Khi Hà Tu đến lớp thì đã gần sáu giờ, Diệp Tư không có ở đó, chỉ có một bát cơm trộn đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn.
Hắn ngồi xuống ăn luôn, vừa đúng lúc chuông báo chuẩn bị vang lên thì cũng ăn xong. Đứng dậy định mang rác đi vứt thì lại gặp Diệp Tư đi vào.
Diệp Tư hôm nay trông khác hẳn ngày thường, ánh mắt bình tĩnh đến gần như ngẩn ngơ, như thể hồn vía đi đâu mất.
Hà Tu khựng lại: "Sao thế?"
"Không có gì." Diệp Tư liếc hắn một cái rồi nhanh chóng bước nhanh hơn, như không muốn nói chuyện.
Khi hai người lướt qua nhau, Hà Tu khẽ động đậy mũi, kinh ngạc: "Cậu vừa đi tắm à?"
Mùi dầu gội của Diệp Tư chính là mùi này, mỗi đêm hắn đều ngửi thấy khi ngủ, không thể nhầm lẫn.
Diệp Tư khẽ "ừ" một tiếng: "Chuyến bay của ba tôi đột nhiên bị hủy, tôi về ăn cơm tiện tắm luôn."
"Ồ." Hà Tu nghe vậy mới thở phào, "Thời gian chắc gấp ghê, nghỉ chút đi."
Diệp Tư tâm trạng rối bời nhìn hắn một cái, cúi đầu chen vào chỗ ngồi, ngay cả một tiếng "ừ" cũng không phát ra.
Vừa rồi nhìn thấy Hà Tu, cảm giác tội lỗi trong lòng cậu bùng nổ. Nếu Hà Tu biết cậu đã lén nhìn trộm hắn tắm, còn tìm chỗ vắng để tự giải quyết, e rằng từ nay trên bàn học sẽ phải kẻ đường biên giới.
Đã thế còn từng hẹn năm nào cũng cùng nhau tổ chức sinh nhật, biết đâu sau này ngày này lại thành ngày giỗ của cậu.
Khi Hà Tu vứt rác về, thầy phụ trách trông coi tự học đã vào lớp, cậu cũng không nói gì thêm, như thường lệ lấy máy chơi game ra sau chồng vở cao như núi.
Diệp Tư đang cắm đầu vào bài tập không khỏi thở phào trong lòng.
Làm chuyện xấu mà không bị bắt, căng thẳng trong lòng tan biến, chỉ còn lại cảm giác sảng khoái.
Sướng, thư thái, thỏa mãn, a...
Ngọn lửa nhỏ vốn luôn âm ỉ trong lòng cuối cùng cũng tạm thời được xoa dịu, ít nhất bây giờ cậu có thể yên tâm học hành.
Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy và tiếng lật sách khe khẽ. Diệp Tư nhận ra bản thân đã dần quen với bầu không khí yên tĩnh này, thậm chí còn có chút thích thú.
Học tập có trật tự khiến người ta thấy đầy đủ, cái cảm giác nỗ lực từng chút một thật sự gây nghiện, nhất là khi mệt ngẩng đầu lên lại thấy "thần học" bên cạnh vẫn chăm chú chơi game như thường.
Thật yên tâm.
Trước khi tan bốn tiết tự học tối, Lão Mã vào thông báo vài việc của lớp. Lớp trưởng Tề Nguyệt nhân cơ hội hỏi: "Bao giờ có điểm thi giữa kỳ vậy ạ?"
"Chiều mai sẽ có." Lão Mã xua tay: "Đừng quá căng thẳng, chỉ chăm chăm vào một hai lần điểm không có ý nghĩa. Quan trọng là khi có bài kiểm tra, các em phải hệ thống hóa lại điểm yếu của mình."
Dưới lớp mọi người vừa thu dọn cặp sách vừa đồng thanh: "Vâng ạ."
Diệp Tư thật sự chưa từng gặp lớp nào như thế này, mọi người tin tưởng thầy chủ nhiệm như tin tưởng ba mẹ trong gia đình hòa thuận, giao tiếp vô cùng tự nhiên.
Cảnh thầy chủ nhiệm dặn dò một câu mà cả lớp đồng loạt đáp lại, kiếp trước cậu chưa từng thấy. Nhưng lớp 4 này thì hiển nhiên đã quá quen thuộc.
"Đi mua cái bánh kẹp thịt đi." Hà Tu nói: "Tối nay mấy con boss khó quá, tôi đói rồi."
"Chơi game vất vả cho cậu ghê." Diệp Tư tặc lưỡi cảm thán, tranh thủ lúc Hà Tu cất máy chơi game đi, cậu vội lẩm nhẩm mấy phương trình vừa xem, rồi mới nhét đại sách vở vào cặp: "Đi thôi, tôi cũng đói."
Hai người theo dòng người ra ngoài, mãi đến đoạn đường vắng dẫn tới quán cơm nhỏ, Hà Tu mới cười nhìn Diệp Tư: "Vừa thi giữa kỳ xong mà đã quay lại trạng thái học tập rồi."
Nghe vậy mắt Diệp Tư sáng rực, mệt mỏi sau bốn tiếng học căng như tan biến, cậu hào hứng khoác vai Hà Tu: "Hôm nay tôi thật sự học siêu hiệu quả. Phần lượng giác vốn làm tôi đau đầu lâu nay bỗng thông suốt, còn hệ thống lại toàn bộ—toàn bộ đấy nhé. Các phương trình hóa học vô cơ và hữu cơ. Cậu biết 'toàn bộ' nghĩa là gì không?"
Hà Tu bóp nhẹ tay Diệp Tư đang khoác vai hắn: "Thật sự không biết."
Diệp Tư dùng ngón trỏ và ngón cái ước lượng trong không khí: "Tôi đã viết dày thế này trên giấy A4. Lúc đầu tự nhớ khoảng bảy tám mươi phần trăm, sau đó tra thiếu sót, cuối cùng còn tổng hợp cả các phản ứng hữu cơ mở rộng trong sách tham khảo."
"Giỏi thật." Hà Tu gật đầu, chân thành cảm thán: "Cậu học tập hiệu suất cực cao."
"So với cậu thì sao?" Diệp Tư lập tức nhìn hắn, trong mắt lộ chút chờ mong.
Hà Tu suy nghĩ: "Chỉ riêng khoản hệ thống phương trình, chắc ngang nhau."
Vừa dứt lời, Diệp Tư bỗng đứng bật dậy đập tay lên không trung, tiếp đất lại run rẩy cả người như trẻ con hiếu động, ánh mắt rạng rỡ, dường như làm sáng cả con đường tối.
"Diệp Thần uy vũ!" Diệp Tư hét lớn.
"Diệp Thần vẫn luôn uy vũ." Hà Tu cười, tiện tay kéo lại dây đeo cặp trượt xuống khuỷu tay cậu, "Vậy kỳ thi giữa kỳ lần này chắc cậu nắm chắc rồi?"
"Đúng vậy." Diệp Tư càng hào hứng: "Lần này tôi làm bài cực tốt, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, từng môn đều vậy."
Hà Tu nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Thế thì chờ ngày mai công bố thôi."
"Chỉ chờ ngày mai!" Diệp Tư lại nhảy cẫng.
Quán ăn nhỏ phía tây bắc sau căng tin lúc nào cũng bán bánh kẹp thịt nóng hổi. Bánh có loại vỏ giòn và vỏ mềm, nhân thì có thịt heo om nước tương hoặc thịt bò sốt mè. Hai người vào chọn hai loại khác nhau rồi cùng ăn.
Đi vài lần như thế, Hà Tu dường như đã quen với việc Diệp Tư thỉnh thoảng cắn một miếng từ phần của mình, thậm chí còn tinh ý đưa bánh cho cậu trước khi cậu đưa mặt lại.
"Ngon thật." Diệp Tư vừa nhai vừa xoa bụng, "Tiếc là không dám ăn nhiều, sợ buồn ngủ, không thì tôi mua thêm hai cái nữa."
"Sợ buồn ngủ?" Hà Tu ngừng một chút, "Đêm cậu còn định học nữa à?"
Diệp Tư gật đầu: "Ừ, mấy phương trình vừa xem vẫn chưa nhớ kỹ, muốn tìm vài bài lớn liên quan để luyện thêm."
Trong lòng Hà Tu bỗng dâng lên cảm giác khó tả, nhìn vào đôi mắt sáng ấy, bất chợt thấy cảm động.
Hắn từng gặp nhiều người học điên cuồng, nhưng nhìn họ học lại thấy vô vị, như những cỗ máy vô cảm.
Nhưng Diệp Tư thì khác. Cũng chăm chỉ như thế nhưng không hề cứng nhắc, cả người như tràn đầy sức sống. Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của cậu khi nói về sự tiến bộ của bản thâb, cảm giác ấy như truyền sang cả cơ thể Hà Tu.
Hà Tu cắn miếng bánh kẹp thấm đẫm nước thịt, cười: "Thế tôi ngồi bên cạnh chơi game được chứ? Tối nay cố qua màn này, mai đi rèn kiếm Dũng Sĩ."
Diệp Tư cười tươi hơn: "Được chứ."
Đường về ký túc xá đèn thưa thớt, hai người chậm rãi đi, dù đêm vẫn oi bức, ve sầu kêu inh ỏi, nhưng chẳng ai muốn bước nhanh.
Đi được một lúc, Diệp Tư bỗng thấy khóe mắt có gì đó động đậy, quay đầu lại thì thấy một con mèo đang ngồi trong bồn hoa bên cạnh, lặng lẽ nhìn họ.
"Là mèo mướp cam, trông như mèo con." Hà Tu nói nhỏ, hơi nhíu mày, "Nhưng gầy quá."
Diệp Tư gật đầu.
Đúng là mèo con, thậm chí còn là mèo sữa. Nhưng nhìn bộ dạng lấm lem và ánh mắt cảnh giác thì biết là mèo hoang.
"Một bông màu cam hoang dại." Diệp Tư đùa.
Con mèo cam hoang lặng lẽ nhìn họ một lúc, bỗng đứng lên, gắng gượng nhe nanh. Nhưng còn chưa dọa xong đã co lại, run rẩy kêu "meo meo" hai tiếng.
"Trời ơi, đáng yêu quá!" Da đầu Diệp Tư tê dại, lập tức muốn cho ăn. Nhưng đi được hai bước lại cúi nhìn chiếc bánh kẹp vỏ giòn trong tay, lắc đầu, trực tiếp giật lấy bánh của Hà Tu còn thừa, xé mấy miếng bánh chưa dính nước thịt, đặt trong lòng bàn tay đưa ra.
Mèo con cẩn thận ngửi hồi lâu rồi mới rón rén ăn.
"Nó đói lắm rồi." Hà Tu thở dài, "Cho nó cả phần có thịt đi."
"Không được, mặn quá rụng lông." Diệp Tư lắc đầu.
Hà Tu thở dài: "Là mèo hoang, bữa có bữa không, quan tâm rụng lông làm gì."
Diệp Tư thấy hắn nói cũng có lý, đắn đo rồi cũng bẻ mấy miếng có thịt cho nó.
Con mèo như chưa từng được ăn thứ ngon như thế, ăn đến mức gần như mềm nhũn trong tay Diệp Tư, đến khi hai người đi rồi vẫn lẽo đẽo theo sau một đoạn, đến trước ký túc xá mới lặng lẽ quay đi.
"Nó đi đâu rồi nhỉ?" Diệp Tư không kìm được ngoái lại.
Hà Tu lắc đầu: "Chắc về chỗ trú. Mèo hoang thường có chỗ trú nhất định, nhưng trước giờ tôi không biết trong trường Anh Trung lại có mèo hoang."
Anh Trung quản lý nghiêm, dịch vụ an ninh cũng chu đáo, đừng nói mèo hoang, ngay cả gián cũng hiếm, mùa hè còn phun thuốc diệt muỗi hàng tuần.
Nghe vậy Diệp Tư ngẩn ra, khẽ nói: "Hy vọng nó lanh lợi, đừng để bảo vệ phát hiện."
"Bảo vệ sẽ không làm khó nó đâu." Hà Tu cười, "Dù sao nó vẫn là mèo con mà."
Diệp Tư im lặng, ngẩng lên nhìn Hà Tu một cái, rồi lại dời ánh mắt.
Khi Hà Tu nói "vẫn chỉ là mèo con" giọng hắn rất dịu dàng, mắt đen trầm tĩnh mang theo chút ấm áp. Ban ngày hắn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, ngoài lúc cười đùa với Diệp Tư gần như không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.
Một người như vậy, khi dịu dàng lại khiến người khác rung động, huống hồ hắn còn rất đẹp trai.
Diệp Tư hít sâu một hơi: "Tro thực vật trộn với vôi tôi theo tỉ lệ 1:1, sẽ tạo ra 1 đơn vị canxi cacbonat và 2 đơn vị kali hiđroxit."
Hà Tu ngẩn ra: "Hả?"
"Không có gì." Diệp Tư nhìn bóng hai người in trên đường, khẽ nói: "Tôi sợ quên mất, phải nhẩm lại vài lần ấy mà."
Chiều thứ Hai tiết hai là học thể dục, vừa tan tiết một, Tề Nguyệt đã bị Lão Mã gọi ra ngoài. Một lát sau trở lại cầm một tờ A4 đứng trên bục giảng.
Lớp học vốn ồn ào lập tức im lặng, có người vừa đứng dậy lại ngồi xuống, ai cũng đoán được Tề Nguyệt đang cầm gì.
"Bảng xếp hạng lớp mình đã có rồi." Tề Nguyệt nói, "Lần này top 10 của lớp chúng ta cũng là top 10 toàn khối, mình sẽ đọc tên rồi dán bảng lên bảng đen, lúc lên xem mọi người đừng chen lấn."
Diệp Tư trong lòng tự biết, top 10 thì khỏi nghĩ, cậu vẫn ngồi yên lặng.
"Thứ nhất, Thẩm Phi, tổng điểm 692."
Lớp học lập tức xôn xao, mọi người đồng loạt quay đầu, nhưng không nhìn Thẩm Phi đứng đầu, mà kinh ngạc nhìn Hà Tu.
Hà Tu cầm máy chơi game, vẻ mặt thản nhiên như chẳng có gì.
Tề Duyệt ngừng một chút: "Thứ hai, Tề Nguyệt, tổng điểm 689. Thứ ba, Giản Minh Trạch, tổng điểm 682. Thứ tư..."
Thực ra thì đã chẳng còn mấy ai còn đang nghe đọc bảng nữa. Việc Hà Tu không đứng nhất đã là tin chấn động, nhưng còn chấn động hơn là đọc mãi tới hạng hai, hạng ba... rồi cả một hàng dài mà vẫn chưa thấy tên Hà Tu. Những người không rõ ngọn ngành thì đồng loạt ngơ ngác.
"Cái đó..." Trương Sơn Cái giơ tay sau khi Tề Nguyệt công bố xong top 10, "Cho tôi hỏi yếu ớt một câu, có phải trường đổi cách xếp hạng rồi không? Ví dụ thêm một hạng số 0 ở trước, kiểu như ai full 750 điểm thì mới xứng làm vua bảng chẳng hạn?"
Tề Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: "Cậu nói tào lao gì thế, không có đâu."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt xuống tận hàng cuối cùng, rồi ngẩng lên nhìn Hà Tu với vẻ mặt hết sức phức tạp.
"Hà Tu, lát nữa tiết thể dục đi tìm Lão Mã nhé." Tề Nguyệt nói, "Lão Mã bảo cậu tới tìm thầy."
"Tôi biết rồi." Hà Tu bình thản gật đầu.
Trong đám đông rốt cuộc cũng có người phản ứng ra, "Học thần chẳng lẽ là thiếu môn thi à?"
"Không biết có tính là thiếu thi không." Tề Nguyệt phức tạp nói: "Dù sao thì Văn được 0 điểm, xếp hạng 168 toàn khối, đứng bét lớp mình."
Vốn dĩ rất điềm tĩnh, nhưng khi nghe tới con số 168 thì Hà Tu khẽ cau mày.
Sau khi nộp giấy trắng môn Văn, những môn còn lại hắn đều làm nghiêm túc hơn bình thường, theo lý mà nói thì sẽ không có bất ngờ gì, tổng điểm phải rơi vào khoảng 590–600. Bây giờ mới chỉ là kỳ thi giữa kỳ học kỳ 1 lớp 12, theo ký ức thì với số điểm đó, đáng lẽ thứ hạng sẽ khoảng 120 toàn khối, sao lại tụt xuống tận 168 thế này.
Hà Tu nhíu mày hỏi: "Tôi có thể hỏi tổng điểm của tôi là bao nhiêu không?"
Tề Nguyệt hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm phức tạp: "599."
Bên dưới im lặng vài giây, sau đó là hàng loạt âm thanh kinh ngạc vang lên. Mọi người đồng loạt trợn mắt nhìn Hà Tu.
Duy chỉ có Diệp Tư đã đoán trước tình huống này, người khác càng sốc thì cậu càng bình thản, thậm chí còn thong thả xé một cái kẹo m*t nhét vào miệng, tiện tay lấy điện thoại ra lướt.
Bằng hành động mà nói rõ cho mọi người biết —— tụi gà mờ các người, chút chuyện nhỏ mà la om sòm, đúng là chưa thấy qua thế giới.
Tề Nguyệt thở dài: "Toán và tổ hợp Khoa học đều full điểm, tiếng Anh trừ 1 điểm, chắc là phần viết luận. Nếu cậu thấy thắc mắc thì có thể đi xem lại bài, xem thử..." Tề Nguyệt khó khăn nuốt nước bọt, "...xem thử có khả năng chấm nhầm không."
Trong lớp bỗng im lặng đến ngột ngạt. Tề Nguyệt dùng một cục nam châm dán bảng điểm lên bảng, rồi lấy điện thoại chụp một tấm gửi vào nhóm lớp.
"Trong nhóm cũng có, khỏi phải chen chúc lên xem." Tề Nguyệt nói.
Nhưng đa số vẫn lao lên trước xem bảng. Mạng bây giờ có thể giải quyết nhiều chuyện, nhưng có vài việc vẫn giữ nguyên hương vị gốc thì mới hấp dẫn. Ví dụ như chen qua mớ đầu người đông nghịt, tim đập thình thịch rồi tìm thấy tên mình trên tờ giấy kia.
Diệp Tư thì không có hứng thú đó. Điện thoại vốn đã cầm sẵn trên tay, cậu thoát khỏi vòng bạn bè, tùy ý mở bức ảnh bảng điểm ra xem.
Kỳ thi phân lớp trước cậu đứng hạng 30, lần này chắc chắn sẽ lên hạng. Trong lòng cậu mong muốn nhất là có thể vào top 20, tất nhiên nếu chưa nhanh vậy cũng không sao, chỉ cần lọt top 25 là coi như đạt mục tiêu.
Ảnh vừa load xong, Diệp Tư kéo thẳng xuống giữa bảng. Liếc một lượt từ hạng 20 xuống 30 không có tên cậu.
Diệp Tư sững lại: "Ủa, mình vào top 20 rồi hả?"
Bên cạnh, Hà Tu nghe vậy thì lặng lẽ đặt máy chơi game xuống, cũng mở điện thoại xem.
Hạng 20 là Trương Sơn Cái, 19 là La Hán, tiếp theo là Hứa Thiện Nguyệt, Ôn Thần và Tống Hứa – cặp đôi nổi tiếng. Diệp Tư nhìn một mạch đến hạng 11 cũng không có tên mình.
Phía trước chính là top 10 mà hồi nãy Tề Nguyệt đã đọc cũng không có.
Trong lòng Diệp Tư chợt rơi xuống, cậu kéo xuống xem tiếp.
Sau hạng 30 là hai bạn mới chuyển vào lớp 4 sau kỳ thi phân lớp. Diệp Tư nhìn tiếp, cuối cùng ở hạng 35 mới thấy tên mình.
Diệp Tư, lớp hạng 35, khối hạng 37, tổng điểm 659, tụt 7 hạng so với lần trước.
Diệp Tư ngẩn người nhìn chằm chằm vào mũi tên đi xuống kia thật lâu.
Trong lớp vẫn còn ồn ào, ai nấy bàn tán về điểm số, nhưng đầu óc Diệp Tư lúc này lại trống rỗng. Ánh mắt mơ hồ đảo qua dòng chữ đó, cả nửa ngày cũng không phản ứng nổi.
659, tổng điểm cao hơn lần trước hơn 20 điểm, vậy mà toàn khối lại tụt 7 hạng?
Theo kế hoạch của cậu với Hà Tu, kỳ thi này nếu lọt vào hạng 20–25 thì cuối kỳ có thể cố gắng lao lên top 15, như thế mới thực sự có cơ hội lấy được suất tuyển thẳng của hai trường top đầu.
Nhưng giờ thì ngược lại, lùi thêm 7 hạng. Cứ theo đà này, đến cuối kỳ e rằng ngay cả top 50 cũng khó giữ.
"Cũng ổn mà." Hà Tu nói, "Ngoại trừ Văn, các môn khác đều tiến bộ rõ rệt, nhất là tổ hợp Khoa học. Văn bị trừ vài điểm cũng bình thường thôi, lần trước cậu được điểm luận văn cao thế cũng là may mắn khó có."
Diệp Tư không đáp, chỉ ngước nhìn vài người ở trên. Hạng 30 tổng điểm 666, chỉ hơn cậu có 7 điểm. Thực tế thì khoảng từ hạng 30 đến 40 đều khá sít sao, chênh lệch chỉ vài điểm.
Khoảng cách lớn hơn thì nằm ở hạng 25, hơn cậu 10 hạng mà tổng điểm cao hơn 20, đã là con số đáng sợ 679.
Hà Tu dừng lại như muốn nói gì đó, nhưng rồi nuốt xuống, chỉ cầm máy chơi game lên: "Tiết thể dục, ra ngoài đi dạo đi, đừng ngồi mãi trong lớp bật điều hòa."
Diệp Tư vẫn im lặng, lẳng lặng theo Hà Tu đứng dậy ra ngoài.
Tiết thể dục năm lớp 12 thực chất là cho mọi người thư giãn xả hơi, ngay cả bóng dáng thầy thể dục cũng chẳng thấy, thuần túy tự do hoạt động. Người lớp 4 cơ bản đều ở sân nhỏ, tụm năm tụm ba bàn chuyện điểm số. Diệp Tư với Hà Tu vòng quanh mấy vòng, cuối cùng chọn ngồi trên bậc thềm dưới bóng cây râm mát.
Hai người tùy tiện chọn một bậc ngồi xuống, Hà Tu cúi đầu lấy máy chơi game ra, tắt tiếng rồi chơi. Diệp Tư ngồi cạnh, ngơ ngác một lúc, rồi không nhịn được lại mở điện thoại xem bảng điểm.
Trước kia cậu chẳng hiểu mấy người suốt cả tiết tự học chỉ ngồi nghiên cứu bảng điểm làm gì. Rõ ràng nhìn điểm mình là đủ rồi, quan tâm người khác làm gì. Nhưng giờ thì cậu hiểu được cái tâm trạng ấy. Muốn biết người hơn mình thì hơn ở đâu, kém mình thì kém bao nhiêu, liệu lần sau có bị vượt qua không. Nếu mấy câu mình không làm cẩu thả mà làm đúng, thêm được mấy điểm, thì thứ hạng sẽ ra sao...
Cậu vô thức tính toán, tính đến cuối đầu óc trống rỗng, không biết bản thân đang làm gì. Chỉ biết bản thân đã dán mắt vào bức ảnh ấy gần 20 phút.
Thực ra điểm từng môn đều như cậu dự đoán, thậm chí còn tốt hơn. Kỳ thi này khác trước, trước kia làm xong toàn phải cố nhớ mình bỏ bao nhiêu câu, lần này thì nhớ rõ ràng mình bỏ sót câu nào, không kịp làm câu nào. Cậu biết bản thân đã cố gắng bao nhiêu, cũng cảm nhận thấy được sự tiến bộ của bản thân.
Nhưng thứ hạng thì thực sự tụt. Lớp 4 toàn là tinh anh, sau kỳ thi phân lớp chẳng ai có cảm giác an tâm cả. Ai cũng liều mạng học, cạnh tranh với chính mình, với bạn bè xung quanh, với từng câu sai... Tất cả đều đang lao lên phía trước. Dù cậu cũng chạy hết sức, nhưng lại lặng lẽ bị đẩy tụt về sau.
Diệp Tư ngẩng đầu lơ đãng, không biết có phải vì cúi quá lâu không mà bất ngờ bị ánh nắng chói chang chiếu vào, thoáng thấy choáng váng. Sau đó là cảm giác khát khô. Nếu là ở kiếp trước, cậu hẳn sẽ hoảng hốt, nghĩ rằng tim mình lại có vấn đề. Nhưng lần này thì cậu biết không phải, chỉ là nghẹn ứ trong lòng, cộng thêm bị bất ngờ làm rối loạn.
Cậu hít sâu, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng đau rát, hồi lâu chẳng phát ra tiếng.
Cậu quay sang nhìn Hà Tu, thấy hắn đang cúi đầu chăm chú vào máy game, ngón tay bấm liên tục, dường như đang chọn trang bị gì đó.
Không biết do trời quá nóng hay tiếng ve kêu quá ồn, Diệp Tư đột nhiên cau mày, thấy lòng ngột ngạt bực bội và khó chịu.
"Cậu có thể đừng chơi được không?" Diệp Tư nói, vô thức bấu vào ngón tay mình, "Tôi thi tệ rồi, cậu thấy bảng điểm chưa?"
"Sắp xong rồi." Hà Tu không ngẩng đầu, chỉ bấm nhanh hơn. Diệp Tư nhìn chằm chằm một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng bùng lên. Cậu thình lình dậm chân xuống bậc thềm, chẳng gây tiếng lớn, ngược lại còn làm đau cổ chân. "M* kiếp, cậu dám không bỏ máy chơi game xuống à?"
Hà Tu nghe vậy mới dừng tay, ngẩng đầu có chút bối rối nhìn cậu. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Tư chợt nghẹn ứ ở cổ họng, ném điện thoại sang một bên, thái dương giật đau thình thịch.
Vốn chỉ là chút không cam lòng và thất vọng, nhưng dưới cái trưa oi bức và cậu bạn chỉ lo chơi game kia đã thêm dầu vào lửa.
Diệp Tư chỉ vào hắn: "Cậu chơi game đến lú rồi à, có hiểu hạng 37 nghĩa là gì không? Tôi đang tụt dần đó, còn cmn tuyển thẳng cái gì nữa. Cuối tuần này học thêm cậu tự đi đi, tôi ở nhà..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Tư đã nghẹn lại, cúi gằm đầu xuống.
Thật thất vọng. Một người từng là "đại ca" giờ ngày nào cũng cắm cúi học, được mấy điểm hay mất mấy điểm cũng phải suy nghĩ cả nửa ngày. Thi kém một lần là không kìm nổi cảm xúc, nói toàn mấy câu trẻ con mới nói, còn trưng bộ mặt khó chịu ra trước người mình thích.
Diệp Tư nhìn xuống đất, giọng trĩu nặng: "Xin lỗi bạn cùng bàn, tôi không nên trút giận lên cậu, tôi chỉ là..."
"Được rồi." Hà Tu đưa tay đặt l*n đ*nh đầu cậu, vuốt nhẹ mái tóc hơi cứng: "Lại xù lông rồi, nào, xẹp xuống, xẹp xuống."
Giọng Hà Tu vẫn điềm tĩnh, thậm chí còn mang thêm chút dịu dàng pha nét cười. Hắn đưa chiếc máy chơi game ra trước mặt Diệp Tư: "Không chơi cũng chẳng sao. Tôi làm cho nhân vật một bộ skin mới, cậu xem có thích không. Nếu thích, tôi sẽ đến chỗ cũ chụp lại màn hình gửi cho cậu, cậu đổi hình nền điện thoại mới, lần sau chắc chắn thi tốt."
Diệp Tư nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.
Thực ra cậu chẳng hứng thú gì với trò chơi, nhưng nghe Hà Tu nói vậy liền vô thức nhận lấy máy.
Đúng thật là một bộ skin mới—chính xác hơn, là một bộ "Diệp-kachu".
Nhân vật mặc áo choàng màu vàng có mũ trùm, hai tai Pikachu rủ xuống, một bên còn hơi gập lại. Mặt sau áo choàng vẽ hình tia chớp, bên dưới đề dòng chữ: "Diệp-kachu, tiếp tục tiến lên!"
Từ đôi tai trên mũ đến dòng chữ độc đáo trên lưng, rõ ràng đây không phải skin mặc định của trò chơi.
Diệp Tư sững sờ cả mười giây, cơn bực bội vì tụt hạng bỗng tan biến. Cậu ngơ ngác nhìn Hà Tu: "Cậu làm kiểu gì vậy? Viết bug à?"
"Nói gì thế." Hà Tu cười, lại xoa đầu cậu: "Trong game có đạo cụ cao cấp, có thể luyện hóa các thuộc tính vũ khí và tùy chỉnh skin, nói chung là vạn năng, hiểu chưa."
Diệp Tư đờ đẫn gật đầu, xoay nhân vật 360 độ hai vòng, rồi chợt nhận ra điều gì, quay phắt đầu lại: "Cậu... cậu lấy 'Trái tim Dũng Sĩ' luyện ra cái áo này sao?!"
Hà Tu hơi ngượng ngùng gật đầu, rồi lại không chắc hỏi: "Cậu thấy cái áo choàng này đẹp không? Nãy cậu cứ giục, tôi còn đang lăn tăn xem chữ ký để giữa hay để bên phải, tôi..."
"Bạn cùng bàn." Diệp Tư cắt lời, đặt máy chơi game lên đùi, mở rộng hai tay: "Lại đây, ôm một cái đi."
Khóe môi Hà Tu khẽ cong, người nghiêng sang ôm chầm lấy Diệp Tư.
Không chút mập mờ, chỉ là một cái ôm thật lòng, chắc chắn, cơ thể áp vào nhau hoàn toàn, biểu lộ sự tin tưởng và an ủi chân thành nhất.
Hà Tu khẽ vuốt lưng Diệp Tư, thif thầm: "Không thể một hơi mà thành to béo được. Lần trước cậu chỉ đặt mục tiêu vào top 50, kết quả thi hạng 30 cũng nhờ chút yếu tố ngẫu nhiên. Lần này 37, tôi thấy coi như ổn. Tất cả chỉ là quá trình thôi. Còn hơn 200 ngày nữa mới thi đại học, làm gì có chuyện cứ mãi đi lên. Giờ cậu thấy đây là cú sốc lớn, nhưng sau này nhìn lại, chỉ là một lần trượt nhỏ trên đường leo dốc thôi."
Giọng Hà Tu như có ma lực dịu dàng, Diệp Tư chợt thấy lòng mềm lại, mọi bực bội tan biến. Cậu khịt khịt mũi, buông tay, hơi ngượng ngùng lau khóe mắt.
"Vừa nãy tôi không khóc đâu," Diệp Tư nói, "Chỉ là tức muốn khóc thôi, nhưng nhịn được."
"Tôi biết." Hà Tu vội gật, "Diệp thần lạnh lùng tàn nhẫn số một, sao mà khóc được."
"Khỉ thật." Diệp Tư bật cười, "Sao cậu biết hình tượng tôi tự đặt cho mình?"
Hà Tu mimr cười: "Hôm trước thấy cậu viết nguệch ngoạc trên giấy nháp—'Diệp- lạnh lùng tàn nhẫn – bá đạo - Tư'."
Diệp Tư trừng Hà Tu hồi lâu, cuối cùng khóe miệng cũng cong môi, bật cười: "... má nó."
Hai người yên lặng ngồi sát cạnh nhau, Hà Tu dịch lại gần phía Diệp Tư hơn.
"Này," Diệp Tư bỗng khô khan hỏi: "Trái tim Dũng Sĩ... cậu cày vất vả lắm mới có, vậy mà luyện thành áo à?"
"Không sao." Hà Tu xoa xoa chân cậu, "Công chúa còn đợi tôi ở nơi xa, đường còn dài, những thứ mất rồi cũng sẽ có ngày lấy lại được."
Tai Diệp Tư rung nhẹ, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hà Tu mỉm cười: "Trái tim Dũng Giả đã dùng thì thôi, lại cố gắng kiếm cái khác. Miễn sao cuối cùng cứu được công chúa, vất vả mấy lần cũng được, ngày dài còn nhiều."
"Ừ tôi biết rồi." Giọng Diệp Tư hơi nghẹn, nhìn lòng bàn tay: "Tiếp tục tiến lên thôi."
Hà Tu cười: "Trò này dài hơi lắm, chắc đến tận kỳ thi đại học mới xong. Lúc tôi chơi cậu sẽ cùng tôi chứ?"
Diệp Tư gật đầu.
"Vậy tôi chắc chắn cũng sẽ luôn bên cậu." Hà Tu nói, nắm chặt tay Diệp Tư.
"Được rồi, còn có người thi được hạng một trăm... tôi hạng bao nhiêu nhỉ? Dù sao cũng áp chót. Có người đội sổ cho cậu mà." Hà Tu thở dài, bấm nút chụp màn hình, gửi sang điện thoại mình, lẩm bẩm: "Nếu thật sự không ổn thì sau kỳ thi đại học chúng ta đi làm dân phe vé buổi diễn của Kanye cũng được nhỉ?"
Diệp Tư bị câu nói đó chọc bật cười. Dù chuyện đó gần như không thể, với cậu kỳ thi đại học là cửa sinh tử, nhưng lúc này nghe vậy lại chẳng thấy căng thẳng, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
"Được, không ổn thì đi bán vé." Diệp Tư gật đầu, nghiêng đầu nhìn Hà Tu.
Nắng chói chang xuyên qua kẽ lá loang lổ, nhưng khuôn mặt nghiêng của Hà Tu lại hoàn toàn trong bóng râm, trầm tĩnh và dịu dàng.
"Bạn cùng bàn." Diệp Tư bỗng nghe thấy chính mình khẽ nói: "Cậu thật tốt, tốt đến mức tôi muốn hôn cậu một cái, làm sao đây."
Động tác cuốn dây tai nghe của Hà Tu khựng lại, tim đập dồn dập, nhưng hắn vẫn bình tĩnh cười đáp: "Tôi chẳng phải luôn tốt thế sao. Muốn hôn thì hôn thôi."
Diệp Tư chẳng khách sáo, vừa dứt lời đã nghiêng mặt tới.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn cực nhanh, chẳng ai kịp trốn tránh. Khi sắp chạm mặt, Diệp Tư chu môi, mạnh dạn hôn lên khóe miệng Hà Tu. Chính là chỗ hắn vừa l**m qua—kêu rõ một tiếng "chụt".
Hà Tu như trống rỗng cả người, đầu óc tê dại như có dòng điện chạy qua, đồng thời cảm giác chỉ số thông minh như đang tụt dốc không phanh.
Hôn xong, Diệp Tư còn đưa tay xoa mạnh mặt hắn: "Vừa rồi tôi nổi cáu, cậu không được để bụng đấy."
"Ừ..." Hà Tu ngơ ngác nhìn không trung, "...được, không để bụng..."
Diệp Tư hít sâu, căng thẳng đến hoa mắt.
"M* ," cậu bật cười mắng khẽ, "...thật là cmn đỉnh vãi."
