Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 11: Hắn không cần phải theo những phong tục của nàng ấy



Tạ Bích im lặng một thoáng, hôm nay Thôi Dạng vừa hay đi làm việc ở ngoại ô kinh thành, sau khi trở về có nói với hắn rằng dường như đã thấy Giang Vãn Nguyệt một mình buồn bã bên bờ sông, trông như đang rơi lệ.
Tạ Bích vốn còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ chính mắt nhìn thấy mới biết Thôi Dạng không nhìn lầm người.
May mà người nhìn thấy là Thôi Dạng, nếu là người khác thấy phu nhân của mình khóc bên sông, không biết sẽ bịa đặt ra bao nhiêu chuyện thị phi.
Chỉ cần vài lời đồn đại truyền đến trong cung, bao tâm huyết của hắn mấy ngày nay cũng xem như uổng phí.
Ánh mắt Tạ Bích rơi trên đôi mắt hơi sưng đỏ của Giang Vãn Nguyệt, đuôi mắt vốn trắng nõn của thê tử hắn đã ửng hồng, đôi mày thanh tú lộ ra vẻ yếu đuối tủi thân, vòng eo thon thả tựa như ngọn cỏ bồ lay động trong gió, khiến người ta không kìm được muốn che chở.
Tạ Bích vòng tay qua bờ vai mảnh mai của Giang Vãn Nguyệt: “Tự dưng khóc lóc làm gì? Cũng đâu phải không bao giờ gặp lại nữa, ta đã tìm mấy tỳ nữ chuyên chăm chó trong dân gian, chắc chắn có thể chăm sóc Đại Phúc chu đáo, cuộc sống của nó còn tốt hơn ở Bích Lung Hạp nhiều.”
Nói xong, Tạ Bích do dự một lát, rồi đưa tay ra, xoa xoa đầu thê tử.
Giang Vãn Nguyệt sững người, hơi ấm từ lòng bàn tay Tạ Bích truyền đến đỉnh đầu, sự ấm áp vững chãi ấy lan vào trong tim, khiến nàng dần cảm thấy an ổn.
Giang Vãn Nguyệt ngước mắt, dưới ánh nến, trong mắt Tạ Bích có mấy phần mệt mỏi, hôm nay hắn lên triều bận rộn công vụ, đã rất mệt rồi, vậy mà vẫn có thể nhẫn nại an ủi nàng, khơi thông tâm trạng cho nàng…
Có lẽ, đây đã là một hoàn cảnh rất tốt rồi.
Hắn đã có lòng như vậy, mình cũng phải biết đủ.
Tạ Bích nói: “Sau này ta sẽ cùng nàng đến trang viên ở vài ngày, chung quy vẫn có thể gặp lại nó mà.”
Giang Vãn Nguyệt đè nén nỗi chua xót trong lòng, nàng ngước lên, đôi mắt ửng hồng nhìn Tạ Bích, thấp giọng nói: “Đa tạ phu quân, phu quân không cần vì chuyện này mà bận lòng.”
Trong mắt Tạ Bích đã vằn lên những tia máu nhàn nhạt.
Quốc sự bận rộn nặng nề, nàng lại vì chút chuyện nhỏ này mà đau lòng, khiến hắn càng thêm mệt mỏi.
Giang Vãn Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, nở một nụ cười trong trẻo dịu dàng với Tạ Bích.

Quan Việt và Tạ Bích đã bàn bạc xong kế sách, Quan Việt vừa quay về Yến Đô liền ngấm ngầm huấn luyện binh lính bộ hạ, nhưng khi binh lính Bắc Nhung khiêu khích Yến Đô, hắn lại tuân theo thánh chỉ, án binh bất động, nhẫn nhịn không ra tay.
Yến Đô gần Bắc Nhung nhất, binh lính Bắc Nhung gần đây ngày càng khiêu khích gây sự, thường có những đội quân nhỏ cướp bóc binh lính và bá tánh, các binh sĩ đều không thể nhịn được nữa.
Quan Việt làm theo lời trong thư của Tạ Bích, lấy lý do an tĩnh chờ thời cơ để ổn định tướng sĩ, ngày đêm siêng năng thao luyện, chỉ mong một lần diệt trừ được mối họa biên cương.
Tạ Bích ở Hộ bộ, cũng nhân cơ hội binh lính Bắc Nhung khiêu khích bên ngoài thành trì, đề xuất tu sửa và gia cố tường thành của các quận trấn quan trọng ở phía nam Hoàng Hà.
Ai ngờ Thái Xung lại cười nói trên triều: “Tường thành của các quận trấn đều còn nguyên vẹn kiên cố, nếu đột ngột xây dựng, chắc chắn sẽ gây nhiễu loạn lòng dân, thiên hạ không có họa binh đao, bá tánh đêm ngủ không cần đóng cửa, theo thần thấy, tường thành không cần tu sửa…”
Tạ Bích trải bản vẽ tường thành ra, khẩn thiết nói: “Bệ hạ, mấy trấn biên thùy trọng yếu ở phía bắc kinh thành, tường thành đều là do tiền triều để lại, đã trải qua lũ lụt, mưa gió, chiến tranh, không còn chịu nổi một đòn, thần muốn gia cố và xây cao thêm trên nền thành, đồng thời xây thêm pháo đài, xuyến lâu…”
Tĩnh Ninh Đế nhíu mày, ngắt lời: “Ngươi có biết những việc này sẽ tiêu tốn bao nhiêu sức dân sức của không?!”
Tạ Bích chắp tay nói: “Những người xây vườn cho Bệ hạ đều là thợ khéo tay nghề cao, chắc chắn có thể tu sửa tường thành thật tốt.”
Tĩnh Ninh Đế lạnh giọng nói: “Toàn là bàn chuyện trên giấy, lui ra đi, việc này không cần bàn lại nữa.”
Triều đình hiện nay không có tiền, xây vườn còn giật gấu vá vai, lại còn muốn xây tường thành vô dụng.
Chẳng phải là tìm thêm phiền phức cho triều đình sao?
Triều đình tránh chiến, Bắc Nhung lại càng ngày càng hung hăng, Quan Việt liên tục gửi thư: “Bắc Nhung bề ngoài cung kính, nhưng ngấm ngầm chuẩn bị chiến tranh, xin đại nhân bẩm báo việc này với Bệ hạ, sớm chuẩn bị, để tránh bị kẻ khác khống chế.”
Tạ Bích siết chặt lá thư, cảm thấy vô cùng bất lực.
Hiện giờ Bệ hạ đối với một Bắc Nhung đang như hổ đói rình mồi lại nhắm mắt làm ngơ, hắn cũng không thể làm gì được.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng Quan Việt ở biên giới sớm ngày đánh thắng trận, dập tắt đi sự ngạo mạn của Bắc Nhung.

Chiến sự biên giới ngày một căng thẳng, nhưng Đông Đô vẫn yên bình tĩnh lặng. Nắng dần ấm lên, mùa xuân đang đến gần, hoa đào hoa hạnh lần lượt khoe sắc, nhiều người đã rục rịch đi du xuân.
Nhìn ánh xuân ngoài cửa sổ, trong lòng Giang Vãn Nguyệt dấy lên một niềm mong đợi mơ hồ.
Vào tiết Lập Xuân của năm đầu tiên sau khi thành hôn, theo lệ, nam tử sẽ phải đến nhà phía nữ tử, mang theo một ít quà như thịt, bánh trái, đặc sản địa phương, trong phong tục của Bích Lung Hạp thường gọi là đi xuân.
Không chỉ ở Bích Lung Hạp, kinh thành cũng có quy củ này.
Sau khi thành hôn, Tạ Bích không cùng Giang Vãn Nguyệt hồi môn, dù sao thì gia thế hai nhà quá chênh lệch, mọi người đều mặc định rằng nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ gây không ít phiền phức cho nhà họ Tạ. Vì vậy, mọi người đều ngầm hiểu, giấu nhẹm đi cuộc hôn nhân này, không hề báo cho người ở Bích Lung Hạp biết.
Lần hồi môn đó, nhà họ Tạ chỉ cho một ma ma quản sự đến Bích Lung Hạp, mang quà đến cho nhà họ Giang.
Nhưng chuyện này chung quy vẫn không thỏa đáng, ngay cả Tạ Lão phu nhân trên mặt cũng có mấy phần áy náy, lúc đó bà đã ngượng ngùng nói: “Lần hồi môn này cứ tạm cho qua, đợi đến lúc đi xuân năm sau, hai đứa lại cùng nhau về.”
Tạ Lão phu nhân có lẽ chỉ thuận miệng nói một câu, lại được Giang Vãn Nguyệt ghi nhớ cho đến tận bây giờ.
Nàng muốn gặp ngoại tổ, công việc kinh doanh thuyền bè của ngoại tổ ngày càng phát đạt, nghe nói ở Đàm Châu cũng thuộc hàng có số má. Từ trong thư nhà xem ra, ngày nào ông cũng vô cùng bận rộn, nhưng Giang Vãn Nguyệt lại luôn cảm thấy, ngoại tổ rất cô đơn, lẻ loi.
Sau khi nàng xuất giá, bên cạnh ngoại tổ không còn người thân nào nữa.
Nàng muốn ở bên ngoại tổ nhiều hơn, sau này có cơ hội, nàng còn muốn đưa ngoại tổ đến Đông Đô chơi một chuyến.
Giang Vãn Nguyệt cũng muốn đưa Tạ Bích về Bích Lung Hạp.
Dù rằng hai người đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới thành hôn, nhưng Tạ Bích vẫn luôn xa cách và lễ độ.
Nhưng nếu về nhà rồi, mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.
Hai người họ từ kinh thành đến Bích Lung Hạp, trên đường có thể đi thuyền, giống như một cặp phu thê bình thường tự tại nhất, xuôi dòng giữa non nước bao la.
Đến Bích Lung Hạp, nàng có thể đưa Tạ Bích ra bờ sông xem lau sậy và cỏ bồng.
Nàng còn có thể vững vàng chèo thuyền, đưa hắn vào sâu trong những đầm sen.
Nàng còn muốn làm cho hắn món cá vược nấu rượu nếp, cà tím nhồi gạo nếp, gà xào hạt dẻ ớt giã…
Giang Vãn Nguyệt chống cằm, nhìn bóng trúc ngoài cửa sổ chạm hoa mà tỉ mỉ suy nghĩ về những việc sẽ làm cùng Tạ Bích khi đến Bích Lung Hạp.
Nàng còn có thể dùng tre, lá chuối để làm rất nhiều con vật nhỏ đáng yêu, có thể dùng những ống trúc nhỏ để làm sáo.
Hắn còn chưa từng nghe tiếng sáo trúc của nàng, càng không biết khúc nhạc đầu tiên nàng học thổi, chính là khúc nhạc hắn đã thổi trong đêm đầu gặp gỡ…
Tuyết Ảnh lấy y phục của Tạ Bích ra, xông hương rồi đặt vào trong rương.
Tạ Bích vừa hay nhìn thấy, thuận miệng hỏi: “Sao lại thu dọn y phục?”
Tuyết Ảnh cười nói bóng gió: “Lang quân quên rồi sao, mười ngày nữa là đến Lập Xuân rồi ạ.”
Tạ Bích lơ đãng nói: “Lập Xuân thì sao phải thu dọn y phục?”
Tuyết Ảnh sững người, lúc này mới nhận ra trong lòng Tạ Bích không hề nhớ đến chuyện đi xuân, liền cười nói: “Chẳng phải phu nhân mới xuất giá được một năm sao, tiết Lập Xuân đầu tiên, lang quân phải cùng phu nhân về nhà phu nhân chứ ạ.”
Tạ Bích từ từ nhíu chặt mày.
Hiện nay triều chính bận rộn, Quan Việt ở biên giới cũng hoàn toàn dựa vào hắn để truyền tin tức từ kinh thành. Nếu hắn lúc này rời đi đến Bích Lung Hạp, e rằng chính sự sẽ có biến.
Tuy rằng biên giới không nhất định sẽ có tin tức truyền về vào lúc này, nhưng lỡ như có tin, mà mình lại không ở kinh thành, có lẽ sẽ bỏ lỡ thời cơ.
Còn về quê nhà của thê tử, lúc nào về cũng không có gì khác biệt.
Tạ Bích trầm ngâm một lát, trong lòng đã đưa ra quyết định, hắn bước vào phòng, trước lư hương bằng phỉ thúy, Giang Vãn Nguyệt đang quay lưng về phía cửa. Nghe thấy tiếng động, nàng khẽ nghiêng đầu.
Chiếc cổ thanh tú tao nhã, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, thê tử của hắn dường như lúc nào cũng yên tĩnh cúi đầu, cam chịu số phận.
Ánh mắt Tạ Bích dừng trên bóng hình nghiêng của Giang Vãn Nguyệt, giọng nói trong trẻo: “Gần đây việc triều đình rất nhiều, mấy ngày nữa, ta phải đi nơi khác một chuyến.”
Lòng Giang Vãn Nguyệt chùng xuống: “Lang quân đi đâu, đi bao lâu ạ?”
“Cái này thì chưa chắc.” Tạ Bích nhìn Giang Vãn Nguyệt, đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ là lần đi xuân này, e rằng ta không thể cùng nàng về quê được rồi.”
“Nhưng…” Giang Vãn Nguyệt đè nén sự thất vọng trong lòng, bối rối mím môi, nhất thời không biết nên dùng lời lẽ thế nào: “Nhưng theo tục lệ, đều là phu thê cùng đi…”
Tạ Bích im lặng, tuy rằng đã cưới nữ tử Bích Lung Hạp thì cũng nên tuân theo quy củ của địa phương, nhưng chuyện tục lệ, đều là nữ theo nhà nam. Hơn nữa với thân phận của nhà họ Tạ, quả thực không tiện đến đó.
“Bây giờ thời cơ không thích hợp.” Tạ Bích nhìn gò má thanh diễm của Giang Vãn Nguyệt, trầm ngâm nói: “Vãn Nguyệt, tấu báo từ Hà Bắc và Hồ Bắc đều nói các nơi giặc cướp nghiêm trọng, bên ngoài tình hình hỗn loạn, nàng tốt nhất cũng đừng nên đi.”
Bất kể là lúc nào, tấu báo cũng sẽ có một vài chuyện không thái bình, Tạ Bích cố ý nhấn mạnh phần này, quả nhiên Giang Vãn Nguyệt đã tin mấy phần.
“Thiếp đã lâu lắm rồi chưa gặp ngoại tổ” Giang Vãn Nguyệt mím môi, vẫn có mấy phần không cam lòng nói: “Thiếp rất muốn về nhà thăm một chút.”
“Ta nào đâu không biết?” Tạ Bích nắm lấy tay Giang Vãn Nguyệt: “Từ kinh thành đến Bích Lung Hạp, trên đường phải qua không ít cửa ải, nghe nói nhiều nơi đã có dân tị nạn. Vãn Nguyệt, ta không yên tâm để nàng một mình đi.”
Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt khẽ lóe lên.
Tạ Bích đang gọi tên nàng, ánh mắt nghiêm túc và khẩn thiết.
“Nghe lời.” Tạ Bích vỗ vỗ lên đầu thê tử: “Nếu bên ngoài đang loạn, chi bằng tạm gác lại một thời gian rồi hãy về — Đợi sau này có thời gian rảnh rỗi chúng ta cùng về, chắc hẳn ngoại tổ cũng sẽ thông cảm thôi.”
Giang Vãn Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Vậy đợi chàng lo xong việc triều chính, vài tháng nữa, chúng ta lại cùng nhau về được không?”
Đôi môi mỏng của Tạ Bích nở nụ cười: “Được, mùa hè năm nay, nhất định sẽ để nàng gặp được ngoại tổ.”
Tạ Bích không có chút ấn tượng tốt đẹp nào về Bích Lung Hạp. Hắn lờ mờ nhớ lại lần trước đến đó đúng vào mùa hè oi bức, trên đường phố chen chúc toàn người, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ xu nịnh ngưỡng mộ.
Nhà dân ở Bích Lung Hạp gần bờ nước, cửa sổ vừa mở ra là từng đàn muỗi dày đặc.
Lúc đó hắn bị cắn không ít nốt sưng tấy, mảnh đất núi nghèo sông dữ ấy, mùa hè đã vậy, mùa xuân chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
Dù cho chuyến đi xuân chỉ có mấy ngày, nghĩ đến cũng thấy vô cùng trắc trở gian nan.
Huống hồ, bị kẹt ở nơi trời cao Hoàng đế thì xa như vậy, e rằng sẽ gặp phải kẻ có ý đồ xấu, hoặc những kẻ muốn trèo cao.
Nhà họ Giang chỉ có một mình ngoại tổ, nếu Giang Vãn Nguyệt nhớ nhà, hoàn toàn có thể đón người nhà lên kinh thành ở vài ngày hưởng phúc, không đáng để hắn phải lấy thân mạo hiểm, đi đến cái nơi hẻo lánh ấy.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...