Tạ Bích chau mày, lập tức phủ nhận: “Ta hiện giờ không có những suy nghĩ đó.”
Thôi Dạng cười nói: “Miệng thì cứ một mực nói không có suy nghĩ đó, lại càng giống như đang giấu đầu hở đuôi. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi cứ ở lì mãi tại Bích Lung Hạp.”
Tạ Bích cũng không giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn đáp: “Ta ở lại hay rời đi, đều là vì triều đình.”
Thôi Dạng nghĩ ngợi, lại hỏi: “Lúc đó chuyện hôn sự mà An Vương nói, tại sao ngươi không nhắc với nàng ấy?”
Tạ Bích mặt không đổi sắc, lắc đầu nói: “Nàng ấy không thích hợp để tái giá với quan lại quyền quý, nhà họ Bùi không phải là lựa chọn tốt. Nếu nàng ấy thật sự muốn xuất giá, ta sẽ để ý giúp nàng ấy.”
Chính Tạ Bích cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Nói xong, hắn liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như trái tim đã theo câu nói đó mà rơi ra ngoài, hắn không khỏi khó khăn nuốt nước bọt.
Nàng không thích hợp tái giá với quyền quý, những ngày tháng sống trong nhung lụa đó thực chất có vô số quy củ, đối với nàng mà nói chẳng khác nào bị bẻ gãy cánh, mắc kẹt trong lồng.
Nàng cũng không thích hợp tái giá với thường dân, thường dân bách tính phần lớn đều để ý đến những lời đàm tiếu vụn vặt và chuyện cơm áo gạo tiền, sao có thể dung chứa được hoài bão và chí hướng trong lòng nàng?
Thật ra… thật ra…
Nàng rất thích hợp để làm thê tử của hắn…
Ý nghĩ điên cuồng này lướt qua tâm trí, tim Tạ Bích bỗng đập loạn không kiểm soát, ngay cả đêm tân hôn năm đó cũng không kinh tâm động phách bằng lúc này.
Thôi Dạng nhìn Tạ Bích một lúc lâu, cười như không cười: “Ngươi đúng là hết lòng suy nghĩ cho nàng ấy, không giống tiền phu quân, mà giống như phụ thân hay huynh trưởng của nàng ấy hơn.”
Lòng Tạ Bích rối bời, hắn dời mắt đi, cố gắng trấn tĩnh nói: “Ta vốn là người nhà của nàng ấy, có thể hộ tống nàng ấy một đoạn đường, tự nhiên trong lòng cũng an tâm.”
Thôi Dạng thấy bằng hữu của mình dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên, ngồi trong lòng mà không loạn, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhún vai, thúc ngựa đi xa.
Tạ Bích tiễn Thôi Dạng đi, lòng lại rối như tơ vò, hắn không nói được nguyên do, đang trầm tư trong sân thì thấy Trúc Tây dẫn một người tới.
Người đến quả thực bất ngờ, lại là Giang Lai, người đang có ý định đóng thuyền ở Bích Lung Hạp.
Thủy chiến với người Bắc Nhung, ngoài địa hình ra, thuyền bè cũng là việc quan trọng hàng đầu.
Mà thuyền bè lại phải dựa vào địa hình để chế tạo, vì vậy Tạ Bích cũng đảm nhận nhiệm vụ đóng thuyền. hắn biết Bích Lung Hạp có nhiều tre trúc, người dân địa phương cũng có không ít tay thợ đóng thuyền dân gian lành nghề, bèn thương lượng với Giang Lai, người phụ trách việc này, tạm thời đặt xưởng thuyền ở Bích Lung Hạp, đợi khi mọi thứ ổn định sẽ dời đến Đàm Châu. Giang Lai là một thư sinh, chỉ có lý thuyết suông mà không có thực hành, cũng muốn đến Bích Lung Hạp để nhờ sức của các thợ thuyền, chỉ không biết tại sao hôm nay lại đến nơi ở của Tạ Bích.
Hai người hàn huyên vài câu, Giang Lai cười nói: “Không có chuyện thì không đến làm phiền, ta đến đây là vì đã để mắt đến một món đồ của đại nhân.”
Tạ Bích không khỏi nhướng mày, hiện tại hắn đang ở tạm trong một sân nhà dân ở Bích Lung Hạp, có thể nói là nhà không có gì, lại không biết Giang Lai để ý món đồ nào.
Giang Lai cũng không che giấu, cười nói: “Ta nhớ lúc ở trên thuyền, đại nhân từng nói đã mang theo một rương sách từ Đông Đô đến. Nghe nói rương sách này đại nhân luôn mang theo bên mình, ta đã ao ước từ lâu, tự nhiên là nghe danh mà đến.”
Sách mà Tạ gia lang quân mang theo bên mình, chắc chắn quyển nào cũng là trân phẩm. Hiện giờ đừng nói Bích Lung Hạp, ngay cả Đàm Châu cũng không có bao nhiêu sách, Giang Lai yêu sách như mạng, đã để ý đến sách của Tạ Bích từ lâu.
Tạ Bích quả thực đã mang theo một rương sách rời khỏi kinh thành.
Từ kinh thành đến Bích Lung Hạp, hắn vẫn chưa có dịp mở ra.
Tạ Bích dừng lại một chút, ra lệnh cho Trúc Tây mang rương sách đến. Rời kinh thành đã được một thời gian, những cuốn sách này cũng nên được mở ra phơi nắng một phen.
Tạ Bích mở rương sách, đang suy nghĩ nên đưa cho Giang Lai sách gì thì hợp, Giang Lai lướt qua mấy cuốn sách trong rương, cười nói: “Thanh Luật Khải Mông? Đại nhân ngàn dặm xa xôi, lại mang theo nhiều sách vỡ lòng như vậy?”
Sách trong nhà họ Tạ đều là trân phẩm, lúc kinh thành thất thủ, Tạ Bích không mang theo thư họa của danh nhân, không mang theo cổ tịch, lại mang theo mấy cuốn sách thơ từ nhàn tản cho người mới học?
Tạ Bích cúi mắt, ánh mắt khẽ sững lại, cuốn “Thanh Luật Khải Mông” lặng lẽ nằm trong rương sách, không khác gì lúc còn ở Cầm Trúc, dường như chỉ cần đợi đến hoàng hôn khi ánh sáng mờ ảo, sẽ có người nhẹ nhàng cầm nó lên, lật đến trang đã đọc ngày hôm qua…
Nhưng Cầm Trúc không thể quay về được nữa, nàng… cũng sẽ không đến nữa…
Ánh mắt Tạ Bích dừng trên bìa sách “Thanh Luật Khải Mông”, ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Đây là một cuốn sách vỡ lòng hiếm có, ngắn gọn súc tích. Mang theo cổ tịch khó hiểu thì chỉ có những người như chúng ta đọc, còn những cuốn sách vỡ lòng này, ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể đọc, so với những cuốn sách khác thì công đức hơn nhiều.”
Giang Lai bị hắn nói cho gật đầu lia lịa, không khỏi tiện tay cầm sách lên lật xem, một tờ giấy kẹp trong trang sách từ từ rơi xuống đất. Giang Lai nhặt lên xem cả hai mặt, lật ngược lại mới phát hiện ra đó là bức vẽ nghiêng của một người đàn ông. Hắn sững người, bức vẽ trên tay đã bị Tạ Bích giật lấy. Giang Lai cười nói: “Nhìn mày mắt này… hình như là vẽ đại nhân thì phải?”
Ánh mắt Tạ Bích dừng trên bức vẽ, bức vẽ này hắn chưa từng thấy qua, nhưng trong thoáng chốc, những ký ức xa xôi bỗng chốc ùa về.
Thê tử ngồi dưới ánh đèn ở Cầm Trúc, chăm chú đề bút, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, thê tử vội vàng kẹp tờ giấy trong tay vào sách…
Cuốn sách này luôn được đặt ở Cầm Trúc, và chỉ có nàng từng chạm vào.
Tạ Bích sững sờ một lát, thì ra đêm đó, nàng đang vẽ mặt nghiêng của hắn…
Khi đó, chắc hẳn nàng đã dành cho hắn sự ngưỡng mộ và quyến luyến sâu đậm?
Lúc đó nàng thích hắn đến vậy…
Rốt cuộc nàng đã thất vọng bao nhiêu lần, bị tổn thương sâu đến mức nào… mới cạn kiệt hết tình yêu, để rồi đưa ra lời đề nghị hòa ly quyết tuyệt đến thế…
Nàng bắt đầu đau lòng từ khi nào? Lại bắt đầu xa cách từ khi nào?
Hắn không biết, hắn chỉ biết nàng đã đề nghị hòa ly, nhưng trước khi hòa ly, những dằn vặt, đau khổ, tuyệt vọng của nàng, hắn hoàn toàn không hay biết…
Tạ Bích cầm tờ giấy vẽ mỏng manh, lòng bàn tay khẽ run…
Hắn thà rằng nàng chưa từng yêu, như vậy, cũng sẽ không bị hắn của khi đó làm tổn thương…
Nhưng hắn lại mừng vì nàng đã từng yêu.
Người đã yêu sâu đậm, chắc là không nhanh như vậy… mà băng tan tuyết lở, không còn nợ nần gì nhau đâu nhỉ?
Hai mắt Tạ Bích hằn lên những tơ máu nhàn nhạt. Giang Lai nhận ra sự khác thường của Tạ Bích, nhất thời không dám nói gì.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tạ Bích lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ôn hòa, bình tĩnh cười nói: “Ta nhớ trong thư viện ở Bích Lung Hạp có không ít học trò, các thầy giáo còn chẳng có mấy cuốn sách, nói gì đến học trò. Những cuốn sách này cứ đưa cho tiên sinh trong làng, để hỗ trợ ông ấy giảng bài đi.”
Giang Lai vỗ tay cười nói: “Ý kiến này hay, ta và đại nhân cùng đi tặng sách, nếu sau này có người thành danh như Lý Bạch, Đỗ Phủ, thì những cuốn sách này thật sự có thể nói là công đức vô lượng!”
Bích Lung Hạp chỉ có một thư viện, thư viện chỉ có hai dãy nhà, vô cùng đơn sơ, nhận những đứa trẻ ở Bích Lung Hạp và các làng xung quanh, khoảng hơn bốn mươi người, đứa nào cũng gầy gò đen nhẻm. Giang Lai lướt nhìn một vòng, tâm trạng phấn khích ban đầu nguội đi quá nửa, nhìn những đứa trẻ này, chẳng đứa nào giống có tố chất trở thành Lý Bạch, Đỗ Phủ trong tương lai.
Thư viện chỉ có một thầy giáo, là Tiêu Nhi, ca ca của Địch Nhi. Sau khi thi đỗ tú tài xong thì hắn ta thi mãi tiếp theo không đậu nữa, dần dần không còn tâm trí với khoa cử, lại không muốn rời nhà đến Đàm Châu mưu sinh, bèn làm một thầy đồ ở Bích Lung Hạp, tiền học phí nhận được hàng ngày cũng đủ nuôi sống cả gia đình. Hắn ta cũng là người yêu sách, Tạ Bích và Giang Lai đích thân mang sách đến, lại tặng thêm mấy cuốn sách vỡ lòng phù hợp với hắn, Tiêu Nhi tự nhiên vô cùng cảm kích.
Hàn huyên vài câu, Tạ Bích rời đi. Trên đường trở về, ánh tà dương chiếu trên mặt hồ, ánh vàng lấp lánh, cây hòe trước sân nhà lóe lên ánh sáng óng ả. Tạ Bích nhận ra, đó là nhà của Giang Vãn Nguyệt.
Giây phút đó, hắn rất muốn đến xem nàng đang làm gì, hắn sẽ không làm phiền nàng, chỉ cần nhìn từ xa một cái là được…
Tạ Bích đứng ở ngã rẽ dưới ánh chiều tà một lát, rồi theo ánh mặt trời sắp lặn mà trở về phủ.
Thật nực cười.
Hắn bây giờ ngay cả tư cách nhìn nàng một cái cũng không có.
Ở Bích Lung Hạp, Giang Vãn Nguyệt mỗi ngày đều đến bến đò để kiểm tra thuyền của Giang gia, nhưng mấy ngày gần đây đều không thấy xuất hiện.
Tạ Bích mỗi ngày sau khi khảo sát địa hình xong đều đến bến đò đi dạo, đã năm sáu ngày rồi, nhưng hắn vẫn chưa thấy nàng.
Hắn không biết có thể đến đâu để có được tin tức của nàng, đúng lúc đó Lưu thẩm đi ngang qua, chào hỏi Tạ Bích.
Tạ Bích ra vẻ vô tình: “Lưu thẩm, mấy ngày nay… sao không thấy Giang cô nương tới…”
Lưu thẩm hoàn toàn không nghĩ nhiều, nói: “Chẳng phải sắp đến ngày giỗ rồi sao? Con bé đến để cúng tế phụ thân của nó rồi.”
“Hàng năm vào lúc này, con bé Vãn Nguyệt đều trốn trên thuyền không ra ngoài. Sau này gả đi, chiếc thuyền đó cũng được gửi đến kinh thành rồi, bây giờ không biết chiếc thuyền đó ở đâu nữa… Vãn Nguyệt có lẽ đã tìm một nơi khác để trốn đi mà đau lòng rồi. Đại nhân ngài không cần bận tâm, chuyện này bọn ta cũng không tiện ở bên cạnh nó… chỉ có thể để nó tự mình vượt qua thôi…”
Trong lòng Tạ Bích chua xót. Đã từng, hắn là người có tư cách nhất để ở bên cạnh nàng lúc đau lòng.
Nhưng bây giờ, hắn ngay cả tung tích của nàng cũng không biết tìm ở đâu.
Còn chiếc thuyền đó, hẳn là một thế giới nhỏ để nàng chữa lành vết thương, vậy mà giờ đây, con thuyền lại bị bỏ lại ở Đông Đô…
Lưu thẩm vẫn còn thở dài nói: “Phụ thânnó cũng là một người đáng thương, haiz, đã chọc giận ông trời… Quan mới vừa nhậm chức… tuổi còn trẻ đã mất mạng…”
Tạ Bích suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Nếu cũng là quan viên, triều đình hẳn phải có một lời giải thích chứ…”
“Có thể có lời giải thích gì chứ, ta nhớ ông ấy đến Cám Châu ở Giang Tây làm huyện lệnh, nơi đó hay bị lũ lụt, ông ấy vừa nhậm chức, lúc đó còn thề thốt, nói nhất định sẽ khơi thông sông ngòi trả lại cho dân vạn mẫu ruộng tốt. Nhưng người dân địa phương thà chịu đói chứ không chịu trị thủy, nói là có người xưa đã tính toán, con sông đó không được động vào… haiz, phụ thân của Vãn Nguyệt đã bất chấp sự phản đối của thiên hạ, nhất quyết đòi động vào con sông đó…”
“Bây giờ nghĩ lại, người dân địa phương thà bị ngập lụt chứ không trị thủy, chắc chắn là có lý do của họ…”
“Thật đáng thương, vì trị thủy mà cứ thế mất đi một mạng người. Triều đình tuy có biểu dương, nhưng có ích gì chứ… Sau đó mẫu thân của Vãn Nguyệt đưa nó đi tìm người thân, cũng bị rơi xuống vách núi…”
Tạ Bích trầm tư, thảo nào lúc đó có tin đồn nói nữ nhi nhà họ Giang không may mắn, nhà họ Giang đã chọc giận thần phật, thì ra nguồn gốc sâu xa là ở đây.
Tạ Bích suy nghĩ rồi nói: “Lúc đó xảy ra chuyện, triều đình không cử người đến điều tra sao?”
Lưu thẩm lại rất ngạc nhiên: “Lúc đó trị thủy là đi ngược lại ý trời, phụ thân của Vãn Nguyệt lại cố chấp không tin… Phụ thân của Vãn Nguyệt tuy là một quan viên, nhưng cũng chỉ là một chức quan nhỏ mà thôi, hơn nữa gặp phải tai nạn bất ngờ, cũng không thể trách triều đình được…”
Chuyện nhà của Giang Vãn Nguyệt, hắn chưa bao giờ hỏi, nàng cũng chưa bao giờ chủ động nói.
Họ rõ ràng đã từng là phu thê.
Chuyện của thê tử, hắn lại phải nghe ngóng từ miệng người khác.
Trong lòng Tạ Bích dâng lên nỗi cay đắng vô bờ, giọng nói khản đi: “Ta đại khái đã biết rồi, đa tạ Lưu thẩm –thẩm có còn nhớ chi tiết gì về chuyện này không? Khoảng năm nào vậy?”
Dì Lưu nói: “Ta cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ nơi đó có một con sông, thường xuyên nhấn chìm nhà cửa của dân, dân chúng lầm than… hình như còn có một thư viện, ông ấy thường mang sách từ thư viện về… chắc là khoảng năm Tĩnh Ninh thứ mười hai, ta nhớ năm đó, thằng ba nhà ta mới được một tuổi…”
Tạ Bích lặng lẽ gật đầu.
Tạ Bích nhớ năm này, chính là năm gia đình Tần Uyển ở Giang Tây làm quan thuận buồm xuôi gió, vì thành tích chính trị xuất sắc mà được điều về kinh thành.
Năm đó hắn tuổi còn nhỏ, tự nhiên không nhớ chuyện triều chính lúc đó, nhưng hắn nhớ lúc đó Hà Tương, người đang giữ chức Thứ phụ, và Thái nội tướng đang lúc thịnh thời, đều hết lời khen ngợi thành tích chính trị của nhà họ Tần ở Giang Tây…
Trong đôi mắt Tạ Bích lướt qua vẻ suy tư sâu thẳm.
