Giang Vãn Nguyệt không có quá nhiều cảm xúc, gật đầu nói: “Đa tạ ngươi đã đến báo.”
Nàng lấy ra một ít tiền bạc, đưa cho người đường ca của Trúc Tây một cách chu toàn, rồi cùng A Văn và Địch Nhi đang ngơ ngác nhìn nhau ngồi xe ngựa đi qua đó.
Đúng như người nọ nói, xe ngựa ở Đông Đô quả thực rất thuận tiện, phu xe cũng vô cùng nhiệt tình, dọc đường đã giới thiệu không ít cảnh sắc và món ngon của Đông Đô.
A Văn và Địch Nhi sau một thoáng ngạc nhiên cũng đã trở lại vẻ hoạt bát ban nãy, còn trêu rằng có lẽ lang quân của Vãn Nguyệt biết sắp bị tra hỏi, nên sợ quá không dám đến luôn.
Giang Vãn Nguyệt vẫn nói cười như thường lệ.
Nhưng đáy lòng lại dần dần lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Ngày thường phủ họ Tạ xem thường nàng, nàng có thể cười cho qua.
Nhưng chuyện Tạ Bích đã hứa trước, cũng có thể nuốt lời.
Giang Vãn Nguyệt từ từ siết chặt khăn tay, cố nén cảm giác chua chát và trống rỗng nơi đáy lòng.
Thực ra nói cho cùng, đây đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng những mong đợi và dựa dẫm nhỏ bé của nàng, nhận lại đều là hết lần này đến lần khác thất vọng, thì còn nói gì đến chuyện lớn?
Xe ngựa dừng lại trên con đường mòn rợp bóng cây gần Kim Minh Trì. Khu vườn được xây dựng quanh hồ, rộng khoảng chừng hai mươi mẫu. Kim Minh Trì trong ngày xuân xanh biếc và tĩnh lặng, uyên ương có đôi có cặp bơi lội trên mặt hồ, tôn lên những cô nương trẻ tuổi váy lụa bay phấp phới, tóc cài trâm ngọc quý giá dưới hàng dương liễu ven hồ, tựa như tiên cảnh Bồng Lai.
Hoa xuân ven hồ nở rộ, không ít người tự mang theo màn che và chiếu, ngồi giữa những khóm hoa. Cứ cách chừng mười bước lại có một Ngự Lâm thị vệ mặc áo giáp, đeo đao đứng sừng sững.
Địch Nhi đang chơi đánh đu bên hồ, quay đầu nhìn ngó xung quanh, nàng đối với mọi thứ ở Đông Đô đều rất tò mò, nhỏ giọng nói: “Vãn Nguyệt, sao nơi này còn có cả Ngự Lâm thị vệ mang đao vậy?”
Giang Vãn Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói: “Dù sao cũng là cấm uyển của hoàng gia, ngoài bá tánh ra, chắc hẳn cũng có rất nhiều quý nhân ở đây, chúng ta cẩn thận một chút, đừng đắc tội với ai.”
A Văn và Địch Nhi nhìn nhau, đều sững sờ.
Giang Vãn Nguyệt trước nay không câu nệ tiểu tiết, phóng khoáng xán lạn, vậy mà đến kinh thành lại có thêm mấy phần cẩn trọng dè dặt chưa từng có trước đây.
Hơn nữa các nàng cũng nhận ra, Giang Vãn Nguyệt đối với đường đến Kim Minh Trì rất xa lạ, rõ ràng là nàng chưa từng đến đây.
Bằng hữu gả đến kinh thành đã gần một năm, tuy rằng nữ tử ngày thường đa phần ở trong nhà, nhưng Vãn Nguyệt lại đến cả Kim Minh Trì nổi tiếng từ lâu cũng chưa từng tới…
Trong lòng hai người đã lờ mờ nhận ra sự lạnh nhạt của phu gia Vãn Nguyệt, trong lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn nói cười như thường.
Ba người đang nói chuyện phiếm, bỗng nghe một thư sinh trẻ tuổi bên cạnh vội vàng la lên: “Người đâu! Có kẻ trộm!”
Đám đông xung quanh đều nhìn sang, nhưng ai cũng do dự, không người nào tiến lên. Địch Nhi dứt khoát nhảy từ trên xích đu xuống, nói với người ăn mặc như thư sinh: “Kẻ trộm ở đâu?”
Thư sinh kia mặt đỏ bừng, vội vàng chỉ tay: “Chạy về phía ngọn đồi phía tây rồi.”
Địch Nhi có luyện qua chút võ vẽ đơn giản, ba hai bước đã chạy đi đuổi theo tên trộm, Giang Vãn Nguyệt và A Văn lo lắng cho bằng hữu của mình, cũng vội vàng đuổi theo.
Tên trộm kia tuổi tác không lớn, trong lòng ôm chặt bọc đồ lụa là vừa trộm được, “xoạt” một tiếng rút ra lưỡi dao sáng loáng từ trong lòng, lạnh lùng đối đầu với đám người Giang Vãn Nguyệt.
Vì hắn có dao trong tay, mọi người đều không dám lại gần.
Địch Nhi nuốt nước bọt, căng thẳng hô lên: “Đi gọi Ngự Lâm thị vệ đến, hắn còn mang theo cả dao!”
Thư sinh kia lo lắng nói: “Ngươi mau trả đồ lại cho chúng ta, bên trong không có bao nhiêu bạc đâu, ngươi trả lại cho chúng ta, chúng ta cho ngươi bạc còn không được sao?”
Giang Vãn Nguyệt ngước mắt nhìn tên trộm, im lặng một thoáng, giọng nói dịu dàng mà bình tĩnh: “Ta khuyên ngươi vẫn nên đặt bọc đồ xuống, nếu không cái mạng này của ngươi, mất đi cũng quá không đáng rồi.”
Tên trộm kia sững người, trừng mắt nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt thần sắc nhàn nhạt: “Chắc ngươi cũng cảm nhận được rồi, cái bọc này không nặng, bên trong không có bao nhiêu ngân lượng, hẳn là đựng đồ riêng tư. Ngươi muốn đổi thành bạc, chỉ có thể đến tiệm cầm đồ, lộ mặt ra tay đều có rủi ro. Huống hồ, cầm được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào vận may.”
“Lợi ích từ việc trộm cắp của ngươi không lớn, mà rủi ro lại rất cao. Theo luật, trộm cắp tài vật riêng tư chỉ bị đánh ba mươi trượng.” Giang Vãn Nguyệt đè nén sự lo lắng trong lòng, tiến lên một bước dưới ánh mắt âm lạnh của tên trộm, lời nói lộ ra sự sắc bén: “Nhưng nơi này lại là Kim Minh Trì, cấm uyển của hoàng gia! Dù cho hoàng ân rộng mở, cho phép bá tánh ra vào, thì đây vẫn là cấm uyển của hoàng gia! Mang hung khí vào cấm đình, theo luật sẽ bị tru di cả tộc!”
Lời của Giang Vãn Nguyệt vừa dứt, cổ tay cầm dao của tên trộm rõ ràng bắt đầu run nhẹ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Giang Vãn Nguyệt mặt mày bình tĩnh: “Nhân lúc còn chưa kinh động đến Ngự Lâm vệ, ngươi để đồ lại, đi vẫn còn kịp. Nếu không, ngươi mang hung khí vào vườn cấm, cướp đoạt tài vật, phụ tấm lòng của Thánh thượng muốn vui cùng dân, e là sắp có đại họa giáng xuống đầu, liên lụy cả gia tộc.”
Ánh mắt tên trộm lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cắn răng, ném bọc đồ lên ngọn đồi xa xa, rồi cắm đầu bỏ chạy.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Địch Nhi còn muốn đuổi theo, nhưng đã bị Giang Vãn Nguyệt ngăn lại.
Gió xuân lướt qua liễu, lay động hoa, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc mai của Giang Vãn Nguyệt, để lộ ra một khuôn mặt diễm lệ động lòng người. Nàng yên lặng đứng tại chỗ, đôi mắt khẽ cụp tĩnh lặng như nước, mặc cho gió thổi tà váy nàng bay lên thành một đường cong dịu dàng.
Chủ nhân của chiếc bọc bị cướp đã lấy lại được đồ, đến cảm ơn Giang Vãn Nguyệt.
Người này một thân trường bào, cùng với nữ tử ban nãy đều ăn mặc như thư sinh. Giang Vãn Nguyệt dừng mắt nhìn một chút, nhận ra cả hai đều là nữ tử, đặc biệt là vị đến cảm ơn này, da trắng như ngọc, không một chút tì vết, mắt sáng răng trắng, ánh mắt linh động, chắc hẳn cũng là nữ nhi được nuông chiều trong nhà.
Giang Vãn Nguyệt chỉ làm như không biết nói: “Đồ đạc còn đủ cả chứ?”
“Còn đủ ạ.” Nữ tử giả nam nhân gật đầu, nở một nụ cười xinh đẹp không phòng bị, giọng nói trong trẻo như châu ngọc: “Cũng không có gì quý giá, chỉ toàn là đồ riêng của ta, nhưng nếu lọt ra ngoài, hậu quả khôn lường. Đa tạ cô nương.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu: “Khách sáo rồi.”
“Người là cô nương… hay phu nhân nhà nào vậy?” Nữ tử cười rạng rỡ, vô cùng sảng khoái: “Vừa có can đảm, lại có trí nhanh, trông lại tuyệt sắc thế này, hơn hẳn những nữ tử yếu đuối, gió chiều nào theo chiều ấy ở kinh thành nhiều. Ta muốn kết giao với cô nương.”
Giang Vãn Nguyệt sững sờ, một người trước nay luôn thích kết bạn như nàng, đối mặt với sự chủ động của người khác, lại trở nên không biết phải làm sao.
Sau khi đến Đông Đô, nàng không có bằng hữu, thỉnh thoảng đi dự tiệc cũng sẽ gặp các quý nữ Đông Đô, nhưng ánh mắt họ nhìn nàng, hoặc là tò mò, hoặc là né tránh, hoặc là đồng tình, hoặc là chế giễu.
Trong một môi trường lạc lõng, dần dần, bản thân nàng dường như đã mất đi sức lực để tạo dựng mối liên kết với những người xung quanh.
Giang Vãn Nguyệt rất cảm kích nữ tử xa lạ trước mặt, nàng bỗng cảm thấy… mình ở Đông Đô, dường như cũng không đến nỗi tệ như vậy…
Nhưng nàng không biết lai lịch người này, thân phận nhà họ Tạ cũng không tiện để lộ ra ngoài, nên vẫn từ chối.
Tạ Bích không ngừng vó ngựa, vội vã bước vào khách đ**m, đẩy cửa bước vào, nhưng lập tức sững người.
Tần Uyển tóc xõa trên vai, hai má ửng hồng, nghe tiếng cửa, đôi mắt mơ màng nhìn qua, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Bích, ánh mắt sáng lên, lảo đảo bước tới, nhẹ giọng như thuở nhỏ: “Quân Bạch ca ca.”
Tạ Bích nhíu mày, hắn chỉ biết Tần Uyển đi ngoại ô kinh thành ngắm hoa, chứ không biết nàng lại uống rượu.
Không kịp nghĩ nhiều, chân Tần Uyển mềm nhũn, thân hình mảnh mai mềm mại suýt nữa thì ngã.
Tạ Bích bất đắc dĩ đưa tay, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay nàng ta, giọng trầm xuống: “Chỉ mang theo một mình Xuân Hương mà dám uống thành ra thế này, xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Hốc mắt Tần Uyển đỏ lên: “Quân Bạch ca ca, trong lòng huynh vẫn còn nhớ đến ta, phải không…”
Tạ Bích cụp mắt, tóc mai Tần Uyển hơi rối, khóe mắt hơi đỏ, lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp như lúc nhỏ bị ấm ức. Tạ Bích nhíu mày, khẽ thở dài: “Nàng say rồi, tỉnh rượu trước đã.”
Tạ Bích ra hiệu cho Xuân Hương mở hết cửa sổ ra.
Tần Uyển nhẹ giọng nói: “Đừng, đừng mở cửa sổ…”
“Quân Bạch ca ca, sao huynh cứ đứng ở ngưỡng cửa vậy, ta muốn cùng huynh ở chung một phòng, nói lời trong lòng như thuở nhỏ.”
Hơi rượu khiến má Tần Uyển ửng hồng: “Chúng ta lại như trước đây có được không…”
Không hiểu vì sao, trong đầu Tạ Bích chợt hiện lên gò má nghiêng nhợt nhạt u tĩnh của thê tử, lòng hắn chấn động, đột ngột dời mắt đi, giọng nói hơi lạnh: “Phu nhân xin hãy thận trọng, nàng đã là dâu nhà họ Trương, ta cũng đã có thê tử.”
Tần Uyển ngước mắt, trong mắt ngấn lệ mỏng: “Là vì ta là dâu nhà họ Trương, hay là vì huynh đã có thê tử?”
Tạ Bích khẽ nhíu mày.
Tần Uyển nhân cơn say, vậy mà lại nức nở khóc: “Nếu vì ta là dâu nhà họ Trương, ta không làm nữa là được. Nếu là vì huynh đã có thê tử, vậy thì là lòng người dễ đổi, trong lòng Quân Bạch ca ca không còn A Uyển nữa rồi.”
Khóe môi Tạ Bích mím chặt.
Tần Uyển rõ ràng không có nguy hiểm gì, hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây.
Thê tử của hắn đối với Đông Đô rất xa lạ, ba nữ tử bọn họ không có ai trông nom, không biết giờ này đã đến nơi nào.
Tạ Bích cúi mắt nhìn Tần Uyển, giọng nói trầm trầm: “Phu nhân say rồi, ta cho khách đ**m nấu bát canh giải rượu mang lên.”
Hắn mặc kệ Tần Uyển ngăn cản, sải bước ra khỏi cửa, lại bảo Xuân Hương đi báo cho người nhà họ Trương. Đợi người nhà họ Trương đưa Tần Uyển lên xe ngựa, Tạ Bích lập tức rời đi.
Trên đường đi, Địch Nhi và A Văn đều chìm đắm trong sự kinh tâm động phách ban nãy, ba người khen ngợi tâng bốc nhau một hồi, nói đến mày bay mặt múa, tiếng cười không ngớt.
Địch Nhi cười nói: “Lát nữa về nhà, Vãn Nguyệt ngươi đem chuyện này kể cho tướng công nhà ngươi nghe, để hắn cũng phải khâm phục ngươi một phen!”
Khóe môi đang cong lên của Giang Vãn Nguyệt tức thì cứng lại.
Trước đây, nàng rất để tâm đến cái nhìn của Tạ Bích đối với mình, nếu có chuyện gì xuất sắc, chỉ hận không thể có Tạ Bích ngay tại đó, thu hết mọi hành động của nàng vào mắt.
Nhưng hôm nay nàng được mọi người tán dương, lại không hề nảy ra ý nghĩ “giá mà hắn ở đây thì tốt rồi”, nàng thậm chí… còn không kịp nhớ đến Tạ Bích.
Hai canh giờ không nhớ đến hắn, nàng đã tìm lại được niềm vui đã mất từ lâu.
Giang Vãn Nguyệt mang theo tâm sự bước vào phủ họ Tạ, vừa về đến nhà, đã được Minh ma ma cho biết Tạ Lão phu nhân đang đợi nàng ở thư phòng. Giang Vãn Nguyệt thay y phục rồi vội vàng qua đó, lại thấy Tạ Lão phu nhân sắc mặt trầm trọng, Minh ma ma đứng bên cạnh cũng vẻ mặt nghiêm nghị. Giang Vãn Nguyệt khẽ rùng mình, nàng quy củ hành lễ của nhi tức: “Bà mẫu an hảo.”
Sắc mặt Tạ Lão phu nhân lạnh lùng: “Quỳ xuống!”
Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt khẽ cụp, quỳ xuống theo lời.
“Kim Minh Trì là nơi nào, ngươi thân là tức phụ nhà quyền quý, lại lấy thân mạo hiểm, dây dưa với bọn du côn ngoài phố, ngươi muốn làm mất hết mặt mũi của nhà họ Tạ phải không?!”
Giang Vãn Nguyệt cắn môi, không hiểu vì sao chuyện này lại nhanh chóng bị bà mẫu biết được, nàng ngẩng đầu nói: “Bà mẫu, người đó là kẻ trộm, muốn trộm cắp tài vật của người khác… nhi tức thấy bất bình mới đứng ra tranh luận, không hề dây dưa…”
“Ngươi là thân phận gì, tại sao phải cùng kẻ trộm tranh luận để tự hạ thấp thân phận?! Ngươi… ngươi nhất định phải lộ mặt trước đám tam giáo cửu lưu* phải không? Ở Kim Minh Trì có không ít nữ quyến của các nhà quan lại, đều đã nhận ra ngươi là gia phụ* của nhà họ Tạ!” Tạ Lão phu nhân tức đến không nói nên lời, nói: “Vừa rồi phu nhân của Trương đại nhân nghênh ngang đến đây, nói là đặc biệt đến để khen ngợi ngươi — ngươi thật sự nghĩ đó là khen ngợi sao? Đó là đang chế giễu nhà họ Tạ!”
Tam giáo cửu lưu*: đủ hạng người
Gia phụ*: con dâu
Nhà họ Tạ bây giờ không bằng năm xưa, nhi tử độc nhất của nhà họ Tạ lại cưới một thuyền nữ, đã trở thành trò cười cho các gia đình quyền quý ở kinh thành.
Bà chỉ mong Giang Vãn Nguyệt dĩ hòa vi quý, đừng có lộ mặt ra ngoài!
Nhưng Giang Vãn Nguyệt lại cố tình như thể sợ người ta chê cười chưa đủ, còn phải xông lên góp vui cho người khác xem.
“Nhi tức không thấy mình có gì sai.” Giang Vãn Nguyệt nuốt xuống những cảm xúc cuộn trào trong lòng, bình tĩnh nói: “Gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, đây cũng là gia huấn của nhà họ Tạ. Nhi tức ra tay giúp đỡ, tượng trợ dân chúng, có gì sai?”
“Gia huấn là nói cho nam tử nhà họ Tạ nghe! Ngươi về phòng đi, đi chép Nữ Giới mười lần!”
Giang Vãn Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã có tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Bóng dáng thanh tú của Tạ Bích ngược sáng vững vàng bước tới, hắn quỳ xuống bên cạnh Giang Vãn Nguyệt, nói: “Mẫu thân, nhi tử cho rằng hành động này của Vãn Nguyệt, hành hiệp trượng nghĩa, không có gì sai cả. Nàng thân là gia phụ của nhà họ Tạ, cũng nên có lòng can đảm và khí độ này.”
Giọng Tạ Bích như nhuốm sương lạnh, từng chữ từng câu, lạnh lùng mà ngay thẳng.
Giang Vãn Nguyệt nghiêng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt tĩnh lặng ánh lên một tia sáng le lói.
Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy giọng nói ôn hòa ấy vang lên: “Nhưng lời mẫu thân nói cũng có lý. Làm người làm việc, không nên lấy thân mạo hiểm, thân là vãn bối, càng không nên cãi lời mẫu thân. Suy cho cùng, vẫn là do tính tình Vãn Nguyệt nóng nảy gây ra. Việc chép Nữ Giới, thực sự là điều nên làm.”
