Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 88
Gương mặt của tôi liền đỏ lựng cả lên.“Làm sao có thểi”Tôi dùng sức đẩy lồng ngực vừa rắn chắcnhư đá cẩm thạch vừa lạnh như băng củaTiết Xán ra, vốn tưởng rằng sẽ không đẩynổi, nhưng không ngờ hắn lại đột ngộtbuông lỏng tôi ra. Tôi bị phản lực đẩyngược lại liên ngã nhào xuống chiếc giường phía sau.Giường của nhà trưởng thôn có hơi cũ,bỗng nhiên phát ra tiếng cót két.Tôi vội vàng muốn rời khỏi chiếc giường,nhưng Tiết Xán đã nghiêng người tiến tớivà đè tôi xuống.“Anh! Anh làm cái gì thết”“Nương tử, không phải nàng nói muốn tanghỉ ngơi cho tốt sao?” Cơ thể của Tiết Xánđè xuống người tôi một chút: “Bây giờ tađang chuẩn bị nghỉ ngơi đây”“Anh anh anh… Anh cứ nghỉ ngơi tốt đinha… tôi đi trước..” Tôi giãy giụa muốnđứng dậy, nhưng Tiết Xán đã dùng đôi chândài và hai tay của hắn để giữ chặt tôi lại.“Nàng đi rồi, ta làm sao có thể nghỉ ngơiđược?” Tiết Xán cười mập mờ, môi hắn kềsát bên tai tôi: “Mà nương tử này, lần trướcở khách sạn nàng vẫn chưa trả lời ta, saukhi ta lấy lại được thân thể, cảm giác có gìkhác biệt không?”“Anh…” Tôi xấu hổ tới nỗi một câu cũngkhông nói nổi thành lời.“Sao vậy? Có phải không nhớ rõ nữa rồikhông? Được, vậy vi phu sẽ giúp nàng nhớ lại”Tiết Xán càng lúc càng tới gần tai tôi, tronglúc hắn nói, hơi thở đều thổi vào tai, tê têdại dại, giống như có dòng điện chạy quangười, khiến cho cơ thể tôi hơi run rẩy.Đêm ở thôn Khương cực kỳ yên tĩnh, chỉ cóthể nghe thấy tiếng sủa của những con chóthi thoảng vang lên ở bên ngoài.Giường trong nhà của trưởng thôn hơi cũkỹ, nó liên tục phát ra tiếng kêu cót két, làmtôi luôn lo lắng sẽ bị người khác nghe thấy.Dường như Tiết Xán đoán được nỗi lo âucủa tôi, hắn dùng đầu lưỡi lạnh như băngnhẹ nhàng liếm quanh vành tai tôi, khế thìthầm: “Đừng lo, ta đã bố trí kết giới, nếunàng muốn kêu lên, thì cứ kêu đi”Gương mặt tôi lại lân nữa đỏ bừng vì tức giận.Có quỷ mới muốn kêu lên!Nhìn dáng vẻ thở phì phò của tôi, Tiết Xánkhẽ cười một tiếng và càng ôm lấy tôi chặthơn.Lại là một đêm không ngủ.Sáng hôm sau, tôi nhìn chằm chằm vào haiquầng thâm to đùng dưới mắt và xoa xoathắt lưng đau nhức, nhưng Tiết Xán lại cóvẻ phấn chấn tinh thân, làm gì còn chút suyyếu nào của tối hôm qua.Con mẹ nó, chẳng lẽ cái chuyện kia thật sựcó thể giúp quỷ chữa trị vết thương?Tôi tự hỏi trong lòng, vừa đi ra sân dùngbữa sáng đã thấy Tiết Phong hồi phục khakhá, anh ta thấy dáng vẻ mệt mỏi của tôiliền tợp một ngụm lớn sữa đậu nành rồi nói:“Người trẻ tuổi thật là không biết kiềm chếmà, rừng núi hoang vu cũng không thể yên tính được”Mặt tôi liền đỏ lựng lên, tức giận nhét thẳngmột cái bánh tiêu vào miệng Tiết Phong,măng: “Câm miệng!”Ăn xong bữa sáng thì xe buýt cũng đã tới,nhóm người chúng tôi cuối cùng cũng rờikhỏi cái thôn nhỏ hẻo lánh này.Trên đường tới thành phố gần nhất, TiếtPhong đã được đưa tới bệnh viện, còn tôivà Tiết Xán thì lên máy bay quay trở lạithành phố S.Thực tế chỉ mới rời khỏi thành phố S vàingày, mà khi tôi trở lại nơi đây lại có cảmgiác như đã xa xách tận mấy đời. Mấy ngàyở thôn Khương hệt như một cơn ác mộngdài dằng dặc.Nhưng, sau cơn ác mộng này, quan hệ giữatôi và Tiết Xán đã thay đổi…Tôi sẽ không nghi ngờ hắn nữa, thay vào đólà tin tưởng một trăm phần trăm.Sau khi trở về thành phố S, đón chào tôi vàTiết Xán là đống công việc chất chồng nhưnúi. Hiện tại Tiết Phong không có ở đây, tôikhông thể không gánh vác hầu hết tất cảcác công việc của trợ lý. Nhưng tôi lại làngười thiếu kinh nghiệm nên làm sao màxử lý ổn thỏa hết được, bộ phận nhân lựcliền sắp xếp một trợ lý giàu kinh nghiệm hơn tới.Người trợ lý này tên là Dương Sở Hinh, làsinh viên học rộng tài cao tốt nghiệp từ đạihọc danh tiếng ở Mỹ, ngoại hình cũng khá xinh đẹp.Ngày đầu tiên đi làm, cô ta câm một chiếctúi xách Chanel, đi đôi giày cao gót màu đỏvà ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với tôi. Côgái đó kiêu ngạo cất lời: “Xin chào, cô An,tôi là trợ lý mới tới, Dương Sở Hinh”Dứt lời, tôi thấy đôi mắt xinh đẹp của cô talén lút kín đáo nhìn lướt qua toàn thân mình.Trên người của tôi là giày thể thao đơn giảnnhất, quân bò và áo trắng ngắn tay, rõ rànglà dáng vẻ của một thực tập sinh.Trong mắt Dương Sở Hinh hiện lên vẻ khinhthường, cô ta chẳng buồn nói nhiều với tôimà chỉ ngồi xuống chỗ của mình.Đúng lúc này, thang máy chuyên dùng chochủ tịch mở ra.Tiết Xán đã trở về sau cuộc họp.Trợ lý Dương lập tức đứng bật dậy từ chỗngồi, cung kính lên tiếng: “Xin chào chủ tịch”Tiết Xán cũng không thèm liếc nhìn cô tamột cái, lập tức bước vào trong văn phòng.Trợ lý Dương theo sát hắn, đi một mạch tớicửa. Tiết Xán đột nhiên dừng bước,nghiêng mắt nhìn về phía cô ta: “Cô chínhlà trợ lý mới tới?”Trợ lý Dương vội vàng nở nụ cười xán lạn.“Vâng, chủ tịch, anh có cần một tách cà phê không?”“Không cần” Đối diện với sắc đẹp trướcmắt, Tiết Xán vẫn thản nhiên như trước:“Việc này cứ giao cho An Tố là được rồi.Hơn nữa, những việc tôi giao cho cô cũngsẽ truyền đạt qua An Tố, cô không có việcgì thì đừng quanh quẩn trước mặt tôi, nhìn bực mình”Trợ lý Dương vẫn luôn nở nụ cười xinh đẹpchuyên nghiệp, nhưng vừa nghe thấy câu“nhìn bực mình” thì nụ cười của cô ta cũngkhông khỏi gượng gạo.Tiết Xán chẳng thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìnvề phía tôi, sốt ruột nói: “An Tố, còn khôngmau tới đây.”Trợ lý Dương không biết bàn làm việc củatôi ở trong văn phòng chủ tịch, lúc này nghethấy lời Tiết Xán nói thì trợn mắt há hốc mồm.Tôi chỉ có thể cười ngại ngùng, sau đó theoTiết Xán đi vào văn phòng.Buổi tối tôi có hẹn đi mua sắm với mấyngười Phương Tình, bèn tới xin không tăngca với Tiết Xán.“Đi mua sắm?” Tiết Xán đang xem tài liệuliền nhướn mày: “Em muốn mua cái gì?”“Đi mua quần áo” Tôi chỉ chỉ lên ngườimình: “Dù sao tôi cũng không thể cứ mặcnhư thế này mà đi bên cạnh anh chứ?”Sự chê bai của Dương Sở Hinh ngày hômnay quả thật đã nhắc nhở tôi, tuy tôi khôngphải người phù phiếm, nhưng dù sao cũnglà trợ lý chủ tịch của tập đoàn Tiết thị, lầnnào cũng ăn mặc như em gái sinh viên đihọp, cũng rất xấu hổ.“Được, tôi biết rồi” Tiết Xán cúi đầu, tôi nghĩlà hắn đã cho phép mình đi mua sắm,nhưng không ngờ hắn lại nói: “Tôi sẽ chongười đưa mấy bộ trang phục về nhà”Tôi ngẩn người: “Vậy là tôi không thể đi mua sắm sao?”“Ông chủ còn chưa xong việc mà em đãmuốn tan làm rồi sao?” Tiết Xán nheo mắtlại: “An Tố, em muốn bị trừ lương sao?”Tôi lập tức không dám lên tiếng nữa, ngoanngoãn chạy về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.Buối tối, tôi lết cơ thể mệt mỏi của mình vềtới nhà, hoàn toàn quên hết mấy chuyệnmua quần áo cỏn con mà bò thẳng lên giường ngủ.Sáng hôm sau, trong lúc tôi còn đang tắmrửa trong nhà tắm, bỗng nhiên nghe thấytiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.Tôi quấn khăn tắm nghi hoặc bước ra, liênthấy Tiết Xán đã đứng dậy đi về phía cửachính.“Giao quần áo” Hắn giải thích với tôi.Tôi vốn tưởng rằng Tiết Xán cho người tìmmua vài món đồ công sở cơ bản cho tôi,nhưng vừa nhìn những người đứng ở cửa,tôi không khỏi trợn tròn cả mắt.Mấy người phụ nữ mặc đồng phục đangđẩy những giá treo quần áo bước vào, xếpthành một hàng trước mặt tôi.Tôi trợn mắt há hốc mồm.Đây là vài bộ quần áo sao? Phải tới mấychục bộ lận đóiLúc này, mấy cô gái mặc đồng phục đồngloạt cung kính cúi chào một cái, cất lời giớithiệu: “Cô An, đây là thương hiệu Valentino,đây là Chanel, đây là Dior…”Cô gái ấy nói hết từ tiếng Anh này tới từtiếng Anh khác, khiến tôi bị vây đến hoa mắt chóng mặt.Mấy cô gái này cực kỳ tinh mắt, kịp thờinhận ra tôi không hiểu những thứ này, liềnliếc nhìn tôi đánh giá một chút rồi nói: “Tôithấy dáng người của cô An đây thích hợp với…“Cụp con mắt của các cô xuống cho tôi”Cô gái kia vừa nói được nửa câu, Tiết Xán ởbên cạnh tôi bỗng nhiên lạnh lùng ngắt lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương