Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu, vừa hay trông thấy Tạ Bích thân hình cao ráo như ngọc, chắp tay sau lưng, ngược sáng bước từ ngoài hành lang đến bên cạnh nàng, ánh mắt dường như mang theo mấy phần quan tâm.
Sống mũi Giang Vãn Nguyệt tức thì cay xè.
Ở Đông Đô này, nàng không nơi nương tựa, chỉ có duy nhất Tạ Bích.
Đúng vậy, nàng vẫn còn Tạ Bích, vị phu quân luôn thanh chính chững chạc của nàng.
Hắn là chỗ dựa lớn nhất, là người mà nàng có thể trông cậy nhất.
Tạ Bích xuất hiện vào lúc này đã là sự an ủi tốt nhất đối với nàng. Giang Vãn Nguyệt dần bình tĩnh trở lại, giống như một đứa trẻ được người nhà chống lưng, nàng đứng trước mặt Đại Phúc, giọng điệu vẫn còn đôi chút tủi thân: “Lang quân, Trương phu nhân muốn dùng trang sức để đổi lấy cây trâm cài tóc của thiếp, nhưng thiếp rất yêu thích cây trâm này, thành ra lại khiến Trương phu nhân hiểu lầm.”
Tạ Bích khẽ cau mày một cách không để lại dấu vết. Hắn còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nữ ngang ngược khác đã vang lên: “Hiểu lầm cái gì, Uyển Nhi suýt nữa đã bị con chó điên kia cắn rồi!” Người bạn thân tức giận nói: “Vạt váy đều bị con chó dữ này xé rách rồi!”
Tần Uyển rõ ràng đã bị dọa sợ, lúc này đã dùng quạt tròn che mặt, trong vòng vây của các nha hoàn, vội vã lui về hậu viện chuẩn bị thay váy.
Ánh mắt Tạ Bích rơi xuống vạt váy thêu hoa đang nằm uốn lượn trên đất, ánh mắt lướt qua Đại Phúc đã lạnh đi mấy phần. Hắn hơi cúi người nói: “Trương phu nhân, thật sự xin lỗi, chó nhà vốn có chút hoang dã, lần này va chạm với quý nhân đã phạm phải sai lầm lớn, Tạ mỗ nhất định sẽ nghiêm trị.”
Giang Vãn Nguyệt sững sờ, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Đại Phúc xông lên cắn rách vạt váy, rõ ràng đã làm Tần Uyển mất mặt, nhưng nó cũng là để bảo vệ nàng.
Vậy mà Tạ Bích vừa đến đã nhận lỗi về mình, ngay cả nguyên nhân sự việc cũng không hỏi một lời.
Dù cho hắn vốn tính ôn hòa, muốn dẹp yên mọi chuyện, cũng khiến lồng ngực Giang Vãn Nguyệt ngột ngạt, vô cùng tủi thân.
Ở Bích Lung Hạp, có ngoại tổ chăm sóc, có bạn bè kề bên, nàng tuy chỉ là một cô gái thuyền chài nhỏ bé, nhưng cũng sống những ngày tự do tự tại, nào có lúc nào như thế này?
Người bạn thân kia lạnh lùng nói: “Một con chó nhà quê hung dữ thế này thì còn quản giáo nghiêm khắc thế nào nữa? Chi bằng đánh chết cho xong chuyện!”
Giang Vãn Nguyệt cười lạnh, ngẩng chiếc cằm trắng ngần thon thả lên, nói từng chữ một: “Chó dữ? Kẻ gây sự khiêu khích không phải là người xấu, mà kẻ hết lòng bảo vệ chủ lại thành chó dữ ư?”
Tạ Bích cau mày, ánh mắt lướt qua Giang Vãn Nguyệt, giọng điệu rất lạnh: “Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Đều là mấy chuyện vặt vãnh của phụ nữ thôi.” Bạn thân của Tần Uyển cúi mắt, ra vẻ người bị hại, uất ức nói: “Uyển Nhi nhà chúng tôi, chẳng qua chỉ muốn đổi một cây trâm với Tạ phu nhân mà thôi, thế mà nàng ta lại năm lần bảy lượt không nỡ. Chuyện này cũng thôi đi, nhưng con chó dữ này lại nhân cơ hội xông lên va phải Uyển Nhi!”
Đôi mắt hạnh ngấn nước của Giang Vãn Nguyệt trong veo mà trầm tĩnh, nàng không hề nhượng bộ, lạnh giọng nói: “Vị tỷ tỷ này nói đùa rồi, trâm cài là vật riêng của ta, dù có đến quan phủ cũng không có cái lý nào ép người khác phải từ bỏ thứ mình yêu thích. Nếu không phải các vị một hai đòi cây trâm này, lỡ tay đẩy tôi, khiến Đại Phúc hiểu lầm rằng tôi bị bắt nạt, thì váy của Tần phu nhân đây sao có thể bị rách chứ?!”
Giang Vãn Nguyệt nói từng chữ vững vàng dứt khoát, một câu “lỡ tay”, một câu “bắt nạt”, các vị quý nữ quý phụ có mặt ở đó đều nhìn nhau.
Giọng Tạ Bích ôn hòa mà lạnh nhạt, hắn ngăn lại: “Vãn Nguyệt, nàng đã quá đa tâm rồi. Mấy vị phu nhân và cô nương đây đều là tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng ở kinh thành, sao có thể vì một cây trâm mà tranh giành với nàng, bắt nạt nàng được chứ?”
Trong giọng điệu ôn hòa mang tính an ủi của hắn, có mấy phần thanh cao như thể chuyện không liên quan đến mình, và cả sự mệt mỏi ẩn chứa vẻ mất kiên nhẫn.
“Chỉ là một vật tầm thường, thật hiếm khi lọt vào mắt phu nhân.” Ánh mắt Tạ Bích quét qua Tần Uyển và người bạn thân kia, đuôi mắt mang theo ý cười xa cách: “Ngày mai Tạ phủ sẽ tặng một cây trâm bạch ngọc, xem như là quà bồi thường cho hai vị phu nhân đã kinh sợ.”
“Còn ta thì sao, ta cũng muốn?” Một nữ tử khác lớn gan hơn, cười nói chìa đầu ra chặn Tạ Bích: “Hạc lang, ở đây có bao nhiêu người, lẽ nào ngài chỉ bồi thường cho hai người họ thôi sao?”
Lời này vừa thốt ra, các nữ quyến đều cười rộ lên góp vui.
Tạ Bích vẫn giữ dáng vẻ quân tử nho nhã ôn hòa, tiến lui có mực thước: “Nhất định sẽ gửi đến phủ đủ số lượng.”
Giang Vãn Nguyệt sững người, cứng đờ đứng tại chỗ.
Nàng cứ ngỡ Tạ Bích đến, sẽ có thể chống lưng cho nàng, đòi lại cho nàng vài phần đạo lý.
Nhưng hắn chỉ dàn xếp ổn thỏa, vội vã dẹp yên mọi chuyện.
Thậm chí, hắn còn chẳng màng đến sự thật của câu chuyện.
Có lẽ trong lòng hắn, chuyện này nhỏ nhặt không đáng kể, còn cảm xúc và nỗi tủi thân của nàng lại càng không đáng nhắc tới.
Sống mũi Giang Vãn Nguyệt cay xè, trước mắt phủ một lớp sương mờ mỏng manh như khói, bên tai vẫn vang vọng tiếng cười đùa trêu chọc của Tạ Bích và những nữ tử kia, nhất thời chủ khách đều vui vẻ, không khí hòa thuận vui vẻ.
Giang Vãn Nguyệt không muốn rơi lệ lúc này, chỉ cúi đầu, nhìn xuống nền gạch đá óng ánh.
Giang Vãn Nguyệt vẫn luôn nghĩ, Tạ Bích hẳn là người có tính cách thanh chính lạnh lùng.
Nhưng có lẽ không phải vậy.
Lúc này, hắn giữ một khoảng cách vừa như có như không, lại vừa đúng mực, thản nhiên nói cười với biết bao quý nữ kinh thành.
Những vị quý nữ này cũng không hề có chút kinh ngạc hay gượng gạo nào, có người tay cầm chén ngọc, có người lấy quạt che mặt, đứng quanh Tạ Bích, ai nấy đều cười nói vui vẻ, trông rất đỗi bình thường.
Phong khí ở Đông Đô khá thoáng, có lẽ, không ít người trong số họ đã cùng nhau lớn lên.
Rốt cuộc hắn là người thế nào, tính cách ra sao, Giang Vãn Nguyệt nàng làm sao biết được chứ?
Thực ra hắn là người thế nào, phần lớn cũng chỉ do nàng tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Trái tim Giang Vãn Nguyệt chìm dần xuống, nàng hết lần này đến lần khác muốn phá vỡ rào cản giữa hai người, nàng không sợ mình đầy thương tích, nhưng dần dần lại sinh ra nỗi hoang mang.
Tạ Bích đã trở thành người chung chăn gối với nàng, mấy ngày nay đối với nàng rất tốt, nhưng Giang Vãn Nguyệt lại cảm thấy, Tạ Bích còn xa lạ hơn cả lúc mới gặp…
Bữa tiệc cuối cùng cũng tàn, Giang Vãn Nguyệt rảo bước theo sau Tạ Bích lên xe ngựa.
Bầu trời mùa đông âm u, cơn gió lạnh buốt rít gào thổi tung rèm xe, Giang Vãn Nguyệt khẽ rùng mình một cái, ngay sau đó, bàn tay lạnh lẽo của nàng được nâng lên, cây trâm bạch ngọc yên lặng nằm trong lòng bàn tay, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo ấm áp của Tạ Bích: “Cất cho kỹ đi.”
Giang Vãn Nguyệt cúi mắt, lặng lẽ nhìn cây trâm bạch ngọc trong lòng bàn tay.
Cây trâm bạch ngọc sáng rực rỡ, lấp lánh như tuyết mùa đông.
Sạch sẽ đến mức khiến nàng nhớ lại ánh trăng đêm đầu tiên gặp Tạ Bích.
Nàng đã từng v**t v* những đường vân trên cây trâm rất nhiều lần, hôm nay lại cẩn thận đeo ra ngoài, vô cùng trân trọng.
Nhưng có lẽ, Tần Uyển mới là chủ nhân thực sự của cây trâm này.
Có lẽ, Tạ Bích còn thầm mừng vì có màn kịch ầm ĩ hôm nay, nhân cơ hội đó, làm một cây trâm giống hệt một cách không để lại dấu vết, rồi lại tặng cho vị Tần phu nhân kia…
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, lồng ngực Giang Vãn Nguyệt đau đến không thở nổi, nàng nặn ra một nụ cười gượng gạo, bàn tay đang cầm cây trâm từ từ siết chặt: “Lang quân, sao chàng… sao chàng lại đột nhiên tặng thiếp trâm cài?”
Tạ Bích im lặng một lúc, giọng nói ổn định: “Trông đẹp mắt, sao vậy?”
Giang Vãn Nguyệt mím môi, ép những nghi vấn trong lòng xuống.
Tạ Bích nhìn gò má tinh xảo của Giang Vãn Nguyệt: “Chuyện này ta biết nàng cũng tủi thân, nhưng đây là kinh thành, nàng là phu nhân Tạ phủ, mọi việc đều phải lo cho đại cục, chỉ một cây trâm mà thôi, ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, chẳng phải là quá nhỏ nhen sao?”
Xe ngựa rất yên tĩnh, giọng điệu Tạ Bích ôn hòa, hơi thở phả bên cạnh, Giang Vãn Nguyệt sinh ra cảm giác gần gũi, khẽ nói: “Là họ cùng nhau, ép… ép thiếp đưa đồ của mình…”
Đầu ngón tay trắng như ngọc của Tạ Bích khẽ day trán, có mấy phần bất đắc dĩ: “Chỉ là một cây trâm thôi, nếu nàng thích, cứ bảo quản gia đi mua là được, sau này hành sự, tuyệt đối đừng vì việc nhỏ mà hỏng đại sự.”
Giang Vãn Nguyệt ngừng lại một lúc lâu, rồi ngước hàng mi dài lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Tạ Bích: “Họ nói… phu quân và Tần gia cô nương vốn là một đôi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên…”
“Đang nói chuyện cây trâm, nàng lại nghĩ lung tung cái gì vậy?” Sau một thoáng sững sờ, Tạ Bích lạnh giọng nói: “Nàng ấy là trưởng tức* của Quốc công phủ, nhà họ Trương là gia đình huân quý thế tập, là người mà nàng có thể bàn tán sao?!”
Trưởng tức*: dâu trưởng
Giang Vãn Nguyệt bị Tạ Bích mắng thẳng mặt, cả người như khúc gỗ đóng cọc trên xe ngựa, đôi mắt nàng đẫm lệ, tiếng nức nở bật ra từ đôi môi đang mím chặt. Hai người im lặng một lúc lâu, Tạ Bích từ từ nhắm mắt, lấy tay đỡ trán: “Đúng vậy, trước đây nhà họ Tạ và nhà họ Tần quả thực có qua lại, nhưng đều là chuyện cũ người xưa, không cần nhắc lại nữa.”
“Nhưng họ… nhưng họ đều nói…” Giang Vãn Nguyệt biết mình không nên nhắc lại nữa, nhưng cảm xúc dâng trào lại không thể kìm nén, đây là lần đầu tiên nàng suy sụp trước mặt hắn, nước mắt lăn dài theo hàng mi, nàng khẽ nức nở nói: “Đều nói phu quân và nàng ấy là trai tài gái sắc, một đôi bích nhân…”
Nàng ấm ức quá.
Nàng không nghĩ đến việc bàn tán ai, nàng chỉ muốn… muốn nghe Tạ Bích an ủi vỗ về… dù chỉ một câu thôi cũng được.
Là do gần đây nàng được hắn đối xử dịu dàng, nên ngày càng tham lam hơn.
“Ngay cả Thánh thượng cũng không quản được người khác bàn tán thế nào! Ta làm sao có thể kiểm soát được miệng lưỡi của người khác chứ!” Đuôi mắt hơi xếch lên của Tạ Bích vốn đã thanh lãnh, giờ lại càng toát ra ánh sáng lạnh lẽo vô tình: “Muốn làm một tức phụ nhà họ Tạ cho tốt, điều đầu tiên chính là bớt nghe lời người khác, nếu không những ngày tháng sau này cũng đừng mong sống yên ổn.”
Đôi mắt Giang Vãn Nguyệt ngấn lệ, sắc hồng phai nhàn trong làn hơi nước, khiến người ta nhìn vào mà thấy thương. Hắn thở dài một tiếng, lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra đưa cho nàng, giọng điệu dịu lại: “Còn nữa, Đại Phúc không thể giữ lại được rồi, tập tính của nó không hợp với Đông Đô, đưa đến trang viên đi.”
Bàn tay đang cầm khăn của Giang Vãn Nguyệt khựng lại, nàng nín khóc, kiên quyết nói: “Chuyện này không phải lỗi của Đại Phúc… Là họ cùng nhau bắt nạt thiếp, Thu Ly cũng có thể làm chứng… Đại Phúc là để bảo vệ thiếp…”
Tạ Bích từ từ nhìn về phía Giang Vãn Nguyệt.
Gương mặt tựa đóa phù dung rực rỡ bướng bỉnh ngẩng lên, đôi mắt trong veo lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
“Hôm nay là ta đến muộn.” Tạ Bích trầm ngâm một lát rồi dặn dò: “Sau này nếu còn có chuyện như vậy, đừng xung đột trực diện với họ, bảo Thu Ly mau đến tìm ta.”
“Sau này, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Giọng điệu của hắn nghiêm túc và quyết đoán.
Tạ Bích lại nói: “Đại Phúc không hợp với Đông Đô, chuyện ầm ĩ hôm nay không tính là lớn, họ cũng không truy cứu, nhưng cũng phải cho họ một lời giải thích.”
“Hơn nữa, người ra vào Tạ phủ đều là quan viên triều đình, nếu nó không may lại mạo phạm người khác thì sao? Huống hồ Khánh Quan tuổi còn nhỏ, nếu Đại Phúc làm nó bị thương thì càng phiền phức.”
“Trang viên chỗ rộng rãi, bên cạnh là Tây Hà của kinh thành, Đại Phúc nhất định sẽ thoải mái… Nàng về suy nghĩ kỹ đi.”
Mấy ngày sau, Giang Vãn Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp. Nàng một mình đến sân nuôi Đại Phúc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa cái đầu lông xù của nó.
Sau đó, dắt nó đến trang viên.
Nàng nhớ đó là một ngày đông mưa dầm, nàng cùng ngoại tổ ra thuyền, khi vén rèm khoang thuyền lên thì thấy Đại Phúc co ro thành một cục, trốn trong khoang thuyền sưởi ấm.
Đại Phúc lúc đó vẫn còn là một chú chó con vừa mới mở mắt, cái đuôi ngắn cũn khẽ ve vẩy, trông rất đáng thương. Nàng thử cho nó ăn cháo gạo nóng, không ngờ nó lại sống sót.
Sau này, phụ thân đi nơi khác làm quan gặp chuyện, mẫu thân cũng gặp sơn tặc rơi xuống vách núi, trong những ngày tháng khó khăn nhất, chỉ có Đại Phúc cùng nàng chơi đùa, cùng nàng ra thuyền hái quả ấu, hoặc ở trên bờ, xa xa đợi nàng về nhà.
Giang Vãn Nguyệt đưa Đại Phúc đến bờ Tây Hà cạnh trang viên tản bộ, nàng xoa xoa lớp lông trên cổ nó. Nàng đã đưa nó đến kinh thành, nhưng lại không bảo vệ tốt cho nó.
Bà mẫu sớm đã không vừa mắt nó, mỗi lần đều nói: “Thứ súc sinh không có quy củ ở bên ngoài, không nên đến Đông Đô!”
Đại Phúc là do nàng mang đến khi thành hôn, lời nói này của bà mẫu, dường như là đang nói Đại Phúc, lại dường như có ý khác.
Đại Phúc vẫn chưa biết sắp phải chia ly, vẫn rất vui vẻ dụi đầu vào gối nàng.
Giang Vãn Nguyệt nhìn ra Tây Hà, hoàng hôn buông xuống, mặt sông nhuộm một màu vàng óng, trong một thoáng ngẩn ngơ, lại khiến nàng nhớ đến những buổi chiều ở Bích Lung Hạp.
Giang Vãn Nguyệt ngồi ngẩn người bên bờ sông, cũng không biết hai người bằng hữu của mình, A Văn và Địch Nhi giờ ra sao rồi. Chuyện hôn sự của nàng và nhà họ Tạ luôn là bí mật, vì danh tiếng nhà họ Tạ quá lớn, ngoại tổ sợ truyền ra ngoài sẽ gây sóng gió, người ở Bích Lung Hạp chỉ biết nàng sắp vào kinh thành hôn, chứ không biết nàng rốt cuộc gả cho ai.
Giang Vãn Nguyệt không muốn như vậy, ít nhất không muốn giấu bạn bè, nhưng ngoại tổ lại nói, thân phận của nàng và Tạ phủ vốn đã chênh lệch, nếu truyền ra ngoài, có hương thân đến nhờ vả, hoặc mượn danh Tạ phủ làm chuyện xấu, chẳng phải lại gây thêm phiền phức cho Tạ phủ sao?
Giang Vãn Nguyệt cúi mắt, nàng chưa bao giờ muốn khoe khoang.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ… một cuộc hôn nhân mà ngay cả bằng hữu hướng thân cũng không biết, liệu có thể dài lâu không?
Nhà họ Tạ cũng rất kín tiếng, đến ngày nàng vào kinh, chỉ có một chiếc thuyền con, lặng lẽ đón nàng đến kinh thành.
Xem ra Tạ phủ cũng rất sợ có bất kỳ liên quan nào với Bích Lung Hạp.
Theo lý, ngày thành hôn, khuê mật của tân nương đều phải có mặt trong tiệc cưới, nhưng nhà họ Tạ không mời bất kỳ ai ở Bích Lung Hạp đến, thậm chí, không có ai hỏi một câu, trước đây nàng có tỷ muội thân thiết nào không.
Khách mời bằng hữu của nàng, đều là các tiểu thư nhà quan mà Tạ gia tìm ở kinh thành, vừa thể diện lại vừa vẻ vang.
Nhưng Giang Vãn Nguyệt lại cảm thấy, nàng và bản thân của quá khứ, đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc.
Cứ như thể sau đám cưới, nàng không còn là Giang Vãn Nguyệt của ngày xưa, mà là một tân tức phụ vừa gả vào Tạ phủ.
Quá khứ đã bị cắt đứt của nàng, không ai quan tâm, không ai hỏi đến.
Phu quân của nàng, đối với quá khứ của nàng, thậm chí một chút tò mò hỏi han cũng không có.
Chỉ có Đại Phúc bên cạnh, là dấu vết sống động của quá khứ.
Giang Vãn Nguyệt ngây người ngồi bên bờ sông mấy canh giờ, sau đó để Đại Phúc ở lại trang viên, một mình trở về Tạ phủ.
Ngoại tổ của Giang Vãn Nguyệt làm nghề vận chuyển đường sông, khi xuất giá, đã cho của hồi môn là sáu chiếc thuyền lớn vẽ vàng với rường cột bằng gỗ đàn hương.
Ngoài ra, còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ đã bỏ đi từ lâu. Khi còn rất nhỏ, Giang Vãn Nguyệt thích nhất là ở trong khoang của chiếc thuyền gỗ này, nghe phụ mẫu thổi sáo gảy đàn trên thuyền.
Sau này, mỗi khi nhớ phụ mẫu, hoặc chịu ấm ức, nàng lại một mình trốn vào khoang thuyền, ở lại cả đêm.
Khi xuất giá, ngoại tổ cũng cho nàng chiếc thuyền nhỏ này làm của hồi môn.
Bà mẫu chê chiếc thuyền cũ kỹ chướng mắt, bèn cho đặt thuyền ở một cái ao hoang góc tây bắc của Tạ phủ.
Giang Vãn Nguyệt một mình lên thuyền, mặc nguyên y phục nằm trong khoang thuyền, nhìn vầng trăng khuyết như lưỡi câu trên trời, nhớ lại cảnh tượng lúc nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, hát ru dưới ánh trăng.
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng trên thuyền vẫn còn phảng phất hơi thở của phụ mẫu, Giang Vãn Nguyệt ở trên thuyền nửa canh giờ mới ra ngoài. Nàng dùng bữa tối, tắm rửa rồi một mình đi ngủ, không chờ đợi Tạ Bích như mọi khi.
Đêm dần buông, tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang, cửa bị đẩy ra, bước chân vững chãi tiến về phía giường, màn giường được vén lên.
Giang Vãn Nguyệt mở mắt, hơi sững sờ, khẽ nói: “Lang quân…”
Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng
Chương 10: Là nàng quá tham lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
