Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 52: Nàng kính trọng hắn như phụ huynh, sư phụ



Mấy ngày sau đó, vào giờ Thìn, Tạ Bích nhất định sẽ đến bờ sông đi dạo. Ngoài việc thực sự là để khảo sát địa hình, hắn còn giữ lại một niềm mong mỏi chỉ riêng mình biết.
Đến nhà thì bất tiện, bờ sông là nơi duy nhất hắn có thể gặp Giang Vãn Nguyệt một cách tự nhiên nhất.
Tạ Bích đăm đăm nhìn mặt sông. Sương sớm vẫn chưa tan, qua làn hơi nước mờ ảo, hắn thấy một bóng hình mảnh mai quen thuộc ở bờ đối diện.
Dưới ánh bình minh yếu ớt, Giang Vãn Nguyệt đang ngồi xổm bên hồ rửa những thanh trúc xanh. Cổ tay thon thả của nàng có xương cốt rõ ràng, không giống như lưu ly mỏng manh dễ vỡ, ngược lại có vài phần dẻo dai mạnh mẽ.
Tạ Bích không kìm được mà bước nhanh về phía trước, nhưng khi sắp đến gần Giang Vãn Nguyệt, hắn lại bất giác đi chậm lại.
Nàng mặc một chiếc váy màu xanh biếc, ngồi xổm bên bờ sông cỏ cây xanh mướt, tựa như một đóa sen xanh vươn thẳng, thanh lãnh mà tĩnh lặng. Nàng rửa sạch trúc, sau đó, nàng sẽ chẻ những thanh trúc dẻo dai sạch sẽ ra, cắt đoạn, mài cho bóng loáng, rồi cùng với hương thân ở Bích Lung Hạp, lắp ráp lại thành những chiếc bè trúc quân dụng, hỏa thương* bằng ống trúc và nhiều thứ khác.
Hỏa thương*: là một vũ khí cầm tay sơ khai, kết hợp giữa giáo mác và ống phun lửa, sử dụng thuốc súng để tạo ra lợi thế bất ngờ và sát thương tầm gần
Trúc lại có công dụng và sức sống mới.
Chỉ dựa vào một đôi tay của nàng.
Không thể thay trời đổi đất, nhưng cũng tạo ra một sự tái sinh vững chãi và ổn định.
Một người như nàng, không cần sự an ủi hay thương hại của bất kỳ ai.
Trong lòng Tạ Bích dâng lên một nỗi mất mát xen lẫn chua xót, hắn cố gắng suy nghĩ, muốn nói với nàng điều gì đó.
Mặt hồ mùa thu mênh mông rộng lớn, có nữ tử chèo chiếc thuyền nhỏ đi vớt rong rêu trôi nổi, nhẹ nhàng và linh hoạt. Tạ Bích nhìn theo, bất giác nghĩ đến tâm sự của mình: “Thuyền lớn tuy có thể chống gió cản sóng, nhưng suy cho cùng vẫn quá cồng kềnh, không bằng thuyền nhỏ, di chuyển nhẹ nhàng, đi lại nhanh nhẹn.”
Giang Vãn Nguyệt vừa rửa trúc, vừa nhàn nhạt tiếp lời Tạ Bích: “Đúng vậy, người đời luôn nghĩ cách cố gắng tạo ra những con thuyền lớn, nhưng thuyền cao tải trọng lớn, cũng luôn có nhược điểm, vẫn là nên tùy vào hoàn cảnh mà làm. Nếu muốn tiếp cận chính xác hơn, thực ra không bằng những chiếc thuyền nhỏ mà rộng, sẽ nhẹ nhàng và khéo léo hơn.”
Tạ Bích bất giác nhìn về phía Giang Vãn Nguyệt, đến tận giây phút này hắn mới nhận ra, việc Giang Vãn Nguyệt chủ động tiếp cận khiến hắn rung động và vui mừng đến nhường nào.
Dù nàng chỉ chủ động tiếp lời hắn, cũng đủ khiến hắn trong thoáng chốc nín thở, lồng ngực đập thình thịch.
Huống hồ, nàng không hề biết nỗi lo trong lòng hắn, lại có thể nói trúng phóc tâm sự của hắn. Tạ Bích khẽ nói: “Thì ra… nàng còn có thể suy ra chuyện quân sự.”
Trong mắt Tạ Bích có sự kinh ngạc, có sự khâm phục, có cả sự mất mát… nhưng Giang Vãn Nguyệt bên cạnh vẫn giữ vẻ phong thanh vân đạm, ngay cả khóe mắt cũng không nhìn về phía Tạ Bích, giọng nói như mây nhạt lướt qua: “Đại nhân quá khen rồi, ta nào có kiến thức gì, chẳng qua là đọc trong thoại bản có viết, hai quân giao chiến, công thành chiếm đất có lẽ dựa vào trọng binh thiết kỵ, nhưng mấy chuyện như bắt giặc phải bắt vua đều dựa vào khinh kỵ*. Nếu so sánh với thủy chiến, có lẽ những chiếc thuyền nhỏ dễ cơ động được xem là khinh kỵ bất ngờ chăng.”
Khinh kỵ*: là lực lượng kỵ binh cơ động, trang bị nhẹ, chuyên về các nhiệm vụ trinh sát, quấy rối, và tấn công du kích. Họ là “tai mắt” và là “cánh tay nối dài” của một đội quân, đóng vai trò chiến lược không thể thiếu trên chiến trường cổ đại.
Tạ Bích chăm chú nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Tuy nàng không am hiểu quân sự, nhưng nàng lại luôn để tâm trong cuộc sống thường ngày, hơn nữa mỗi lần được chỉ điểm liền có thể khai sáng. Vì vậy, nàng có một tài năng thông tuệ mà những người xung quanh không thể sánh kịp.
Nàng giống như một con chim ưng non đang sải cánh trên bầu trời, Bích Lung Hạp đối với nàng, có vẻ chật chội và bó hẹp.
Nàng vốn nên có một bầu trời rộng lớn hơn.
Sau khi từ bờ sông trở về, trong đầu Tạ Bích đã nảy ra một ý định.
Hắn trước nay là người quyết đoán, ngày hôm sau liền đến xưởng thuyền. Trong xưởng, Giang Lai và những người khác đang cầm bản đồ bàn bạc gì đó, thấy Tạ Bích bước vào, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Đại nhân.”
Tạ Bích nói cho họ biết ý định của mình, nào ngờ mấy nam tửcó mặt đều đột nhiên biến sắc. Giang Lai suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói: “Đại nhân đã muốn để Giang cô nương vào xưởng thuyền, hẳn là cô nương ấy có điểm hơn người, nhưng… nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, huống hồ đây vốn là chuyện của nam tử, nữ tử đến đây có nhiều điều bất tiện.”
Tạ Bích nhíu mày: “Trước đây ở Đàm Châu, các người không phải đã từng làm việc cùng nàng ấy sao?”
“Trước đây chỉ là kế sách tạm thời, bây giờ lại phải làm việc chung mỗi ngày, tự nhiên là khác.” Giang Lai im lặng một lát rồi nói: “Hơn nữa… Giang cô nương và người nhà cô nương ấy, e rằng cũng sẽ để tâm…”
Tạ Bích im lặng một lúc.
Hắn biết tâm tính của Giang Vãn Nguyệt, nếu có thể vào xưởng thuyền, nàng chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng Tạ Bích suy nghĩ một lúc lâu, vẫn đến tìm Giang Vãn Nguyệt, với tư cách là một quan viên, nói rõ chuyện này với nàng. Nào ngờ Giang Vãn Nguyệt lại lắc đầu: “Đa tạ đại nhân đã ưu ái, chỉ là… ta không muốn đến xưởng thuyền.”
Tạ Bích rất ngạc nhiên, sau một hồi im lặng mới hỏi nàng: “Là vì lễ giáo nam nữ khác biệt sao?”
Giang Vãn Nguyệt im lặng một lúc mới nói: “Dân nữ không để tâm chuyện nam nữ khác biệt, chỉ là… xưởng thuyền dù sao cũng là đại sự quốc gia, ta cũng chỉ có vài phần khéo léo mà thôi. Nếu bảo ta chăm sóc bá tánh, ta tự sẽ dốc sức, nhưng chuyện tiền tuyến thế này, nếu đại nhân để ta đến, làm lỡ quốc sự thì biết làm sao?”
Tạ Bích lúc này mới nhận ra, trên suốt chặng đường nam tiến, tuy Giang Vãn Nguyệt đã cứu vô số người, được vô số người cảm kích, nhưng nàng vẫn cảm thấy đó là chuyện hậu phương, là chuyện mà nữ tử có thể làm được bằng sự cẩn thận tỉ mỉ.
Nàng đang sợ hãi.
Nàng do dự lo lắng, sợ rằng tài năng của mình không xứng với vị trí.
Nàng rực rỡ, xuất chúng, ưu tú hơn rất nhiều người, nhưng trong thâm tâm nàng, vẫn còn vương vấn sự tự ti.
Là do hắn sao?
Hắn đã từng, luôn cảm thấy nàng vụng về nông cạn, có lẽ, sự xa cách và bất đắc dĩ vô tình hay hữu ý của hắn đã làm tăng thêm sự bất an của nàng.
Tạ Bích nhìn mặt hồ gợn sóng trong nắng thu, chậm rãi nói: “Nàng lần này đã chăm sóc cứu giúp rất nhiều người, nhưng cứu giúp người khác trong thời loạn lạc, không phải chỉ dựa vào lòng tốt và sự cẩn thận là có thể hoàn thành. Lớn thì giao thiệp với quan phủ, nhỏ thì trên một con thuyền, mọi việc đều cần mưu lược, quyết đoán, điều phối… Nàng có thể cứu giúp chúng nhân, đủ để chứng minh, nàng có một tâm tính phi thường, một năng lực xuất chúng.”
Giang Vãn Nguyệt sững sờ.
Trước đây, nàng là vị Giang Thượng Tiểu Bồ Tát được mọi người ca ngợi. Nhưng nay chiến sự đã yên, mọi người đều đã giải tán, Bồ Tát cũng đã trở thành một người dân bình thường nhất.
Dần dần, Giang Vãn Nguyệt cũng cảm thấy, ban đầu nàng cũng không có điểm gì hơn người, chẳng qua là tình cờ cứu được nhiều người hơn mà thôi.
Nàng không ngờ, người hiểu rõ nhất những gian truân của nàng, người tán thưởng nhất những việc làm của nàng, lại chính là vị phu quân ngày trước của nàng.
Tạ Bích lại nói: “Nàng ở Bích Lung Hạp từ nhỏ, từ nhỏ đã ở trên thuyền, hiểu biết các loại thuyền bè, lại có tâm tư tinh tế, vừa hay bổ sung cho những thiếu sót của những người trong xưởng thuyền.”
Giang Vãn Nguyệt ngẩng đôi mắt màu hổ phách nhạt lên, trong đó phản chiếu hình ảnh lau sậy và lá rụng bên hồ, trong vẻ thanh lãnh có một tia mờ mịt: “Nhưng mà, ta không biết yếu lĩnh của việc này, ta sợ làm sai…”
Tạ Bích trầm ngâm nói: “Nàng không phải là không thể mắc lỗi, ngược lại, mắc nhiều lỗi cũng không phải là chuyện xấu.”
Giang Vãn Nguyệt lại sững sờ. Nàng muốn cố gắng tránh sai lầm, nhưng nàng không ngờ, câu đầu tiên của Tạ Bích, lại là bảo nàng đừng e ngại mắc lỗi.
Giọng Tạ Bích bình ổn, như thể đang nói chuyện thường ngày: “Không ai có thể ngay từ đầu đã suy xét mọi việc chu toàn. Đừng nói là xưởng thuyền, ngay cả chính lệnh của triều đình, không ít cũng là từ trong sai lầm mà lần lượt hoàn thiện. Nàng sở dĩ cảm thấy những người đàn ông trong xưởng thuyền dường như giỏi hơn nàng, là vì khi nàng còn ở trong khuê các, họ đã bắt đầu đọc sách và để tâm, lại bắt đầu làm việc này sớm hơn nàng, họ cũng đã có được không ít kinh nghiệm từ trong sai lầm.”
Giọng Tạ Bích ôn nhuận điềm nhiên, nhưng lại như có sức mạnh kinh thiên, khiến Giang Vãn Nguyệt trong phút chốc nhìn thấy một bầu trời khác.
Lòng Giang Vãn Nguyệt dâng trào cảm xúc, im lặng một lát, thái độ càng trở nên cung kính: “Đại nhân, bây giờ ta đã hiểu ra rồi. Ta bằng lòng đến xưởng thuyền, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, suy nghĩ nhiều, học hỏi nhiều.”
Nàng cảm kích Tạ Bích đã nói với nàng những lời này. Phụ thân trị thủy đóng thuyền, nàng từ nhỏ đã rất hứng thú với chuyện trên thuyền, sao nàng có thể không muốn vào xưởng thuyền chứ.
Chỉ là thân phận nữ nhi, có quá nhiều e ngại, nhưng một phen lời nói của Tạ Bích đã xua tan mọi lo lắng của nàng.
Tạ Bích nhìn sự khâm phục không chút che giấu, xuất phát từ tận đáy lòng trong mắt Giang Vãn Nguyệt, lòng hắn ngổn ngang trăm mối.
Hắn có thể thấy, lúc này nàng thật sự xem hắn như một bậc phụ huynh, sư phụ thanh chính nghiêm nghị, chỉ hận không thể hành lễ như một đệ tử.
Giang Vãn Nguyệt ngồi bên hồ, tay áo trượt xuống, để lộ một đoạn cánh tay. Mặt hồ gợn sóng phản chiếu đôi mày trong trẻo của nàng, tựa như vầng trăng thanh trong đêm sâu, dịu dàng mà rực rỡ.
Tạ Bích bị ánh mắt ấy của nàng nhìn, lồng ngực phập phồng, toàn thân nóng ran. Trước đây, lòng bàn tay hắn cũng đã từng nhẹ nhàng lướt qua đôi mày và cặp mắt này. Trong đêm, đôi môi mềm mại của nàng mang theo vị ngọt ngào, nếm thử thật câu hồn nhiếp phách.
Sự no đủ căng mọng vốn vô cùng quen thuộc, nay lại không thể khẽ chạm. Sự tương phản này ngược lại càng khơi dậy d*c v*ng sâu trong lòng người, một luồng xung động không tên dâng lên trong tim… Tạ Bích cụp đôi mắt đen xuống, vẫn giữ vẻ thanh lãnh trầm mặc, hắn chậm rãi gật đầu: “Đừng vội, cứ từ từ.”

Tần Uyển trở lại Đàm Châu, mỗi ngày đều trôi qua trong sự căm hận.
Làm sao có thể không hận?
Nàng ta là nữ nhi của một vị quan lớn, nay lại phải lưu lạc ở chốn thôn dã này. Trương tiểu công gia là kẻ đoản mệnh, giờ đây nàng ta trơ trọi một mình, lẻ bóng đơn côi…
Tạ Bích đã hòa ly, nàng ta cũng một mình một cõi, nàng ta vốn nên cùng Tạ Bích nối lại tiền duyên.
Ấy vậy mà lại có Giang Vãn Nguyệt đáng ghét cũng ở Bích Lung Hạp.
Thậm chí, Tạ Bích còn vì hạng thôn nữ thô bỉ đó mà giam lỏng nàng ta ở Đàm Châu!
Nàng ta lòng đầy phẫn hận, lại phát hiện trong nhà thường xuyên có đạo sĩ qua lại, dường như đang làm phép trừ tà.
Tần Uyển suy nghĩ một lát, đến tìm phụ thân: “Phụ thân, mấy người dân đó trước đây, con đã không nghĩ đến nữa rồi. Nay là thời loạn, người như cỏ rác, hạng người như họ, dù con không hại, cũng chẳng sống được bao lâu, con hà cớ gì phải vì những kẻ sắp chết mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình?”
Tần Lăng gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy, phụ thân rất vui mừng, nhưng phụ thân làm pháp sự, không chỉ vì con đâu.”
Tần Uyển lập tức hỏi: “Vậy phụ thân là…”
“Là trong lòng phụ thân có áy náy, có sợ hãi…” Tần Lăng chậm rãi nói: “Con có còn nhớ tam thúc của con không?!”
“Ít lâu trước, có cao nhân nói, cố nhân của ta sẽ đến tìm ta, không ngờ lại đúng như vậy — con có biết, Giang Vãn Nguyệt chính là nữ nhi của tam thúc con không…”
Tần Uyển sững sờ, lại có thể trùng hợp đến vậy.
Nàng ta cũng nhớ tam thúc, ông là người Giang Tây, tính tình nhiệt tình hay cười, là đồng liêu của phụ thân, vì cũng thích trị thủy nên dần thân thiết với phụ thân. Khi đó nàng ta còn nhỏ, đang chơi trong nhà thì đột nhiên rơi xuống hồ sen, tam thúc giỏi bơi lội, đã cứu nàng ta lên.
Vì chuyện này, phụ thân và tam thúc đã kết nghĩa huynh đệ, phụ thân gọi ông là tam đệ, nàng cũng gọi ông là tam thúc.
Tần Uyển chỉ nhớ người đó là đồng liêu của phụ thân, chứ không nhớ tên của ông.
Thì ra ông là Giang Diên, Giang Vãn Nguyệt chính là nữ nhi của ông.
“Con biết đó, Giang Diên là vì trị thủy mà mất…” Tần Lăng nói: “Nước lụt ở Giang Tây rất nghiêm trọng, nhưng trước sau đã có bao nhiêu quan viên đến, cũng đều không giải quyết được. Giang Diên một mực cố chấp, nhất quyết đòi đi trị thủy, sau này… trong lòng ta có lỗi quá, lúc đó nếu ta quan sát tốt dòng nước ở bờ đông, cũng có thể đến báo tin, hoặc phụ thân lúc đó quyết tâm ngăn cản ông ấy, có lẽ ông ấy cũng sẽ không nghịch thiên hành sự…”
Tần Uyển nhíu mày.
Chuyện này đã khơi dậy ký ức xa xôi của nàng ta.
Khi đó ở Giang Tây, phụ thân và tam thúc thường xuyên thảo luận về đạo trị thủy, đến giai đoạn sau, còn thường xuyên tranh cãi.
Người dân Giang Tây đều nói lũ lụt ở đây không thể trị, nếu tự ý xây đập đắp đê, ắt sẽ bị trời phạt. Phụ thân tin, nhưng tam thúc sau khi tế trời đã quyết tâm xây đập trị thủy. Nào ngờ đập lớn vừa mới xây xong móng, dòng nước lớn ở bờ đông đã gầm thét đổ xuống, cuốn tam thúc cùng những trai tráng xây đê vào dòng sông.
Mọi người đều nói, đây là đã chọc giận thần linh, trời giáng hình phạt.
Phụ thân từ đó về sau, không bao giờ nhắc đến tam thúc nữa.
Không lâu sau chuyện này, phụ thân lấy chuyện này để dâng tấu, phân tích rằng lũ lụt Giang Tây không thể trị, từ đó, cũng không còn ai đi trị thủy ở Giang Tây nữa. Gia đình họ cũng đến kinh thành, một đường thăng tiến, nàng ta cũng dần quên mất người tên tam thúc này.
Nếu không phải phụ thân đặc biệt nhắc đến, nàng ta còn không biết tên của tam thúc, càng không ngờ Giang Vãn Nguyệt lại có liên quan đến tam thúc.
Phụ thân lại có thể lương thiện và nhân từ đến vậy, lại có thể vì chuyện đã qua từ lâu mà đêm đêm khó ngủ.
Tần Uyển nói: “Thưa phụ thân, là ông ta một mực cố chấp, nghịch thiên hành sự, tự chuốc lấy diệt vong, người đừng tự trách mình nữa.”
Tần Lăng thở dài một tiếng: “Nói thì nói vậy, nhưng lúc đó bờ đông dù sao cũng là do phụ thân canh giữ. Giang Vãn Nguyệt bây giờ lại là tiểu Bồ Tát trong lòng bá tánh, ngay cả Bệ hạ cũng từng nghe nói về nàng ta, nàng ta còn là nghĩa nữ của An Vương, tuy chỉ là danh nghĩa, nhưng chung quy… Ta sợ nàng ta biết chuyện năm xưa, sẽ nghĩ quẩn…”
Tần Lăng nhân từ nhìn nữ nhi: “Ta lo nàng ta sẽ trút hận thù lên người con. Con nghĩ xem, nàng ta đã khiến A Bích sinh ra khoảng cách với con, tâm cơ không thể nói là không sâu…”
Tần Lăng hữu ý vô ý thở dài một tiếng: “Có đạo sĩ cao nhân từng tính qua, nói đôi phụ thân con này, thật sự là oan nghiệt của chúng ta!”
Câu nói này khiến sắc mặt Tần Uyển biến đổi.
Chuyện đã qua nhiều năm, phụ thân ban đầu không làm gì sai, chỉ vì có quan hệ thân thiết với Giang Diên mà phải chịu đựng sự áy náy và bất an.
Quá không công bằng.
Là Giang Diên không biết tự lượng sức, nghịch thiên hành sự, tự làm tự chịu.
Vậy mà gia đình họ, cứ như ruồi muỗi, khuấy động khiến lòng họ không yên.
Hiện nay, nhà họ Tần là quan lớn, nhà họ Giang là tiện dân.
Phụ thân gánh vác sự an nguy của Đàm Châu, nay lại đêm đêm khó ngủ.
Tần Uyển cười lạnh một tiếng.
Nếu Giang Vãn Nguyệt và phụ thân nàng đã một lòng vì bá tánh, cao phong lượng tiết, vậy sao có thể vì mình mà làm phiền sự an ninh của quan phụ mẫu chứ?
Lòng hận thù của Tần Uyển đối với Giang Vãn Nguyệt tầng tầng lớp lớp chồng chất, nhất thời như lửa cháy lan trên thảo nguyên, không thể kiềm chế.
Giang Vãn Nguyệt đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!
Vốn dĩ, người cữu cữu nhà họ Tần là một con cờ có thể lợi dụng, nhưng người cậu trên danh nghĩa đó của nhà họ Tần không biết vì sao, giờ lại không liên lạc với nàng ta nữa.
Không sao, nàng ta còn có một sự lựa chọn tuyệt vời khác.
Trên mặt Tần Uyển hiện lên một nụ cười lạnh như băng: “Chuẩn bị xe, ta muốn đến nhà Bùi lão phu nhân ngồi chơi.”
Hôm ấy, Tuyết Ảnh đang cắm hoa trong thư phòng, bỗng ngửi thấy một làn hương cực nhạt thoảng qua. Nàng ta sững người, bất giác đặt bó hoa trong tay xuống.
Nàng ta đi theo làn hương thoang thoảng mấy bước, tuy đã lâu không ngửi thấy, nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng xác nhận, làn hương vừa rồi là long diên hương mà lão phu nhân vô cùng yêu thích.
Chốn núi non hẻo lánh như Bích Lung Hạp, sao lại có loại hương liệu tôn quý như long diên hương bay ra?
Tuyết Ảnh dừng bước trước sân nhà Lưu đại thẩm. Trước sân đã tụ tập không ít người. Tuyết Ảnh hỏi thăm người bên cạnh mới biết, nhà Lưu đại thẩm chuyên cất giữ và vận chuyển hương liệu, mỗi năm vào mùa thu trước khi thuyền khởi hành đều sẽ kiểm tra hương. Làn hương vừa đốt chính là để xem hương liệu có bị hỏng hay không.
Thử hương xong, mọi người đều rời đi, nhưng Tuyết Ảnh lại phát hiện mấy nữ tử đứng trước cửa thì thầm to nhỏ, rồi cùng nhau đi vào sân nhà Lưu đại thẩm.
Thấy Tuyết Ảnh thắc mắc, một nữ tử bên cạnh khẽ nói: “Đại thẩm mỗi năm đều nhập hương trợ tình, những loại hương liệu này bán rất chạy, nói ngay ở Bích Lung Hạp chúng ta, hương liệu vừa đến, có không ít nữ tử đều đến nhận hương, những người này chính là đi cùng nhau nhận hương…”
Trong lúc nàng ta đang ngẩn người, đã có không ít nữ tử đến xin hương, lúc ra về thì nụ cười e thẹn, đuôi mắt ửng hồng.
Tuyết Ảnh nhìn những nữ tử qua lại, trong mắt hiện lên vài phần suy tư.
Bên bờ sông Bích Lung Hạp, Lưu đại thẩm đang cùng Địch Nhi trò chuyện: “Đúng rồi, lúc đó ngươi đến kinh thành tìm Vãn Nguyệt, dù không gặp được lang quân của nó, nhưng chắc cũng thấy được manh mối gì về phu gia của nó chứ?”
“Phu gia của Vãn Nguyệth chắc cũng khá giả, cũng nên có chút quan hệ.” Địch Nhi không biết tại sao Lưu đại thẩm lại nhắc lại chuyện cũ, cố gắng suy nghĩ: “Chúng con đến hí lầu, người của hí lầu trực tiếp dẫn chúng con đến ngồi ở vị trí tốt nhất trong phòng riêng trên lầu hai.”
Lưu đại thẩm vỗ đùi một cái: “Thế chẳng phải là khớp rồi sao! Con bé ngốc này, hí lầu ở kinh thành không có mấy cái, phòng riêng trên lầu hai đều là dành cho các quan lớn quyền quý. Mấy hôm trước lúc chúng ta vận chuyển hương liệu, vừa hay Thu Ly cũng ở bên cạnh, còn nói một câu long diên hương có thể cháy, bảo chúng ta vận chuyển cẩn thận một chút. Chúng ta là chuyên vận chuyển hương liệu mà còn không biết long diên hương phải tránh lửa, nó một tiểu cô nương lại biết, ngươi nói chuyện này có phải là rất kỳ lạ không?”
Địch Nhi suy nghĩ rồi nói: “Vậy ý của thẩm là, Thu Ly xuất thân từ nhà quan lớn sao?”
Lưu đại thẩm thần bí nói: “Chắc chắn là vậy, hơn nữa tuyệt đối không phải nhà giàu thông thường. Ta chỉ nghe nói Bệ hạ từng đốt long diên trầm hương, ta nghĩ tiền phu gia của Vãn Nguyệt, chắc chắn là gia đình quyền quý có thể ra vào hoàng cung, nếu không một đứa tỳ nữ nha hoàn nhỏ bé như nó, sao có thể biết thứ hương tiến cống đó có thể cháy được chứ?”
Thu Ly là người Vãn Nguyệt mang về từ tiền phu gia, suy ra như vậy, chắc chắn họ là một gia đình danh môn hiển hách ở kinh thành.
“Nếu đã là quyền quý, vậy thì đáng để suy ngẫm rồi. Quan lớn quyền quý ở Đông Đô ngoài một số ít ở lại Đông Đô và bị bắt làm tù binh, phần lớn đều đã trốn đến đất Thục rồi… Tiền phu quân của Vãn Nguyệt sẽ ở đâu nhỉ? Vãn Nguyệt bây giờ danh tiếng vang dội như vậy, cũng không thấy hắn ta đến hỏi thăm một tiếng, đã từng là phu thê, lại là thời loạn… cứ như diều đứt dây vậy…”
“Cho nên tiền phu gia của nó chắc chắn không có lòng tốt gì… nói không chừng còn đến tìm Vãn Nguyệt gây phiền phức nữa…”
Địch Nhi suy nghĩ: “Nhà quyền quý… lòng dạ nhỏ nhen vậy sao?”
Lưu đại thẩm nói: “Ngươi xem bộ dạng Vãn Nguyệt kiêng kỵ tiền phu quân của nó như thế nào thì biết, chắc chắn không phải là hạng dễ đối phó. Lỡ như tiền phu quân của nó thật sự chờ thời cơ báo thù, chúng ta phải tìm cho Vãn Nguyệt một con đường lui.”
Địch Nhi cũng cảm thấy lời của Lưu đại thẩm rất có lý.
Lưu đại thẩm khẽ nói: “Gần đây Tạ đại nhân cứ luôn hỏi dò ta chuyện của Vãn Nguyệt, ta nghĩ ngài ấy là người đáng để phó thác nhất…” Địch Nhi trong lòng khẽ động, nói: “Tạ đại nhân là nhân vật thanh phong lãng dật, dường như không hợp lắm… nhưng nếu Vãn Nguyệt thật sự bám được vào mối quan hệ với Tạ đại nhân, thì tiền phu quân của Vãn Nguyệt dù có một ngàn cái lòng dạ nhỏ nhen, cũng chắc chắn không dám đắc tội với Tạ đại nhân.”

Tạ Bích vừa về đến nhà, liền thấy Lưu đại thẩm tươi cười đứng ở cửa nhà, rõ ràng đã đợi rất lâu.
Tạ Bích ngạc nhiên: “Thẩm đến tìm ta sao?”
Lưu đại thẩm cười theo Tạ Bích vào nhà: “Đại nhân không phải muốn hỏi ta chuyện của Giang cô nương sao, tìm ta là đúng người rồi, ta ngay cả lúc Vãn Nguyệt tập đi bước chân nào trước cũng biết, đại nhân có gì muốn biết, cứ việc hỏi ta.”
Sắc mặt Tạ Bích lại lạnh đi: “Đại thẩm nói đùa, chuyện riêng của Giang cô nương, thẩm vẫn đừng nên nói với người ngoài.”
Lưu đại thẩm vỗ đùi một cái: “Đại nhân, ta đương nhiên sẽ không đem chuyện của cô nương nói với người ngoài, nhưng đại nhân… không phải là người ngoài mà!”
Sắc mặt Tạ Bích thanh lãnh, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Lưu đại thẩm nói: “Ta kể cho đại nhân nghe chuyện tiền phu quân của Vãn Nguyệt trước nhé!”
Khóe môi cong lên của Tạ Bích lập tức ngưng đọng.
Trúc Tây: “…”
Tạ Bích ra lệnh: “Đi pha cho Lưu đại thẩm một tách trà.”
Trúc Tây đáp một tiếng, muốn nói lại thôi rồi đi.
Tuyết Ảnh đứng dưới hành lang nhìn thấy cảnh này, trong mắt có một tia u ám.
Nàng ta siết chặt gói hương liệu trong tay áo, bớt đi vài phần do dự trong lòng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...