằng ai cũng xấu xa như cô ta sao?
Nói cách khác, với đôi mắt của mình, cô ta chỉ có thể nhìn và nhận thức được cái ác. Tôi quá lười để tranh luận với cô ta.
Dù sao, bất kể tôi nói gì, trong lòng cô ta đã quyết định rằng phải như vậy.
"Nhạt nhẽo!"
Tôi nhặt túi của mình và chuẩn bị ra ngoài nhưng cô ta lại đưa tay ra chặn tôi lại: "Đừng tưởng có Tống Lâm làm chỗ dựa cho mày là tao không dám đụng vào mày! Chuyện xảy ra với mày ở trường học cũ tao đã biết rồi, nếu không muốn tái diễn thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Đừng quên, tao vẫn còn có……”
Lời nói của cô ta đột ngột dừng lại, tôi quay đầu lại thì thấy Triệu Tinh Hà đang đứng phía sau chúng tôi.
“Cái gì?” - Cậu ấy hỏi với một nụ cười.
Nhưng ai cũng thấy nụ cười này rất lạnh lùng.
“Không, không có gì…” Hứa Nguyên lắp bắp.
Triệu Tinh Hà đột nhiên tiến lên một bước, những người phía trước né tránh theo phản xạ. Cậu ấy liếc nhìn họ và nắm lấy tay tôi.
“Đi thôi.” - Cậu ấy nói.
Sau sự cố đó, tôi thấy mình gần gũi hơn với ba vị “cao nhân” này và đã cảm ơn họ rất nhiều sau giờ học.Họ đều xua tay, thản nhiên nói: "Chuyện vặt thôi."
Vì chuyện này, lớp chúng tôi đã bỏ qua tiết học đầu tiên và bắt đầu từ tiết thứ hai, đó là tiết toán học. Với tôi, toán học là cơn ác mộng của cuộc đời.
Tôi nghe giảng như vịt nghe sấm, còn chưa kịp thư giãn đã nghe thấy tiếng Đỗ Tĩnh Mạch bên cạnh thở dài: “Câu hỏi vừa rồi của thầy khó quá!”
Tôi đồng tình: "Ừ! Tôi không hiểu gì hết."
Vẻ mặt của cô ấy như đã tìm chị em gái thất lạc của mình, trong nhớ về thời gian học tại trung tâm luyện thi.
Hai đứa ngốc chúng tôi... Đúng như dự đoán, không có gì thay đổi.
Lúc này, Triệu Tinh Hà ở bàn trên đột nhiên quay lại: "Câu hỏi nào khó? Để tôi chỉ cho!"
Sau đó Tống Lâm cũng vỗ vai tôi: "Lão đại tôi cũng có thể hướng dẫn cho mấy người."
Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự cởi mở không thể giải thích được của họ.
Khi bắt đầu hướng dẫn, Triệu Tinh Hà và Tống Lâm nhìn nhau. Tôi mơ hồ thấy những tia lửa bắn ra từ khoảng không. Rồi họ cãi nhau. Từ dữ liệu đến công thức, từ các bước đến quy trình,
Hai người họ đang cạnh tranh xem phương pháp của ai ngắn gọn hơn.
Đỗ Tĩnh Mạch và tôi rúc vào nhau trong im lặng.
“Cậu có thể hiểu được không?” - Cô ấy hỏi.
“Tôi không hiểu.” - Tôi đáp.
Kết quả là hai người đang tranh cãi kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và dừng lại ngay lập tức.
Không hỏi ý kiến của chúng tôi, họ xác định thứ tự ưu tiên bằng oẳn tù tì và giải thích riêng các câu hỏi cho hai chúng tôi.
Bây giờ họ phải giảng cho chúng tôi hiểu. Triệu Tinh Hà hỏi: "Cậu có câu hỏi nào không?"
Nói xong, cậu ấy và Tống Lâm nhìn thẳng vào chúng tôi. Tôi cau mày, do dự. Bên cạnh cậu ấy, Đỗ Tĩnh Mạch đã nhanh chóng giơ tay.
"Cái nào, số liệu hay công thức?" - Tống Lâm hỏi.
"Phương pháp hay quy trình?" - Triệu Tinh Hà nói.
"Ơ..." Đỗ Tĩnh Mạch do dự một chút.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô ấy quay sang Tống Lâm: "Cậu không phải là chuyên phá làng phá xóm, bắt bắt nạt bạn học sao? Tại sao lại học toán giỏi vậy?"
Sau đó, tôi nhìn thấy sự không nói nên lời sâu sắc trong mắt họ.
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
Tôi không ngại khi thừa nhận, đây cũng là điều tôi muốn hỏi. Buổi học hôm nay kết thúc trong sự hài hòa kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hứa Nguyên nhìn về phía tôi, nhưng vì xung quanh có rất nhiều vị hảo hán, cô ta không dám tiến đến.
Lại đến giờ tan trường.
Điều tôi không ngờ là tình huống hôm qua lại tái diễn.
"Hôm nay tôi có thể đưa cậu về không?" Triệu Tinh Hà nói.
“Tại sao không phải là tôi?” Tống Lâm theo sau.
Tôi nhìn những người bạn cùng lớp tụ tập bên cạnh đang tranh cãi xem tôi sẽ chọn ai giữa hai khuôn mặt đẹp trai này, còn Hứa Nguyên vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ngỡ rằng mình đã trở thành hoàng đế và phải lật thẻ bài mỗi đêm để chọn lựa xem hôm nay tôi muốn ngủ với ai...
Ah không, chúng ta hãy ra khỏi trường cùng nhau.
17
Hôm nay tôi đã chọn trùm trường Tống Lâm. Lý do rất đơn giản, vì tôi đã từ chối cậu ta ngày hôm qua. Nếu hôm nay tôi từ chối một lần nữa, tôi sợ cậu ta sẽ đánh tôi.
Khi rời khỏi lớp học, tôi nhìn vào khuôn mặt đầy khó chịu và có vẻ không mông muốn của Triệu Tinh Hà.
Tôi thực sự muốn lao vào hỏi: Tại sao cậu lại kiên trì muốn đưa tôi về như vậy?
Có phải đó là hình phạt cho việc thua cuộc trong trò chơi của Sự thật hay Thách thức?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đi, bởi vì tôi đã bị Tống Lâm nhanh chóng lôi đi.
Chúng tôi đi cạnh nhau trên đường, điều đó thật sự rất xấu hổ.
Khi tôi đang băn khoăn không biết có nên bắt đầu một vài chủ đề hay không, cậu ta đột nhiên hỏi tôi: “Cậu có quen Triệu Tinh Hà không?”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Câu hỏi này... hơi quen thuộc. Sau đó, tôi đã sửng sốt.
Không!
Chẳng lẽ... Mục tiêu của trùm trường Tống Lâm là nam thần Triệu Tinh Hà!?
Tôi nghĩ ngay đến cảnh hôm nay hai “ông thầy” giảng bài cho chúng tôi. Vì vậy, họ ngoài mặt cãi nhau, nhưng họ thực sự “yêu nhau” và muốn choảng nhau?!
Lòng tôi lập tức dâng trào cảm xúc.
Nhưng tôi nghĩ đến chuyện tôi đã hiểu lầm Đỗ Tĩnh Mạch ngày hôm qua, và nhanh chóng áp chế sự dâng trào đó trong lòng.
Lần này sẽ không liên quan đến đồng hồ của Triệu Tinh Hà phải không? Tôi bình tĩnh lắc đầu: "Không quen, chúng tôi không quen chút nào."
Tống Lâm hỏi: “Vậy tại sao cậu ta cứ bám sát cậu?”
Tôi thầm nghĩ mình cũng thấy khó hiểu trước câu hỏi này nên thành thật nói: “Tôi cũng không biết nữa!”
Đề phòng cậu ta nghĩ rằng tôi đang nói dối, tôi nói bằng giọng điệu nhấn mạnh.
Không ngờ cậu ta gật đầu: "Tôi biết tại sao."
Ừm? Hả!.
Tôi vội nhìn cậu ta với ánh mắt đầy tò mò. Xin hỏi có bí mật nào mà tôi chưa biết không?
Cuối cùng, Tống Lâm suy nghĩ một chút, vẻ mặt âm trầm nói: "Bởi vì cậu ta thích Đỗ Tĩnh Mạch."
Tôi……
Cố chống lại sự tò mò cực độ của bản thân, tôi thầm nghĩ: cậu ấy thích Đỗ Tĩnh Mạch, lại muốn đến gần tôi, đây là logic gì? đúng ra phải là cậu ấy thích tôi chứ.
Kết quả là, Tống Lâm dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ta giải thích thêm.
"Có lẽ Triệu Tinh Hà cảm thấy xấu hổ khi thổ lộ trực tiếp nên cậu ta muốn bắt đầu với người bạn tốt bên cạnh Triệu Tĩnh Mạch."
Tôi lại choáng váng, rồi lại gật đầu. Tôi hiểu rồi. Lời giải thích này thực sự hợp lý. Mặc dù tôi và Đỗ Tĩnh Mạch không phải là bạn tốt nhưng dù sao cũng đã biết nhau từ trước, bây giờ lại ngồi cùng bàn, so với các học sinh khác cũng xem như thân thiết.
Tôi chợt hiểu ra, thầm nghĩ Triệu Tinh Hà xứng đáng là học sinh giỏi, được nhiều người để mắt đến. Đến đây Tống Lâm đột nhiên dừng lại, hỏi tôi: "Cậu có biết tại sao tôi muốn tiếp cận cậu không?"
Tôi đi theo cậu ta và dừng lại. Vừa quay đầu lại đã thấy cậu ta nhìn thẳng vào tôi. Ngay lập tức, tôi trở nên lo lắng.
Một ý tưởng không đáng tin cậy lóe lên trong đầu tôi. Có lẽ nào tên đại ma đầu này... thích tôi?
Tôi hốt hoảng lắc đầu nói: “Không biết”, rồi lo lắng nhìn cậu ta. Kết quả, cậu ta đột nhiên đỏ mặt: “Bởi vì tôi cũng thích Đỗ Tĩnh Mạch.”
Tôi:"……"
Ra là vậy. Sao không nói sớm cha nội.
Tôi gần như đã hiểu lầm, đỏ cả mặt.
Nhưng sau đó tôi lại phấn khích trở lại.
Trùm trường và hoa khôi học đường...
CP này hình như cũng rất hay!
18
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.
Cậu ta hỏi lại tôi với vẻ mặt nghiêm túc:
"Nếu Triệu Tinh Hà cũng đến tìm cậu để nhờ giúp theo đuổi Đỗ Tĩnh Mạch, cậu sẽ giúp đỡ ai?"
Tôi đắm chìm trong cảm xúc đu CP, đắc ý không chút nghĩ ngợi: "Không cần nói, đương nhiên là giúp cậu rồi!"
Cậu ta gật đầu hài lòng: "Quả nhiên là ở cùng xóm, tương trợ lẫn nhau!"
Tôi khiêm tốn vẫy tay. Bất luận là ở đâu, nguyên nhân chính tôi sợ là: không giúp cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đánh tôi.
Nhưng ngay lập tức cậu ta lại nghiêm túc: "Vậy nếu cậu ta quyến rũ cậu bằng sắc đẹp thì sao?"
Điều này khiến tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Dù sao thì vẻ đẹp của Triệu Tinh Hà thực sự là một vũ khí c.h.e.t người, nếu cậu ấy nghiêm túc, tôi sợ rằng tôi sẽ không thể từ chối.
Nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt Tống Lâm nhìn tôi đã trở nên có chút nguy hiểm. Tôi lập tức tuyên bố: "Tôi sẽ nói rằng tôi thích phụ nữ!"
- ------
19
Vấn đề này được giải quyết như vậy.
Tôi đã thỏa thuận với cậu ta là tôi chỉ giúp cậu ta tìm hiểu sở thích của Tĩnh Mạch chứ không giúp những việc khác.
Cậu ta nghe ra hàm ý trong lời nói của tôi, và trở nên tức giận vì xấu hổ: "Cậu nghĩ tôi là ai!"
Tôi nhanh chóng xin lỗi và mỉm cười.
Âm thầm nuốt câu "cậu không phải người tốt" vào trong bụng.
Tóm lại, một thỏa thuận đã đạt được.
Cậu ta hứa sẽ chở che cho tôi và khiến tôi cảm thấy an toàn.
Tốc độ đến trường vào ngày hôm sau cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ngay khi tôi bước vào lớp học vào sáng hôm sau, tôi đã bị chặn lại.
- -------
20
Cùng với nhóm bạn của mình, Hứa Nguyên chặn tôi ở góc lớp.
Lúc này trong lớp không có nhiều người.
Họ vây quanh tôi, Hứa Nguyên nói: "Mày thật không biết lượng sức, mày có quan hệ tốt với Tống Lâm, nhưng tao không biết liệu cậu ta có cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy cơ thể của mày hay không."
Cô ta quét mắt nhìn tôi với ánh mắt tục tĩu. Ngay lập tức biết cô ta tính làm gì, tôi lập tức nổi giận: "Mày đang nói cái quỷ gì đấy?!"
Ánh mắt cô ta trở nên vui tươi hơn: "Cái gì? Còn chưa tới bước đó?"
"Hãy thử một điều vô nghĩa khác!" Tôi nắm chặt tay và lườm cô ta.
Cô ta giơ tay lên, cười lạnh: "Tao đang vội, tao không muốn người ta bảo mày bắt nạt bạn bè! Mày cũng phe với Tống Lâm? Mày đã làm điều gì đó ghê tởm sao?"
Ah, tôi thở ra và cười trước logic của cô ta. Cô ta cho rằng ai cũng xấu xa như cô ta sao?
Nói cách khác, với đôi mắt của mình, cô ta chỉ có thể nhìn và nhận thức được cái ác. Tôi quá lười để tranh luận với cô ta.
Dù sao, bất kể tôi nói gì, trong lòng cô ta đã quyết định rằng phải như vậy.
"Nhạt nhẽo!"
Tôi nhặt túi của mình và chuẩn bị ra ngoài nhưng cô ta lại đưa tay ra chặn tôi lại: "Đừng tưởng có Tống Lâm làm chỗ dựa cho mày là tao không dám đụng vào mày! Chuyện xảy ra với mày ở trường học cũ tao đã biết rồi, nếu không muốn tái diễn thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Đừng quên, tao vẫn còn có……”
Lời nói của cô ta đột ngột dừng lại, tôi quay đầu lại thì thấy Triệu Tinh Hà đang đứng phía sau chúng tôi.
“Cái gì?” - Cậu ấy hỏi với một nụ cười.
Nhưng ai cũng thấy nụ cười này rất lạnh lùng.
“Không, không có gì…” Hứa Nguyên lắp bắp.
Triệu Tinh Hà đột nhiên tiến lên một bước, những người phía trước né tránh theo phản xạ. Cậu ấy liếc nhìn họ và nắm lấy tay tôi.
“Đi thôi.” - Cậu ấy nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương