Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 89
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều đờ ra.Cụp con mắt xuống?Đây là cái yêu cầu kỳ lạ gì vậy?Nhưng những cô gái kia đều không dámnhiều lời, thật sự cụp mắt nhìn mặt đất.“Anh đang làm gì vậy?” Tôi nhìn Tiết Xán, tựhỏi con con quỷ này lại trúng gió gì vậy.Tiết Xán không trả lời tôi, chỉ câm một cáiáo khoác ở bên cạnh ném mạnh lên người tôi.“Che cơ thể của em lại cho tôi” Gương mặtTiết Xán xám xịt: “Đừng để người khác thấy!”Tôi nghĩ cả tôi và mấy cô phục vụ đều hóa đá hết rồi.Nguyên nhân khiến Tiết Xán bắt mấy cônàng “cụp mắt xuống” là vì bọn họ nhìn cơ thể của tôi?Tôi cúi đầu nhìn mình.Hiện tại tôi đang quấn khăn tắm, mặc dù bảvai và bắp đùi quả thật đều để lộ ra bênngoài, nhưng những chỗ quan trọng đều đãđược che đậy kín đáo.Huống gì mấy cô phục vụ đều là nữ, có gìmà ngại chứ?Tôi thầm cự nự trong lòng, nhưng nhìn vẻmặt khó chịu của Tiết Xán, tôi vẫn ngoanngoãn mặc áo khoác lên.Tiết Xán nhìn lướt qua mấy cô gái đangnơm nớp lo sợ, nói: “Các cô đi đi”Mấy cô gái như được đại xá, chạy nhanhnhư chớp.Tiết Xán đi tới trước những giá quần áo,ngón tay thon dài của hắn nhanh chónglướt qua, cuối cùng chọn ra một chiếc váyliền thân ngắn màu trắng cùng một áokhoác kiểu Âu.Tôi vốn dĩ rất nghi ngờ mắt thẩm mỹ củalão già cương thi này, nhưng sau đó liềnthay đổi, ngạc nhiên phát hiện ra hai móntrang phục này lại rất phù hợp.“Lại đây” Tiết Xán đi tới bên bàn trang điểm và gọi tôi.Tôi hoài nghi bước tới ngồi xuống, Tiết Xánliền búi mái tóc dài của tôi lên.Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thànhthạo vấn mái tóc của tôi thành một búi tóc đơn giản.Búi tóc đó có hơi giống cách búi thời cổđại, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều, rõràng là phương pháp đơn giản hóa củariêng Tiết Xán.Nhìn cách làm thành thạo của Tiết Xán, tôikhông kìm được ý nghĩ.Chín trăm năm trước, có phải hắn cũngtừng búi tóc cho người con gái khác hay không?Người đó là cô gái tên Uyển Uyển kia sao?Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, chínhbản thân tôi cũng giật nảy mình.Lúc này, Tiết Xán đã hoàn thành công việc,hắn nhìn thoáng qua tôi trong gương rồi nóivới vẻ hài lòng: “Tàm tạm”Tôi soi mình trong gương, không khỏi hơi ngạc nhiên.Một bộ đồ trắng càng làm nổi bật làn datrắng của tôi hơn, kiểu tóc đơn giản nhưngkhông mất đi sự phóng khoáng.Quả nhiên là người đẹp vì lụa, mặc chiếcváy đắt tiền như vậy trên người, tới bảnthân cũng hơi khó nhận ra mình rồi.“Còn giày nữa” Tiết Xán đi tới mấy giá quầnáo, chọn một đôi giày có gót khá thấp, rồibước tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống vàgiúp tôi đi giày.Khi hắn chạm tới mắt cá chân tôi, trái timtôi không hiểu sao vẫn lỡ mất một nhịp.Trong đầu tôi thậm chí còn nghĩ tới cảnhtượng hoàng tử giúp cô bé Lọ Lem thử đôigiày thủy tinh.Tôi nhổ vào á.Tôi vội vàng dừng ngay ý nghĩ trong đầu lại…An Tố, nhất định gân đây mày đã đọc quánhiều tiểu thuyết tình cảm rồi, phải nhanhchóng đọc mấy cuốn truyện ma để đèchúng xuống một chút.“Đi thôi” Sau khi đi giày xong, Tiết Xán vôcùng tự nhiên kéo tôi bước ra ngoài căn hộ.Sau khi tới công ty, Tiết Xán đi họp, còn tôicầm tài liệu quay về văn phòng.Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấyDương Sở Hinh ngồi ở trước cửa văn phòngchủ tịch, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn tôi, liền ngây người.Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên đứng dậy,nhiệt tình bước tới.“Cô An, tôi rất thích phong cách ăn mặccủa cô, nhưng mà… nếu có thể trang điểmthêm sẽ tốt hơn đó” Cô ta nắm lấy tay tôi,nói chuyện như cực kỳ thân quen.Thái độ này so với ngày hôm qua, quả thậtgiống như hai người khác nhau.“Thật sao?” Tôi thản nhiên đáp.“Đương nhiên rồi, cô xem ở đây tôi có đủ bộsản phẩm trang điểm dùng thử của hãngCPB Nhật Bản, đây này, cô xem thử mộtchút đi” Cô ta vừa nói vừa nhiệt tình nhétmột cái hộp vào trong tay tôi.Tôi cau mày, định từ chối nhưng Dương SởHinh đã nhét thẳng cái hộp vào túi xáchcủa tôi, khiến tôi không thể nào từ chốiđược.Chỉ có thể lúng túng nói cảm ơn.Môi trường làm việc của tôi ở công ty Tiếtthị thực ra cũng khá bí bách. Những gì tôinhìn thấy mỗi ngày đều là Tiết Xán, ngoạitrừ Tiết Xán ra cũng vẫn là Tiết Xán.Tiết Xán rất ghét những nơi đông người, bởivậy ngoại trừ các cuộc họp, toàn bộ thờigian hắn đều quanh quẩn trong phòng làmviệc.Hắn không cần ăn cơm nhưng tôi cần. Tôivốn định tự mình xuống nhà ăn nhân viên ởtâng dưới ăn cơm, nhưng Tiết Xán khôngcho phép tôi rời khỏi tâm mắt hắn, thế nênngày nào cũng gọi đầu bếp ba sao Michelintới văn phòng nấu cơm cho tôi.Lần khoa trương nhất, tôi đã trơ mắt nhìnmột đầu bếp Pháp cắt một con heo sữavừa nướng xong ở ngay trước mặt mình.Bởi vậy, tôi rất ít khi gặp người của công ty,ngoại trừ gặp mấy vị lãnh đạo cấp caotrong cuộc họp. Ngay cả Dương Sở Hinhcùng là trợ lý chủ tịch, tôi cũng chỉ có thểtình cờ gặp gỡ vài lần ở phòng pha cà phêcho chủ tịch.Nhưng mỗi lần thấy tôi, cô ta liên túm chặtlấy và hỏi han không ngừng.“Tố Tố” Từ lần gặp thứ ba, Dương Sở Hinhdường như đã quen gọi tôi là Tố Tố: “Rốtcuộc cô và chủ tịch Tiết có quan hệ thế nàovậy?”Tôi đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy cônàng hỏi tôi về vấn đề này, mà câu trả lờicủa tôi gần như nghìn lần như mội.“À… Thì là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi,cũng giống như quan hệ giữa cô và anh ấy”Ban đầu Dương Sở Hinh chỉ cười cườikhông nổi giận, nhưng hỏi nhiều lần, cô tacũng có hơi mất hứng.“Tố Tố, cô không coi tôi là bạn bè nữa sao?”Cô hờn dồi một câu.Tôi cảm thấy ớn lạnh.Hai chúng tôi là bạn bè từ khi nào vậy hả?“Ha ha, tôi trả lời thật mà” Tôi giả ngu.Ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ giận dữ, nhưngchẳng mấy chốc đã lấy lại nụ cười, ôm lấycánh tay tôi hỏi: “Vậy cô có biết chủ tịchTiết đã có bạn gái hay chưa không?”Tôi sững sờ.Dương Sở Hinh này muốn ôm chân TiếtXán sao?“Không có..” Tôi ngân ngừ một chút rồi đáp.Tôi là vợ của Tiết Xán, không thể xem làbạn gái được chứ?Ánh mắt Dương Sở Hinh sáng ngời, hỏi tớicùng: “Vậy người được hứa hôn thì sao?Những cậu ấm con nhà giàu có như hắnthường hay được đính hôn cùng cô chiêucon nhà phú quý từ nhỏ rồi nhỉ?”Vợ thì có thật, nhưng người được hứa hônthì không có.“Không có” Tôi thật lòng trả lời.Dương Sở Hinh vui mừng đặt một tay lênbả vai của tôi.“Thật vậy sao? Này Tố Tố, cô giúp tôi mộtviệc được không?” Cô ta nháy mắt và nóimột cách nũng nịu.Nếu là nam sinh, tôi chắc chắn không thểnào từ chối được Dương Sở Hinh như thếnày. Nhưng dù sao tôi vân là một nữ sinh,không chịu thua trước dáng vẻ này được.Bởi vậy nên tôi rụt tay lại nói: “Cô nói thửxem, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức”Trong mắt Dương Sở Hinh ánh lên một chútkhông vui, nhưng cô ta lại nhanh chóng lấytừ trong túi ra một chiếc ví LV bản giới hạn,nhét vào tay tôi rồi nói: “Tố Tố, cô giúp tôitạo cơ hội với chủ tịch Tiết được không?Tôi sững sờ.Cô ta thật sự dám có ý đồ với Tiết Xán?Nhìn vẻ mặt mong đợi của Dương Sở Hinh,tôi thật sự không nỡ nói cho cô ta biết, TiếtXán vốn dĩ không phải là người, khôngnhững thế còn là một con quỷ đã kết hôn rồi.“Tố Tố, rốt cuộc có có đồng ý với tôikhông?” Thấy tôi không nói lời nào, DươngSở Hình thúc giục.Tôi đương nhiên không thể đồng ý được,nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng,nếu không Dương Sở Hinh nhất định sẽ chorằng tôi cố ý không giúp đỡ.Tôi vắt óc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũnglóe ra một ý tưởng.“Khụ khụ, Sở Hinh à, không phải tôi khôngmuốn giúp cô, chủ yếu là vì chủ tịch Tiết,thật ra..” Tôi hạ giọng và nói với vẻ thần bí:“Không có hứng thú với phụ nữ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương