Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 22: Sau khi phu nhân về phủ đã thay đổi rất nhiều



Phu nhân về rồi.
Một câu ngắn gọn, Trúc Tây nói ra với giọng run rẩy, và sự run rẩy ấy cũng lập tức thấm vào tận tim gan Tạ Bích.
Tạ Bích cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó tim đập nhanh hơn, hắn cất bước ra sân trước, nào ngờ hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Thôi Dạng và Trúc Tây vội vàng đỡ Tạ Bích dậy, còn chưa kịp hoàn hồn, Tạ Bích đã sải bước đến tiền sảnh.
Giang Vãn Nguyệt thật sự đã trở về.
Đám đông ồn ào vây quanh nàng vừa xuống xe ngựa, càng làm nổi bật vẻ trầm tĩnh, đoan trang của nàng giữa đám người.
Nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh da trời giản dị mà dịu dàng, mái tóc đen như gấm được búi lên bằng một cây trâm ngọc đơn giản, tựa như rặng núi xa xăm, thanh nhã mà mông lung.
Giang Vãn Nguyệt được mọi người vây quanh đi vào Tạ phủ.
Tạ Bích vội vã bước ra sân trước, đứng bên ngoài đám đông, ánh mắt không dời một giây, dán chặt vào người thê tử tưởng đã mất mà tìm lại được.
Minh ma ma lau nước mắt, khẽ nói: “Phu nhân à, cuối cùng người cũng về rồi, mau đến thỉnh an lão phu nhân đi ạ, mấy ngày nay lão phu nhân cứ mong nhớ người, ngày ngày ăn chay niệm Phật, ăn ngủ không yên.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu nói: “Mẫu thân đang ở Phật đường sao ạ?”
Tạ Bích từng bước tiến lên, đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay thê tử, đôi mắt chăm chú nhìn thê tử tưởng mất mà tìm lại được của mình.
Giang Vãn Nguyệt sững sờ.
Nàng dường như chưa bao giờ được Tạ Bích nhìn chăm chú đến thế, bất giác quay đầu đi.
Đám gia nhân xung quanh thấy vậy đã nhanh chóng lùi đi mất.
Giang Vãn Nguyệt nhẹ nhàng rút cổ tay mình ra khỏi tay Tạ Bích một cách khẽ khàng.
Tạ Bích không hề nhận ra, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, dường như sợ làm Giang Vãn Nguyệt hoảng sợ: “Vãn Nguyệt, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước, chuyện mấy ngày nay, từ từ nói sau có được không?”
Giang Vãn Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, thiếp không mệt, vẫn nên đi thăm mẫu thân trước đã.”
Tạ Bích nhìn sườn mặt của thê tử, chỉ khi nàng rời đi, hắn mới hiểu mình ngày đêm mong nhớ nàng đến nhường nào, thấy sắc mặt nàng vẫn tốt, Tạ Bích cuối cùng cũng yên tâm, gật đầu nói: “Vậy ta đi cùng nàng đến thăm mẫu thân.”
Tạ Lão phu nhân nghe tin Giang Vãn Nguyệt trở về, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng tình thế cũng không cho phép bà nghĩ nhiều, Tạ Lão phu nhân vội vàng bước xuống thềm đón.
Giang Vãn Nguyệt thấy Tạ Lão phu nhân, đang định hành lễ thỉnh an theo quy củ, Tạ Lão phu nhân còn chưa kịp tiến lên đỡ, Tạ Bích đã đỡ lấy cánh tay Giang Vãn Nguyệt trước và nói: “Nàng vừa mới về, thân thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, mẫu thân sẽ không trách đâu.”
“Đúng vậy con ạ, con làm ta sợ chết khiếp.” Tạ Lão phu nhân vỗ ngực, không kìm được mà nhìn Giang Vãn Nguyệt kỹ hơn mấy lần: “May quá, con không sao.”
Đêm đó, trong hồ và bên bờ hồ đều không còn ai.
Mấy ngày nay Tạ gia tìm người khắp nơi, nhưng không hề nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Giang Vãn Nguyệt.
Tạ Lão phu nhân đoán rằng, có lẽ Giang Vãn Nguyệt thật sự đã bị cuốn trôi theo dòng sông, không còn lại hài cốt.
Bà thậm chí đã ra lệnh cho người làm bài vị của Giang Vãn Nguyệt, định bụng sẽ làm một đàn pháp sự thật lớn để siêu độ vong linh.
Vậy mà trong nháy mắt, Giang Vãn Nguyệt lại trở về nguyên vẹn.
Cả người nàng dường như có thêm mấy phần bình tĩnh và thản nhiên hơn trước, đôi mắt trong veo lấp lánh, nhìn vào khiến người ta bất giác thấy lòng run lên.
Tạ Lão phu nhân không dám nhìn Giang Vãn Nguyệt nữa, luôn cảm thấy có chút gì đó không chân thật, bà gượng cười: “Đúng rồi Vãn Nguyệt, mấy ngày nay rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
Nụ cười của Giang Vãn Nguyệt ôn hòa đúng mực: “Nhi tức lên bờ từ hồ, phát hiện bên bờ vừa hay là trang viên của Tạ phủ, chỉ là đám tôi tớ trong trang viên nhi tức không quen, cũng không phải người thân tín của Tạ phủ, sợ có sai sót nên tự mình ngồi xe ngựa về đây ạ.”
Nụ cười của Giang Vãn Nguyệt tĩnh lặng, nhưng việc nàng mất tích rồi trở về luôn có chút gì đó khó dò, Tạ Lão phu nhân đè nén sự bất an và e dè trong lòng, còn muốn hỏi thêm, nhưng đã bị giọng nói nhàn nhạt của Tạ Bích cắt ngang: “Mẫu thân, Vãn Nguyệt về nhà là tốt rồi.”
Tạ Lão phu nhân gật đầu, cười lại lần nữa: “Đúng, đúng, về nhà là tốt rồi.”
Nhưng trong lòng Tạ Lão phu nhân lại thầm nghĩ, nếu thật sự ở trong trang viên, đã mấy ngày trôi qua, tại sao không cho người báo tin về nhà một tiếng.
Thu Ly cũng nghe tin Giang Vãn Nguyệt về phủ, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng cũng được đặt xuống, nàng ta khóc lóc chạy đến trước mặt Giang Vãn Nguyệt, quỳ xuống dập đầu: “Ơn cứu mạng của phu nhân, nô tỳ không dám quên, sau này nô tỳ sẽ đi theo người, nghe theo mọi sự sắp đặt.”
Giang Vãn Nguyệt đỡ nàng ta dậy, chậm rãi nói: “Ngươi vốn là người của Tạ gia, được lão phu nhân cử đến hầu hạ ta.”
“Điều đó không giống nhau.” Thu Ly ngẩn ra, đôi mắt ngấn lệ, nhìn thẳng vào Giang Vãn Nguyệt: “Nô tỳ không phải nô tỳ bán thân cho Tạ gia, sau này, nô tỳ chỉ đi theo một mình phu nhân, chỉ nghe theo sự điều động của phu nhân.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, lau nước mắt cho nàng ta: “Được, lòng của ngươi ta hiểu.”
Giang Vãn Nguyệt nói: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến sương phòng nghỉ ngơi.”
“Sương phòng?” Thu Ly sững sờ: “Chính điện của Tễ Tuyền Ổ này trước nay luôn là nơi ở của lang quân và phu nhân, tại sao lại đến sương phòng?”
Giang Vãn Nguyệt cười nói: “Là ai vừa mới nói chỉ nghe ta sai bảo? Sương phòng yên tĩnh, chỉ có hai chúng ta, chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
Thu Ly nghe vậy, không hỏi nhiều nữa, lập tức cùng mấy nha hoàn nhỏ dọn đồ của Giang Vãn Nguyệt sang viện phụ.
Dưới thềm của viện phụ có mấy chậu hoa cỏ bày biện lộn xộn, theo quy củ của Tạ gia, việc bày hoa rất có quy tắc, Thu Ly thấy mấy chậu hoa màu sắc không đồng đều, liền định sắp xếp lại cho ngay ngắn.
Giang Vãn Nguyệt lại cản lại: “Cứ để vậy đi, không cùng màu sắc mới có sức sống, nhìn cũng vui mắt.”
Thu Ly vui vẻ đáp một tiếng, rồi lại đi làm việc.

Thê tử đã trở về, trái tim Tạ Bích cuối cùng cũng trở về lồng ngực.
Nỗi lo lắng nặng nề của những ngày qua đã được quét sạch, trong lòng chỉ toàn là niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất.
Hắn đã không chăm sóc tốt cho nàng, thậm chí còn hại nàng suýt mất mạng, trong lòng Tạ Bích vừa đau đớn vừa hối hận… May mà, thê tử đã trở về, mọi chuyện vẫn chưa muộn…
Nào ngờ vừa về đến phòng, hắn đã nghe có người run rẩy bẩm báo: “Phu nhân đã đến ở tạm trong viện phụ rồi ạ.”
Tạ Bích sững sờ, trước đây đều là hắn không muốn đến nơi này, ở riêng viện khác, nhưng Giang Vãn Nguyệt vẫn luôn ở đây chờ hắn.
Sao trở về một chuyến, lại dọn đến nơi khác ở rồi?
Lẽ nào là do bị hoảng sợ?
Tạ Bích lập tức cất bước, đến viện phụ tìm Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt đang thu dọn quần áo trên giường ở viện phụ, thấy Tạ Bích bước vào, cũng không đứng dậy đón, chỉ lo việc trong tay mà nói: “Thiếp vừa mới về, nghỉ tạm ở đây mấy hôm, kẻo lại làm ảnh hưởng cho lang quân.”
Tạ Bích vòng ra trước mặt Giang Vãn Nguyệt, khẽ nói: “Sao lại làm ảnh hưởng chứ?”
Giang Vãn Nguyệt vừa từ cõi chết trở về, nếu trên người thật sự có thứ gì không sạch sẽ, ngược lại càng phải vào phòng ngủ chung với hắn.
Giang Vãn Nguyệt ngước đôi mắt sáng lên, ho khan vài tiếng: “Thiếp mang theo bệnh khí, sợ lây cho người khác.”
Tạ Bích nhướng mày.
Hắn là phu quân của nàng, không phải người khác nào cả.
Tạ Bích đưa tay ra, sờ trán Giang Vãn Nguyệt, không thấy sốt, Tạ Bích thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêm mặt nói: “Nếu đã không khỏe, vậy càng phải vào phòng.”
Giang Vãn Nguyệt lắc đầu, từ chối lần nữa.
Mục đích lần này quay về Tạ phủ, trong lòng nàng rõ ràng nhất.
Nếu hai người đã đi đến đường cùng, vậy cũng không cần phải chung giường chung gối, chỉ thêm phiền muộn.
Giang Vãn Nguyệt định mấy hôm nay cứ xa cách Tạ Bích trước, sau đó tìm cơ hội thích hợp để đề cập, nhưng không ngờ Tạ Bích vốn lạnh lùng, sau khi nàng về phủ lại chủ động hơn trước rất nhiều.
Thái độ của Tạ Bích không cho phép nghi ngờ: “Bắt buộc phải vào phòng ngủ, nàng không khỏe, nghỉ ở đây ai chăm sóc?”
Tạ Bích hiếm khi cứng rắn như vậy, nhưng một khi đã quyết tâm thì lại rất cố chấp.
Giang Vãn Nguyệt cũng không muốn tranh cãi với hắn vì chuyện nhỏ, Tạ Bích nhất quyết muốn nàng quay về, nàng cũng không tranh cãi nữa, theo Tạ Bích trở về căn phòng cũ của hai người.
Ban ngày thì không sao, đến chạng vạng tối, bệnh ho của Giang Vãn Nguyệt càng nặng hơn trước.
Thu Ly vò khăn tay, nói ra thì đây vốn là mầm bệnh phu nhân mắc phải khi đến Cửu Huyền Loan.
Nhưng phu nhân không cho nàng ta nói với bất kỳ ai.
Tạ Bích kê gối cao hơn, để Giang Vãn Nguyệt ngồi tựa vào thành giường, lại cho mời thái y trong cung đến kê đơn thuốc, rồi tự mình ngồi bên giường sắc thuốc.
Màn đêm dần buông, nến đỏ khẽ lay, rèm sa được vén lên, Giang Vãn Nguyệt vịn thành giường ho vài tiếng, sau khi dịu đi một lúc mới nói: “Chàng xem bộ dạng này của thiếp, lại hà tất phải nằm ở đây, làm phiền chàng ngày mai lên triều sớm.”
Nàng không muốn ngủ ở đây, tự nhiên là vì đã nguội lòng với Tạ Bích, chung một gối không khác gì dày vò.
Nào ngờ Tạ Bích lại ôm chặt nàng vào lòng, khẽ nói: “Có nàng ở đây, ta mới có thể ngon giấc được nửa đêm.”
Hàm ý là, nếu Giang Vãn Nguyệt không có ở đây, hắn cả đêm không hề chợp mắt.
Ánh nến phủ lên gương mặt anh tú, tuấn nhã của Tạ Bích, Giang Vãn Nguyệt ngước mắt lên, hốc mắt Tạ Bích đầy tơ máu, chắc hẳn là mấy ngày nay tự trách, hối hận, chưa hề ngủ yên.
Giang Vãn Nguyệt nhớ lại cảnh tượng đêm đó, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, thờ ơ.
Tạ Bích lại không biết những gì Giang Vãn Nguyệt đang nghĩ, hắn làm theo phương pháp học được trong sách, giúp Giang Vãn Nguyệt bấm huyệt trị ho, Giang Vãn Nguyệt có chút không chịu nổi, liên tục kêu đau.
Tạ Bích cười nói: “Đau thì tức là không thông, xem ra đã tìm đúng chỗ rồi.”
Miệng nói vậy, nhưng lực tay của hắn lại ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Giang Vãn Nguyệt bất giác thấy hoảng hốt, dáng vẻ của nàng và Tạ Bích đêm nay, cứ như một đôi phu thê đã cưới nhau nhiều năm.
Nhưng cuối cùng họ cũng không đợi được đến ngày đó.
Tạ Bích bận rộn một hồi, lại lật giở y thư, mắt sáng lên nói: “Còn có một cách, nếu có nguồn nhiệt áp vào sau lưng, đặc biệt là vị trí của phế kinh*, thì có thể trị ho.”
Phế kinh*: Một đường kinh lạc chính trong cơ thể, gắn liền với phổi.
Giang Vãn Nguyệt nhàn nhạt nói: “Đâu ra một lang trung như chàng, nửa đêm rồi mới tìm phương thuốc có sẵn.”
Hơn nữa, giữa đêm hôm khuya khoắt, tìm đâu ra nguồn nhiệt chứ.
Giang Vãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng.
Thì ra là lồng ngực nóng rẫy của Tạ Bích đã áp chặt vào lưng nàng.
Giang Vãn Nguyệt cứng đờ cả người, chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...