Sinh thần của Giang Vãn Nguyệt sắp đến gần, trong lòng Tạ Bích cũng dần có mấy phần lo lắng.
Đây là sinh thần đầu tiên của thê tử sau khi thành hôn, hắn tất nhiên muốn dốc lòng chuẩn bị, nhưng đến khi muốn dốc lòng lại phát hiện, ngay cả tấm lòng này cũng không biết nên đặt vào đâu.
Quý nữ kinh thành ai cũng có không ít quần áo trang sức quý hiếm, nhưng thê tử trước nay luôn giản dị, trang phục và vật dụng đều hết sức đơn sơ.
Trâm cài hoa văn hình ống, lược cài rèm vàng, còn có mão hoa trân châu đang rất thịnh hành bây giờ, hắn đều đã dặn dò kho trong phủ thêm vào trong phần đồ tư trang cho Giang Vãn Nguyệt, nhưng ngày thường cũng chẳng thấy nàng tỏ ra yêu thích không nỡ rời tay. Duy chỉ có cây trâm bạch ngọc Tạ Bích tặng, lúc mới nhận được thê tử còn tỏ ra có chút yêu thích, giờ cũng không cài nữa. Nói về y phục, mấy hôm trước Lão phu nhân vừa cho người mang đến mấy tấm gấm cung đình thượng hạng, Giang Vãn Nguyệt cũng chỉ mỉm cười nhận lấy, sau đó không hề mặc đến.
Qua những ngày chung sống này, Tạ Bích cũng dần nhận ra, thê tử không ham vinh hoa, nhưng trong cốt cách lại hướng về thú vui sơn lâm điền dã. Ánh mắt Tạ Bích dừng lại trên Xuân Bàn mà Giang Vãn Nguyệt đã bày biện trước kia.
Bóng du liễu che sau mái hiên, đào lý vây quanh trước nhà.
Cảnh trí Xuân Bàn của Giang Vãn Nguyệt rất có hơi thở của một sơn cư, có lẽ đó là thứ nàng yêu thích.
Hay là tặng nàng một tòa trạch viện ở kinh thành.
Thê tử đến từ nơi thôn dã, không có hứng thú với châu báu trang sức mà các quý nữ yêu thích, nhưng đối với một tòa trạch viện ở kinh thành, chắc chắn sẽ vui mừng.
Trong lòng đã có ý tưởng, Tạ Bích không chần chừ nữa, lập tức gọi Trúc Tây đến phân phó việc này.
Trúc Tây nghe xong thì ngẩn ra, nói: “Mua trạch viện thì cũng thôi đi, nhưng bài trí theo cảnh sắc trong Xuân Bàn của phu nhân, e là cũng khá tốn công sức…”
Trên mâm xuân có núi non trùng điệp, cây cối ruộng vườn, còn có một dòng nước biếc uốn lượn trước nhà…
Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, hắn biết đi đâu mà tìm mà bài trí cho tòa trạch viện này…
Tạ Bích nói: “Trạch viện này nhất định phải ở ven sông, ngoài điều này ra, những thứ khác đều dễ nói. Cây lựu có thể di dời từ nơi khác đến, còn lại ngươi cứ phái thêm nhiều người, không tiếc tiền tài vật lực, cố hết sức mà làm là được.”
Tạ gia thân là Thủ phụ, tuy là văn quan thanh lưu, địa vị cao quý, nhưng nếu nói về bổng lộc thì cũng không có quá nhiều tiền của dư dả để tiêu xài hoang phí. Song Tạ gia đã mấy đời làm quan, tiền thu được từ trang viên ruộng đất đều gửi ở các tiền trang lớn, mỗi tháng đều cấp cho con cháu một khoản tiền tiêu vặt hậu hĩnh. Phần của Tạ Bích trước nay chưa từng đụng đến, cộng thêm Tạ Lão phu nhân còn có thực ấp của công chúa, nếu chỉ bàn về tài lực, Tạ gia cũng thuộc hàng nhất đẳng trong giới quan viên.
Trúc Tây cũng biết tiền tiêu vặt của lang quân tích cóp năm này qua năm khác, số lượng đã vô cùng đáng kể, mua đất xây nhà ở kinh thành không thành vấn đề.
Có được lời cam đoan của Tạ Bích, Trúc Tây lập tức đi làm ngay.
Trúc Tây rầm rộ bận rộn mấy ngày, đến hai ngày trước sinh thần, hắn vội vàng nói: “Lang quân, cây lựu kia di dời từ nơi khác đến, vẫn chưa trồng xong. Ngày sinh thần chắc chắn không thể hoàn công để đưa phu nhân đến xem được.”
Tạ Bích nói: “Cũng không sao, sau này ngày tháng còn dài, hôm sinh thần ta sẽ tặng nàng ấy vài món đồ khác trước.”
Kể từ lần không vui mà chia tay với Tạ Bích ở khách đ**m, Tần Uyển vẫn luôn uể oải rúc trong phủ, lòng như tro nguội, chưa từng ra ngoài.
Xuân Hương do dự bước vào: “Phu nhân…”
Tần Uyển ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”
Tần Uyển có lệnh, hễ dò la được tin tức hành tung của Tạ Bích và Giang Vãn Nguyệt thì đều phải đến báo hết cho nàng ta.
Nhưng trong lòng Xuân Hương lại có mấy phần do dự, dù sao phu nhân và Tạ công tử đều đã thành hôn cả rồi… Nhưng dưới sự tra hỏi của Tần Uyển, Xuân Hương đành phải nói: “Là… Tạ công tử đã mua một tòa trạch viện, còn vận chuyển và sắp đặt rất nhiều đá núi, lại còn đang tìm cây lựu gì đó…”
Tần Uyển lòng đầy kinh ngạc, những năm gần đây không ít quyền quý kinh thành xây dựng vườn tược, nhưng Tạ Bích không hề hứng thú với việc này, sao đột nhiên lại tìm đá hỏi cây, sắm sửa biệt viện.
Xuân Hương run rẩy nói: “Nô tỳ dò hỏi mới biết, là sắp đến ngày sinh thần Tạ phu nhân sắp, công tử muốn tặng nàng ấy một tòa trạch viện, mới rầm rộ như vậy…”
Tần Uyển từ từ siết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch biến đổi mấy lần.
Sau chuyện ở khách đ**m lần trước, nàng ta không muốn tiếp xúc với Tạ Bích nữa, thậm chí không muốn ra khỏi cửa, cảm nhận được ánh nắng dịu dàng lướt trên người cũng có cảm giác hổ thẹn.
Nàng ta vứt bỏ tất cả, lấy hết can đảm, lại bị Tạ Bích lạnh lùng dứt khoát từ chối.
Nàng ta hận Giang Vãn Nguyệt, đối với Tạ Bích cũng có thêm mấy phần oán khí.
Thế mà trong lúc nàng ta ngày đêm dằn vặt khổ sở, hai người họ lại ngọt ngào tình tứ, thậm chí, Tạ Bích còn toàn tâm toàn ý tính toán xây một trạch viện mới cho tân thê của mình.
Không cam lòng, uất ức, căm hận, nhục nhã… đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, khiến Tần Uyển cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Ngươi gọi nha hoàn của Bùi phủ kia tới đây.”
Rất nhanh, một nha hoàn mặc váy dài vải xanh bước vào, trước tiên dập đầu với Tần Uyển.
Tần Uyển nhàn nhạt cất lời: “Những lời ngươi nói, ta đã tra rõ, đúng là sự thật – chỉ là những sự thật này, ngươi có dám nói lại một lần nữa trước mặt Hoàng đế không?”
Nha hoàn kia do dự một thoáng, lại dập đầu nói: “Cô nương minh giám, chuyện này vốn là chuyện mà cả Bùi phủ trên dưới đều biết, tại sao lại không dám nói?!”
Tần Uyển nói: “Tốt! Vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội, để ngươi trần tình trước ngự giá, chỉ là ngươi chưa từng quen biết ta, hiểu chưa?”
Nàng ta vốn không muốn làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình, dù sao chuyện này ngoài Giang Vãn Nguyệt ra, còn liên quan đến thanh danh của Tạ gia.
Nhưng bây giờ nàng cũng chẳng còn bận tâm được nữa.
Nha hoàn gật đầu: “Nô tỳ hiểu rồi ạ.”
Vào ngày sinh thần của Hoàng hậu, Hoàng đế đã đặc biệt sai người bài trí lại vườn thượng uyển Thanh Thần Viên một phen. Thanh Thần Viên là khu vườn hoàng gia mà Hoàng đế đã tốn nhiều năm tâm huyết để xây dựng, điển nhã tú lệ, nghe nói có không ít núi đá kỳ tuyệt. Giang Vãn Nguyệt cùng Tạ Bích đến dự tiệc, không dám nhìn ngó tứ phía đi lại lung tung, cúi mắt đi qua hành lang, xuyên qua những ô cửa sổ chạm rỗng và bờ tường thấp, chỉ cảm thấy sân viện thăm thẳm, cây cổ thụ đan cành, thỉnh thoảng có thể thoáng thấy những hòn non bộ tinh xảo.
Tiệc mừng thọ của Hoàng hậu được tổ chức tại Tụy Tú Đường, trước điện có một sân nguyệt đài tinh xảo, một nửa bắc qua ao, trong ao có đảo, xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy thủy tạ lộng lẫy. Các quý nữ danh môn mình mặc váy lụa là thướt tha qua lại. Tiệc sinh thần của Hoàng hậu lấy hoa làm chủ đề, trên mái tóc mây của những nữ tử này đều điểm xuyết hoa cỏ của mùa xuân hạ, tựa như cảnh trong tranh.
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở trên cao, các quần thần lần lượt tiến lên khấu bái.
Hoàng hậu vô cùng ung dung, trên đầu đội mũ gắn bảo châu lấp lánh, nhưng không che được khí chất ôn hòa, trầm tĩnh.
Giang Vãn Nguyệt theo Tạ Bích tiến lên bái kiến vấn an, Hoàng hậu hỏi tên, bảo Giang Vãn Nguyệt tiến lên mấy bước, cười nói: “Bổn cung vẫn luôn nói muốn gặp tức phụ của A Bích, tiếc là hôm nay mới được gặp.”
Xét kỹ ra, Hoàng hậu là cữu mẫu của Tạ Bích, tiệc sinh thần hôm nay lại mang giọng điệu như đang trò chuyện việc nhà.
Trong lòng Giang Vãn Nguyệt có chút e dè, nhưng thấy Hoàng hậu thân thiện, cũng dần thả lỏng, cười nói: “Lẽ ra thần thiếp phải sớm vào cung thỉnh an, nhưng chưa được triệu kiến nên không dám đường đột làm phiền người ạ.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, nói với Hoàng đế: “Người ta đều nói A Bích là trang công tử như ngọc thụ chi lan của kinh thành, cũng chỉ có dung mạo tiên tư như Vãn Nguyệt mới xứng đôi với nó.”
Hoàng hậu biết chuyện hôn sự của Tạ Bích, trong lòng cũng từng thoáng qua ý nghĩ tiếc nuối.
Nay nhìn thấy Giang Vãn Nguyệt da trắng như mỡ đông, mắt trong như trăng non, vòng eo nhỏ uyển chuyển đứng đó yêu kiều tĩnh lặng, dung mạo này dù là trong giới quý nữ kinh thành cũng là tuyệt sắc có một không hai, hoàn toàn không giống dân nữ chèo thuyền nghèo túng đen đúa trong tưởng tượng, nhất thời cũng rất vui mừng.
Hoàng đế ngắm Giang Vãn Nguyệt một lát, cũng phụ họa khen ngợi: “Đúng như lời Hoàng hậu nói.”
Hoàng hậu ra lệnh cho nữ quan bên cạnh: “Hôm nay Tạ phu nhân cũng mừng sinh thần, các món ăn của bổn cung cũng cho Tạ phu nhân một phần.”
Tạ Lão phu nhân nghe thấy, sống lưng bất giác thẳng tắp.
Nhi tức có thể làm bà nở mày nở mặt, bà tất nhiên cũng vui vẻ.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ mang theo hương thơm trong trẻo mênh mông, Hoàng đế cười nói: “Hương thơm này thế nào?”
Các quần thần đều khen ngợi một phen.
Hoàng đế nói: “Đây là một loại hương cam mà trẫm mới phát hiện, tên là Chu Loan. Đem hương phiến và cánh hoa niêm phong cất trong bình, đợi hương hoa thấm vào hương phiến, lấy ra xông hấp ba lần mới có thể chế thành hương hoàn.”
“Nhưng phải hái khi hoa hé nở, hương đang nồng đậm. Chu Loan chỉ có ở vùng Tây Nam, phải dùng ngựa nhanh đưa về kinh sư, các ngươi được hưởng hương thơm này, cũng là nhờ Thái công công có lòng bài trí.”
“Hôm nay là hoa yến sinh thần của Hoàng hậu.” Hoàng đế quét mắt nhìn những chậu mẫu đơn, lan thảo, đỗ nhược được sắp xếp tinh xảo khắp xung quanh, cười nói: “Nhìn có hoa, ngửi có hương, nghe có nhạc, lòng trẫm rất vui.”
Thái công công đứng bên cạnh cười tạ ơn.
Bên cạnh Hoàng đế, có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo trắng trẻo tuấn tú, đội mão ngọc châu, vô cùng quý phái đoan trang, chính là Thái tử. Thái tử mấy lần muốn đứng dậy dâng lời, đều bị ánh mắt của Tạ Bích ngăn lại.
Vì tuổi tác tương đương, Tạ Bích trước đây từng làm bạn đọc của Thái tử, hai người rất thân quen.
Giang Vãn Nguyệt cúi mắt, đại khái có thể đoán được ý đồ của Thái tử.
Thái tử còn trẻ, nghe nói không quen nhìn tác phong xa hoa của phụ thân, phụ tử đã xung đột mấy lần.
Sau đó, các vị thân quyến quý tộc bắt đầu dâng lễ. Vì yến tiệc lần này là hoa yến, lại thêm Hoàng hậu thích sự giản dị thanh đạm, nên lễ vật mọi người dâng lên rất độc đáo. Thôi Dạng dâng một cây hoa ngũ sắc, nghe nói là món ăn của tiên nhân. Giang Vãn Nguyệt nhìn thử, chỉ cảm thấy ven Bích Lung Hạp cũng từng thấy loại hoa tương tự, thế mà Hoàng hậu lại vô cùng yêu thích trân trọng, lập tức c*m v** bình trên bàn.
Nhìn những vị đại thần kia vắt óc ngâm thơ làm từ về loài hoa này, Giang Vãn Nguyệt thầm buồn cười.
Thôi Dạng đắc ý nhìn về phía Tạ Bích, Tạ Bích chỉ khẽ cười khổ lắc đầu.
Bản tính Hoàng hậu tuy không thích sự phồn hoa, nhưng những loài cây lạ hoa quý được gọi là kỳ trân này lại có giá sánh ngang vàng ngọc.
Triều đình đã mục ruỗng trăm bề, Bắc Nhung liên tiếp khiêu khích, vậy mà trên dưới triều đình lại là một mảnh yến tiệc linh đình, đàn sáo véo von.
Các ca nữ mặc váy múa lụa mỏng nối đuôi nhau đi vào, uyển chuyển múa lượn. Giữa trán họ đều điểm hoa điền tinh xảo, da như băng tuyết, xương nhỏ dáng đầy, mặt hồ gợn sóng lăn tăn lướt qua cơn gió hè dịu nhẹ, thổi bay tà váy của họ, tựa như tiên nữ bay lượn giữa không trung.
Giang Vãn Nguyệt chăm chú nhìn mỹ nữ múa, một khúc nhạc kết thúc rồi mà vẫn chưa hoàn hồn, mãi cho đến khi một tiểu thái giám đi vào, bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, ngoài điện có người đến triều bái nương nương, nói là đến dâng lễ mừng.”
Hoàng hậu cau mày: “Người này là ai?”
Tiểu thái giám nhanh chóng liếc nhìn Giang Vãn Nguyệt một cái: “Nói là đồng hương nương gia của Tạ phu nhân, vì quê nhà có điềm lành, đặc biệt đến dâng báu vật.”
Hoàng đế mê mẩn điềm lành, không ít thuật sĩ dân gian đều dựa vào điềm lành để tiến quan diện thánh. Hoàng đế vừa nghe liền nói: “Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu, lại có người đến dâng điềm lành, chuyện tốt – cho nàng ta vào.”
Tạ Bích nhìn sang Giang Vãn Nguyệt, Giang Vãn Nguyệt cũng ngẩn ra: “Không có ai báo cho ta cả.”
Lẽ nào là ngoại tổ đặc biệt sai người mang đến? Nhưng nếu thật sự có điềm lành, cứ gửi đến Tạ phủ là được rồi, sao lại có thể trực tiếp dâng lên trước ngự giá?
Nữ tử kia được tiểu thái giám dẫn vào, tay xách một chiếc giỏ gỗ thanh nhã, bên trên đậy một tấm vải lụa màu trắng ánh trăng. Nàng ta quỳ xuống chúc mừng sinh thần Hoàng hậu, rồi mới nói: “Dân nữ đang hái thuốc trong thung lũng sâu, bỗng thấy kim quang lóe lên, trong đầm nước không một bóng người, lại có hoa lan lả tả từ trên trời rơi xuống. Một vị tiên tử khoác lụa đào cưỡi gió, thướt tha bay đến, đáp xuống trong đầm tắm gội. Dân nữ hoàn hồn lại, trong đầm đã không còn ai, chỉ còn lại những cánh hoa lan trong ao. Nhưng xung quanh không hề có cây lan, dân nữ nghĩ có lẽ là hoa tiên mà tiên tử tắm gội để lại, không dám tham lam chiếm giữ, đặc biệt đến dâng cho Quốc mẫu nương nương.”
Hoàng đế gật đầu, luôn miệng khen ngợi: “Tắm nước lan thơm gội hương hoa, xiêm y rực rỡ tựa tinh anh. Trong Cửu Ca của Khuất Nguyên đã có câu thơ tắm nước lan, có thể thấy hoa lan thông với tiên.”
Các quần thần lần lượt chúc mừng Hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu cũng vui mừng, ban cho nữ tử kia trăm lạng vàng bạc. Giỏ hoa lan được cho là do tiên nữ tắm gội, Hoàng hậu bảo nữ quan bên cạnh nhận lấy.
Nào ngờ nữ tử kia lại từ chối phần thưởng.
Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn được ban thưởng gì?”
Nữ tử kia dập đầu: “Hoàng hậu nương nương, chủ cũ của nhà nô tỳ từng định hôn ước với một nữ tử, đã gửi canh thiếp. Nhưng gia đình nữ tử đó lại bỏ mặc chủ nhân nhà nô tỳ, quay đầu thành hôn với người khác. Nô tỳ chỉ mong Hoàng hậu nương nương đứng ra bảo vệ chính nghĩa, để phụ nhân đó nhận tội chịu phạt.”
Hoàng hậu và Hoàng đế nhìn nhau, họ không muốn quản những chuyện lặt vặt này, nhưng sự đã đến nước này, Hoàng hậu đành phải nói: “Phụ nhân mà ngươi nói là ai?”
“Nô tỳ là nha hoàn gia sinh của Thủ bị Vĩnh Châu Bùi Quân. Người bị tố cáo chính là nữ nhi Giang gia ở Bích Lung Hạp, Giang Vãn Nguyệt. Giang gia và Bùi gia đã kết thân trao thiếp, lại không giữ hôn ước, khiến Bùi gia bị chế nhạo, nếu không nghiêm trị nữ nhi Giang gia theo luật, Bùi gia khó lòng yên ổn.”
Lời này vừa nói ra, bốn phía tĩnh lặng.
Hôn sự của Tạ Bích và Giang Vãn Nguyệt là do phụ thân của Giang Vãn Nguyệt và phụ thân của Tạ Bích định ra từ nhiều năm trước. Khi đó phụ thân của Tạ Bích bị điều đi làm quan ở nơi khác, đường làm quan không thuận lợi. Nhưng Tạ gia là thế gia của triều này, việc khôi phục lại chỉ là chuyện sớm muộn, không biết tại sao lại định thân với một nhà quan chức mạt lưu. Mãi đến khi hai đứa trẻ đều lớn, Giang gia mới cầm tín vật tìm đến cửa. Chuyện này ở kinh thành lan truyền xôn xao, mọi người cũng đều biết hôn sự này được Hoàng đế chấp thuận.
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, không nói lời nào.
Tạ Bích đi đầu ra khỏi hàng, quỳ xuống đất nói: “Nữ tử này chỉ nói miệng không có bằng chứng, xin Bệ hạ đừng vội tin.”
Tạ Lão phu nhân sững sờ một lúc lâu, giờ cũng đã hoàn hồn: “Đúng vậy Bệ hạ, chuyện hôn ước cưới gả vô cùng riêng tư, việc đổi hay không đổi canh thiếp làm sao nàng ta biết được? Có lẽ là ngậm máu phun người cũng không chừng, xin Bệ hạ minh xét.”
Hoàng đế suy nghĩ một lát, quay sang Giang Vãn Nguyệt, giọng trầm xuống: “Thật có chuyện này?”
Giang Vãn Nguyệt không hề tỏ ra hoảng sợ, dịu dàng đoan trang phúc thân: “Bẩm Bệ hạ, Giang gia và Bùi gia trao đổi canh thiếp, đúng là có chuyện này.”
Một lời nói ra, bốn phía xôn xao.
Giang Vãn Nguyệt lại không hề bị ảnh hưởng, giọng điệu bình thản tĩnh lặng nói: “Khi đó thần nữ đã đến tuổi cập kê, ngoại tổ lòng những lo cho hôn sự của thần nữ, ngày đêm ưu phiền. Phụ thân của thần nữ tuy từng có hôn ước bằng lời cho thần nữ, nhưng ngoại tổ không biết người định hôn ước với phụ thân thần nữ là công tử nhà nào, cũng không có manh mối để tìm.”
“Ngoại tổ phụ không nỡ để thần nữ vì một tín vật từ nhiều năm trước mà lỡ mất lương duyên, mới chấp nhận hảo ý của Bùi gia, trao đổi canh thiếp.”
“Sau này biết được tình hình của nhà đã định hôn năm đó, Giang gia lập tức phái người đi tìm, cũng lập tức nói rõ chuyện này với Bùi gia.”
“Giang gia và Bùi gia đã trả lại canh thiếp bát tự cho nhau, từ đó về sau không còn liên lạc.”
Giang Vãn Nguyệt dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Theo luật pháp, chưa từng vấn danh nạp thái thì không được xem là đã định hôn ước. Giang gia và Bùi gia trao đổi canh thiếp, chưa hề trái với luật pháp lòng người, nhưng gia phụ và Tạ gia có hẹn ước trước, Giang gia mới từ chối tấm tình của Bùi gia. Thần nữ nói lời nào cũng là sự thật, xin Bệ hạ minh giám.”
Trước mặt đầy điện quý tộc, sắc mặt Giang Vãn Nguyệt ung dung, giọng nói ôn hòa bình thản, không nhìn ra chút bối rối bất an nào, ngược lại khiến mọi người cảm thấy lời nàng nói có lý.
Giang Vãn Nguyệt trả lời rõ ràng khẩn thiết, theo luật mà nói, hành động của Tạ gia và Bùi gia đều chưa được tính là đã định hôn ước. Giang gia và Tạ gia đã hẹn ước trước, sau khi biết được nơi ở của Tạ gia thì trọng lời hứa thành hôn, không có gì không ổn.
Tạ Bích dõng dạc lên tiếng: “Bệ hạ, chuyện này Giang gia không sai. Nếu có sai sót, cũng là vì năm tháng đã lâu, Tạ gia chưa từng để tâm nhiều đến hôn sự này. Nếu thần có thể sớm biết được Giang gia, sớm kết lương duyên, ắt sẽ không có chuyện này làm phiền đến thịnh yến của nương nương.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Chuyện này không thể trách Giang gia, phụ thân của Giang Vãn Nguyệt là Giang Diên tuy trị thủy có chút l* m*ng, nhưng dù sao cũng xem như vì nước hy sinh, Giang gia và Tạ gia từ đó mất liên lạc – may mà trời cao có đức, đã tác thành cho đôi bích nhân các ngươi.”
Dừng một chút, lại thở dài: “Ban cho Giang Diên chức Hàm Tông Chính Thiếu Khanh, cũng không uổng công ông ấy trị thủy tuẫn quốc.”
Mọi người nhìn nhau.
Hoàng đế nói thì khách sáo, nhưng mọi người đều biết, cái gọi là mất liên lạc, chẳng qua là Tạ gia cố ý không muốn nhắc lại mối nhân duyên này nữa – phụ thân Giang gia là một tiểu quan lục phẩm, mẫu thân là nữ nhi của nhà thuyền phu, nghe nói vì tình cờ cứu được phụ thân của Tạ Bích là Tạ Quảng Đạo nên mới trèo cao được Tạ gia. Nhưng Tạ gia là đại tộc cao môn, đến địa phương cũng chỉ là tạm thời bị điều đi, đâu phải là vật trong ao?
Sau khi Tạ gia thăng lên làm Thủ phụ, tất nhiên không muốn nhi tử độc nhất cưới nữ nhi Giang gia làm thê tử.
Hoàng đế ban chức hàm cho phụ thân của Giang Vãn Nguyệt, cũng chỉ là hư danh mà thôi, mục đích là để nâng cao thân phận cho Giang Vãn Nguyệt, tránh cho quá chênh lệch.
Chuyện này được cho qua một cách nhẹ nhàng, vì là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, ngay cả nữ tử nhà họ Bùi kia cũng không bị trừng phạt.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tần Uyển, lạnh lùng siết chặt chiếc khăn trong tay.
Ra khỏi cửa điện, Tạ Lão phu nhân nhìn nhi tức, ánh mắt phức tạp.
Tuy rằng trước đây từng định hôn với Bùi gia, lại còn làm ầm ĩ chuyện này đến trước ngự giá là rất không hay, nhưng khí độ của nhi tức khi đối đáp với Hoàng đế và Hoàng hậu có thể sánh ngang với các quý nữ kinh thành, thậm chí còn hơn mấy phần. Dù gia thế có thấp hơn một chút, nhưng cũng rất thể diện.
Hơn nữa Hoàng đế còn đích thân khen ngợi phụ thân của Giang Vãn Nguyệt và thăng chức cho ông, trên đường đi, cũng có mấy vị phu nhân ngày thường thân thiết đều khen Giang Vãn Nguyệt xử sự độ lượng, lâm nguy không loạn.
Tạ Bích lại luôn có sắc mặt âm trầm, sau khi lên xe ngựa, xung quanh chỉ còn hai người Tạ Bích và Giang Vãn Nguyệt, Tạ Bích cất lời, giọng nói có mấy phần lạnh lẽo: “Chuyện của Bùi gia rốt cuộc là thế nào?”
