Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 53: Pikachu nhận được một con Bulbasaur! Yes! Yes!!



Từ "Cmn đỉnh vãi" vừa bật ra khỏi miệng Diệp Tư, Hà Tu đang ngẩn người liền lập tức đầu lại.

 

"Cậu vừa nói..." Hà Tu hơi do dự, trong mắt thoáng chút không chắc chắn, khẽ hỏi: "Đỉnh vãi?"

 

"Đúng thế." Diệp Tư cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

"Cậu chẳng phải là sợ đồng tính à?" Hà Tu nhíu mày hỏi. Vẫn nhớ lúc mới ngồi cùng bàn với Diệp Tư còn chưa quen, cậu cứ nhảy tới nhảy lui, hắn cũng ngại đỡ, sợ chạm vào Diệp Tư sẽ khiến cậu khó chịu.

 

Diệp Tư vừa nghe đến từ "sợ đồng tính" thì ánh mắt thoáng ngẩn ra, Hà Tu không biết có phải bản thân nhìn nhầm hay không. Nhưng Diệp Tư không nói gì thêm, đứng dậy phủi mông: "Đi thôi, xem thử quả cam dại hôm qua còn ở đó không."

 

Hà Tu khẽ "ừ" một tiếng rồi đứng dậy đi theo.

 

Hôm qua trời tối đen, hai người cũng chẳng nhìn rõ 'quả cam dại' kia trông thế nào. Diệp Tư nheo mắt trong nắng, lười nhác bước về hướng căng-tin: "Nếu hôm nay lại gặp được nó thì chứng tỏ có duyên, tôi sẽ lên mạng mua ít thức ăn cho mèo, rồi nuôi nó luôn."

 

Hà Tu đặt xuống chiếc điện thoại đang tra dở "Thẳng nam có hôn con trai không", nói: "Ngày nào cũng có người kiểm tra phòng ký túc, chúng ta đi học cả ngày, không tiện nuôi đâu."

 

Diệp Tư nheo mắt cười: "Nó lanh lắm, mỗi ngày đến cho ăn cũng được. Sau kỳ thi đại học..." Diệp Tư khựng lại, rồi bình thản nói tiếp: "Sau khi thi xong, nếu còn cơ hội thì mang nó về nhà nuôi. Tất nhiên, cũng phải nó chịu mới được."

 

"Được thôi." Hà Tu cười, khẽ vỗ nhẹ vai Diệp Tư.

 

Nơi hôm qua gặp mèo con giờ không thấy bóng dáng đâu. Diệp Tư đi vòng quanh vừa kêu meo meo tìm kiếm, Hà Tu đứng bên cạnh, nhân lúc Diệp Tư quay lưng, vội cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

 

Có nhiều bài viết tương tự, Hà Tu tùy tiện bấm một cái. Hà Tu tiện tay mở một cái, nội dung giống tình huống ban nãy:"Anh tôi chơi game với bạn cùng lớp, tên kia bỗng xông tới hôn anh tôi một cái, anh tôi còn cười khúc khích chả nói gì. Anh tôi chẳng lẽ...?"

 

Bình luận nổi bật nhất bên dưới: "Thật ra nhiều trai thẳng thích đùa kiểu này, đừng lo. Nói thật, nếu là gay thật chẳng mấy ai dám bạo như thế. Nghĩ mà xem, cậu có dám xông lên hôn chùn chụt người mình thầm thích không?"

 

Hà Tu đọc xong thấy cũng hợp lý, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng. Hắn lướt xuống tiếp, cũng có ý kiến khác nhưng không nói chắc như bình luận đầu.

 

Có người còn trả lời bình luận nổi bật kia: "Tôi cũng nghĩ nếu thực sự có ý thì ngược lại sẽ không thẳng thắn thế...trừ khi thật sự không kìm được."

 

Hà Tu thở dài cất điện thoại, chợt nghe tiếng Diệp Tư vui mừng: "Mày ở đây à!"

 

Diệp Tư vạch bụi cây, giữa bụi cây và bức tường tạo thành một lối nhỏ râm mát. Từ trong đó đột nhiên thò ra hai cái móng nhỏ, rồi con mèo cam hôm qua ló đầu ra, kêu "meo~meo~" hai tiếng.

 

Diệp Tư tròn xoe mắt vui sướng, hai tay nhấc bổng con mèo lên trước mặt: "Sao hôm qua không đến tìm tao nữa hả?"

 

Con mèo nhỏ giãy giụa bốn chân trong không khí, "meo~".

 

"Trời ơi, xong đời rồi." Diệp Tư hít sâu một hơi, "Tôi đổ rồi. Cậu đứng yên ở đó nhé. Tôi đi mua ít đồ ăn cho nó."

 

Diệp Tư đặt mèo con xuống, quay người đi được hai bước lại ngoái đầu dặn Hà Tu: "Đừng đi đâu, trông nó nhé, đừng để nó chạy mất!"

 

Nói xong chẳng đợi Hà Tu đáp, cậu đã lao nhanh về phía căng tin.

 

"...Được." Hà Tu nhìn theo bóng lưng Diệp Tư, khẽ thở dài, ngồi xuống bệ đá. Hắn thử đưa tay gãi cằm chú mèo, thấy nó không tránh né liền nhẹ nhàng gãi gãi.

 

"Làm sao mà mới gặp một lần đã khiến cậu ấy mê mẩn mày vậy?" Hà Tu khẽ nói, thở dài, "Tao cũng muốn có bản lĩnh đó, hay mày dạy tao đi?"

 

Mèo cam quay đầu kêu "meo~".

 

Hà Tu vô thức thuận miệng theo: "Meo~".

 

Mèo con: "Meo~".

 

Hà Tu: "Meo~".

 

Một người và một mèo cứ thế kêu qua kêu lại, càng lúc càng như cái máy. Mèo cam uể oải nằm xuống, đặt một chân lên đùi Hà Tu, vừa hưởng thụ massage vừa tiếp tục dạy "con người ngốc nghếch".

 

"Meo~"

 

"Meo~"

 

"Trời đất." Không biết Diệp Tư trở lại từ lúc nào, tay còn cầm một cái bánh bao, "Cậu định chọc tôi cười chết à, còn học tiếng mèo kêu nữa?"

 

Hà Tu ngẩng đầu: "Cậu về rồi à?"

 

"Ừ." Diệp Tư xé bánh bao thành từng miếng nhỏ đút cho mèo cam, "Cậu bắt chước chẳng chuẩn gì cả, như một cái máy kêu tiếng mèo vô cảm ấy. Phải như tôi này."

 

Diệp Tư hắng giọng, kéo dài âm điệu lười biếng kêu một tiếng mèo nũng nịu tiêu chuẩn: "Meoo~"

 

Đúng lúc đó La Hán đi ngang, giật mình quay phắt lại nhìn Diệp Tư như thấy ma.

 

Diệp Tư mặt không đổi sắc: "Đừng nhìn, tôi đang luyện giọng, chuẩn bị thi Học viện Âm nhạc Trung ương."

 

La Hán càng trợn trọn mắt, đi xa rồi vẫn ngoái đầu nhìn.

 

Hà Tu nhịn không nổi bật cười. Diệp Tư trừng mắt: "Tôi bị người ta thấy rồi, cậu còn không chịu học nghiêm túc?"

 

"Không học nữa." Hà Tu bật cười, xoa đầu mèo cam, "Không biết sao vừa nãy lại cùng nó kêu, con mèo này chắc có bùa mê thuốc lú rồi."

 

"Hứ, nói là chúng ta cùng học tiếng mèo kêu mà, meo meo meo đâu rồi." Diệp Tư bĩu môi, lại xé nửa cái bánh thành từng miếng nhỏ đặt trước mặt mèo cam, ngáp một cái, "Về thôi, sắp đến giờ học rồi."

 

Hà Tu khẽ "ừ", đi cùng Diệp Tư một đoạn rồi lại không nhịn được quay đầu.

 

Mèo cam quả thật rất lanh lợi, biết thân thiết với người đối xử tốt với nó nhưng không hề mất cảnh giác. Thấy hai người đi xa, nó ngậm thức ăn, lắc lư quay vào lối nhỏ ẩn thân.

 

"Muốn nuôi nó quá." Hà Tu nói, "Sau kỳ thi đại học chúng ta chắc vẫn ở cùng một thành phố, có thể cùng nuôi."

 

"Tôi chơi với nó, cậu dọn phân." Diệp Tư nghiêm túc chỉ vào Hà Tu.

 

"Được." Hà Tu gật đầu, lại bật cười.

 

Tiết tiếp theo là Vật lý, đề thi giữa kỳ đã phát. Cô giáo Hồ Tú Kiệt chép lời giải mấy bài lớn lên bảng. Đây là thói quen của cô: mỗi lần sau kỳ thi lớn, tiết đầu tiên không giảng đề trực tiếp mà viết những bài khó, bài sai lên bảng suốt một tiết, học sinh vừa sắp xếp ghi chép vừa xem.

 

Lần này Diệp Tư thi Vật lý rất tốt, làm hết các câu lớn, điểm tối đa 110, cậu được 105. Đó là nhờ "hệ thống" hỗ trợ, nhưng nếu không có, tự cậu cũng có thể đạt hơn 90, chỉ có hai câu trắc nghiệm hơi không chắc chắn lắm.

 

Diệp Tư tranh thủ tiết học rà lại toàn bộ bài thi các môn, đối chiếu điểm từng câu, ước tính trình độ thực của bản thân.

 

Trước đây cậu đặt mục tiêu thực lực thi giữa kỳ khoảng 550, cuối kỳ 580.

 

Nhưng cộng trừ xong, con số cuối khiến cậu sững lại.

 

586.

 

Diệp Tư bàng hoàng đặt máy tính xuống, rút giấy bút tính lại.

 

Vẫn là 586.

 

Cậu sực nhớ ra điều gì, mở nhóm lớp tìm tin nhắn, phát hiện Hà Tu đứng thứ 599, bèn gõ: [Có ảnh bảng xếp hạng toàn khối không?]

 

Trong nhóm im lặng, mấy giây sau, Lão Mã lên tiếng.

 

Lão Mã: [Không phải em đang học Vật lý à? Hỏi gì thế?]

 

Diệp Tư: [À thì... em muốn xem bảng xếp hạng toàn khối.]

 

Bạn ngồi trước thấy tin nhắn trong nhóm của cậu, quay lại cười khúc khích. Diệp Tư dày mặt nhắn thêm: [Em xin bảng xếp hạng toàn khối, đang online chờ, gấp lắm ạ.]

 

Hai phút sau, Lão Mã gửi liền mấy tấm ảnh, rõ ràng vừa chạy đi chụp. Diệp Tư vội cảm ơn, mở ngay tấm thứ ba.

 

Có ba người cùng đạt 586 điểm, xếp từ 185 đến 187 toàn khối.

 

Diệp Tư lập tức buông điện thoại.

 

"Mình... đây có tính là tiến bộ lớn không nhỉ?!"

 

Hệ thống "Sa Điêu" bình tĩnh trả lời: "Tính là bay vọt. Lần trước trình độ thực của cậu khoảng 480, hạng 350 toàn khối, lần này vọt hơn 100 điểm, tiến hơn hơn trăm hạng."

 

Diệp Tư hít sâu.

 

"Trường các cậu khá mạnh, điểm cao phía trước rất sít sao nên mới có bước nhảy bậc ấn tượng như vậy." Sa Điêu ngừng một chút, "Dĩ nhiên, bản thân cậu cũng tiến bộ nhanh khiến hệ thống này rất ấn tượng."

 

Diệp Tư vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn: "Nhưng..."

 

Cậu chưa kịp nói hết, chợt hiểu ra, lại mở bảng xếp hạng nhìn.

 

Lúc mới trọng sinh, cậu từng thấy hệ thống là gánh nặng, sau mới nhận ra một lợi ích: Có thể nhờ phản xạ biết đáp án để nhanh chóng sửa sai lối tư duy, nâng cao hiệu suất học tập. Nhưng đến hôm nay, cậu mới nhận ra lợi ích quan trọng nhất của nó là: Giữ cho bản thân luôn bình tĩnh.

 

"Hiểu rồi chứ?" Sa Điêu nhạt giọng: "Sau khi cố gắng, thực lực tăng là chuyện của cậu. Nhưng nếu đã ở nhóm top đầu, dù cố gắng mà thứ hạng tụt xuống cũng rất bình thường."

 

Diệp Tư gật đầu: "Nếu giữ được đà này, có lẽ kỳ thi thử năm sau sẽ trải qua tình huống đó."

 

Sa Điêu "ừ" một tiếng: "Tôi từng dẫn dắt không chỉ một người muốn lội ngược dòng. Nhiều người giống cậu, ban đầu tiến rất nhanh, tăng hàng chục hàng trăm điểm, nhưng vì chủ quan, không lường được khó khăn ở nhóm điểm cao, chỉ cần lơi là một chút, đến cuối sẽ không kịp nữa."

 

"Tao hiểu rồi." Diệp Tư hít sâu, bình tĩnh ghi lại điểm và thứ hạng thực lần này vào cuốn sổ nhỏ, rồi tiếp tục học.

 

"Không muốn hỏi tôi kết cục của những người kia à?" Sa Điêu hỏi nhạt trong đầu cậu.

 

Diệp Tư nói: "Không muốn hỏi, chẳng liên quan gì đến tao."

 

Cậu làm bài một lúc, rồi lại nói: "Bọn họ nhất định không may mắn bằng tao đâu. Dù sao tôi không chỉ có một mình mày là trợ thủ."

 

"Hửm?" Hệ thống ngẩn ra, "Ý cậu là..."

 

"Bạn cùng bàn của tao vẫn luôn giúp tao mà." Diệp Tư vừa nói vừa như có thần giao cách cảm, quay đầu lại, quả nhiên thấy Hà Tu từ hành lang phía xa đi tới.

 

Sắc mặt Hà Tu có chút ủ rũ.

 

Diệp Tư cảm thấy kỳ lạ, quen Hà Tu lâu như vậy mà chưa từng thấy hắn có biểu cảm thế này. "Thế nào rồi?"

 

Hà Tu buồn bực nói: "Lão Mã đúng là cao thủ lý luận, lại còn bảo vì tôi quá thờ ơ với sinh hoạt ký túc xá của các bạn trong lớp, nên mới dẫn đến buổi tối tôi không ngủ ngon, kết quả ngủ gật trong phòng thi."

 

Diệp Tư há hốc miệng: "Ông ấy không định..."

 

"Đúng vậy." Hà Tu thở dài một tiếng, "Ông ấy nói sau này buổi tối có rảnh thì sẽ đi dạo vài vòng ký túc, xem mọi người đang làm gì."

 

"......" Diệp Tư lập tức tưởng tượng ra cặp đôi Ôn Thần – Tống Hứa hay nắm tay hôn trộm trong cầu thang thoát hiểm, lại nhớ đến Tống Nghĩa ngày nào cũng nhậu nhẹt với bạn cùng phòng, cùng bộ đồ ngủ Pikachu siêu dễ thương của bản thân, lập tức thấy hoang mang vô cùng.

 

Hà Tu thở dài: "Nếu cuối kỳ tổng điểm của tôi có thể đạt trên 704, thầy ấy sẽ bỏ ý định đó."

 

"Xin cậu nhất định phải thi được 704 điểm." Diệp Tư hít sâu, vỗ tay Hà Tu, "Đừng hại cả tập thể."

 

Tin tức Lão Mã bất cứ lúc nào cũng có thể đi dạo ký túc nhanh chóng lan khắp lớp, cả đám con trai kêu trời. Buổi tối, Diệp Tư bưng chậu nhỏ đi rửa chân, vừa đi qua hành lang đã nghe trong các phòng đều loảng xoảng dọn dẹp.

 

Trước cửa phòng Tống Nghĩa đặt một thùng giấy to đùng, bên trong đủ loại đồ ăn vặt ăn dở, tất cả vớ chưa giặt, thậm chí còn có cả đống giấy lau đã dùng, khiến Diệp Tư bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng.

 

"M* nó, sớm muộn gì tôi cũng tuyệt giao với cậu ta." Diệp Tư bịt mũi nói với Hà Tu, "Bẩn quá, trời ạ, sao tôi lại có thằng bạn bẩn thế này chứ."

 

Hà Tu rõ ràng cũng thấy ngạt thở. Thực ra bình thường hắn và Diệp Tư rất ít khi ngâm chân, chỉ là lần này không muốn chứng kiến cảnh Thẩm Lãng dọn dẹp hiện trường nên hai người đều ôm chậu trốn ra ngoài.

 

"Lão Mã tối nay chắc chắn sẽ không đến." Hà Tu thở dài, "Thầy ấy rất xảo quyệt, chắc chắn sẽ đợi mọi người lơ là mới bất ngờ tập kích."

 

"Cậu có thứ gì cần giấu không?" Diệp Tư hỏi.

 

Hà Tu lắc đầu: "Máy chơi game và truyện tranh của tôi Lão Mã đều biết cả rồi, còn lại thì chẳng có gì."

 

Cả hai đều mặc quần ngủ, trên người gần như giống hệt nhau: áo ba lỗ đen. Cùng đứng trước gương trong phòng rửa mặt.

 

Trong đầu Diệp Tư toàn là ba chữ "đồ đôi", nhưng ngại không dám nói, chỉ bưng một chậu nước nóng, pha thêm chút lạnh, đặt xuống đất, vừa ngâm chân vừa nghịch điện thoại.

 

Hà Tu cũng làm giống hệt, chỉ khác là hắn không chơi điện thoại, mà cúi người đưa tay dưới vòi nước xối rửa.

 

Trời quá nóng, vừa tắm xong đi từ nhà tắm về đã toát mồ hôi, trước khi ngủ còn phải rửa tay chân một lần nữa.

 

Thế là ánh mắt Diệp Tư cứ không ngừng liếc ra ngoài màn hình điện thoại.

 

Bình thường mặc đồng phục sơ mi trắng trông Hà Tu hơi gầy, nhưng cởi ra thì toàn cơ bắp săn chắc. Lúc này hắn đang đưa tay dưới vòi, nước men theo đường nét cơ bắp chảy xuống, xối hết một lớp xà phòng trơn bóng rồi lại rửa sạch, sau đó cầm khăn lau qua vài lượt.

 

Ừm...

 

Diệp Tư hơi ghen tị với cái khăn ấy, hơn nữa không chịu với việc chỉ ghen tị trong lòng, lập tức mặt dày đưa tay ra.

 

Bàn tay áp lên cánh tay Hà Tu, trong lòng Diệp Tư thỏa mãn thở dài một tiếng.

 

Dùng nước mát rửa tay, chạm vào thấy mát lạnh, trơn láng.

 

Hà Tu quay đầu, chậm rãi bằng ánh mắt phát ra một dấu: "?"

 

"Lúc nãy pha nước nóng tôi bị bỏng tay." Diệp Tư mặt không đổi sắc nói: "Đừng động, để tôi chườm lạnh một chút."

 

"...Ồ."

 

Hà Tu nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích. Diệp Tư lại sờ trên tay hắn một hồi mới thu về, nghiêm túc lau khô chân, đổ nước, "Đi thôi."

 

Hà Tu khẽ ừ một tiếng, nhanh chóng dọn dẹp rồi đi theo Diệp Tư. Trước khi ra khỏi cửa hắn bỗng dừng lại, tiện tay mở vòi bên chỗ Diệp Tư, vặn đến mức nóng nhất, thử nửa giây, rồi nhanh chóng khóa lại trước khi Diệp Tư quay đầu.

 

Nước đó làm sao mà bỏng tay, nước nóng ở ký túc cao lắm cũng chỉ vậy thôi, chẳng dính dáng gì đến chữ "bỏng" cả.

 

Không hiểu sao, Hà Tu đột nhiên nhớ tới sáng nay cái hôn chụt một cái ở khóe môi, tim bỗng đập nhanh thêm hai nhịp.

 

"Làm gì thế." Diệp Tư quay đầu giục, "Nhanh lên, trước khi ngủ tranh thủ học thêm một tiếng đi."

 

Hà Tu gật đầu, im lặng đi theo.

 

Sau kỳ thi giữa kỳ, mọi người như được tiêm máu gà, số người trong phòng tự học so với tuần trước còn đông hơn. Diệp Tư với Hà Tu tìm hồi lâu mới có chỗ ngồi, lại không ngồi cạnh nhau, Hà Tu ngồi chéo bên trái cách ba bốn người.

 

Diệp Tư không để ý, trước giờ tan học có một bài đang làm dở, tranh thủ lúc chưa quên, cậu vừa ngồi xuống đã lấy ngay ra tiếp tục tính toán.

 

Vật lý trung học có ba mảng lớn: điện, từ, lực. Trước đó điện từ trường đã được Hà Tu giảng rất rõ, nhưng chỉ cần kết hợp với phân tích lực phức tạp hơn, cậu lại dễ mơ hồ, nên phần này phải cố thêm.

 

Hai bài lớn làm mất năm mươi phút, Diệp Tư ngẩng đầu phát hiện xung quanh người ta đã đi gần hết, Hà Tu không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện, chỉ là sợ làm phiền cậu nên không lên tiếng.

 

Diệp Tư dùng đầu bút chọc chọc truyện tranh trên bàn Hà Tu, nhỏ giọng: "Cậu về trước đi, tôi định làm thêm một tiếng nữa."

 

Khóe môi Hà Tu khẽ cong: "Không sao, tôi cũng đang đến đoạn tình tiết quan trọng, cùng cậu thêm một tiếng."

 

Diệp Tư nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi.

 

Cậu thở dài, xoa bụng: "Tôi hơi đói, cậu có gì ăn không?"

 

"Có thanh kẹo socola, còn cả bánh mì kẹp bơ đậu phộng." Hà Tu hạ giọng, "Tôi đi lấy cho cậu nhé."

 

"Không cần đâu." Diệp Tư ấn tay hắn lại, "Tôi tiện lấy quyển tài liệu, đồ ăn chẳng phải ở trong tủ cậu sao?"

 

Hà Tu bèn ngồi xuống, khẽ ừ một tiếng.

 

Sau cuộc tổng vệ sinh, các ký túc đều đã tắt đèn. Diệp Tư rón rén mở cửa ký túc, phát hiện Ôn Thần với Thẩm Lãng vẫn chưa ngủ, hai cái giường đều sáng màn hình điện thoại, như hai con chuột nửa đêm lướt mạng.

 

"Chưa ngủ à." Diệp Tư thở phào, "Tôi mở đèn lớn chút nhé, tìm ít đồ."

 

"Mời ngài." Thẩm Lãng đeo tai nghe đáp.

 

"Xin mời." Ôn Thần cũng nói.

 

Diệp Tư cười, bật đèn rồi tìm sách của chính mình trước, sau đó mở tủ Hà Tu.

 

Trong tủ Hà Tu có cái giỏ tre nhỏ, chuyên để đồ ăn vặt tích trữ. Diệp Tư nhớ lúc đầu Hà Tu không hay tích trữ, cùng lắm hai thanh socola, nhưng từ khi cậu hay nửa đêm hỏi "cậu có gì ăn không", Hà Tu đã hình thành thói quen cuối tuần mua cả đống đồ ăn về.

 

Tủ ký túc xá Anh Trung rất kỳ quặc, ngăn trên thì cao, ngăn dưới thì thấp, chỉ để vừa hai đôi giày. Ngăn trên lại không có vách ngăn, nên rất lãng phí không gian.

 

Diệp Tư vừa mở tủ đã thấy quần áo Hà Tu treo ngay ngắn, sơ mi đồng phục trắng có bốn năm cái, còn lại đều là các loại sơ mi hay áo thun trắng, sắp xếp ngăn nắp.

 

Giỏ đồ ăn đặt phía dưới, Diệp Tư với tay lấy socola, lại muốn xem có bánh phúc đậu đỏ không, nên vén quần áo, thò đầu vào.

 

Không ngờ vừa thò đầu đã giật mình.

 

Sâu trong tủ, dựng nghiêng tấm bảng cổ vũ vẽ Pikachu và Bulbasaur lần trước. Sau trận đấu xong cậu đã quên bẵng, không ngờ Hà Tu lại vác về còn giấu trong tủ.

 

Bảng cổ vũ quá dài, phải dựng chéo nên chiếm gần nửa tủ.

 

Diệp Tư thầm tặc lưỡi, học thần hóa ra cũng là tay cuồng sưu tầm, cái gì cũng giữ, không nỡ bỏ.

 

"Diệp thần chổng mông làm gì đấy?" Ôn Thần nằm trên giường sau hỏi: "Kẹt đầu rồi à? Có cần bọn này kéo cậu ra không?"

 

"Phắn đi." Diệp Tư đáp, tiếp tục lục giỏ, thật sự tìm được bánh phúc đậu đỏ rơi ở góc, đang hài lòng thì khóe mắt bỗng thoáng thấy gì đó.

 

Tấm bảng này có gì đó không đúng!

 

Trong tủ tối om, Diệp Tư cau mày bật đèn flash soi kỹ.

 

Ánh mắt cậu dừng ở khoảng giữa Pikachu và Bulbasaur.

 

Bảng khá dài, Pikachu bên trái, Bulbasuar bên phải, cách nhau một mét. Từng nét trên bảng đều được thiết kế tỉ mỉ, nhưng cố tình lại có một mũi tên nhạt, vạch ngang không mấy thẳng, từ Bulbasaur chỉ về Pikachu.

 

Tim Diệp Tư như hụt một nhịp, cậu trợn tròn mắt, đưa điện thoại lại gần soi.

 

Là một mũi tên màu hồng.

 

Có lẽ người vẽ hơi chột dạ, nên nét xiêu vẹo, rất nhạt. Nhưng dường như cũng rất cố chấp, đã tô đi tô lại nhiều lần, thành một đám rối loạn, giống nhiều sợi dây quấn lại.

 

"Ô hô." Sa Điêu trong đầu bỗng lên tiếng, "Hình như phát hiện ra chuyện kinh hoàng rồi."

 

Diệp Tư nuốt khan một ngụm, tiếng lớn đến mức tựu dọa chính mình. Cậu ngẩn ngơ hai giây, lại phát hiện Pikachu cũng bị động tay sửa qua.

 

Bên tai cụp của nó có vẽ một trái tim nhỏ màu hồng, cũng được tô nhiều lần.

 

Trái tim Diệp Tư như chết lặng bỗng đập loạn xạ, cậu kinh ngạc bật người!

 

'Cốp' một tiếng! Đau điếng truyền từ đỉnh ầu, cả khung giường kêu cọt kẹt, Diệp Tư đập mạnh đến choáng váng hoa mắt.

 

Ôn Thần kinh hoàng hô lên: "Diệp thần! Cậu làm gì vậy! Bị quỷ nhập à?!"

 

Thẩm Lãng cũng ngồi bật dậy: "Đệt, chắc chắn là bị nhập rồi! Trong tủ Hà Tu có thứ gì kẹt đầu cậu à?!"

 

Thẩm Lãng loảng xoảng nhảy xuống, Ôn Thần cũng theo, giọng run rẩy: "Ghê quá! Diệp thần! Cậu còn nói được không?!"

 

Diệp Tư hít mạnh, mặc kệ cơn đau, ngơ ngác rút đầu ra khỏi tủ.

 

"Trời đất, cậu không sao chứ?" Thẩm Lãng kinh hãi, "Trong tủ có gì thế?"

 

"Có..." Diệp Tư nghẹn lời, lại ngẩn ngơ. Hình như có chứng cứ nhỏ Hà Tu thích cậu.

 

Nửa đêm, ba thằng con trai đứng trong phòng, hai đứa ngơ ngác nhìn một đứa, còn đứa ấy thì ngơ ngác nhìn không khí.

 

Một lát sau, Diệp Tư bỗng bật dậy, chụp tay Ôn Thần: "Tống Hứa có từng vẽ cho cậu mấy cái mũi tên nhỏ nhỏ ấy không?"

 

"Hả?" Ôn Thần sững ra, thay bằng ánh mắt lo lắng, "Diệp thần cậu sốt rồi à, mũi tên nhỏ nhỏ gì? Ai tên là Nhỏ Nhỏ à?"

 

"Không ai cả! Chẳng là ai hết!" Diệp Tư đột nhiên cười tươi, tại chỗ nhảy mấy cái, rồi xoay người đi đến cửa sổ, mạnh mẽ kéo rèm, nhìn chằm chằm trăng trên trời.

 

Trăng rất yên bình, chẳng hiểu được nỗi lòng cậu muốn gào thét.

 

Thế là Diệp Tư lại xoay người, sải bước quanh phòng, đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng không nhịn được giáng một cú vào tủ mình.

 

Rầm! Giường lại rung lên, Diệp Tư cũng mặc kệ tay đau, hai tay nắm chặt, đấm không khí điên cuồng: "Yes! Yes! Yeah!!"

 

Hai người sau lưng đồng loạt cứng đờ.

 

Diệp Tư nhảy loạn, hét ầm lên, nào là tôi đệt, tôi thao, tôi cmn, tôi haha... hết thảy gào xong, cuối cùng vung nắm đấm lên trời, gần như phát điên hét: "Một trăm nghìn vôn! Pikachu, tiến lên! Pikachu nhận được một con Bulbasaur! Pikachu cụp một cái tai nhỏ! Bulbasaur vẽ cho nó một trái tim nhỏ nhỏ! Yes! Yes!!! Auuu!!"

 

Ôn Thần mặt nghiêm trọng, kéo tay áo Thẩm Lãng, "Chúng ta... có cần báo cảnh sát không... hay gọi viện tâm thần hợp lý hơn...?"

 

"Tủ áo... có tà thần à?" Thẩm Lãng cứng ngắc nhìn tủ Hà Tu, "Hay là chúng ta mở ra xem thử..."

 

"Tôi không xem đâu." Ôn Thần lập tức lùi lại, "Tôi còn chưa muốn chết."

 

Diệp Tư quay phắt lại: "Hai cậu có bút màu hồng không, cho tôi mượn!"

 

"Ờm... tôi có!" Ôn Thần cuống cuồng mở cặp, "Tôi đưa cậu, làm ơn đừng biến tôi thành kẻ điên..."

 

Diệp Tư chẳng buồn nghe, giật lấy bút lại chui đầu vào tủ Hà Tu.

 

Ôn Thần: "Cậu ấy..."

 

"Đi vẽ bùa rồi." Thẩm Lãng mặt nghiêm túc, "Trong tủ học thần chắc chắn có thứ ghê gớm lắm, chúng ta mau ngủ thôi, nhắm mắt lại."

 

"Được." Ôn Thần gật đầu, rồi thở dài, "Thôi, tôi qua chen chúc với Tống Hứa đây."

 

Thẩm Lãng: "......" Cậu còn là người không vậy.

 

Cái gọi là bút hồng của Ôn Thần không phải bút bi nhẹ nhàng như Hà Tu dùng, mà là cây bút dạ quang to tướng, còn không phải hồng dễ thương, mà là hồng kiểu chói lòa neon.

 

Nhưng Diệp Tư chẳng quá bận tâm, cậu hưng phấn đến mức toàn thân nóng ran, ngứa ngáy như bị dị ứng.

 

Cậu vạch một đường từ bên má Pikachu, kéo thẳng sang Bulbasaur, lặp đi lặp lại vẽ N lần, vẽ thành một đường to bằng cây xúc xích.

 

Rồi cẩn thận ở phía Bulbasaur thêm một mũi tên chuẩn chỉnh.

 

Có qua có lại mới thỏa mãn, Hà Tu đã vẽ thêm cho cậu một trái tim, thì cậu cũng không thể keo kiệt.

 

Thế là Diệp Tư suy nghĩ, lại tô thêm hai khối má hồng hình trái tim cho Bulbasaur.

 

Hai phút sau, dưới ánh nhìn nín thở của Ôn Thần và Thẩm Lãng, Diệp Tư như chẳng có chuyện gì, chỉnh lại quần áo treo trong tủ Hà Tu, ôm sách tham khảo rồi quay lưng bước ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...