Chương 13: Nàng muốn đợi đến khi câu chuyện kết thúc
Giang Vãn Nguyệt vội vàng mở thư ra rồi nhất thời sững sờ.
Là Địch Nhi và A Văn gửi thư tới, nói rằng kinh thành phồn hoa, hai người họ muốn cùng nhau đến kinh thành thăm nàng. Vừa hay ngoại tổ có một lô lụa phải vận chuyển vào kinh, hai người bèn đi nhờ thuyền đến, đi đường thủy vào kinh cũng tránh được những trắc trở nguy hiểm trên đường bộ.
Giang Vãn Nguyệt vô cùng phấn khích, đọc đi đọc lại lá thư mấy lần rồi mới cẩn thận gấp lại.
Cuối tháng ba là ngày A Văn và Địch Nhi hẹn cùng nhau đến Đông Đô.
Giang Vãn Nguyệt trong lòng canh cánh nhớ mong bằng hữu, đặc biệt lên kế hoạch ra cổng thành đón họ. Một ngày trước khi gặp mặt, Giang Vãn Nguyệt lại cố ý đi tìm Minh ma ma: “Mấy hôm trước ta đã đặc biệt nói rồi, ta có hai người bạn sắp đến, ma ma đã sắp xếp cả rồi chứ?”
Tạ phủ gia thế lớn, sản nghiệp nhiều, xe ngựa và phu xe chắc cũng dễ sắp xếp. Nào ngờ Minh ma ma lại lộ vẻ khó xử, cười làm lành nói: “Phu nhân, hay là… người cứ ở trong phủ chờ đi ạ. Tôi phái mấy người qua đó đón cũng như nhau cả…”
Nụ cười của Giang Vãn Nguyệt cứng lại, đôi mắt trong suốt như pha lê ánh lên vẻ lạnh lùng: “Sao vậy? Có gì khó khăn sao?”
Minh ma ma ấp úng nói: “Ngày mai… Lão phu nhân vừa hay phải cùng các nữ quyến trong Tạ phủ đến Phật đường, xe ngựa trong nhà đều đã được cung ứng hết rồi. Vẫn còn vài cỗ xe nhàn rỗi, nhưng Tuyết Ảnh cô nương lại vừa hay phải về nhà thăm mẫu thân — người cũng biết đấy, Lão phu nhân rất coi trọng thể diện, Tuyết Ảnh lại là đại nha hoàn bên cạnh lang quân, những cỗ xe còn lại đều được dùng để phô trương thanh thế, đưa Tuyết Ảnh cô nương về nhà rồi…”
Đầu ngón tay lún sâu vào lòng bàn tay mềm mại, Giang Vãn Nguyệt hít một hơi thật sâu, bình ổn lại những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nàng cười nhạt: “Minh ma ma có biết mẫu thân đang ở đâu không?”
Minh ma ma do dự một lúc: “Lão phu nhân đang ở Phật đường.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, cất bước đi qua hành lang có mái che. Hoa đào xung quanh cổng mặt trăng tựa như những đám sương hồng, những cánh hoa rơi xuống đất lướt qua vạt váy của Giang Vãn Nguyệt. Nàng vừa đến trước cửa Phật đường thì nghe thấy giọng dặn dò của Tạ Lão phu nhân truyền đến: “Ngày mai đừng để bọn chúng vào phủ, mấy cô nương nhà quê không biết trời cao đất dày, về quê không biết còn đặt điều nói xấu gì nữa.”
“Có gì không ổn chứ? Tiểu thư ở Đông Đô dù có đi đón người thì cũng đều đón ở cổng phủ. Nó lại cứ đòi ra tận cổng thành, lỡ như bị người khác nhận ra là xe ngựa của Tạ phủ, chẳng phải là gây thêm phiền phức cho Tạ phủ sao?!”
“…”
Phía sau nói gì, Giang Vãn Nguyệt không nghe nữa.
Nơi khóe môi nàng cong lên một nụ cười tự giễu.
Thảo nào nàng đã sớm nói hôm nay cần dùng xe, vậy mà tất cả xe ngựa lại bị điều đi hết.
Tạ Lão phu nhân căn bản không muốn xe ngựa của Tạ phủ cho nàng dùng.
Nàng mượn một cỗ xe cũng không được, trong khi đại nha hoàn của Tạ Bích lại dùng mấy cỗ xe để về nhà phô trương thanh thế.
Thật nực cười làm sao.
Giang Vãn Nguyệt nhắm mắt lại.
Những cảm xúc dữ dội cuộn trào trong lòng nàng.
Ở Tạ phủ, nàng chưa bao giờ làm trái ý bà mẫu, cũng đối xử tốt với mọi người, là vì nàng yêu mến Tạ Bích, không muốn gây thêm phiền nhiễu cho hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Giang Vãn Nguyệt nói với Thu Ly bên cạnh: “Thu dọn đồ đạc, đêm nay ta muốn ra ngoài ở.”
Thu Ly ngẩn ra: “Phu nhân… muốn ở đâu ạ?”
Giang Vãn Nguyệt nhàn nhạt nói: “Tìm một quán trọ ở gần ngoại ô kinh thành, ở tạm ba đêm đã.”
Nếu Tạ phủ không chào đón nàng và bằng hữu của nàng, vậy thì nàng rời khỏi nơi này là được.
Ở ngoại ô, sáng mai đi bộ là có thể ra đón bạn. Nếu Tạ phủ không quan tâm đến nàng, nàng cũng chẳng bận tâm đến quy củ nữ tử Đông Đô không có việc thì không được rời nhà.
Nàng sẽ không để bằng hữu từ xa đến của mình phải chịu một chút ấm ức nào.
Thu Ly còn chưa kịp mở lời, bỗng nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tạ Bích vang lên từ một bên hành lang: “Sáng mai ta sẽ đích thân đưa nàng đi, đợi tan triều, ta sẽ lại đến đón các nàng.”
Giang Vãn Nguyệt sững sờ, từ từ ngẩng đầu.
Bóng hình thanh tú cao ráo của Tạ Bích đứng trong ánh sáng và bóng tối, mày mắt thanh tú lạnh lùng, không giống người phàm trần.
Khói lửa nhân gian cũng không nên lại gần hắn.
Thế nhưng hắn lại chủ động đến gần nàng.
Tâm trạng vừa rồi lập tức được xoa dịu, Giang Vãn Nguyệt khẽ nói: “Vậy… đa tạ phu quân.”
Tạ Bích nhìn gò má diễm lệ trắng ngần của thê tử, trầm ngâm nói: “Các nàng muốn đi đâu? Mấy ngày nay cảnh sắc ở Kim Minh Trì rất đẹp, lại đã mở cửa cho dân chúng, không biết hai vị tiểu hữu của nàng có hứng thú không?”
Kim Minh Trì là vườn cấm của hoàng gia, mỗi độ xuân hè đều mở cửa cho dân chúng, nghe nói hồ nước trong xanh, hoa lá sum suê, phong cảnh như tranh vẽ.
Giang Vãn Nguyệt từng nghe nói đến nhưng chưa bao giờ đi: “Vậy thì đến Kim Minh Trì đi.”
Tạ Bích gật đầu, lại hỏi về lịch trình của bằng hữu Giang Vãn Nguyệt, bản thân cũng đề xuất vài nơi, rồi sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Sáng sớm hôm sau, Giang Vãn Nguyệt và Tạ Bích cùng nhau đến cổng thành.
“Lang quân hay là… chàng về trước đi.” Giang Vãn Nguyệt vừa đến ngoại ô, lòng đã hướng về bằng hữu, bèn nói với Tạ Bích: “Đừng để lỡ buổi chầu sớm.”
Tạ Bích gật đầu.
Giang Vãn Nguyệt xuống xe, nhưng Tạ Bích vẫn chưa rời đi.
Ánh mắt hắn nhìn ra cổng thành qua cửa sổ xe. Thê tử của hắn mặc một chiếc áo tay rộng màu hạnh, bên dưới là một chiếc váy lụa mỏng dệt kim tuyến màu xanh nhạt, dải lụa choàng vai bay phấp phới trong gió xuân. Dưới nền tường thành, nàng càng trở nên xinh đẹp lộng lẫy.
Tạ Bích dời mắt đi: “Người đã được sắp xếp cả rồi chứ?”
Trúc Tây gật đầu: “Đã sắp xếp hai thị vệ, sẽ âm thầm bảo vệ phu nhân.”
Chuyến đi này, Giang Vãn Nguyệt ngay cả thị nữ thân cận cũng không mang theo.
Tạ Bích gõ vào thành xe, xe ngựa phóng nhanh về phía cung thành.
“Vãn Nguyệt!”
A Văn và Địch Nhi vừa vào kinh thành, đã nhìn thấy ngay Giang Vãn Nguyệt xinh đẹp yêu kiều đứng bên tường thành. Họ ra sức vẫy tay, chạy mấy bước đến bên cạnh Giang Vãn Nguyệt.
Địch Nhi dáng người cao ráo khỏe mạnh, nước da đều màu, có khuôn mặt hình thoi với vầng trán cao, mày mắt toát lên vẻ hoạt bát sảng khoái. A Văn có đôi mắt phượng dài nhỏ, khi cười lên trông hiền hậu dịu dàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy lụa màu sen mới giặt, chân đi đôi giày mũi nhọn màu trắng ngà giống hệt Địch Nhi, trên lớp gấm màu vàng ngỗng non mềm mại thêu cành liễu màu xanh hành, trông rất ra dáng tiểu thư khuê các.
Vừa gặp mặt, Giang Vãn Nguyệt đã kéo hai người khen ngợi: “Ai làm giày mới thế? Tay nghề thật tinh xảo.”
A Văn hào phóng đưa đôi giày thêu ra: “Đậu nhị nương ở đầu cầu mới làm đấy, nếu ngươi thích cũng mang cho ngươi một đôi.”
Địch Nhi chà chà mấy tiếng: “Xem kìa, Vãn Nguyệt của chúng ta đến kinh thành hưởng phúc rồi, làm sao còn để mắt đến đôi giày thêu mặt lụa này được nữa. Nhìn cây trâm lựu vàng kim này xem, dưới ánh mặt trời thật là bắt mắt.”
Giang Vãn Nguyệt sững người, hôm nay nàng đã đặc biệt dặn Ngân Thiềm dùng những món trang sức giản dị, ít nổi bật, nhưng dù sao cũng là đồ của Tạ phủ, món trang sức kém nổi bật nhất cũng đã khiến bằng hữu cũ của nàng phải trầm trồ ngưỡng mộ.
A Văn và Địch Nhi yên tâm, thật lòng vui mừng cho Giang Vãn Nguyệt: “Vãn Nguyệt, bây giờ ngươi trông thật giống một tiểu thư ở Đông Đô — ngươi tự mình thành hôn, tình hình phu gia* cũng không nói cho bọn ta biết, bọn ta còn lo hắn ta sẽ bắt nạt ngươi. Thấy ngươi bây giờ sống cũng tốt, bọn ta không nghĩ nhiều nữa.”
Phu gia*: nhà chồng
Họ biết Giang Vãn Nguyệt gả cho một lang quân tốt, đoán là một thương nhân ở kinh thành.
Làm ăn buôn bán ở kinh thành, e rằng là hoàng thương.
Chỉ cần có liên quan đến Hoàng đế, dù là thương nhân hạng thấp nhất, cũng lập tức mang một tầng cấm kỵ.
Hai người không muốn làm khó Giang Vãn Nguyệt, nên không gặng hỏi tin tức về phu gia của nàng nữ.
Giang Vãn Nguyệt không muốn nhắc nhiều đến nhà họ Tạ, cười nói: “Đông Đô có nhiều chỗ hay lắm, hôm nay ở hoa lâu có diễn kịch, chúng ta có thể cùng đi nghe.”
Tháng ba kinh thành, khắp phố phường hoa xuân nở rộ, ba người bằng hữu lại tung tăng vui vẻ như ngày xưa, vừa đi vừa cười nói rôm rả ở Đông Đô.
Các quán trà và nhà hát ở Đông Đô đều có người kể chuyện, hát xướng. Hoa lâu nằm ở con phố ngoài cùng, là một khu nhà hai tầng, trong sân trồng liễu rủ đan xen, có dòng suối uốn lượn, là nơi dành riêng cho khách và nữ quyến thích sự yên tĩnh đến nghe hát. Chi phí không hề rẻ, người đến đây không phải bậc tôn quý thì cũng là người giàu có.
Ba người không biết lai lịch của hoa lâu, vừa cười nói bước vào cửa thì bị một người hầu lễ phép chặn lại: “Thưa cô nương, quán chúng tôi chỉ đón khách quen, xin lỗi.”
Địch Nhi nhíu mày, đang định lên tiếng thì một người hầu khác từ trong quán đi ra, nhìn ba người hơi sững lại, rồi ghé tai nói nhỏ với người hầu vừa chặn đường.
Người hầu kia sững sờ, rồi lại từ từ nhìn ba người thêm vài lần, ánh mắt dừng lại trên người Giang Vãn Nguyệt nói: “Có phải có một vị là Tạ phu nhân không ạ?”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu: “Là tôi, họ đều là bằng hữu của tôi.”
Người hầu kia vội vàng xin lỗi, dẫn ba người thẳng lên lầu hai. Hoa lâu hôm qua đã nhận được tin từ Tạ phủ, đặc biệt giữ lại vị trí ở hoa sảnh lầu hai đối diện sân khấu để chờ ba vị quý nữ.
Chỉ là người hầu nhìn cách ăn mặc của A Văn và Địch Nhi, không khớp với hình ảnh quý nữ trong trí nhớ.
A Văn và Địch Nhi ngồi xuống ở hoa sảnh, xung quanh treo rèm sa, trong lư hương cắm những nén hương đang tỏa khói lượn lờ, trên bàn trước mặt ba người trải một tấm khăn lụa dày màu đỏ.
A Văn và Địch Nhi nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế đệm lụa thêu hoa nhìn ngó xung quanh, từ câu đối của nhà hát đến hòn non bộ giữa sân, khẽ nói: “Vãn Nguyệt, vị trí tốt như vậy chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ, phu gia của ngươi phô trương thế này không tốt đâu…”
Thương nhân dù có giàu đến đâu, địa vị cũng thấp kém, kinh thành đầy rẫy quyền quý, vẫn nên khiêm tốn cẩn thận thì hơn.
Giang Vãn Nguyệt mỉm cười: “Không cần lo cho chàng ấy đâu, nghe nói hôm nay người hát là đào hát Thải Vi đã được Bệ hạ ban thưởng vạn lạng bạc, chắc sẽ rất đặc sắc.”
Dứt lời, trên sân khấu xuất hiện một nữ tử tay áo nước nhẹ nhàng vén lên, eo thon dáng ngọc, nàng ta bước những bước uyển chuyển như lướt trên sóng, từ những lớp rèm sa mờ ảo như mây trượt ra giữa sân khấu, chính là đào hát Thải Vi.
Khán giả đều nín thở tập trung, Thải Vi từ từ giơ tay áo lên, cổ tay áo trượt xuống, để lộ cổ tay trắng ngần da thịt mịn màng. Nàng ta khẽ mở đôi môi son, cất tiếng hát: “Mừng ngày lễ hội, tiết Nguyên Tiêu, treo đèn hoa đăng, nghìn cửa vạn nhà, khắp chín nẻo đường, thoảng hương lụa là…”
Giọng hát uyển chuyển du dương, hát lên sự phồn hoa của Đông Đô trong dịp Tết Nguyên Tiêu, khiến người nghe như được sống trong khung cảnh đó.
A Văn và Địch Nhi đều nghe mà lòng đầy ao ước, khẽ hỏi: “Tết Nguyên Tiêu ở Đông Đô thật sự phồn hoa như vậy sao?”
Giang Vãn Nguyệt cùng bằng hữu cười nói: “Năm sau hai người đến xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành vừa mới qua, đúng là khắp thành đèn đuốc rực rỡ, tiếng cười nói rộn ràng, còn có phần hơn chứ không kém.
“Vãn Nguyệt ở kinh thành, bọn ta ở kinh thành cũng có người chống lưng rồi!” Địch Nhi hùng hồn nói: “Tết Nguyên Tiêu, thích đến là đến.”
A Văn và Địch Nhi liên tục khen kinh thành phồn hoa. Rời khỏi hoa lâu, ba người đi dọc theo con phố sầm uất của Đông Đô. Cảnh xuân kinh thành, liễu rủ cỏ thơm, tiếng oanh líu lo, gió xuân lướt qua những bóng cây xào xạc, nhẹ nhàng thổi qua vạt váy của ba người. A Văn chọn một cành ngọc lan hồng từ gánh hàng hoa ven đường cài lên mái tóc, ba người nhìn nhau, mỉm cười duyên dáng.
Xem thêm vài cửa hàng nữa, Địch Nhi kéo cánh tay Giang Vãn Nguyệt, có chút ngại ngùng cười nói: “Bọn ta còn có một món quà lớn muốn tặng ngươi! Vì mang theo trên đường không tiện, nên đã vận chuyển đến đây mấy hôm trước và gửi ở nhà thuyền bên bờ sông Kim Thủy rồi.”
Người dân ở Bích Lung Hạp đều sống dựa vào sông nước, vận chuyển đường sông, đường biển, tung hoành trên sóng nước, đa phần đều là người Bích Lung Hạp, quen biết vài nhà thuyền ở kinh thành cũng không có gì lạ. Nhưng Giang Vãn Nguyệt không nghĩ ra món quà lớn đến mức mang theo trên đường cũng không tiện là gì, bật cười nói: “Là quà gì vậy? Lại còn làm ra vẻ ngại ngùng không dám lấy ra…”
“Đoán sai rồi!” Địch Nhi trực tiếp công bố đáp án, đưa chiếc nồi đến trước mặt Giang Vãn Nguyệt: “Không phải ngươi thích ăn nhất món cá thập cẩm hầm của Bích Lung Hạp sao, gặp chuyện gì không vui, chỉ cần ăn một bữa cá thập cẩm là sẽ vui lên ngay.”
“Bọn ta đã hỏi thăm rồi, cái nồi hai quai này là độc nhất ở Bích Lung Hạp.”
“Có chiếc nồi này, ngươi ở kinh thành cũng có thể ăn được hương vị ngày xưa rồi.”
“Hai bọn ta nghĩ ở Đông Đô chắc chắn không có cái nồi hai tai này, trên đường đi bọn ta cũng để ý các cửa hàng, quả thực không thấy.”
Giang Vãn Nguyệt muốn cười, nhưng sống mũi lại cay xè, muốn rơi nước mắt.
Thảo nào vừa rồi hai người họ cứ gặp cửa hàng bán nồi niêu là lại vào, hóa ra là giấu một cái nồi muốn tặng cho mình.
Giang Vãn Nguyệt nhìn chiếc nồi sắt mà bằng hữu mang từ quê nhà đến, một lúc lâu không nói nên lời.
A Văn đột nhiên hỏi: “Vãn Nguyệt, ngươi ở Đông Đô sống có thuận lợi vui vẻ không?”
Giang Vãn Nguyệt đang không biết trả lời thế nào, Địch Nhi đã cười nói: “Vãn Nguyệt là ăn cá Bích Lung Hạp mà lớn lên, thông minh lắm, làm sao có thể sống không thuận lợi được? Phu quân chắc chắn là người biết thương biết yêu, tài năng tuấn tú.”
Giang Vãn Nguyệt cười lắc đầu nói: “Đợi đến đầu giờ Ngọ chàng ấy sẽ đến đón chúng ta, hai người có thể trực tiếp xem thử.”
Nàng biết bằng hữu của mình rất tò mò về phu quân của nàng, vừa hay có thể giới thiệu họ với nhau.
Hai người mắt sáng lên, hăm hở: “Đã chuẩn bị sẵn câu hỏi rồi, chỉ đợi hắn ta đến là tra hỏi cho ra nhẽ.”
Ba người đi dọc con phố, một tiếng sáo du dương từ trong một sân nhà mơ hồ truyền đến. A Văn lắng nghe một lát, đột nhiên nhìn Giang Vãn Nguyệt nói: “Vãn Nguyệt, đây không phải là khúc nhạc ngươi hay thổi sao?”
Mi mắt Giang Vãn Nguyệt khẽ động.
Khúc nhạc này, là khúc nhạc Tạ Bích đã đứng trên thuyền thổi khi nàng mới gặp hắn.
Nàng biết sơ qua về âm luật, sau khi về nhà, đã dùng trúc xanh bên bờ làm một cây sáo đơn sơ. Nàng mày mò thổi, lâu ngày cũng dần thổi ra được giai điệu của Tạ Bích đêm đó.
Trong vô số những đêm trăng ở Bích Lung Hạp, nàng đều một mình đứng bên bờ, thổi sáo dưới ánh trăng lấp lánh.
Đến kinh thành mới biết, khúc nhạc đó tên là Tá Nguyệt, là một khúc nhạc nhỏ mà các văn nhân kinh thành thường thổi.
A Văn cười nói: “Hóa ra tên là Tá Nguyệt, không ngờ ở kinh thành cũng có người thổi khúc nhạc mà ngươi thích.”
Giang Vãn Nguyệt khẽ cong khóe môi.
Nàng suýt chút nữa đã muốn giãi bày tâm sự với bằng hữu, từ khúc nhạc này, cho đến tình cảm của nàng.
Nhưng cuối cùng Giang Vãn Nguyệt vẫn kìm lại được.
Nàng muốn đợi đến một cái kết hai bên tình ý tương thông như trong truyện.
Một câu chuyện có kết thúc, mới dễ dàng kể cho bạn thân nghe.
Tạ Bích sau khi tan triều liền đi xuống bậc thềm ngọc, liền trực tiếp ngồi vào xe ngựa. Tạ Bích trước nay không muốn giao tiếp với người lạ, nhưng lần này lại có chút mong đợi.
Hắn cũng muốn gặp gỡ những người bằng hữu của thê tử khi còn ở quê nhà, có lẽ còn có thể nghe họ kể về những chuyện thú vị trong quá khứ.
Khóe môi Tạ Bích thoáng hiện một nụ cười. Xa xa, hắn lại thấy thị nữ thân cận của Tần Uyển là Xuân Hương đang lo lắng chờ đợi ở một góc phố ngoại tổ cung. Lòng hắn thắt lại, hắn vén rèm xe lên.
Xuân Hương vừa thấy Tạ Bích, liền vội vàng quỳ xuống nói: “Đại nhân cuối cùng cũng tan triều rồi, cầu xin đại nhân cứu phu nhân của chúng tôi với ạ!”
Tạ Bích nhảy xuống xe ngựa, bảo nàng ta đứng dậy, sắc mặt trầm xuống: “Phu nhân nhà ngươi có chuyện gì?”
“Phu nhân nhà tôi đi ngắm hoa ở kinh thành, trên đường về đột nhiên đau bụng, đã tìm một quán trọ gần đó nghỉ lại rồi. Lang quân của chúng tôi đi luyện binh không có ở kinh thành…” Xuân Hương vẫn quỳ trên đất, mặt đầy hoảng sợ, giây sau đã sắp khóc: “Cầu xin Tạ công tử cùng tôi đi xem một chút, cứu cô nương nhà chúng tôi với.”
Tạ Bích vẫy tay bảo nàng ta lên xe ngựa: “Nàng ấy ở quán trọ nào?”
Trúc Tây lên tiếng: “Lang quân xin chậm lại đã, phu nhân nếu không khỏe, nên báo cho Trương gia, hoặc đi mời lang trung — lang quân thân phận cao quý, không tiện tùy tiện đến đó…”
Xuân Hương thấy Tạ Bích có chút do dự, vội nói: “Xin Tạ công tử xem tình nghĩa ngày xưa mà đến xem trước đi ạ, Trương gia cách đây rất xa, đi đến đó cũng mất nhiều thời gian, phu nhân đang nghỉ ở ngay gần đây thôi.”
Trúc Tây nhíu mày nói: “Nhưng… nhưng phu nhân của chúng ta vẫn còn đang đợi…”
“Ngươi cứ đưa chúng ta đến quán trọ trước đã.” Tạ Bích ngắt lời hắn: “Trong kinh thành ngựa xe rất nhiều, Vãn Nguyệt sẽ có cách tìm được người.”
Tần Uyển từ nhỏ đã yếu ớt, nay lại không rõ nguyên nhân đau bụng, lại một mình ở quán trọ, e là không thể chậm trễ.
Vãn Nguyệt đi cùng hai người bằng hữu, lại đang ở nơi phồn hoa nhất Đông Đô, chỉ cần vài đồng tiền là có thể tìm được xe. Hơn nữa khi còn ở Bích Lung Hạp, nàng cũng đã một mình đi không ít đường sông đường núi, chắc hôm nay cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi đưa Tạ Bích đến quán trọ, Trúc Tây vội tranh thủ tìm người ở gần đó báo cho Giang Vãn Nguyệt một tiếng.
Ba người đi dọc theo sông Ngự Hà, dần dần có chút mệt mỏi.
Giang Vãn Nguyệt nhìn sắc trời, khoảng chừng đã đến giờ Ngọ, theo như đã hẹn ngày hôm qua, Tạ Bích đáng lẽ đã đến đây sau khi tan triều.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng người.
“Chắc chàng ấy có việc bận nên chậm trễ, nhưng nhất định sẽ đến.” Giang Vãn Nguyệt đứng bên cây hòe lớn đã hẹn, nhìn về phía cung thành nói: “Đợi thêm một lát nữa, chúng ta cùng ngồi xe đến Kim Minh Trì.”
Câu nói này, Giang Vãn Nguyệt đã lặp lại mấy lần.
Giang Vãn Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại tin tưởng đến vậy.
Có lẽ là vì Tạ Bích trước nay luôn trọng lời hứa.
Có lẽ là vì hắn là trượng phu của nàng, trong lòng nàng có một sự tin tưởng và dựa dẫm tự nhiên vào hắn.
Hoặc cũng có thể chỉ vì, trong những cuốn truyện mà nàng đã đọc, là nam tử luôn xuất hiện vào lúc nữ tử cần nhất.
Lại qua một canh giờ nữa, Tạ Bích vẫn chưa xuất hiện.
Xa xa có người cưỡi lừa đến, là một người đàn ông cao gầy lạ mặt. Hắn xuống lừa, vái chào Giang Vãn Nguyệt: “Phu nhân.”
Giang Vãn Nguyệt do dự hỏi: “Ngươi là?”
“Tôi là đường ca của Trúc Tây, Trúc Tây nhờ tôi đến nhắn với phu nhân một câu, lang quân đột nhiên có việc, không thể đến đón phu nhân được nữa. Gần đây có xe ngựa, xe lừa, cũng có kiệu nhỏ, rất tiện lợi, người có thể tự mình đưa bằng hữu đến Kim Minh Trì.”
