Cuối cùng cũng đến ngày Giang Vãn Nguyệt cùng các nữ tử khác lên thuyền vượt Tam Môn Hác.
Tam Môn Hác sóng to nước xiết, người qua lại vốn đã ít. Nhưng chuyến đò lần này sở dĩ ai ai cũng biết là vì đây là một con thuyền do nữ tử tham gia chế tạo, nữ tử cầm lái, và cũng toàn là nữ tử ngồi trên thuyền…
Nữ tử thuộc âm, trong vận tải đường thủy đặc biệt kiêng kỵ nữ tử lên thuyền. Thế mà lần này, con thuyền của Giang Vãn Nguyệt lại từ đầu đến cuối đều dính dáng đến nữ nhân, có thể nói là chẳng thèm đếm xỉa gì đến quy củ tổ tông để lại…
Lại còn vượt Tam Môn Hác vào một ngày thu đầy sóng to gió lớn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Trước khi Giang Vãn Nguyệt lên thuyền, Bùi Quân cứ một mực đòi giả dạng thành thuyền viên để lén lên con thuyền này.
Bùi Quân thân là tướng quân mà lại muốn hạ mình, đóng giả thuyền viên lên thuyền, tâm phúc vội đến ngăn cản.
“Nghe nói trên thuyền này toàn là nữ tử, là phạm vào đại kỵ, lỡ như… Tướng quân xin hãy nghĩ lại!”
Bùi Quân thản nhiên đáp: “Nữ tử đi thuyền có nguy hiểm hay không, ta không dám quả quyết. Nhưng nếu không có nguy hiểm, ta có thể ngắm nàng cưỡi gió đạp sóng. Nếu có nguy hiểm, ta càng phải ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bình an vô sự.”
Nói thì nói vậy, nhưng hắn biết, Giang Vãn Nguyệt sẽ không để hắn lên thuyền.
Hắn cũng không muốn kinh động đến nàng, chỉ đành âm thầm đi cùng nàng một đoạn đường.
Vầng dương từ từ nhô lên từ mặt sông rộng lớn, mọi người chen chúc bên bờ, nhìn những con sóng khổng lồ của Tam Môn Hác như đang gầm thét, thì thầm bàn tán: “Mùa thu là lúc thủy triều dữ dội nhất, nếu thật sự có mệnh hệ gì, chẳng phải là tạo nghiệt sao…”
“Quy củ của tổ tông, lẽ nào thật sự không thèm đếm xỉa đến sao? Trên thuyền này lại toàn là nữ tử — âm khí nặng nề như vậy, thật là hoang đường… Đây là muốn chọc giận thần tiên đó…”
Mọi người bất an chắp tay vái lạy, miệng lẩm nhẩm cầu khấn, sớm xin tội với các vị thần tiên trên sông.
Nước sông cuồn cuộn vỗ bờ, bầu trời màu xám chì trĩu nặng, nơi sóng sông và bầu trời giao nhau, một con thuyền khách mũi cong cong chậm rãi tiến lại gần. Dưới nền sóng nước mênh mông, thân thuyền trông vô cùng nhỏ bé mỏng manh. Gió lốc gào thét thổi phần phật cánh buồm, váy áo của mấy người trên thuyền bay phấp phới, tựa như những đám mây gấm nơi chân trời. Mọi người nhìn theo, không khỏi nín thở.
Tam Môn Hác hiểm trở, ngày thường đều phải chọn ngày lành mới đi, còn phải cúng tế cầu nguyện, tuyệt đối không cho nữ tử dính vào vì sợ không may mắn. Nay gió to sóng lớn, trên thuyền lại toàn là nữ tử, e rằng lành ít dữ nhiều…
Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào con thuyền khách, không dám lơ là một chút nào.
Sóng sông cuồng nộ, dường như muốn những kẻ vọng tưởng thách thức nó phải dừng bước tại đây. Thế nhưng con thuyền khách ấy lại không chút do dự, tiến thẳng vào sâu trong những con sóng màu lam xám. Mũi thuyền cong cong hết lần này đến lần khác nhấp nhô lên xuống theo đầu ngọn sóng, đá ngầm va vào ván bảo vệ mạn thuyền, nhưng thuyền vẫn không hề suy suyển.
Một ngọn sóng cao ngất gần như chạm đến mây trời ầm ầm ập tới, nước sông văng lên làm ướt cả áo quần của bá tánh ven bờ. Mọi người kinh hô một tiếng, lúc nhìn lại thì không thấy con thuyền nhỏ bé đâu nữa. Tạ Bích chỉ huy phu kéo thuyền trên bờ ra sức kéo dây, những sợi dây thừng bền chắc căng cứng. Sóng tan đi, con thuyền khách lại chòng chành xuất hiện, ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua tầng mây, thân thuyền lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Mấy nữ tử đứng trên boong thuyền, dung mạo thanh tú, tựa như tiên nữ, ánh mắt sáng ngời rực rỡ.
Mọi người không kìm được mà vỗ tay tán thưởng.
Ánh mắt Tạ Bích dõi theo bóng dáng phiêu diêu của Giang Vãn Nguyệt giữa đầu sóng ngọn gió. Hắn tự hào vì nàng, chỉ cần nàng được thỏa nguyện, lòng hắn sẽ yên vui, thanh thản.
Còn về những việc hắn đã làm, hắn không muốn Giang Vãn Nguyệt biết.
Không có cảnh tượng nào gây chấn động hơn thế này, những lời đồn đại trước đó cũng bị người ta nghi ngờ.
“Nói đến lật thuyền, vẫn là liên quan đến kỹ thuật đi thuyền, hướng gió và vận may, cũng không thể đổ lỗi cho nữ tử được…”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem cả con thuyền này, ngay cả thủy thủ cũng là nữ, lại còn vượt Tam Môn Hác trong lúc gió rít gào thế này. Nếu cứ dính đến nữ tử là lật thuyền, thì thuyền đã sớm lật rồi…”
“…”
Mọi người bàn tán xôn xao, lần lượt tán thưởng. Đợi đến khi thuyền ổn sóng lặng, có người áp giải mấy nữ tử đến trước mặt mọi người, rồi vứt quần áo, vật dụng của người Bắc Nhung xuống đất. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu đây là tình huống gì.
Tạ Bích từ trong đám đông chậm rãi bước ra, giọng nói trầm ổn: “Các vị còn nhớ họ là ai không?”
“Đương nhiên nhớ.” Lập tức có người bàn tán: “Chính là họ đồn rằng, Giang cô nương…” Người đó ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Nói Giang cô nương mệnh khắc, nên mới dẫn đến tai họa trong nhà và vụ lật thuyền mấy hôm trước…”
“Thế nhưng bản quan lần theo dấu vết của họ, lại phát hiện ở nơi ở của họ có dây lưng, trang phục và tín vật của Bắc Nhung.” Giọng Tạ Bích quả quyết, ẩn chứa sự bảo vệ không cho phép ai nghi ngờ: “Giang cô nương là vô tội, những lời đồn đó càng là vô căn cứ, bởi vì họ chính là gian tế do Bắc Nhung cài cắm bên cạnh chúng ta!”
Lời vừa dứt, các nữ tử đang quỳ trên đất run lẩy bẩy, liều mạng lắc đầu như muốn biện bạch điều gì đó, nhưng miệng đã bị bịt lại. Đám đông vây xem thì sắc mặt đại biến. Bây giờ ai cũng nghe đến người Nhung là biến sắc, không ngờ bên cạnh mình lại bị cài cắm gian tế của Bắc Nhung! Những người này ly gián, gieo rắc tin đồn, còn họ thì suýt nữa đã rơi vào cái bẫy của người Bắc Nhung!
Sự chú ý của mọi người không còn là cuộc tranh cãi giữa nam và nữ nữa, mà là mối thù sâu như biển máu với Bắc Nhung!
Tạ Bích nhân lúc lòng dân căm phẫn, mới cất giọng dõng dạc: “Bắc Nhung bịa đặt rằng nữ tử không may mắn, quả thực vô cùng đáng ghét. Mà thứ họ lợi dụng, chính là những suy nghĩ trong lòng mỗi người.”
“Hễ có thuyền đi qua, nữ tử giặt giũ vo gạo đều phải tránh đi. Cầm lái, làm thuyền viên, càng tuyệt đối không cho phép nữ tử đảm nhiệm. Ngay cả những vật như mái chèo, cũng không cho nữ tử chạm vào. Thậm chí không ít thuyền không chở nữ tử đi một mình. Nếu thuyền không sao thì còn đỡ, lỡ như thuyền có chút gì không ổn, thường không đi truy cứu trách nhiệm của nam tử, mà lại đổ nước bẩn lên người những phụ nữ không liên quan gì đến con thuyền. Thuyền bè qua lại, dòng sông này đã đưa không biết bao nhiêu nam tử ra ngoài cầu học, kinh doanh, cũng đã mang lại kế sinh nhai cho không biết bao nhiêu nam tử. Thưa các vị, vì sao nữ tử chưa từng được hưởng ưu đãi như vậy, mà lại phải chịu trăm ngàn lời chỉ trích?”
Đám đông đen nghịt vô cùng tĩnh lặng, chỉ có lời nói trầm ổn mạnh mẽ của Tạ Bích, từng chữ rõ ràng.
“Nhưng chuyến đi lần này, trên thuyền toàn là nữ tử. Từ đó có thể thấy, cái gọi là nữ tử không may mắn, đều là lời nói vô căn cứ.”
“Sau này sẽ có rất nhiều thuyền khách do nữ tử mở, những con thuyền lớn do nữ tử điều khiển dập dềnh trên mặt sông. Sông ở Bích Lung Hạp rất đẹp, là tạo vật của trời đất, ai cũng có thể thưởng ngoạn. Nơi đây không nên là khu vực cấm của nữ tử. Nếu ai trong lòng có bất bình, xin hãy đến tìm Tạ Bích ta lý luận!”
Trong đám đông vang lên một trận xôn xao.
Mọi người nghe Tạ Bích nói một hồi, cũng cảm thấy những hạn chế đối với nữ tử có lẽ có phần phiến diện. Nhưng việc Tạ Bích ngang nhiên để phụ nữ ra mặt trên sông, lại còn dụng tâm trần tình cho nữ tử như vậy, vẫn khiến không ít người nghi ngờ.
“Tuần phủ đại nhân đây là muốn bênh vực cho nữ giới chúng ta sao?”
“… Bích Lung Hạp chúng ta cũng không phải không có nam nhân, mặt sông gió thổi sóng vỗ, hà cớ gì cứ phải để nữ tử chịu khổ chứ?”
“Thân là Tuần phủ đại nhân, không phải nên xử lý chính sự đại sự sao… Chuyện này… sao lại còn quản đến cả chuyện nữ nhân nữa?”
Những lời thì thầm và nghi hoặc vụn vặt mà mãnh liệt ập đến. Tạ Bích vẫn đứng vững như núi, trong mắt ẩn hiện ánh sáng lưu chuyển: “Lần này Bắc Nhung xâm phạm, vào thời khắc sinh tử tồn vong, có rất nhiều nữ tử đã đứng ra. Trên tường thành Đông Đô có nữ tử, họ kiên cường giữ thành đến giây phút cuối cùng. Trong việc cứu người chữa bệnh có nữ tử, chính họ đã giúp chiến sĩ xông pha trận mạc. Trên sông đưa người cũng có nữ tử, lúc mọi người khóc than trời đất, không còn đường lui, họ chính là Bồ Tát cứu dân khỏi nước lửa! Theo bản quan thấy, khí phách, lòng can đảm, trí mưu của nữ tử, không thua kém nam nhi! Nếu nghe theo lời đồn mà kìm hãm nữ tử, chẳng phải sẽ khiến người ta thất vọng đau lòng sao? Khi lại rơi vào đường cùng, còn có nữ tử nào đến giúp đỡ nữa không? Chuyện của nữ tử tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, mà là chuyện liên quan đến quốc thể dân sinh!”
Những lời này đanh thép hữu lực, nhưng giọng điệu của Tạ Bích lại ôn hòa trầm ổn, không hề có ý trách móc mà lại ẩn chứa sự khẩn thiết và chân thành, nghe vào có một sức mạnh lay động lòng người.
A Văn cùng Giang Vãn Nguyệt xuống thuyền, thấy cảnh này, A Văn không khỏi kéo tay áo Giang Vãn Nguyệt, khẽ nói: “Một vị quan như Tạ đại nhân, không, một nam tử như vậy, thật đúng là hiếm có trên đời.”
Giang Vãn Nguyệt cười khẽ, trêu nàng ta: “Ngươi không tự ngẫm lại bản thân mình, có phải đã thấy quá ít chuyện đời rồi không?”
A Văn lại nghiêm mặt nói: “Người ta đều nói Tạ đại nhân cốt cách tiên hạc, dáng tựa cây tùng, không vướng bụi trần. Nhưng ta lại thấy ngài ấy là người có tấm lòng trần thế nhất, có thể nghĩ cho nữ tử như vậy, cũng không biết nữ tử nào có phúc khí được làm thê tử của ngài ấy.”
Cũng không biết nữ tử nào có phúc khí được làm thê tử của hắn.
Câu nói này, đã từng vô số lần lướt qua trong đầu nàng.
Chỉ khi thực sự trở thành thê tử của hắn, mới biết rằng, cái gọi là phúc khí, không phải ai cũng có thể hưởng.
Tim Giang Vãn Nguyệt run lên, nàng quay mặt đi hướng khác.
A Văn vẫn chưa chịu thôi, khẽ nói: “Vãn Nguyệt, không phải ngươi từng ở kinh thành một năm sao? Có từng thấy Tạ đại nhân chưa? Hoặc là nghe được chuyện gì liên quan đến ngài ấy không?”
Sắc mặt Giang Vãn Nguyệt dần dần mất hết huyết sắc, nàng từ từ nắm chặt tay, giọng nói khô khốc: “Tạ đại nhân… là quý nhân, dù ta có đến kinh thành, thì ta và ngài ấy cũng là một trời một vực, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.”
A Văn lộ vẻ thất vọng, còn sắc mặt Giang Vãn Nguyệt thì trắng bệch như tuyết đông, nàng lấy khăn tay che miệng ho nhẹ vài tiếng.
A Văn vội quay lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Vãn Nguyệt: “Vãn Nguyệt… ngươi… ngươi sao vậy?”
Giang Vãn Nguyệt khẽ đáp: “Không sao, chỉ là có chút… say sóng sợ nước mà thôi.”
“Say sóng sợ nước?” A Văn ngẩn người: “Ngươi… không phải ngươi là người không sợ sóng sông nhất sao? Trước đây mùa hè, còn hay dẫn chúng ta ra sông hái đài sen…”
Nụ cười trên môi Giang Vãn Nguyệt thấm đẫm mấy phần cay đắng.
Rơi vào hố băng sâu mùa đông, ngã xuống nước không ai cứu giúp, hai lần giãy giụa trong tuyệt vọng, đã khiến nỗi sợ hãi dòng nước ăn sâu vào xương tủy nàng. Nhìn mặt sông dập dềnh, ngón tay Giang Vãn Nguyệt khẽ run, nàng không thể quên được cảm giác bất lực ngạt thở dưới nước. Vừa rồi trên thuyền nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã sóng cuộn trào dâng, cảm xúc hoảng loạn bất lực ùa về.
Có người ở dưới boong thuyền, nhẹ nhàng gọi tên nàng, nói với nàng rất nhiều chuyện vụn vặt, tốt đẹp liên quan đến một người.
“Mặt nước mùa hè sóng gợn lăn tăn, có hoa sen, cũng có rất nhiều đài sen, muội nói muội thích bóc hạt sen ăn, còn dùng lá sen làm một cái mũ…”
“Còn nhớ không, mặt hồ mùa thu có rất nhiều tôm nhỏ và cua nhỏ, nhưng cua còn nhỏ quá, đợi sau này, chúng ta cùng nhau đi bắt cua ăn được không?”
Nàng nhận ra chất giọng ấm áp trầm thấp từ trong khoang thuyền, giọng nói luôn tiếp thêm cho nàng sức mạnh. Đó là Bùi Quân.
A Văn định tiến lên nói thêm gì đó, nhưng Thu Ly đã cười dùng lời chặn họng nàng: “Cô nương hỏi thăm nam tử như vậy, chẳng lẽ đã động lòng xuân rồi sao?”
A Văn đỏ mặt, cũng không biện minh gì, nàng ta vốn cũng chỉ cảm thán vài câu. Bây giờ nỗi lo cho Giang Vãn Nguyệt đã lớn hơn sự tò mò về Tạ Bích, vội đi tìm bình nước đưa cho Giang Vãn Nguyệt.
Những lời của Tạ Bích khiến trên mặt mọi người đều có vài phần xấu hổ. Họ đã cả tin lời đồn, rơi vào bẫy của Bắc Nhung, còn phỉ báng Giang tiểu Bồ Tát từng được vô số bá tánh qua sông kính ngưỡng.
Thật sự đã trở thành kẻ qua cầu rút ván, khiến người ta khinh bỉ.
Mọi người lần lượt tiến lên xin lỗi Giang Vãn Nguyệt, có người sắc mặt gượng gạo, bị đôi mắt trong như nước sông của Giang Vãn Nguyệt nhìn vào, càng không nói nên lời, hồi lâu mới ấp úng nói: “Sau này cô nương có rảnh, đến nhà thẩm ngồi chơi nhé…”
Giang Vãn Nguyệt mỉm cười nhận lời, đối với những người nghe gió nói bão này, trên mặt nàng cũng không có mấy phần oán hận.
Tần Lãng vẫn luôn đứng ở xa, nhìn tôn nữ từ trong sóng gió lên bờ. Nụ cười của nàng đã phai đi vẻ ngây ngô e thẹn ngày trước, càng lộ rõ vẻ kiên định ẩn chứa sự dẻo dai.
Ông cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Không ai biết, từ khi nghe tin Giang Vãn Nguyệt muốn đi thuyền qua sông, ông đã ăn chay cho đến nay, mỗi ngày đều đến miếu Quan Đế thắp hương cầu nguyện, phù hộ cho tôn nữ bình an.
May mà, trời cao có mắt, ải này, nàng cuối cùng cũng đã vượt qua.
Nhìn mãi, Tần Lãng bỗng nhiên nhớ đến nữ nhi của mình.
Khi đó nữ tế trị thủy gặp nạn, nữ nhi chuẩn bị đến Giang Tây tìm đồng liêu của nữ tế để tìm hiểu tình hình. Trong phút chốc, ánh mắt khác thường của mọi người đều đổ dồn về phía nữ nhi, có thương hại, có cảm thán, có hả hê xem náo nhiệt… Nhưng nữ nhi lại càng trầm tĩnh hơn ngày thường, nàng thu dọn hành lý, dắt theo Giang Vãn Nguyệt còn nhỏ tuổi bước lên con đường tìm phu quân.
Sau đó gần một tháng, ông không nhận được thư của nữ nhi. Khi không yên tâm đi tìm, mới phát hiện nữ nhi gặp phải sơn tặc rơi xuống vách núi, Giang Vãn Nguyệt được tạm thời được sắp xếp ở nhà nuôi dưỡng thuộc phủ nha. Lúc nhìn thấy ông, đôi mắt đẫm lệ của Giang Vãn Nguyệt ánh lên vẻ ngơ ngác, đờ đẫn.
Ông dắt tôn nữ về Bích Lung Hạp, từ đó không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Chỉ là từ đó về sau, ông đối với người của quan phủ luôn kính trọng nhưng không gần gũi. Duy chỉ có Bùi gia, qua lại nhiều năm, biết rõ gốc gác, mới nghĩ đến việc gửi gắm Giang Vãn Nguyệt.
Tần Lãng không khỏi thở dài một hơi.
Ông không muốn Giang Vãn Nguyệt dính vào tranh chấp, có thể sống một đời bình ổn an toàn ở Bích Lung Hạp, cả đời vô lo, là tốt nhất. Bùi Quân có tấm lòng này, lại không chê Giang Vãn Nguyệt đã từng xuất giá, đã là rất khó có được.
Nhưng Bùi gia ở Đàm Châu cũng là gia tộc lớn có thể diện, tự nhiên không muốn Giang Vãn Nguyệt ở trên sông lộ mặt, đưa đón khách khứa. Lần này tin đồn nổi lên, Tần Lãng không muốn ra mặt thanh minh, ông nghĩ tôn nữ là người thông minh, sẽ hiểu được đạo lý biết khó mà lui. Nhân lúc tin đồn lan rộng, Bùi Quân không để ý, chi bằng thuận lợi gả vào Bùi gia, tương phu giáo tử.
Ông ở Bích Lung Hạp cũng có chút thế lực, chỉ dẹp yên những lời đồn không hay về Giang Vãn Nguyệt, còn tin đồn nữ tử đi thuyền không may mắn thì không hề nhúng tay vào.
Không ngờ, Giang Vãn Nguyệt không hề lùi bước, mà lại dùng cách này để chứng minh cho bản thân.
Trong phút chốc, Tần Lãng không nói nên lời, trong lòng không biết là vui hay buồn, là tư vị gì.
Tần Uyển ở Bích Lung Hạp mấy ngày, nhưng muốn mua gì cũng đều bất tiện, bèn dẫn theo mấy tỳ nữ cùng đến Vĩnh Châu.
Người ở Vĩnh Châu, nhưng động tĩnh của Giang Vãn Nguyệt nàng ta vẫn luôn cực kỳ quan tâm. Nghe tin Giang Vãn Nguyệt vượt Tam Môn Hác phá tan tin đồn, Tần Uyển tức đến mấy ngày không ngủ yên.
Hôm nay có người cầm thiếp mời nàng ta, nàng ta nhận ra người này là người bên cạnh Tạ Bích, lúc ngồi vào xe ngựa, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần nụ cười dịu dàng.
Xuống xe ngựa, mới phát hiện đã đến nha môn Tuần phủ, bên trong chỉ có một mình Tạ Bích.
Tạ Bích ngày thường luôn đi lại thị sát ở các vùng quê, ngày ngày một thân áo vải giày rơm, Tần Uyển suýt nữa đã quên mất thân phận thật sự của hắn.
Tạ Bích một thân quan phục, sắc mặt trĩu nặng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt xa cách, khiến người ta nhìn mà sinh lòng kính sợ.
Tần Uyển trong lòng có mấy phần e sợ, khẽ nói: “Quân Bạch ca…”
Tạ Bích lạnh lùng nói: “Tần cô nương xuất thân từ gia đình quan lại, lẽ nào còn không hiểu quy củ sao?”
Tần Uyển ngẩn ra, vạn phúc hành lễ, khẽ nói: “Đại nhân.”
Tạ Bích sắc mặt ngưng trọng, giọng điệu băng giá: “Tam Môn Hác rốt cuộc vì sao lại lật thuyền?”
Tần Uyển trong lòng kinh hãi, trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Đại nhân không phải đã tra ra, là do gian tế Bắc Nhung tung tin đồn sao, chắc là… chắc là việc lật thuyền cũng là do bọn họ làm đấy.”
Tạ Bích cười lạnh: “Vậy sao? Những người đó thật sự là gian tế Bắc Nhung ư?”
Sắc mặt Tần Uyển có mấy phần hoảng loạn, cố gắng cười nói: “Đại nhân nói phải, thì tự nhiên là phải rồi.”
Tạ Bích dồn ép từng bước: “Hai tỳ nữ tung tin đồn, một người hai mươi tuổi, một người mười tám tuổi, đều là vào năm mười lăm tuổi vào phủ Tần Thứ sử. Các nàng không phải gian tế, mà là tỳ nữ của Tần gia!”
Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng
Chương 47: Ngươi ở kinh thành đã từng gặp Tạ đại nhân chưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
