Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 48: Tạ đại nhân đã từng hòa ly



Tần Uyển tức thì biến sắc, bờ vai khẽ run lên, ấp úng nói: “Bọn họ… bọn họ lại dám giấu giếm phụ thân làm ra chuyện như vậy, thân là tỳ nữ của Tần gia, lại to gan lớn mật đến thế, cấu kết với Bắc Nhung…”
Tạ Bích lạnh lùng nhìn Tần Uyển, hai nhà Tạ – Tần giao hảo, hai người bọn họ cũng xem như lớn lên cùng nhau.
Tần Uyển của ngày xưa nụ cười thuần khiết, đọc thơ ngâm văn, xuất thân danh môn, dịu dàng hiểu chuyện.
Tạ Bích chợt nhận ra, bản thân mình chưa từng thật sự nhìn thấu Tần Uyển.
Tạ Bích cười lạnh một tiếng, nói: “Bắc Nhung? Ngươi đến giờ vẫn còn che giấu! Quần áo trang sức của Bắc Nhung, là do ta sai người đặt ở đó.”
Tần Uyển đột ngột ngẩng đầu, gương mặt không còn một giọt máu: “Huynh vì sao… vì sao lại làm như vậy…”
“Vì sao lại làm như vậy?” Tạ Bích trước nay luôn ôn hòa, nhưng giờ phút này, đôi mắt híp lại của hắn sắc bén như lưỡi dao, lạnh lẽo đến buốt giá: “Vậy thì phải làm sao? Để cho lê dân bách tính đều biết Tần gia thân là đại thần của một nước, lại làm ra chuyện xấu xa lén lút như thế này?! Ngoại địch chưa lui, triều đình tranh quyền đoạt lợi, để bọn họ mượn chuyện này khiến Đàm Châu đại loạn sao?”
Đàm Châu nằm ở nơi giao nhau giữa Nam và Bắc, hệ thống sông ngòi chằng chịt, là một địa điểm chiến lược quan trọng. Tần gia ở nơi này cũng là nhân vật chủ chốt có sức ảnh hưởng lớn, thế nhưng Tần Uyển lại không biết nặng nhẹ, làm ra chuyện thế này.
Tạ Bích nén giận, lạnh lùng nói: “Đến nước này rồi mà ngươi còn muốn che giấu, những nữ tử đó làm việc cho ngươi, ngươi không một lời biện hộ cho họ, ngược lại còn cắn chặt rằng họ là gian tế của Bắc Nhung!”
Ngu xuẩn đến mức nào, vô tình đến mức nào!
Sắc mặt Tần Uyển trắng bệch, so với việc âm mưu bị phát hiện, điều khiến nàng ta đau lòng hơn chính là thái độ của Tạ Bích lúc này. Nàng ta khẽ nức nở nói: “Đại nhân, là ta nhất thời hồ đồ, ta biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Ngươi không phải nhất thời hồ đồ, mà là đã mưu tính từ lâu.” Tạ Bích nhìn thẳng vào nàng ta, lạnh giọng nói: “Hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây một ngày, thì tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu oan ức, cũng tuyệt không cho phép bất kỳ ai bắt nạt, sỉ nhục nàng!”
Ánh mắt của Tạ Bích ánh lên vài phần tàn nhẫn lạnh lùng, Tần Uyển không khỏi kinh hồn bạt vía. Trước đây, Tạ Bích luôn có tính tình ôn hòa khoáng đạt, ngay cả với hạ nhân cũng chưa từng nói lời nặng nề. Nàng ta luống cuống tay chân, giọng nói run rẩy: “Nhưng… nhưng các người đã hòa ly rồi, chúng ta mới là người lớn lên cùng nhau… Nàng ta đã không còn là Tạ phu nhân, sớm đã không còn bất kỳ liên quan gì đến Tạ gia nữa rồi…”
Tạ Bích dửng dưng: “Ta và nàng ấy rốt cuộc là quan hệ gì, không đến lượt ngươi phán xét. Nếu ngươi không biết quản thúc bản thân cho tốt, thì đừng trách ta không nể tình giao hảo nhiều năm mà ra tay với Tần gia!”
Tần Uyển rùng mình một cái.
Lời nói này của Tạ Bích, ngụ ý rằng tuy hắn coi trọng sự ổn định của cục diện Đàm Châu, nhưng nếu nàng ta vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, ra tay với Giang Vãn Nguyệt, thì hắn sẽ không lưu tình.
Thậm chí không tiếc diệt trừ Tần gia, chỉnh đốn lại Đàm Châu.
Chưa đợi Tần Uyển kịp phản ứng, giọng nói lạnh như băng của Tạ Bích lại vang lên lần nữa: “Nàng ấy là người hiểu đại thể, không muốn công khai chuyện này, nhưng đó là sự độ lượng của nàng ấy, không phải là lý do để ngươi thoát tội. Ngươi hãy đến Giang trạch một chuyến, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này, xin nàng ấy tha tội, và cảm tạ sự khoan dung của nàng ấy đi.”
Tần Uyển toàn thân bủn rủn, đôi môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Nàng ta biết, Tạ Bích che giấu chuyện này là vì lo cho triều đình, còn bắt nàng ta đi xin lỗi là để chống lưng cho Giang Vãn Nguyệt.
Nàng ta là con gái nhà quan, còn Giang Vãn Nguyệt, chẳng qua chỉ là một thuyền nữ hèn mọn mà thôi.
Bảo nàng ta đi xin lỗi cô ta, nực cười biết bao!?
Nhưng nàng ta biết mình không có lựa chọn nào khác, đành phải nghiến răng, ôm hận mà đi.
Trước khi đi, Tần Uyển gắng gượng tinh thần, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Giang Vãn Nguyệt sỉ nhục, châm chọc.
Nhưng điều không ngờ tới là, khi nàng ta kể rõ sự tình, rưng rưng nước mắt xin tha tội.
Gương mặt diễm lệ của Giang Vãn Nguyệt lại tĩnh lặng như đóa hoa quỳnh trên núi Bích Lung Hạp, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi, nay đang lúc chiến loạn, Tần cô nương sau này đừng làm chuyện hại người không lợi mình nữa. Lễ vật này ta không nhận, Tần cô nương mang về đi.”
Rèm sa khẽ lay động, Giang Vãn Nguyệt vừa gội đầu xong, mái tóc đen được một dải lụa màu xanh hồ buộc lỏng, đuôi tóc mang theo hương sơn trà tươi mát ngọt ngào tỏa ra bên hông. Nàng bình thản ngồi trên ghế, tựa như một tiên tử băng thanh ngọc khiết, giọng điệu chẳng bằng nói là oán trách chỉ trích, mà giống như là chỉ dẫn và hy vọng hơn.
Nhưng khí chất cao quý lạnh lùng đó lại khiến Tần Uyển càng cảm thấy mất mặt, bị sỉ nhục sâu sắc.
Giang Vãn Nguyệt chẳng qua chỉ là một thôn nữ nơi sơn dã, cũng không phải nương nương công chúa trong cung. Lúc ở Đông Đô, rõ ràng là chuyện gì cũng không biết, đi đến đâu cũng dè dặt cẩn trọng, nay trở về Bích Lung Hạp, dù có được chút danh tiếng, cũng chỉ là một thôn phụ tiện tịch mà thôi!
Cố ý bày ra bộ dạng thanh cao thoát tục, không màng chuyện cũ trước mặt mình, vừa chọc tức mình, lại còn có thể quyến rũ Tạ Bích!
Điều càng không ngờ tới là, chuyện này vừa qua, phụ thân Tần Lăng liền viết thư gấp giục nàng ta trở về Đàm Châu. Sau khi về nhà, Tần Uyển mới biết Tạ Bích đã nói rõ chuyện này với phụ thân, bảo phụ thân nghiêm khắc quản giáo nàng ta, nếu không thể quản thúc nàng ta trong hậu trạch, vậy thì hắn sẽ tâu lên triều đình, công tư phân minh.
Đây là một lời uy h**p thẳng thắng, hoàn toàn không nể nang tình nghĩa hai nhà.
Tần Uyển ngày ngày buồn bực trong nhà, từ đó căm hận Giang Vãn Nguyệt sâu sắc, nhưng cuối cùng cũng không dám ra tay nữa.

Gió lạnh thổi mấy ngày, trời càng lúc càng lạnh hơn. Các cô nương ở Bích Lung Hạp thường tụ tập cùng nhau sửa sang lại áo đông vào cuối thu đầu đông. Trong sân, Giang Vãn Nguyệt cùng mấy cô nương chưa xuất giá trò chuyện may vá. Vì A Văn sắp thành thân nên không tới, Địch Nhi cũng cùng mẫu thân đến Đàm Châu buôn bán. Những cô nương trẻ tuổi này nói đến chuyện A Văn và nhà họ Diệp đã định hôn vào đầu xuân năm sau, rồi lại bất giác nói đến những nam nhân mình yêu mến.
“Tuần phủ đại nhân mới tới mấy hôm trước, các ngươi có biết không, nghe nói ngài ấy cũng từng đến Bích Lung Hạp của chúng ta đó…”
“Hình như là mấy năm trước có đến, ta và tỷ tỷ cùng nhau đi xem, ngài ấy trông thật là đẹp…”
“Ta còn tưởng chỉ có mình ta nhìn ra chứ. Mấy hôm trước ngài ấy đội mưa một mình đến con kênh gần nhà ta thị sát, lúc đó ta hoàn toàn không biết thân phận của ngài ấy, chỉ cảm thấy bộ quần áo vải thường và chiếc nón lá đội trên người ngài ấy trông thật khác biệt, giống như tiên nhân thanh thoát trong tranh vậy, khiến người ta chỉ muốn ngắm nhìn mãi…”
“Sao lại chỉ có mình ngươi nhìn ra được, dung mạo của Tạ đại nhân trước nay vẫn luôn xuất chúng, lẽ nào ngươi không biết sao? Nghe nói lúc trước ở kinh thành ngài ấy được gọi là Hạc lang…”
“Hạc lang… cái tên này thật hợp với ngài ấy… vừa nghe đã biết là một lang quân tuấn tú thoát tục… còn nữa, các ngươi có từng nhìn thấy tay của ngài ấy chưa, vừa trắng vừa thon dài, nhìn là biết không giống với những người như chúng ta…”
Mọi người mỗi người một câu, chủ đề đều xoay quanh Tạ Bích.
Giang Vãn Nguyệt chăm chú tháo chỉ may lại áo đông, trong phút chốc, dường như quay về thời thiếu nữ trước khi thành thân.
Tạ Bích đến Bích Lung Hạp một lần, trước khi đến và sau khi đi, không biết đã để lại bao nhiêu tơ tưởng và đề tài cho các cô nương ở Bích Lung Hạp. Mấy năm trôi qua, những cô nương đó đa phần đã gả đi, lứa thiếu nữ mới này, cũng đến độ tuổi mới biết yêu như họ ngày xưa, nhưng lang quân trong lòng họ vẫn là Tạ Bích.
Khi đó, nàng chưa bao giờ tham gia vào những cuộc trò chuyện của các cô nương ấy, nàng một mình chôn chặt mối tình thầm kín tận đáy lòng, dần dần ủ thành chấp niệm.
Bây giờ chấp niệm của nàng đã tan, nghe thấy cái tên từng quanh quẩn trong tâm trí, bỗng dưng cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
“Vãn Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đến kinh thành một chuyến, chắc cũng từng nghe nói về Tạ gia chứ?” Các cô nương vô cùng hứng thú với bất cứ chuyện gì của Tạ Bích ở kinh thành: “Người ở kinh thành bàn tán về Tạ gia thế nào? Tạ đại nhân ở kinh thành sống ở đâu?”
Cô nương này không phải người đầu tiên hỏi Giang Vãn Nguyệt về Tạ Bích. Giang Vãn Nguyệt chỉ cười lắc đầu: “Kinh thành là đất của thiên tử, bá tánh đều biết chừng mực, sao có thể tùy tiện bàn tán về trọng thần triều đình?”
Lời này là để nhắc nhở các cô nương đừng bàn tán về Tuần phủ đại nhân nữa, nhưng các cô nương đang hứng khởi vẫn tiếp tục nói về chuyện Tạ gia. Có một cô nương thần bí nhìn quanh, hạ giọng nói: “Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện, các ngươi tuyệt đối đừng có đồn ra ngoài nhé. Ta nghe nói Tạ đại nhân ở kinh thành thật ra có một tiền thê tử, hình như không hòa thuận với ngài ấy…”
Mọi người ồ lên, cô nương đó tiếp tục hạ giọng: “Nghe nói vị Tạ phu nhân này ở kinh thành sống rất kín đáo, vì vậy không có mấy người từng gặp. Chuyện này chỉ lưu truyền trong giới cao môn ở Đông Đô, cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Nhưng di nương của ta là ma ma đi theo của hồi môn trong Vương phủ, còn từng nhìn thấy vị Tạ phu nhân này từ xa đó, nghe nói nàng ấy và Tạ đại nhân đã hòa ly!”
Giang Vãn Nguyệt khẽ sững người, đầu kim đâm vào ngón trỏ. Thu Ly tức thì giật mình một tiếng, Giang Vãn Nguyệt cười lau đi giọt máu tròn trịa trên đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: “Không sao, vừa rồi là ta thất thần thôi.”
Thu Ly vội vàng nhận lấy kim chỉ, thấp giọng nói: “Cô nương, người đã lâu không làm việc kim chỉ rồi, những việc này cứ giao cho nô tỳ đi.”
Các cô nương nhìn về phía Giang Vãn Nguyệt, cười nói: “Vãn Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng hòa ly, Tạ đại nhân cũng hòa ly. Ở Bích Lung Hạp chúng ta, chỉ có hai người các người là từ kinh thành trở về, mà lại đều đã hòa ly. Cả Bích Lung Hạp chúng ta có mấy trăm hộ gia đình cũng không tìm được một người hòa ly nào, sao ở kinh thành việc hòa ly lại phổ biến như vậy nhỉ?”
Giang Vãn Nguyệt im lặng hồi lâu không nói, Thu Ly cười nói: “Phong tục ở kinh thành cởi mở, hai người sau khi kết hôn không sống được với nhau, cũng không cần phải gượng ép lẫn nhau.”
Các cô nương như có điều suy nghĩ, cũng bắt đầu hứng thú với chuyện hòa ly: “Vậy hòa ly là do hai bên bàn bạc ổn thỏa? Đôi bên đều cam tâm tình nguyện sao?”
“Thật không hiểu nổi, nữ tử trong thiên hạ ai lại có thể cam tâm tình nguyện hòa ly với Tạ đại nhân chứ…”
“Có lẽ là Tạ gia đã cho không ít bạc, ngươi nghĩ xem, người như Tạ đại nhân, chắc chắn sẽ không bạc đãi nữ tử đó đâu.”
Mấy cô nương lại liên tục khen ngợi Tạ Bích, nói một hồi, chủ đề lại chuyển sang Giang Vãn Nguyệt: “Vãn Nguyệt tỷ tỷ, hòa ly với Tạ đại nhân có lẽ là do người nữ tử đó nhất thời hồ đồ, hối hận thì đã muộn, nhưng với dung mạo và tâm tính của tỷ, hòa ly với vị lang quân kia, chắc chắn là hắn phải hối hận rồi.”
Giang Vãn Nguyệt gượng cười, không nói gì thêm.
“Chỗ chúng ta đính hôn thành thân, nhiều bước như vậy mà hắn đến mặt cũng không lộ diện, chỉ để một mình tỷ qua đó, cứ như là nhà có chuyện gì không dám cho người khác thấy vậy. Còn có chuyện về thăm nhà sau cưới nữa, bọn ta lúc đó đã đợi lâu như vậy, theo tục lệ thì tân nữ tế sẽ đến nhà, vậy mà hắn lại không tới, đúng là ra oai thật, tỷ không biết ngoại tổ phụ của tỷ đã buồn bã khó chịu đến mức nào đâu. Từ kinh thành đến đây một chuyến thì có gì phiền phức chứ, chẳng qua là không coi trọng nhà cửa nhỏ bé của chúng ta mà thôi, còn khiến không ít người nói ra nói vào về tỷ.”
“Cái kiểu cách như vậy chắc chắn không phải nhà tử tế, may mà tỷ đã nhanh chóng hòa ly rồi.”
“Cũng không biết tiền phu quân của tỷ giờ ra sao rồi, nếu hắn bây giờ mà gặp lại tỷ, chắc chắn sẽ hối hận. Không phải là nhà hắn ở kinh thành sao, bây giờ tỷ được triều đình khen thưởng, mọi người cảm kích, hắn chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào, lòng đầy hối hận!”
Các cô nương này mỗi người một câu, cũng không quan tâm Giang Vãn Nguyệt nghĩ gì, tự mình nói cho thỏa thích.
Giang Vãn Nguyệt làm chiếc áo đông trong tay, cúi mắt không nói lời nào.
Những chuyện đó rõ ràng đã qua, nhưng nghe người khác bất bình thay cho quá khứ của mình, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi chua xót nhàn nhạt.
Người ngoài cuộc còn biết được sự lạnh lùng của hắn, thế mà nàng của khi đó lại chẳng hề hay biết, chỉ mải miết lao về phía trước.
Nàng đã từng nghĩ ra biết bao nhiêu cớ và lý do cho hắn.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, là do hắn không yêu.
Mãi cho đến khi từng bước, từng bước, trái tim tổn thương đến cùng cực, thậm chí suýt chút nữa mất cả mạng, mới nhận ra tất cả.
Hắn từng là tâm sự thầm kín và nóng bỏng nhất của nàng. May mà niệm mãi không quên, cuối cùng cũng có hồi đáp, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm kích, ông trời đã để họ thành thân.
Nếu như chưa từng thành thân, có lẽ nàng sẽ dùng cả đời để trông ngóng ngưỡng mộ, ngược lại sau khi thành thân, bản thân sau khi đã nhận ra tất cả, chỉ cần từ từ buông bỏ quá khứ là được.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...