Giang Vãn Nguyệt cẩn thận viết một bức thư về nhà, bóng gió nhắc đến chuyện hòa ly để thăm dò ý của ngoại tổ.
Thư từ Bích Lung Hạp nhanh chóng được gửi đến.
Thư không dài, nhưng đi thẳng vào vấn đề, hỏi nàng khi nào định rời kinh thành.
Giang Vãn Nguyệt nhìn chăm chú vào nét chữ của ngoại tổ, lòng càng thêm vững vàng.
Dù cho ngoại tổ có điều lo ngại, nàng cũng không định tiếp tục cuộc hôn nhân này. Thái độ ủng hộ và khoáng đạt của ngoại tổ càng khiến nàng quyết đoán và dứt khoát hơn khi đưa ra quyết định.
Những ngày này, Giang Vãn Nguyệt vẫn tỏ ra như trước, ngày nào cũng đến thỉnh an Tạ Lão phu nhân, chưa từng bỏ sót.
Còn về Tạ Bích, nàng đã hoàn toàn không còn để tâm đến nữa.
Không quan tâm đến hành động của hắn, cảm xúc cũng không còn bị hắn chi phối. Tất cả những điều này không phải là cố ý, mà là nước chảy thành sông.
Thê tử trở về, nhưng lòng Tạ Bích lại chẳng hề yên ổn.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng lần gặp nạn này trở về, một cô nương yếu đuối nhút nhát, ít nhiều gì cũng phải kể lể một phen mình đã đi đâu, làm sao thoát hiểm…
Thế nhưng thê tử lại lạnh lùng im lặng, không nhắc một lời.
Không một lời giải thích, không một tiếng thở than. Dù ban đêm nàng vẫn ngủ chung giường với hắn, nhưng ngữ khí và thần sắc… đều như thể đang đối xử với một người dưng nước lã.
Lần này Giang Vãn Nguyệt mất đi rồi lại tìm về được, ngược lại đã khiến Tạ Bích nhìn rõ lòng mình. Lòng hắn mỗi lúc một dâng trào, muốn tiến thêm một bước với thê tử, nhưng nàng chỉ mỉm cười, đôi mày cong cong, không thể bắt bẻ được lỗi nào, song lại mang một vẻ băng giá lạnh lùng có thể đẩy người ta ra xa ngàn dặm.
Khiến hắn chẳng tìm được cả cơ hội để gợi chuyện tâm tình.
Ánh nến chập chờn, trước khi đi ngủ, Giang Vãn Nguyệt ngồi trước gương, từ từ tháo trâm cài tóc xuống.
Tạ Bích vô tình liếc nhìn mặt bàn, lòng bỗng hẫng đi một nhịp.
Trước đây, chính viện của Tễ Tuyền Ổ này đều do một mình hắn ở. Sau này Giang Vãn Nguyệt gả vào, khắp nơi đều bày biện thêm đồ dùng của nàng, trên bàn trang điểm đặt những món trâm cài, hoa tai thường dùng, còn có cả son môi và dầu thoa tóc.
Vì đều là những món đồ thường dùng, nên được đặt ngay trên mặt bàn để tiện tay lấy.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, những thứ này đã dần dần được cất đi. Hắn nhìn quanh một vòng mới nhận ra, rất nhiều góc trong căn phòng đã không còn dấu vết của Giang Vãn Nguyệt nữa.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Tạ Bích khẽ run lên.
Trong lòng hắn bỗng dấy lên vài phần hoảng loạn, im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng nhắc đến đêm hôm đó: “Vãn Nguyệt, đêm đó trên thuyền, ta bị kẹt trong khoang thuyền, rất lâu sau mới ra được.”
“Khi ta ra ngoài, thuyền đã chìm một nửa, người cũng đã được thuyền nhỏ cứu đi gần hết.” Tạ Bích khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó: “Lúc ấy… ta không hề biết nàng vẫn còn trên thuyền…”
Tạ Bích khó khăn nói: “Ta… thực ra đã đặc biệt hỏi về nàng, bọn họ đều nói nàng đã rời đi rồi.”
“Vì vậy ta mới bỏ lỡ việc cứu nàng… Vãn Nguyệt, xin lỗi nàng, nàng nên hiểu hoàn cảnh lúc đó…”
Cuối cùng Tạ Bích cũng chủ động giải thích với nàng chuyện trên thuyền đêm đó.
Đây là đang xin lỗi sao?
Dáng vẻ của Tạ Bích, không thể nói là không thành khẩn. Nhưng nàng từ cõi chết trở về, đâu phải để nghe lời xin lỗi đầy áy náy của hắn.
Trên mặt Giang Vãn Nguyệt luôn nở một nụ cười điềm tĩnh, đoan trang, đôi mắt cong cong trong veo thấu tỏ, nàng gật đầu nói: “Thiếp hiểu.”
Tạ Bích trong lòng nhẹ nhõm, gật đầu nói tiếp: “Ta… đã cứu Tần Uyển, nàng ấy và ta cũng xem như cùng nhau lớn lên, đặc biệt là phụ thân của nàng ấy, và phụ thân ta đã giao hảo nhiều năm…”
“Đêm đó, vừa hay nàng ấy cũng ở trên sông… vì nể mặt phụ thân nàng ấy và phụ thân ta… hơn nữa nàng ấy còn từng cứu ta…” Tạ Bích hạ giọng: “Dù là về tình hay về lý, ta cũng không thể bỏ mặc nàng ấy, nàng có hiểu cho cái khó của ta không?”
Giang Vãn Nguyệt nhìn ra màn đêm tĩnh lặng đen kịt ngoài cửa sổ, từ xa trông lại, thật giống mặt sông sâu không thấy đáy đêm đó.
Hình ảnh Tạ Bích ôm Tần Uyển đầy lo lắng lại hiện lên trong đầu.
Ngay cả cảm giác lạnh lẽo ngạt thở khi ngâm mình trong nước lúc đó cũng hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
Khóe môi Giang Vãn Nguyệt khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và tĩnh lặng: “Thiếp hiểu.”
Tạ Bích thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết ngay, Giang Vãn Nguyệt là người có tính tình dịu dàng, hiểu chuyện. Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm nhận được, trong lòng nàng có hắn.
Hai người nói rõ mọi chuyện, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Giang Vãn Nguyệt, họ mới có thể không còn ngăn cách, tình cảm càng thêm sâu đậm…
Giang Vãn Nguyệt ngước đôi mắt đang cụp xuống, nhìn ánh nến lung linh mờ ảo, nhẹ giọng nói: “Lời đã nói đến đây, chúng ta vẫn nên hòa ly thôi.”
Câu nói như sét đánh ngang tai, nhưng ngữ khí của nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Không phải là sự tức giận nhất thời, mà là sự thanh thản, thờ ơ có phần mệt mỏi.
Màn đêm tĩnh lặng, sắc mặt Tạ Bích biến đổi mấy lần, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở bỗng trở nên nặng nề của chính mình.
Hắn gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Giang Vãn Nguyệt sao có thể muốn hòa ly? Nàng tuy chưa bao giờ nói rõ, nhưng trước nay vẫn luôn quyến luyến sự ấm áp của hắn… Hơn nữa, Tạ gia là gia tộc thanh quý cao sang bậc nhất, sao nàng có thể rời khỏi Tạ gia…
Vả lại ban nãy nàng cũng đã nói, nàng lý giải, nàng hiểu.
Vậy chẳng lẽ nàng không nên tiếp tục làm phu nhân Tạ phủ, đoan trang hiền thục, ở bên hắn cùng tiến cùng lùi hay sao?
Tựa như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Tạ Bích, đôi mắt Giang Vãn Nguyệt cong cong, nhưng ý cười lại chẳng chạm đến đáy mắt: “Chính vì hiểu, nên mới không muốn tiếp tục nữa.”
Từng chuyện một sau hôn lễ, tựa như mây khói tan đi, cuối cùng cũng để nàng nhìn rõ vầng trăng treo cao trên trời.
Tạ Bích đối với mẫu thân vô cùng hiếu thảo, đối với người bên cạnh hết mực yêu thương bảo vệ, đối với Tần Uyển cũng là quan tâm lo lắng.
Nghĩ lại, hắn là người trọng đức, nhưng để thực sự bước vào trái tim hắn lại khó như lên trời. Hắn ân sâu tình bạc, làm thê tử của hắn chính là tự làm lỡ dở chính mình.
Trong phút chốc, cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng nến cháy lách tách, càng khiến căn phòng thêm tĩnh lặng như chết.
Im lặng hồi lâu, Tạ Bích hít một hơi thật sâu, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai thê tử, ngữ khí vẫn như thường ngày: “Nữ nhi của Dương Hàn hơn mười ngày nữa là làm lễ thôi nôi rồi, chúng ta phải cùng nhau đến phủ của hắn ta làm khách.”
“Nghe nói đứa trẻ đó sinh ra đã lanh lợi như băng tuyết, mới tròn một tuổi đã biết đọc thơ, hơn nữa hễ thấy người là cười.” Tạ Bích nắm lấy tay Giang Vãn Nguyệt như những cặp phu thê bình thường, thấp giọng nói: “Khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau ra chợ, xem xem nên mua cho con bé thứ gì.”
Giang Vãn Nguyệt cụp mắt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết thoát khỏi vòng tay của Tạ Bích.
Tạ Bích sững sờ buông thõng tay đứng đó, giọng nói trầm thấp có vài phần hoang mang, mất mát: “Vãn Nguyệt…”
“Có những chuyện không phải cứ lảng tránh là có thể cho qua.” Giang Vãn Nguyệt quay lưng về phía Tạ Bích, ngữ khí lạnh lùng kiên quyết: “Những ngày này, ta vẫn sẽ nghỉ ngơi ở biệt viện thì hơn. Khi nào lang quân nghĩ thông suốt rồi, Vãn Nguyệt luôn chờ.”
Tạ Bích cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh mai của thê tử hòa vào bóng đêm, mấp máy môi, nhưng không thốt ra được một lời.
Giang Vãn Nguyệt trở về nhà, Tạ Lão phu nhân dĩ nhiên là vui mừng, nhưng sau niềm vui, trong lòng lại thầm lo lắng.
Theo lời Giang Vãn Nguyệt, đêm đó nàng đã lên bờ, vậy sau khi lên bờ, rốt cuộc đã đi đâu?
Nếu thật sự đến trang viên, tại sao không cho người báo tin về? Quần áo ướt sũng vì rơi xuống nước, lại suốt hai đêm không về, đối với một nữ quyến ở nhà cao cửa rộng chốn kinh thành mà nói, không khác gì thất tiết.
Nếu Giang Vãn Nguyệt có thể giấu nhẹm chuyện này thì không sao, nhưng oái oăm là lúc tìm kiếm Giang Vãn Nguyệt, đã có không ít người biết chuyện.
Giang Vãn Nguyệt vừa trở về, người ngoài mặt không nói gì, nhưng thực chất sau lưng đã bàn tán xôn xao.
Tâm trạng Tạ Lão phu nhân nặng trĩu, bà không muốn nhi tử vì chuyện này mà trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Tạ Lão phu nhân suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định nói chuyện thẳng thắn với Giang Vãn Nguyệt về việc này: “Vãn Nguyệt, đêm đó con thật sự đi thẳng đến trang viên của chúng ta sao?”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu.
“Con… trên đường không hề gặp một ai sao?” Tạ Lão phu nhân nắm chặt khăn tay, thăm dò: “Lúc đó sao con không cho người gửi thư về nhà, con không sợ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì bất trắc sao?”
Giang Vãn Nguyệt nghe đến đây, khẽ cười: “Mẫu thân sợ con là tức phụ của Tạ gia, cả đêm không về, làm hỏng danh tiếng phải không ạ.”
Nụ cười của Tạ Lão phu nhân cứng lại trên mặt.
“Sự đã như vậy, việc con không về phủ qua đêm cũng là sự thật, nhưng lúc đó con cũng muốn cùng người trở về mà… Thuyền ít người đông, Vãn Nguyệt có thể làm sao được ạ?” Giang Vãn Nguyệt mang theo nụ cười điềm nhiên, chuyển chủ đề: “Con thoát chết trong gang tấc đã là không dễ dàng, lẽ nào còn phải hết lần này đến lần khác kể lại chuyện đêm đó cho những người kia nghe sao? Hơn nữa, dù con có tự vạch vết sẹo của mình ra, cũng chưa chắc đã chặn được miệng lưỡi của người đời.”
“Miệng lưỡi thế gian, không thể nào ngăn được.” Giang Vãn Nguyệt thản nhiên nói: “Vì vậy, vẫn nên hòa ly đi.”
Tạ Lão phu nhân sững sờ, chén trà trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
“Cái… Con nói cái gì?”
“Mẫu thân, sự việc đã đến nước này, lang quân và con, vẫn là hòa ly thì hơn.” Nụ cười trên môi Giang Vãn Nguyệt vẫn không thay đổi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Như vậy con cũng không cần phải mất công giải thích, lang quân cũng không cần phải bị người ta chỉ trích.”
Tạ Lão phu nhân sững người một lúc, kinh ngạc đến nỗi không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói: “Sao con lại nghĩ như vậy… Cuộc hôn nhân này của các con… Đây là do Bệ hạ ban hôn…”
Tạ Lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chỉ nghĩ Giang Vãn Nguyệt đang kích động bà, hoặc cố tình giở trò để dọa dẫm bà.
Giang Vãn Nguyệt lắc đầu, ngữ khí ôn hòa nói: “Bệ hạ chỉ không muốn Tạ gia kết thân với những gia đình có thực quyền, lại vừa hay gặp chuyện con và lang quân vốn có hôn ước từ trước nên thuận nước đẩy thuyền thôi ạ. Kinh thành có rất nhiều gia đình thanh quý, lang quân hoàn toàn có thể chọn nữ tử của nhà khác, Bệ hạ chắc chắn sẽ không ngăn cản.”
Tạ Lão phu nhân mấp máy môi, lại không biết phải nói gì.
Bà vốn tưởng đây là kế sách của Giang Vãn Nguyệt.
Ai ngờ nàng phân tích một cách nghiêm túc, bà càng nghe lại càng không chắc chắn.
Tạ Lão phu nhân quyết định ổn định Giang Vãn Nguyệt trước, thở dài nói: “Đứa trẻ ngoan… sao con lại tự xem nhẹ mình như vậy? Tạ gia đã cưới con về, đó chính là thê tử danh chính ngôn thuận, con lại không phạm phải tội nào trong thất xuất*, sao lại đến mức này, nói ra những lời khiến người ta đau lòng như vậy…”
Thất xuất*: là bảy tội danh mà người vợ nếu phạm phải thì người chồng có quyền đơn phương ly hôn và đuổi ra khỏi nhà, hay còn gọi là hưu thê(bỏ vợ)
“Mẫu thân, không phải là hưu thê, mà là hòa ly.” Giang Vãn Nguyệt nhìn Tạ Lão phu nhân trông có vẻ đau lòng, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, lúc trên thuyền chạy trốn không một ai nghĩ đến nàng, bây giờ lại làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa: “Vãn Nguyệt đã suy nghĩ kỹ càng, chuyện này đã thưa với lang quân rồi. Vãn Nguyệt thật lòng muốn rời đi, không phải tự xem nhẹ mình.”
Nàng ở lại Tạ gia lãng phí thời gian mới là tự xem nhẹ mình.
Tạ Lão phu nhân không còn lời nào để nói, sững sờ nhìn bóng lưng thon dài của Giang Vãn Nguyệt dần đi xa.
Bà thu hồi tầm mắt, lại phát hiện có một bóng dáng thanh tú, cao ráo đang đứng ở hành lang.
Tạ Lão phu nhân không ngờ nhi tử cũng ở đây.
Cũng không biết hắn đã đến bao lâu, và đã nghe được bao nhiêu.
Hai mẫu tử họ bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều mang mấy phần hoang mang và không thể tin nổi.
Bỏ qua thân thế, trong những ngày ở Tạ phủ, Giang Vãn Nguyệt quả thực là một người tức phụ hiền thục, dịu dàng, tuân thủ quy củ. Mấy ngày trước vào cung, khi đối đáp với Hoàng hậu cũng rất nhanh trí.
Trong lòng Tạ Lão phu nhân nặng trĩu, một lúc lâu sau mới nói với nhi tử: “Là mẫu thân ban nãy không nên ép hỏi nó.”
Tạ Bích nhìn thấy trong mắt mẫu thân thoáng qua vẻ hối hận và áy náy, lòng càng thêm nặng nề: “Chuyện này không trách mẫu thân, mẫu thân đừng tự trách mình.”
Tạ Lão phu nhân sững sờ.
Tạ Bích gượng gạo nhếch mép, cay đắng nói: “Mấy ngày trước nàng ấy đã nói riêng với nhi tử chuyện hòa ly rồi ạ.”
Tạ Lão phu nhân ngẩn người: “Vậy… con nghĩ thế nào?”
Bà vốn nghĩ rằng nhi tức vì những lời đồn bên ngoài mà uất ức, kích động, không ngờ đã sớm nói chuyện này với nhi tử.
Giọng Tạ Bích trầm thấp, cố nén cơn đau nhói dâng lên trong lòng, chậm rãi nói: “Nhi… trước nay không muốn ép buộc người khác, chuyện hôn nhân đại sự, càng phải đôi bên cùng tình nguyện. Nếu nàng ấy đã quyết tâm, nhi tử… hà tất phải cưỡng cầu.”
Nghe ý trong lời, xem ra hắn đã đồng ý hòa ly với Giang Vãn Nguyệt.
Nhưng trong lòng Tạ Lão phu nhân lại chẳng mấy dễ chịu.
Bà hiểu nhi tử mình nhất.
Tạ Bích trước nay tính tình luôn cao ngạo.
Năm đó hắn mới mười một, mười hai tuổi, phụ thân bảo hắn bái một vị đại nho làm thầy, vì vị đại nho đó chê bai, mỉa mai văn phong của hắn, Tạ Bích biết chuyện liền không muốn bái sư nữa, mặc cho phụ thân khuyên nhủ thế nào, hắn cũng nhất quyết không chủ động kết giao.
Thực ra vị đại nho đó cũng không phải thật sự không thích, chỉ là muốn Tạ Bích có dáng vẻ của một đệ tử, hạ thấp tư thái, chủ động ân cần hỏi han.
Chuyện này vốn cũng bình thường, nhưng nhi tử bà từ khi lọt lòng đã được nuông chiều, được người đời săn đón, tất nhiên không muốn hạ mình.
Trong chuyện học vấn đã vậy, trong chuyện hôn nhân cũng thế.
Nếu Giang Vãn Nguyệt đã mở lời, với tính cách thanh cao, kiêu ngạo của Tạ Bích, chắc chắn sẽ không hạ mình níu giữ.
Tạ Lão phu nhân suy cho cùng vẫn không muốn nhi tử và chính thê hòa ly, bà thở dài: “Ta thấy Vãn Nguyệt cũng không phải vô tình với con. Phu thê là người thân thiết nhất cũng là người xa cách nhất, chỉ cần không gây ra chuyện để người khác cười chê là được. Con xem nhà Dương đại nhân, phu thê như kẻ thù, ra ngoài xã giao mặt mày vẫn một bầu hòa khí, còn có nhà Yến Quốc công, phu nhân vì phu thêbất hòa mà ở trong Phật đường nhiều năm, họ cũng chưa từng hòa ly. Phu thê mới như các con dù sao cũng tốt hơn họ, cớ gì phải đến bước hòa ly này?”
Tạ Bích cúi đầu không nói.
Ở kinh thành, phu thê nhà quyền quý bất hòa, mỗi người ở một nơi là chuyện thường tình.
Dinh thự rộng lớn, nếu đã ghét nhau, hai người mấy chục ngày không gặp nhau một lần, lúc gặp thì cười nói hàn huyên là được.
Cái kiểu không xa không gần, như gần như xa ấy, ngược lại còn giữ được vẻ hòa khí, thể diện vừa phải.
Điều đó cũng phù hợp với tính cách thanh tao, lãnh đạm của hắn.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng rõ ràng sống dưới một mái nhà, mà Giang Vãn Nguyệt lại coi hắn như không có, Tạ Bích liền từ từ siết chặt nắm tay, trong lồng ngực trào lên một nỗi chua xót, lạc lõng khó tả.
Thôi vậy.
Hà tất phải đi đến bước nhìn nhau mà chán ghét, sinh lòng oán hận… Nàng đã nghĩ thông suốt, hắn hà tất phải miễn cưỡng…
