Hãy Làm Người Hầu Của Cô Ấy
Chương 5
21
Triệu Tinh Hà kéo tôi trở lại vị trí của mình. Tôi bị cậu ấy kéo lê cho đến khi ngồi xuống. Cậu ấy vỗ về tôi: "Cậu có sao không?"
"Ừm...cảm ơn vì đã cứu tôi." -Tôi nói.
Nhìn cậu ấy với một chút lo lắng. Tôi thực sự rất biết ơn cậu ấy. Nhưng so với lời cảm ơn, tôi muốn biết cậu ấy đã nghe thấy những gì. Liệu đã nghe những gì Hứa Nguyên nói với tôi không? Và cậu ấy có muốn tìm hiểu thêm những chuyện đó không? Bởi vì tôi... thực sự không muốn mọi người biết về những chuyện này.
May mắn là cậu ấy đã không tò mò. Cậu ấy chỉ gật đầu và mỉm cười: “Không có gì.”
- -------
22
Bởi vì bị Hứa Nguyên quấy rầy, tôi cả ngày mất tập trung. Tôi không thể ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở trường cũ và cảm thấy sợ hãi. Nếu... những chuyện đó xảy ra một lần nữa, tôi phải làm gì?
Đỗ Tĩnh Mạch đến và hỏi tôi, "Cậu bị sao vậy?"
Có vẻ như cô ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn ở tôi.
Tôi thở dài: "Tôi đang suy nghĩ vài chuyện."
Cậu ấy gật đầu: "Ra là vậy."
Sau đó, cậu ấy lấy ra một ít sô-cô-la từ trong túi của mình: "Cậu ăn không?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô gái này bất luận là cố ý hay vô ý, tôi điều thấy khá ấm áp. Vì hiện tại không không muốn ăn cho nên tôi cười khoát khoát tay: "Mình không muốn ăn,... cám ơn."
Đỗ Tĩnh Mạch lại tiến lên: "Ngon lắm, ăn đi." Vừa nói, cô ấy vừa bóc một cái đưa vào miệng tôi.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Tôi vô tình liếc nhìn và thấy các học sinh khác đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, bao gồm cả Triệu Tinh Hà và Tống Lâm.
Vì một số lý do, tôi đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Dưới những ánh mắt như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc há miệng và ăn.
“Ngon, ngon…hihi.” Tôi ngậm sô-cô-la trong miệng. Chỉ sau đó tất cả họ mới cúi đầu xuống.
Sau khi bị Đỗ Tĩnh Mạch ngắt lời, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Cô ấy chia một ít sô-cô-la trong tay cho bàn trước, bàn sau, Tống Lâm và Triệu Tinh Hà.
Họ quay lại và trò chuyện một lúc.
Lại đến giờ tan học, Triệu Tinh Hà lên tiếng trước: "Hôm nay đến phiên tôi sao?"
Tôi sửng sốt. Sau khi kịp hiểu, tôi nhận ra, y của cậu ấy là hôm nay đến lượt cậu ấy đưa tôi về.
Tôi nhìn cậu ấy không nói nên lời, sao anh chàng này lại cố chấp như vậy?
- ------
23
Với những cảm xúc phức tạp, tôi cùng Triệu Tinh Hà bước lên chiếc Cayenne khiến nước bắn tung tóe khắp người.
Trước khi lên xe, tôi thấy Hứa Nguyên lạnh lùng đứng bên cạnh, tức giận nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vờ như không thấy. Vừa bước lên xe, tôi không kìm được xúc động.
Ngày xưa tôi chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngon, sống theo kiểu “ẩn thân chi thuật”, nhưng bây giờ vì ba người bọn họ mà tôi cũng trở thành người nổi tiếng trong trường.
Nhưng... Ai có thể kể thấu hiểu, tôi vẫn chỉ muốn là tôi trước đây. Đột nhiên, tôi hơi u sầu, Triệu Tinh Hà đến bên tôi và nói: “Thật xin lỗi, ngày đó tôi chỉ tình cờ gặp một sản phụ sắp sinh trên đường, chúng tôi vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện, vậy nên đã vô tình tạt nước khắp người cậu, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi."
Tôi vội xua tay: “Không sao, không sao…”
Vừa nói, tôi vừa nghĩ đến nhiều ý định đuổi tôi khỏi trường. Đó chắc chắn không chỉ là một lời xin lỗi đơn giản, nếu cậu ấy muốn xin lỗi thay lúc đó, tại sao cậu ấy phải nói điều đó một cách riêng tư như thế này.
Có đúng như Tống Lâm đã nói, Cậu ấy thích Đỗ Tĩnh Mạch, và cậu ấy đã liên lạc với tôi để tìm hiểu sở thích của cô ấy?
Tôi trấn tĩnh lại và nghĩ, nếu đã như vậy thì mình phải giữ vững lập trường.
Tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ một chút về Đỗ Tĩnh Mạch cho Triệu Tinh Hà.
Nếu tôi đã thỏa thuận với Tống Lâm thì nhất định tôi sẽ thực hiện. Nếu không, tôi đúng là không đáng tin cậy, khác gì một con chó?
Đang nghĩ về điều này thì tôi thấy Triệu Tinh Hà đột nhiên mỉm cười với tôi, nhìn kỹ thì mặt cậu ấy vẫn còn hơi đỏ.
Sau đó, cậu ấy lên tiếng: "Thật ra tôi đã để ý đến cậu từ lâu rồi, cậu... rất tốt."
Nụ cười đó chỉ làm tan chảy trái tim tôi.
Sau đó, tôi chợt hiểu ra những gì cậu ấy nói, trong lòng tôi chợt ớn lạnh.
Thôi nào, đây nhất định là lời Tống Lâm nói, Triệu Tinh Hà đang dụ dỗ tôi bằng sắc đẹp.
Nhưng vấn đề là, tim tôi đang đập thình thịch... Tôi cảm thấy như mình sắp bị cậu ấy dụ dỗ rồi.
Tôi đột nhiên tự nhéo mình và buộc mình phải bình tĩnh lại. Nếu dự đoán của tôi đúng, thì cậu ấy nhất định sẽ nói tôi thật tốt, sau đó tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy đuổi theo Đỗ Tĩnh Mạch.
Haha, tôi đã hiểu ra rồi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện với Tống Lâm ngày đó, tôi giả vờ thâm trầm nói với cậu ấy: “Vô dụng, tôi không thích đàn ông.”
Mánh khóe của cậu không làm gì được tôi đâu. Tôi vờ dửng dưng nhìn cậu ấy.
Cô gái nhỏ, ý chí của tôi thật mạnh mẽ.
Cho dù cậu dụ dỗ tôi thế nào, khen ngợi tôi như ra sao, tôi đều sẽ không thỏa hiệp. Hãy nhớ lấy điều này.
Cậu ấy sửng sốt. Biểu hiện của cậu ấy trở nên rất kỳ lạ, và cậu ấy im lặng một hồi.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nói chưa rõ sao?
“Dù sao tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết về Đỗ Tĩnh Mạch đâu!” Tôi kiên quyết nói.
Hừm, vì vậy cậu không cần tốn công với tôi. Tôi thầm nghĩ chắc bây giờ cậu ấy đã hiểu. Kết quả là, biểu cảm của cậu ấy càng trở nên rối rắm.
Trầm ngâm một lúc, cậu ấy thăm dò hỏi: “Vừa rồi cậu nói không thích đàn ông, sẽ không nói cho tôi biết về Đỗ Tĩnh Mạch, vậy ý cậu là... cậu thích Đỗ Tĩnh Mạch?”
Tôi:???
Đúng lúc này, xe đột ngột dừng lại, hai chúng tôi nhìn ra ngoài thì thấy mình đã đến cổng khu dân cư nhưng tôi vẫn đang sốc bởi những gì cậu ấy nói.
Cậu ấy hoàn toàn hiểu lầm. Tôi đang nghĩ xem mình có nên giải thích với cậu ấy không, hay là bây giờ tôi xuống xe rồi giải thích sau khi có cơ hội?
Kết quả, cậu ấy đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi không đồng ý, cậu đổi người để thích đi."
“Một người khác à?” Tôi lúng túng.
“Thôi, thay bằng tôi đi.” Cậu ấy nói.
- -------
24
- -------- Hỏi: Bị nam thần tỏ tình là trải nghiệm như thế nào?
Trả lời: Cảm ơn đã hỏi, hôm nay gió lớn, người đã ngu rồi.----------
Sau khi Triệu Tinh Hà nói điều đó trong xe, tôi sững người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là: Có phải ông lớn này đang chế nhạo tôi không?
Suy nghĩ thứ hai là: Thật ra cậu ấy nói không phải có ý đó, mà giống như vừa rồi cậu ấy hiểu lầm tôi, tôi cũng hiểu lầm ý của cậu ấy, vậy cậu ấy có ý đó sao?
Vì nghĩ thế nào tôi cũng thấy nó vô lý.
Nam thần Triệu Tinh Hà, cậu ấy... thích tôi?
Tâm trí tôi rối bời, choáng váng. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Cậu ấy dường như thấy rằng tôi đang mất bình tĩnh.
Khẽ ho nhẹ một tiếng, cậu ấy thản nhiên nói: "Hôm nay hơi muộn, về sớm nghỉ ngơi đi."
Thái độ như thể không có gì xảy ra. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là tôi hiểu lầm sao?
“Ừ, ừm, được.” Tôi cũng giả vờ thờ ơ, mở cửa bước xuống xe.
Nhưng vừa định quay người từ biệt cậu ấy, Triệu Tinh Hà đột nhiên từ cửa sổ xe vươn tay ra, túm lấy tôi lần nữa.
“Ít nhất đêm nay, cậu không được nghĩ đến người khác.” - Cậu ấy nói.
- -------
25
Suốt quãng đường về nhà, tim tôi vẫn đập thình thịch. Có câu thần chú nào trong câu nói cuối cùng của cậu ấy không, tôi cảm thấy linh hồn của mình đã bị cậu ấy lấy đi.
Nhưng tôi nên làm gì? Tôi nên trả lời thế nào với cậu ấy, người chưa bao giờ được tỏ tình và chưa bao giờ yêu? Tôi vặn vẹo người rối như tơ vò trên sofa, mẹ tôi nhìn thấy liền hỏi: "Gì đó? Bị trĩ à?"
Tôi quá lười để nói chuyện với mẹ. Bật điện thoại để chuyển hướng sự chú ý, tôi thấy rằng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat. Sau một cái nhìn lướt qua, tôi thấy cái tên: Hứa Nguyên.
Đúng vậy, cô ta đã thèm muốn Triệu Tinh Hà từ lâu, hôm nay nhìn thấy tôi lên xe của cậu ấy, khó trách cô ta phát điên.
Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nhấp vào nó. Chịu đựng không phải là phong cách của tôi.
Nếu cô ta muốn mắng tôi, thì tôi phải mắng lại. Không có nhiều tin nhắn, tổng cộng có hai cái:
[Mày thực sự có khả năng, mày không chỉ móc nối với kẻ bắt nạt học đường Tống Lâm mà còn muốn quyến rũ con châu chấu của trường Triệu Tinh Hà. Mày thậm chí không nhìn vào chính mình, mày có xứng đáng không]
[Nhưng mày vẫn có thể nhảy cho đến ngày hôm nay, nhưng tao không biết liệu họ có thích mày khi họ gặp mày trong sự kiện ngày mai hay không?]
Sự kiện? Sự kiện gì?
Sau khi tùy tiện gõ "Tôi xứng đáng hay không, không phải do cô quản", tôi thoát khỏi ô trò chuyện với cô ta. Mở nhóm lớp, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm đã gửi một tin nhắn mới.
[Ngày hoạt động văn minh khuôn viên trường ngày mai sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra và yêu cầu toàn thể học sinh mặc đồng phục, nhận được tin nhắn nhớ phản hồi.]
Tâm trạng bồn chồn của tôi ngay lập tức hạ nhiệt. Đồng phục của trường chúng tôi rất đẹp, nam mặc áo sơ mi và quần soóc, nữ mặc áo sơ mi và váy.
Nhưng…… Vì một số lý do, tôi không thể mặc nó.
Triệu Tinh Hà kéo tôi trở lại vị trí của mình. Tôi bị cậu ấy kéo lê cho đến khi ngồi xuống. Cậu ấy vỗ về tôi: "Cậu có sao không?"
"Ừm...cảm ơn vì đã cứu tôi." -Tôi nói.
Nhìn cậu ấy với một chút lo lắng. Tôi thực sự rất biết ơn cậu ấy. Nhưng so với lời cảm ơn, tôi muốn biết cậu ấy đã nghe thấy những gì. Liệu đã nghe những gì Hứa Nguyên nói với tôi không? Và cậu ấy có muốn tìm hiểu thêm những chuyện đó không? Bởi vì tôi... thực sự không muốn mọi người biết về những chuyện này.
May mắn là cậu ấy đã không tò mò. Cậu ấy chỉ gật đầu và mỉm cười: “Không có gì.”
- -------
22
Bởi vì bị Hứa Nguyên quấy rầy, tôi cả ngày mất tập trung. Tôi không thể ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở trường cũ và cảm thấy sợ hãi. Nếu... những chuyện đó xảy ra một lần nữa, tôi phải làm gì?
Đỗ Tĩnh Mạch đến và hỏi tôi, "Cậu bị sao vậy?"
Có vẻ như cô ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn ở tôi.
Tôi thở dài: "Tôi đang suy nghĩ vài chuyện."
Cậu ấy gật đầu: "Ra là vậy."
Sau đó, cậu ấy lấy ra một ít sô-cô-la từ trong túi của mình: "Cậu ăn không?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô gái này bất luận là cố ý hay vô ý, tôi điều thấy khá ấm áp. Vì hiện tại không không muốn ăn cho nên tôi cười khoát khoát tay: "Mình không muốn ăn,... cám ơn."
Đỗ Tĩnh Mạch lại tiến lên: "Ngon lắm, ăn đi." Vừa nói, cô ấy vừa bóc một cái đưa vào miệng tôi.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Tôi vô tình liếc nhìn và thấy các học sinh khác đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, bao gồm cả Triệu Tinh Hà và Tống Lâm.
Vì một số lý do, tôi đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Dưới những ánh mắt như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc há miệng và ăn.
“Ngon, ngon…hihi.” Tôi ngậm sô-cô-la trong miệng. Chỉ sau đó tất cả họ mới cúi đầu xuống.
Sau khi bị Đỗ Tĩnh Mạch ngắt lời, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Cô ấy chia một ít sô-cô-la trong tay cho bàn trước, bàn sau, Tống Lâm và Triệu Tinh Hà.
Họ quay lại và trò chuyện một lúc.
Lại đến giờ tan học, Triệu Tinh Hà lên tiếng trước: "Hôm nay đến phiên tôi sao?"
Tôi sửng sốt. Sau khi kịp hiểu, tôi nhận ra, y của cậu ấy là hôm nay đến lượt cậu ấy đưa tôi về.
Tôi nhìn cậu ấy không nói nên lời, sao anh chàng này lại cố chấp như vậy?
- ------
23
Với những cảm xúc phức tạp, tôi cùng Triệu Tinh Hà bước lên chiếc Cayenne khiến nước bắn tung tóe khắp người.
Trước khi lên xe, tôi thấy Hứa Nguyên lạnh lùng đứng bên cạnh, tức giận nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vờ như không thấy. Vừa bước lên xe, tôi không kìm được xúc động.
Ngày xưa tôi chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngon, sống theo kiểu “ẩn thân chi thuật”, nhưng bây giờ vì ba người bọn họ mà tôi cũng trở thành người nổi tiếng trong trường.
Nhưng... Ai có thể kể thấu hiểu, tôi vẫn chỉ muốn là tôi trước đây. Đột nhiên, tôi hơi u sầu, Triệu Tinh Hà đến bên tôi và nói: “Thật xin lỗi, ngày đó tôi chỉ tình cờ gặp một sản phụ sắp sinh trên đường, chúng tôi vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện, vậy nên đã vô tình tạt nước khắp người cậu, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi."
Tôi vội xua tay: “Không sao, không sao…”
Vừa nói, tôi vừa nghĩ đến nhiều ý định đuổi tôi khỏi trường. Đó chắc chắn không chỉ là một lời xin lỗi đơn giản, nếu cậu ấy muốn xin lỗi thay lúc đó, tại sao cậu ấy phải nói điều đó một cách riêng tư như thế này.
Có đúng như Tống Lâm đã nói, Cậu ấy thích Đỗ Tĩnh Mạch, và cậu ấy đã liên lạc với tôi để tìm hiểu sở thích của cô ấy?
Tôi trấn tĩnh lại và nghĩ, nếu đã như vậy thì mình phải giữ vững lập trường.
Tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ một chút về Đỗ Tĩnh Mạch cho Triệu Tinh Hà.
Nếu tôi đã thỏa thuận với Tống Lâm thì nhất định tôi sẽ thực hiện. Nếu không, tôi đúng là không đáng tin cậy, khác gì một con chó?
Đang nghĩ về điều này thì tôi thấy Triệu Tinh Hà đột nhiên mỉm cười với tôi, nhìn kỹ thì mặt cậu ấy vẫn còn hơi đỏ.
Sau đó, cậu ấy lên tiếng: "Thật ra tôi đã để ý đến cậu từ lâu rồi, cậu... rất tốt."
Nụ cười đó chỉ làm tan chảy trái tim tôi.
Sau đó, tôi chợt hiểu ra những gì cậu ấy nói, trong lòng tôi chợt ớn lạnh.
Thôi nào, đây nhất định là lời Tống Lâm nói, Triệu Tinh Hà đang dụ dỗ tôi bằng sắc đẹp.
Nhưng vấn đề là, tim tôi đang đập thình thịch... Tôi cảm thấy như mình sắp bị cậu ấy dụ dỗ rồi.
Tôi đột nhiên tự nhéo mình và buộc mình phải bình tĩnh lại. Nếu dự đoán của tôi đúng, thì cậu ấy nhất định sẽ nói tôi thật tốt, sau đó tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy đuổi theo Đỗ Tĩnh Mạch.
Haha, tôi đã hiểu ra rồi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện với Tống Lâm ngày đó, tôi giả vờ thâm trầm nói với cậu ấy: “Vô dụng, tôi không thích đàn ông.”
Mánh khóe của cậu không làm gì được tôi đâu. Tôi vờ dửng dưng nhìn cậu ấy.
Cô gái nhỏ, ý chí của tôi thật mạnh mẽ.
Cho dù cậu dụ dỗ tôi thế nào, khen ngợi tôi như ra sao, tôi đều sẽ không thỏa hiệp. Hãy nhớ lấy điều này.
Cậu ấy sửng sốt. Biểu hiện của cậu ấy trở nên rất kỳ lạ, và cậu ấy im lặng một hồi.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nói chưa rõ sao?
“Dù sao tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết về Đỗ Tĩnh Mạch đâu!” Tôi kiên quyết nói.
Hừm, vì vậy cậu không cần tốn công với tôi. Tôi thầm nghĩ chắc bây giờ cậu ấy đã hiểu. Kết quả là, biểu cảm của cậu ấy càng trở nên rối rắm.
Trầm ngâm một lúc, cậu ấy thăm dò hỏi: “Vừa rồi cậu nói không thích đàn ông, sẽ không nói cho tôi biết về Đỗ Tĩnh Mạch, vậy ý cậu là... cậu thích Đỗ Tĩnh Mạch?”
Tôi:???
Đúng lúc này, xe đột ngột dừng lại, hai chúng tôi nhìn ra ngoài thì thấy mình đã đến cổng khu dân cư nhưng tôi vẫn đang sốc bởi những gì cậu ấy nói.
Cậu ấy hoàn toàn hiểu lầm. Tôi đang nghĩ xem mình có nên giải thích với cậu ấy không, hay là bây giờ tôi xuống xe rồi giải thích sau khi có cơ hội?
Kết quả, cậu ấy đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi không đồng ý, cậu đổi người để thích đi."
“Một người khác à?” Tôi lúng túng.
“Thôi, thay bằng tôi đi.” Cậu ấy nói.
- -------
24
- -------- Hỏi: Bị nam thần tỏ tình là trải nghiệm như thế nào?
Trả lời: Cảm ơn đã hỏi, hôm nay gió lớn, người đã ngu rồi.----------
Sau khi Triệu Tinh Hà nói điều đó trong xe, tôi sững người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là: Có phải ông lớn này đang chế nhạo tôi không?
Suy nghĩ thứ hai là: Thật ra cậu ấy nói không phải có ý đó, mà giống như vừa rồi cậu ấy hiểu lầm tôi, tôi cũng hiểu lầm ý của cậu ấy, vậy cậu ấy có ý đó sao?
Vì nghĩ thế nào tôi cũng thấy nó vô lý.
Nam thần Triệu Tinh Hà, cậu ấy... thích tôi?
Tâm trí tôi rối bời, choáng váng. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Cậu ấy dường như thấy rằng tôi đang mất bình tĩnh.
Khẽ ho nhẹ một tiếng, cậu ấy thản nhiên nói: "Hôm nay hơi muộn, về sớm nghỉ ngơi đi."
Thái độ như thể không có gì xảy ra. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là tôi hiểu lầm sao?
“Ừ, ừm, được.” Tôi cũng giả vờ thờ ơ, mở cửa bước xuống xe.
Nhưng vừa định quay người từ biệt cậu ấy, Triệu Tinh Hà đột nhiên từ cửa sổ xe vươn tay ra, túm lấy tôi lần nữa.
“Ít nhất đêm nay, cậu không được nghĩ đến người khác.” - Cậu ấy nói.
- -------
25
Suốt quãng đường về nhà, tim tôi vẫn đập thình thịch. Có câu thần chú nào trong câu nói cuối cùng của cậu ấy không, tôi cảm thấy linh hồn của mình đã bị cậu ấy lấy đi.
Nhưng tôi nên làm gì? Tôi nên trả lời thế nào với cậu ấy, người chưa bao giờ được tỏ tình và chưa bao giờ yêu? Tôi vặn vẹo người rối như tơ vò trên sofa, mẹ tôi nhìn thấy liền hỏi: "Gì đó? Bị trĩ à?"
Tôi quá lười để nói chuyện với mẹ. Bật điện thoại để chuyển hướng sự chú ý, tôi thấy rằng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat. Sau một cái nhìn lướt qua, tôi thấy cái tên: Hứa Nguyên.
Đúng vậy, cô ta đã thèm muốn Triệu Tinh Hà từ lâu, hôm nay nhìn thấy tôi lên xe của cậu ấy, khó trách cô ta phát điên.
Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nhấp vào nó. Chịu đựng không phải là phong cách của tôi.
Nếu cô ta muốn mắng tôi, thì tôi phải mắng lại. Không có nhiều tin nhắn, tổng cộng có hai cái:
[Mày thực sự có khả năng, mày không chỉ móc nối với kẻ bắt nạt học đường Tống Lâm mà còn muốn quyến rũ con châu chấu của trường Triệu Tinh Hà. Mày thậm chí không nhìn vào chính mình, mày có xứng đáng không]
[Nhưng mày vẫn có thể nhảy cho đến ngày hôm nay, nhưng tao không biết liệu họ có thích mày khi họ gặp mày trong sự kiện ngày mai hay không?]
Sự kiện? Sự kiện gì?
Sau khi tùy tiện gõ "Tôi xứng đáng hay không, không phải do cô quản", tôi thoát khỏi ô trò chuyện với cô ta. Mở nhóm lớp, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm đã gửi một tin nhắn mới.
[Ngày hoạt động văn minh khuôn viên trường ngày mai sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra và yêu cầu toàn thể học sinh mặc đồng phục, nhận được tin nhắn nhớ phản hồi.]
Tâm trạng bồn chồn của tôi ngay lập tức hạ nhiệt. Đồng phục của trường chúng tôi rất đẹp, nam mặc áo sơ mi và quần soóc, nữ mặc áo sơ mi và váy.
Nhưng…… Vì một số lý do, tôi không thể mặc nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương