Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 20: Mặc cho bản thân từ từ chìm xuống theo dòng nước



Ngọn gió đêm cuốn lấy vạt áo của Tạ Bích, cơn gió đêm hè lướt qua mặt hồ mang theo vài phần hơi lạnh. Tạ Bích ngây người đứng tại chỗ, khi hoàn hồn lại, hắn mượn ánh trăng kinh ngạc nhìn về phía thê tử của mình.
Hắn không dám tin, người thê tử trước nay luôn chiều theo ý mình, giờ phút này gương mặt lại lạnh như băng sương, còn nói ra những lời hờn dỗi như vậy.
Họ tựa như những người xa lạ lần đầu gặp gỡ… không, thê tử còn xa lạ hơn cả lúc mới gặp. Hắn đã quen nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu e thẹn, giấu đi ý cười, còn nàng của lúc này, lại khiến đáy lòng hắn dấy lên mấy phần hoảng loạn và mất mát.
Tạ Bích chau mày, cảm giác này vô cùng xa lạ, khiến hắn bất giác muốn trốn chạy.
Tạ Bích dời mắt đi, trầm giọng nói: “Nàng và ta vốn là phu thể một thể, nói gì đến đôi bên tự lo?”
Nói xong, Tạ Bích không muốn nhiều lời nữa, lạnh lùng xoay người, phất tay áo bỏ đi.
Cùng lúc đó, Tần Uyển đang đứng trên boong thuyền khẽ nâng đôi mắt say mèm, vừa hay nhìn thấy trên boong của một chiếc thuyền hoa khác, Tạ Bích sắc mặt lạnh lẽo, dường như đang nói gì đó với nữ tử đối diện.
Nữ tử đối diện chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng thướt tha mờ ảo, nhưng Tần Uyển vẫn nhận ra ngay, người đó chính là Giang Vãn Nguyệt.
Mặt hồ lấp lánh sóng nước phản chiếu ánh đèn lồng trên mái hiên tinh xảo của thuyền hoa. Rõ ràng là một đêm hè nóng nực, nhưng hai người đứng trên boong thuyền, một người mặt đầy vẻ lạnh lùng, một người thanh lãnh xa cách, trông còn lạnh hơn cả vầng trăng treo cao trên trời.
Tần Uyển nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Xem tình hình này, phu thê họ lúc này chắc chắn là đang xung đột vì chuyện gì đó.
Chuyện này xem ra còn không nhỏ.
Tần Uyển nhất thời lòng đầy vui sướng và kích động. Nàng ta vốn nghĩ Giang Vãn Nguyệt và Tạ Bích sau khi thành hôn sẽ hòa thuận, nàng ta cũng hết cách, ai ngờ giữa hai người họ hoàn toàn không phải là dáng vẻ phu thê ân ái, cử án tề mi* trước mặt người khác.
*Cử án tề mi: thành ngữ chỉ phu thê tôn trọng nhau như khách.
Trời cho nàng ta thấy cảnh này, chắc chắn là đang ngầm giúp đỡ nàng ta.
Tim Tần Uyển đập thình thịch, trong lòng chỉ muốn dò la xem rốt cuộc hai người đã nói gì. Nàng ta không màng đến sự trang trọng thể diện, tự mình chạy đến khoang thuyền, hai mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tạ Bích, thúc giục người lái thuyền: “Nhanh, nhanh chèo thêm mấy cái nữa, đến gần thuyền hoa kia.”
Người lái thuyền kia ngẩn ra, đừng nói là người ăn mặc sang trọng như Tần Uyển, ngay cả thị nữ bình thường cũng không đến khoang thuyền này. Gã nghe Tần Uyển thúc giục, bèn nương theo ánh trăng nhìn thử rồi nói: “Có lẽ không đến gần được đâu ạ.”
Tần Uyển cau mày: “Giữa hai thuyền cách xa như vậy, ở giữa lại không có thuyền nào cản trở, tại sao không qua được?”
Người lái thuyền vội nói: “Phu nhân ít khi đi thuyền, chiếc thuyền hoa mà người chỉ trông không lớn, nhưng mạn thuyền lại ăn sâu xuống nước, đáy thuyền đó có lẽ đã ở ngay trước thuyền chúng ta rồi.”
Những chiếc thuyền hoa xa hoa của bậc quý nhân này, vì để an toàn và thoải mái, mạn thuyền đều rộng hơn thân thuyền khá nhiều. Hai chiếc thuyền trông có vẻ còn cách xa nhau, nhưng thực tế không thể tiến lại gần hơn được nữa.
Tần Uyển cách một lớp sóng nước mờ ảo trên mặt hồ, nhìn về phía bóng dáng cao thẳng lạnh lùng của Tạ Bích, trong lòng chỉ toàn là sự gấp gáp: “Ngươi lại gần thêm chút nữa, lại gần thêm chút nữa…”
Người lái thuyền hết cách, đành cẩn thận di chuyển thêm vài tấc, dưới nước không hề chạm phải vật cản nào.
Thuyền hoa của Tần Uyển dừng lại ở khoảng cách năm sáu mét so với thuyền hoa của Tạ gia.
Dưới ánh trăng, Tần Uyển trơ mắt nhìn Tạ Bích phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Giang Vãn Nguyệt trên boong thuyền.
Nhưng nàng ta chẳng nghe được gì cả.
Tần Uyển nhìn bóng lưng Tạ Bích bỏ đi, tức giận nói với người lái thuyền: “Nếu không phải tại ngươi, ta đã biết hết mọi chuyện rồi!”
Nàng ta nhân cơn say nói: “Cả con thuyền này ta đã bao trọn, ngươi còn sợ gì nữa!? Tiến lên, ngươi tiến lên đi…”
Người kia lắc đầu: “Phu nhân, thật sự không thể đi thêm được nữa đâu ạ.”
Tần Uyển cười lạnh: “Vừa rồi ngươi cũng nói không được, kết quả chẳng phải vẫn tiến thêm được một đoạn xa sao, ngươi lại đến gần thêm chút nữa, chắc chắn không sao đâu.”
Người này bị Tần Uyển làm cho đầu óc ong ong, cắn răng chèo thuyền tiến lên vài tấc, ngay sau đó một tiếng “đùng” vang lên, cả khoang thuyền rung chuyển dữ dội.
Tần Uyển chết sững, người lái thuyền kia mặt mày trắng bệch, hai tay run rẩy nói: “Phu nhân, lần này xảy ra chuyện thật rồi. Thuyền… hai thuyền va vào nhau rồi!”
Đúng lúc này, giờ lành đã đến.
Pháo hoa bung nở trên bầu trời xanh thẳm, mặt hồ phản chiếu ánh pháo hoa rực rỡ như dải ngân hà đổ xuống.
Thân thuyền rung chuyển dữ dội trong khoảnh khắc khiến Thu Ly từ từ mở mắt ra. Nàng ta thấy Giang Vãn Nguyệt đang đứng bên giường, vội vàng chống người dậy nói: “Phu nhân, vừa rồi… vừa rồi…”
Vừa rồi trong mơ nàng rõ ràng cảm nhận được một cú va chạm trầm đục, như muốn hất văng cả lục phủ ngũ tạng của nàng ta ra ngoài.
Nhưng sau khi tỉnh lại lại phát hiện xung quanh mọi thứ đều yên tĩnh, dường như khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác của mình.
Giang Vãn Nguyệt dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thu Ly, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: “Vừa rồi… không phải là ảo giác của ngươi đâu.”
Nàng cũng cảm nhận được rất rõ tiếng va chạm đó. Ở Bích Lung Hạp từng xảy ra mấy lần va chạm chìm thuyền, nàng chưa từng trải qua, nhưng thường nghe người xung quanh kể lại. Vừa rồi nàng gần như lập tức nhận ra, chắc chắn là thuyền hoa đã xảy ra va chạm.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi khoang thuyền, trên thuyền hoa người đi lại tấp nập, đa phần đều đứng ở lan can ngẩng đầu xem pháo hoa. Trên thuyền đèn đuốc rực rỡ, Khánh Quan cười khanh khách, Tạ Lão phu nhân tay cầm quạt lụa, sắc mặt cũng bình thản.
Nhưng đáy thuyền hoa của Tạ gia đã sớm loạn thành một đoàn. Mạn thuyền bất ngờ bị đâm thủng một lỗ lớn, dòng nước xiết ào ạt chảy vào khoang thuyền, mặt nước trong nháy mắt đã ngập đến mắt cá chân.
Quản sự nhất thời hoảng hốt, trên thuyền hoa này đều là quý nhân, bây giờ nước ngập khoang thuyền, nếu xảy ra chuyện có lẽ mạng nhỏ khó giữ. Gã vội nói: “Ngươi đừng làm kinh động lang quân và phu nhân ở trên, cho người lấy mấy tấm ván gỗ, mau chặn lại.”
Dòng nước tràn vào vừa xiết vừa mạnh, người đàn ông cầm ván gỗ còn chưa đến gần đã bị dòng nước mạnh xô ngã xuống đất, tấm ván gỗ trong nước cũng không biết bị cuốn đi đâu mất.
Nước cuồn cuộn không ngừng tràn vào lấp đầy khoang thuyền, trong nháy mắt đã đến đùi mọi người. Ai nấy mặt mày trắng bệch, từ từ ngước mắt nhìn lên boong thuyền hoa.
Bây giờ vá thuyền đã vô vọng, chỉ có cách chạy thoát trước khi thuyền chìm mới có một tia hy vọng sống.
Giang Vãn Nguyệt cúi người trên boong thuyền lắng nghe động tĩnh dưới đáy thuyền một lát, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Cách cả tiếng gầm của pháo hoa bay lên trời, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn.
Lòng Giang Vãn Nguyệt trầm xuống, đã biết chiếc thuyền hoa này e là lành ít dữ nhiều.
Nước sông cuộn trào, ván thuyền bên cạnh đột nhiên bị nước xô đổ, trong phút chốc, khoang thuyền đã bị nước nhấn chìm.
Tần Uyển lập tức tỉnh rượu, nàng ta điên cuồng chạy lên trên trong khoang thuyền đang dần chìm xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, khoang thuyền nàng ta vừa ở đã bị nước sông nuốt chửng.
Trên thuyền hoa của Tạ gia, một thị nữ đang tranh nhau đứng ở lan can xem pháo hoa vô tình nhìn xung quanh, liền mở to mắt, run giọng nói: “Mau nhìn kìa,thuyền hoa kia đang chìm xuống!”
Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, boong tàu đang kẽo kẹt bỗng vang lên một tiếng ‘rầm’, nước sông cuồn cuộn tràn lên xô gãy mặt sàn, kèm theo tiếng hét kinh hoàng của các thị nữ, gỗ thuyền bay tứ tung.
Thủy thủ dưới đáy thuyền quần áo ướt sũng, lũ lượt chạy lên boong, gào thét: “Thuyền sắp chìm rồi, mau chạy đi…”
Pháo hoa bừng sáng trên không, lại tựa như tiếng sét kinh hoàng.
Mọi người ngây ra như phỗng một lúc, mới nhận ra chiếc thuyền hoa mình đang ở đang chìm dần xuống, lập tức tán loạn bỏ chạy.
Mấy thị nữ va vào nhau trong lúc hỗn loạn, trâm cài tóc trang sức rơi vãi khắp nơi, nhưng không ai buồn nhặt. Mọi người tranh nhau chạy trốn trong kinh hoàng, dốc hết sức lực, nhưng cũng chỉ có thể trèo lên nơi cao nhất của thuyền hoa – phía bên trái thuyền hoa đã nghiêng hẳn xuống nước, mọi người khóc lóc la hét, liều mạng chạy sang bên phải.
Nhưng tất cả những điều này chỉ làm chậm tốc độ bị cuốn vào nước mà thôi.
Mọi người toàn thân run rẩy, gào khóc cứu mạng, tựa như đang bị sa vào đầm lầy, mà không biết phải chạy thoát thế nào.
Để chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa lần này, Tây Hà đã được dọn dẹp, trên mặt sông đa phần là thuyền hoa của các nhà quan lại quyền quý. Tốc độ của các thuyền hoa rất chậm rãi thong dong, có một số thậm chí còn neo cố định trên mặt hồ, hoàn toàn không thể di chuyển, lại cách nhau rất xa. Tiếng kêu cứu của người nhà họ Tạ bị nhấn chìm trong tiếng pháo hoa liên tiếp rực rỡ, không ai nghe thấy.
May mà có một chiếc thuyền độc mộc qua lại giữa các thuyền hoa xuất hiện trên mặt sông ở gần đó. Mọi người nhìn thấy ánh nến trên chiếc thuyền nhỏ, đều đồng thanh kêu lên: “Cứu người, mau đến cứu người.”
Thuyền nhỏ vội vàng đến cạnh thuyền hoa, người đông chỗ ít, mọi người vội vàng đỡ Tạ Lão phu nhân ngồi lên thuyền nhỏ, cả Khánh Quan cũng được đưa lên thuyền.
Khánh Quan khóc lớn, nhưng Tạ Lão phu nhân không để ý đến nó, nhìn chiếc thuyền hoa đang dần chìm xuống, run giọng nói: “Nhi tử, A Bích, A Bích…”
“Lang quân đang ở gần boong thuyền bên phải, chắc là không sao đâu ạ.” Minh ma ma an ủi: “Vừa rồi đã phát tín hiệu cầu cứu lên bờ rồi, chắc chẳng mấy chốc sẽ có thuyền quay lại. Người lên thuyền trước đi, chúng tôi nhất định sẽ không để lang quân và phu nhân xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Sóng nước xô đẩy những thứ lặt vặt trôi dạt khắp nơi. Giang Vãn Nguyệt vớt được một cái chậu gỗ, quả quyết nhét một mảnh ván thuyền gãy vào tay Thu Ly, khẽ nói với nàng ta: “Ngươi ngồi vào trong đó, lên bờ rồi, nhớ phải mau chóng tìm thuyền đến ứng cứu, qua thêm một tuần trà nữa, e là thuyền sẽ chìm hẳn.”
“Bốn năm mươi mạng người ở đây, đều trông cậy vào ngươi cả.”
Thu Ly mặt mày trắng bệch, run rẩy nói: “Phu nhân… phu nhân chúng ta cùng đi…”
Trong lúc nói chuyện, đã có tiếng la hét thảm thiết vang lên, đều là của các thị nữ nhà họ Tạ đang dần bị nước nhấn chìm. Sông sâu không thấy đáy, hai tay họ đập trên mặt sông vài cái, trong nháy mắt đã bị mặt nước trông có vẻ yên bình nuốt chửng.
Giang Vãn Nguyệt trấn tĩnh nói: “Cái chậu này chỉ chứa được một người, ngươi đừng sợ, rất nhiều nữ tử hái ấu đều ngồi trong chậu gỗ này, nó sẽ không chìm đâu.”
Thu Ly lắc đầu, không nói nên lời.
Giang Vãn Nguyệt nén lại sự hoảng sợ trong lòng, dưới chân thiên tử, trong một sự kiện lớn của kinh thành, cứu giúp kịp thời, chắc chắn có thể thoát nạn. Nàng an ủi Thu Ly: “Không sao đâu, ta bơi giỏi hơn ngươi, ở trên thuyền còn có thể cứu người.”
Sau khi Tạ Bích và Giang Vãn Nguyệt chia tay, hắn không có tâm trạng xem pháo hoa. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng, khi nhận ra tình hình có biến, cửa đã bị áp lực nước chặn cứng, không thể nào đẩy ra được.
Tạ Bích dùng hết sức lực toàn thân mới lách ra được từ cửa sổ.
Tạ Bích vội vàng liếc nhìn thảm cảnh của thuyền hoa, giọng nói run rẩy trong đêm tối: “Lão phu nhân và phu nhân đâu rồi?”
Quản gia nhà họ Tạ vội nói: “Bên phía lão phu nhân đã được thuyền đón đi rồi, lang quân yên tâm, có mấy người đi theo hầu hạ rồi ạ.”
Nghe tin cả hai đều đã được đón đi, Tạ Bích thở phào nhẹ nhõm, trong lòng an tâm mấy phần: “Ném ván gỗ xuống nước, cứu người.”
Giang Vãn Nguyệt cũng nhìn thấy Tạ Bích, đang định bước tới, đột nhiên một cơn sóng dữ ầm ầm ập đến, cuốn cả tấm ván thuyền nơi nàng đứng vào dòng sông sâu rộng.
Nước sông sâu hơn và lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Giang Vãn Nguyệt hoảng loạn giãy giụa vài cái trong sóng nước, nỗi sợ hãi lập tức chiếm lấy tâm trí, trong đầu lại hiện lên hình ảnh rơi xuống động băng ở Cửu Huyền Loan.
Trước đây nàng không sợ nước, nhưng sau lần nguy hiểm ở Cửu Huyền Loan đó, nàng đã khác xưa rất nhiều.
Giang Vãn Nguyệt vừa kinh hãi vừa sợ sệt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bóng dáng Tạ Bích. Hắn quay lưng về phía nàng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong sông.
Bóng lưng hắn cao thẳng lạnh lùng, trong ánh pháo hoa rợp trời trông có mấy phần xa lạ và xa vời.
Cùng với cơn chuột rút ở bắp chân, nước cũng không ngừng tràn vào miệng mũi. Giang Vãn Nguyệt cố gắng vùng vẫy trồi lên mặt nước, ngẩng đầu gọi một tiếng “phu quân”, nhưng giọng nói đã bị tiếng pháo hoa nổ vang nhấn chìm hoàn toàn.
Nam nhmà nàng gọi là phu quân, không hề quay đầu lại nhìn nàng một cái, bóng dáng dần dần xa đi.
Nước sông ngấm vào mắt, rất cay, rất đau.
Giang Vãn Nguyệt dùng hết sức lực giãy giụa trong nước, lại lờ mờ nhìn thấy Tạ Bích lại lên thuyền. Quần áo hắn ướt sũng, trước ngực ôm một nữ tử mặc váy lụa mỏng. Tạ Bích cởi áo choàng khoác lên người nữ tử đó, ánh pháo hoa rực rỡ trên không trung chiếu rọi lên nét mặt lo lắng của hắn.
Giang Vãn Nguyệt cách một lớp sóng nước, lờ mờ nhận ra người đó chính là Tần Uyển.
Tờ giấy mỏng thấm đẫm nước sông, dính chặt vào ngực.
Giang Vãn Nguyệt nhớ ra, đó là chữ Phúc mà Tạ Bích đã từng viết cho nàng.
Nàng đặt chữ Phúc vào túi áo trước ngực, mang theo đến tận bây giờ.
Rõ ràng là giấy tuyên đỏ tươi vui và may mắn nhất, giờ phút này thấm đẫm nước sông dán vào lồng ngực, một mảnh lạnh lẽo đến ngạt thở.
Giang Vãn Nguyệt dần dần không thở nổi.
Màn đêm đen như mực, tiếng cười nói của người trên bờ vọng lại từ xa.
Pháo hoa cùng ánh trăng soi bóng trên mặt hồ sâu thẳm.
Ánh trăng đêm nay, giống hệt như đêm họ gặp nhau, nhưng lại khác biệt đến thế.
Giang Vãn Nguyệt dần dần kiệt sức, cuối cùng không còn giãy giụa nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho bản thân từ từ chìm xuống theo dòng nước.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...