Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Vãn Nguyệt liền cảm thấy đầu óc mê man. Thu Ly sờ trán nàng, tức thì kinh ngạc: “Phu nhân, người lại phát sốt rồi.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, cố gắng gượng dậy: “Không sao đâu, hôm qua lang trung đã đến rồi, có để lại mấy thang thuốc, ngươi đi sắc là được.”
Thu Ly không nỡ lòng: “Phu nhân, hay là chúng ta nhân cơ hội này, tìm một lang trung thái y giỏi hơn để xem đi, thân thể người vẫn luôn suy nhược…”
Kể từ khi phu nhân âm thầm rời kinh đến Cửu Huyền Loan một chuyến, thân thể người vẫn luôn suy nhược, ho đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi, cả người cũng ngày một gầy đi.
Trước đây phu nhân giấu người trong phủ, lang trung đều là lén lút tìm ở bên ngoài.
Nay nhân dịp bị nhiễm lạnh này, chi bằng xem một thể luôn.
“Không sao.” Hàng mi của Giang Vãn Nguyệt rũ xuống gò má tái nhợt, nàng khẽ ho vài tiếng, an ủi Thu Ly: “Cứ sắc thuốc trước đi, sắp đến Tết rồi, đừng gây thêm chuyện nữa.”
Đông Đô nhiều quy củ, đặc biệt là đến dịp lễ Tết lại càng có nhiều điều phải kiêng kỵ.
Giang Vãn Nguyệt cũng dần nhận ra, Tạ phủ trước kia tuy là dòng dõi trâm anh thế phiệt, nhưng kể từ khi Tạ phụ qua đời, Tạ phủ dần chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Nhưng càng vào những lúc thế này, trong phủ lại càng coi trọng những điều kiêng kỵ.
Đây là cái Tết đầu tiên của Giang Vãn Nguyệt ở Tạ phủ, nàng không muốn vào ngày vui này lại ốm đau bệnh tật khiến bà mẫu không vui.
Hơn nữa thân thể nàng trước nay vẫn khỏe mạnh, tuy có bị nhiễm lạnh, nhưng chắc cũng không đến nỗi nào.
Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt lướt qua chiếc nghiên đá Đoan kia, khóe môi khẽ cong lên.
Nàng bây giờ đã là tức phụ thực sự của nhà họ Tạ.
Tạ Bích đã tặng nàng một chiếc nghiên đá Đoan, nàng cũng muốn tặng lại hắn một chút tâm ý.
Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã. (Chẳng phải để báo đáp, mà là để tình ta mãi vẹn toàn.)
Mấy ngày nay gió bắc gào thét, Đông Đô lại hạ nhiệt độ, bên ngoài đâu đâu cũng là cái lạnh. Giang Vãn Nguyệt đứng trước cửa sổ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại bóng dáng Tạ Bích lúc lên triều.
Từ việc mặc quan bào cho đến xe kiệu đi theo, Tạ phủ đều có người chuyên lo liệu.
Nhưng vẫn có những chi tiết mà họ chưa từng nghĩ đến.
Tạ Bích trước nay đều tự tay cầm hốt bản*. Mùa đông trời lạnh, ở trong xe kiệu còn đỡ, từ cổng cung xuống xe đi đến Thái Cực Cung nơi thượng triều còn một đoạn đường rất dài. Nếu đeo bao tay thì lại không đủ trang trọng tao nhã, nhưng hốt bản đó làm bằng bạch ngọc, mùa đông chắc chắn sẽ lạnh buốt.
Hốt bản*: là một tấm thẻ dài và hẹp, thường được làm từ ngà voi, ngọc, tre hoặc gỗ, mà các vị quan cầm trên tay khi vào chầu vua.
Trong đầu Giang Vãn Nguyệt chợt lóe lên hình ảnh những đầu ngón tay của Tạ Bích có thể so với bạch ngọc, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.
Nàng chợt nghĩ ra nên tặng hắn thứ gì.
Giang Vãn Nguyệt mất hai ngày, chọn một tấm vải lụa màu xanh mực, theo kích thước của hốt bản mà đặc biệt may một chiếc túi gấm để đựng. Giang Vãn Nguyệt cẩn thận ngắm nghía một lát, lại ở bên ngoài tỉ mỉ thêu một con hạc, điểm xuyết thêm họa tiết chữ Phúc dày đặc, ở đầu trên cùng đính thêm tua rua màu trắng ngà có thể rút ra kéo vào, mỗi lần lấy ra đều vô cùng tiện lợi. Cả chiếc túi gấm thanh nhã trang trọng, vừa bảo vệ được hốt bản khi lên triều, lại tránh cho tay bị lạnh.
Hôm sau khi dùng bữa trưa với lão phu nhân, Giang Vãn Nguyệt giấu chiếc túi gấm trong lòng, thấp thỏm chờ Tạ Bích xuất hiện.
Đợi đến gần lúc dùng bữa, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc vén rèm bước vào.
Giang Vãn Nguyệt lơ đãng cầm đũa lên, lúc này rèm cửa khẽ động, bóng dáng cao ráo thẳng tắp của Tạ Bích xuất hiện. Hơi thở của Giang Vãn Nguyệt chợt ngừng lại một nhịp, nàng vội dời mắt đi, vô thức không nhìn hắn.
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu gắp thức ăn, cảm nhận được Tạ Bích ngồi xuống bên cạnh mình, lại nghe bà mẫu đột ngột hỏi: “Mấy ngày nay con vẫn ở Cầm Trúc à?”
Một câu nói bâng quơ lại khiến Giang Vãn Nguyệt tức thì nhớ đến đêm thân mật hôm đó, gò má “vụt” một cái đỏ bừng.
Giọng nói thanh lãnh trầm thấp của Tạ Bích vang lên bên cạnh: “Vâng thưa mẫu thân, vì thường xuyên xử lý công vụ, nên tiện thể nghỉ lại ở Cầm Trúc luôn.”
Tạ lão phu nhân liếc nhìn Giang Vãn Nguyệt một cái rồi nói: “Bây giờ ngày càng lạnh, Cầm Trúc không có địa long, sao có thể ở thường xuyên được? Con vẫn nên về phòng ngủ đi.”
Bà tuy trăm bề không vừa mắt người tức phụ này, nhưng không thể không nhận mệnh, nàng ta mới là chính thê của con trai bà, phải vì Tạ gia mà nối dõi tông đường.
Sau tân hôn Tạ Bích không mấy khi hợp cẩn với Giang Vãn Nguyệt, trong lòng bà vừa sốt ruột, vừa oán hận Giang Vãn Nguyệt vô dụng, mãi đến mấy hôm trước nghe được chuyện đêm đó của hai người ở Cầm Trúc mới thấy an tâm hơn nhiều. Nhân cơ hội này đề nghị Tạ Bích dọn về ở, cũng là muốn hai người gần gũi hơn. Tạ gia bây giờ con cháu ít ỏi, Giang Vãn Nguyệt lại đang tuổi xuân, nếu có thể sinh cho Tạ Bích một đứa con, cũng coi như không uổng công kết mối hôn sự này.
Tuy Giang Vãn Nguyệt không thể lên được mặt bàn, nhưng đứa trẻ vừa sinh ra đã giao cho bà nuôi, chắc chắn sẽ nuôi nấng ra dáng…
Giọng điệu Tạ Bích vẫn trầm ổn đĩnh đạc: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, nhi tử cũng nghĩ như vậy.”
Mang tai Giang Vãn Nguyệt đỏ bừng, lặng lẽ gắp thức ăn trước mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Bích một cái.
Chỉ có trái tim trong lồng ngực là đập thình thịch không ngừng.
Tạ Bích lại đồng ý dứt khoát như vậy, còn nói… hắn vốn đã định như thế…
Vậy… sau này mỗi đêm, hai người họ đều sẽ chung giường chung gối sao…
Hơi nóng trong phòng hun đến mức Giang Vãn Nguyệt không thở nổi, nàng không nói rõ được cảm xúc trong lòng, rốt cuộc là e thẹn, sợ hãi, hoang mang, hay là mong chờ…
Dùng bữa xong, Giang Vãn Nguyệt nắm chặt túi gấm trong lòng, khẽ gọi Tạ Bích lại, đưa cho hắn chiếc túi gấm đã nắm đi nắm lại trong tay.
Tạ Bích nhận lấy, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn lãng mang theo nụ cười tản mạn: “Đây là vật gì? Trông cũng có vài phần thú vị.”
Nghe hắn có hứng thú, Giang Vãn Nguyệt đỏ mặt giải thích một phen. Tạ Bích ngắm nghía hồi lâu, lơ đãng cười nói: “Nàng có vẻ rất thích họa tiết chữ Phúc?”
Không phải hắn quan tâm đến thê tử, mà là trên hộp trang điểm, y phục của nàng, họa tiết chữ Phúc được điểm xuyết rất nhiều, không chú ý cũng khó.
Tim Giang Vãn Nguyệt khẽ run.
Phu quân hắn… lại để ý đến cả những chi tiết và sở thích của nàng sao?
Nàng đối với từng bữa ăn thức uống của Tạ Bích đều vô cùng để tâm, không thầy tự thông mà biết được rất nhiều sở thích của hắn, nhưng khi nghe hắn cũng nhận ra những chi tiết nhỏ của mình, Giang Vãn Nguyệt vui sướng phấn chấn một cách khó hiểu.
Giang Vãn Nguyệt nhìn Tạ Bích, khẽ nói: “Thiếp thích chữ Phúc, trước đây có người… đã viết cho thiếp một chữ Phúc…”
Ánh mắt Tạ Bích nhàn nhạt nhìn về phía đình các xa xa, khẽ gật đầu, không hỏi thêm.
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.
Nàng trước đó đã biết, Tạ Bích đã quên cuộc gặp gỡ trước hôn lễ của họ, cũng đã sớm không nhớ mình từng viết chữ Phúc cho một cô nương chèo thuyền…
Đó chỉ là hắn tiện tay làm việc thiện, lại trở thành ánh sáng trong trẻo mà nàng theo đuổi.
Giang Vãn Nguyệt thu lại tâm tư, mỉm cười nói với Tạ Bích đây là túi đựng hốt bản, để phòng mùa đông hắn bị lạnh tay.
Tạ Bích cười nói: “Nàng có lòng rồi, ngày mai lên triều ta sẽ dùng.”
Khóe môi Giang Vãn Nguyệt cong lên, bệnh cảm lạnh của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay cố gắng làm việc kim chỉ, cuối cùng cũng không uổng phí.
Hôm sau lên triều, Tạ Bích tay cầm túi đựng hốt bản, lập tức thu hút sự chú ý của bằng hữu.
Thôi Dạng cười nói: “Là giai nhân nào khéo tay đến mức xảo đoạt thiên công, lại còn tỉ mỉ đến mức này, rõ ràng là dùng tình rất sâu.”
Dương Hàn cũng cười nói: “Tạ huynh diễm phúc không cạn, lại là cô nương nào đem lòng yêu mến ngươi, lại có thể nghĩ chu đáo đến vậy.”
Tạ Bích giật lại túi đựng hốt bản từ tay Thôi Dạng, khóe môi cong lên: “Bớt nói bậy đi, là phu nhân của ta.”
Hai chữ “phu nhân” vừa thốt ra, lòng Tạ Bích khẽ động, chính hắn cũng sững sờ một thoáng.
Dương Hàn và Thôi Dạng nhìn nhau, họ rất ít khi thấy Tạ Bích có dáng vẻ này, đầu mày khóe mắt đều là nụ cười trêu chọc.
Tạ Bích vừa tan triều liền cẩn thận cất hốt bản vào trong túi, cầm trong tay về phủ, khóe môi mang theo nụ cười như có như không. Tuyết Ảnh thấy hắn có vẻ rất vui, liền cười nói: “Lang quân hôm nay có chuyện gì vui sao, trông khác hẳn mọi ngày.”
Tạ Bích sững người.
Hắn vui vẻ… rất rõ ràng sao?
Trong đầu lướt qua gương mặt nghiêng tái nhợt yếu ớt, tựa như vầng trăng khuyết lạnh lẽo của Giang Vãn Nguyệt, Tạ Bích căn dặn: “Dọn dẹp một chút, tối nay dọn đến Tễ Tuyền Ổ.”
Tuyết Ảnh ngây người, một lúc sau mới đáp một tiếng, bắt đầu thu dọn y phục của Tạ Bích.
Ánh trăng mờ ảo, nến đèn lung linh, khi Tạ Bích bước vào cửa, Tạ Vãn Nguyệt đang vẽ vội vàng nhét bức tranh chưa hoàn thành vào trong trang sách.
Bây giờ nàng không tiện đến vườn hạc nữa, lại không nhịn được nhớ Tạ Bích, liền đặc biệt vẽ lại cảnh tượng đêm đó Tạ Bích một mình đứng trong thuyền.
Trong tranh có vầng trăng trong vắt, có bầy hạc bay lượn, có con thuyền tĩnh lặng, và có… người nam tử mà nàng chôn sâu trong đáy lòng.
Giang Vãn Nguyệt vẽ đến xuất thần, thấy Tạ Bích đến, chột dạ mà che giấu.
Tạ Bích nhìn bóng lưng cúi đầu của thê tử dưới ánh nến mờ ảo, thoải mái nửa nằm trên ghế, cười nói: “Đúng rồi, túi đựng hốt bản nàng tặng ta, hôm nay rất nhiều người vây quanh ta xem đấy.”
Giang Vãn Nguyệt lập tức căng thẳng: “Không hợp quy củ ạ?”
Nàng từ một vùng quê ở Đàm Châu đến Đông Đô, thay đổi tính cách thẳng thắn ngày trước, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ phạm sai lầm gây phiền phức cho Tạ gia.
“Cũng không phải.” Tạ Bích lắc đầu: “Cả triều chỉ có mình ta có vật này, họ đều đến xem cho mới lạ, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ…”
Giang Vãn Nguyệt yên tâm, cười nói: “Nếu dùng được, thiếp làm cho mấy vị đại nhân thân quen mỗi người một cái nhé.”
Tạ Bích lắc đầu: “Cái đó thì không cần.”
Hắn nhìn thê tử đang đầy hứng khởi, nụ cười nơi khóe môi lại cứng lại.
Thê tử hắn không hiểu chút quy củ nào của kinh thành. Đừng nói Tạ gia, ngay cả phu nhân của quan lục thất phẩm cũng tự giữ thân phận. Một câu nói hứng lên của thê tử hắn, truyền ra ngoài có thể khiến người khác cười chê rất lâu. Hắn cố nhiên không để ý người khác cười chê, nhưng hắn không thích Giang Vãn Nguyệt tự đánh đồng mình với đám nô bộc tạp dịch.
Quá mất thể diện, cũng quá không biết vị trí của mình.
Tạ Bích không còn tâm trạng nói chuyện phiếm, vừa hay lúc này người hầu đã trải giường xong, cũng đặt quan bào mũ mão ngày mai Tạ Bích lên triều trong phòng. Tạ Bích ôm lò xông men trắng vẽ hoa văn rau quỳ nằm xuống, chỉ nhàn nhạt chào Giang Vãn Nguyệt một tiếng rồi ngủ.
Giang Vãn Nguyệt tự nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc đột ngột lạnh đi của phu quân, nhưng nàng lại không biết mình đã làm sai điều gì. Nàng vốn đang vui mừng chào đón Tạ Bích quay về ở… Tựa như nàng đang toàn tâm toàn ý mỉm cười, lại đột nhiên bị người ta đấm một cú, đấm đến mức mắt mũi cay xè…
Giang Vãn Nguyệt nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tạ Bích, nước mắt từ từ thấm ướt chiếc gối thêu.
Tạ Bích dường như trong mơ cảm nhận được điều gì, nhíu mày, rồi xoay người đi.
Đêm đã khuya.
Giang Vãn Nguyệt nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mặt hồ đóng băng phản chiếu ánh nắng mùa đông lạnh giá, nàng cẩn thận bò trên băng, qua lớp ánh sáng lạnh phản chiếu từ mặt băng, lờ mờ nhìn thấy một vệt màu đang bơi lội.
Thoắt ẩn thoắt hiện, chính là con cá đuôi màu mà nàng hằng mong ngóng.
Giang Vãn Nguyệt nén nhịp tim, dốc toàn lực, dùng đôi tay gần như đông cứng mà đập mạnh xuống mặt băng, “rắc” – mặt băng hiện lên những vết nứt nông sâu li ti.
Hơi lạnh đột ngột ùa đến, hai hàm răng Giang Vãn Nguyệt khẽ va vào nhau, nửa bên mặt đã đông cứng đến tê dại.
Nàng nghiến răng, nằm rạp trên mặt băng, nhìn xuống cái hố băng sâu không thấy đáy, lạnh thấu xương, mỗi một lỗ chân lông trên da thịt đều đang gào thét muốn chạy trốn.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ hắn thổi sáo dưới trăng, dáng vẻ hắn vung bút viết chữ Phúc, dáng vẻ hắn cười khẽ với nàng…
Giang Vãn Nguyệt nghĩ, mình không thể lùi bước.
Giang Vãn Nguyệt tay cầm chiếc vợt cá dài bằng một cánh tay, muốn vớt lấy sinh linh nhanh nhẹn trong nước kia.
“Rắc” – vết nứt trên băng đột nhiên lan rộng.
Thân thể nặng trĩu chìm xuống, nàng còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, đã đột ngột rơi vào hố băng không thấy đáy…
Nàng lớn tiếng kêu cứu, nhưng không một ai nghe thấy, không một ai đưa tay về phía nàng…
Giang Vãn Nguyệt tỉnh giấc từ trong mơ, chăn nệm lạnh lẽo, người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Dù đã đắp hai lớp chăn bông dày, nàng vẫn cảm thấy cái lạnh khó chống cự.
Giang Vãn Nguyệt thở hổn hển, dần dần bình ổn lại hơi thở.
Bên cạnh, ánh nến vẽ ra một vầng sáng ấm áp, khói từ lò sưởi bên giường lượn lờ. Nàng xích lại gần Tạ Bích, lấy hết can đảm, nhẹ nhàng áp má lên tấm lưng ấm áp của người đàn ông.
Nàng có phu quân.
Có Tạ Bích ở đây, nàng không còn một mình.
Hôm sau, Tạ Bích tỉnh lại mở mắt ra, lại phát hiện chăn nệm bên cạnh trống không.
Hắn ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong lên.
Tóc Giang Vãn Nguyệt hơi rối, mấy sợi tóc đen từ bên tai trượt xuống chiếc cổ trắng ngần. Nàng đang đặt một cái giá phơi đồ trên lò sưởi, cẩn thận trải phẳng quan bào của hắn lên, nhẹ nhàng di chuyển để hong khô.
Trong phòng có địa long, trong lò hương đốt là hương liệu, cũng có từng làn hơi nóng. Hong như vậy, đến lúc Tạ Bích ra cửa, quan bào từ trong ra ngoài đều ấm áp.
Giang Vãn Nguyệt quay đầu lại, thấy Tạ Bích đang cười nhìn mình, vội tự tay lấy quan bào từ trên lò hương xuống, mặc chỉnh tề cho Tạ Bích. Quan bào vừa khoác lên người, Tạ Bích liền cảm nhận được một luồng hơi ấm từ vai đến lưng.
Tạ Bích cúi đầu, hàng mi cong rũ xuống của thê tử đang khẽ run, giống như cánh bướm lay động lòng người.
Trên quan bào vương mùi hương của hương hoàn, ngửi thấy thanh ngọt phiêu đãng, tựa như trà xuân hòa quyện cùng quả tỳ bà.
Đây là khí tức của Giang Vãn Nguyệt, lúc này mặc trên người, giống như một vòng tay ấm áp đang bao bọc lấy hắn.
Tạ Bích nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần của thê tử, trầm giọng nói: “Nàng vất vả rồi.”
Sắc mặt Giang Vãn Nguyệt hơi đỏ, nghiêng người đứng sang một bên, tiễn phu quân ra khỏi phủ.
Giang Vãn Nguyệt ở trong phòng đọc thi từ cả một ngày, thỉnh thoảng ngẩn người, thỉnh thoảng viết vài câu.
Tạ Bích về nhà, thay quan bào, đi đến bên cạnh Giang Vãn Nguyệt, mỉm cười nhìn những câu thơ vợ đang xem rồi nói: “Có câu thơ nào yêu thích không?”
Giang Vãn Nguyệt khẽ nói: “Ừm… có hai câu.”
Nàng đặt những câu thơ đã chuẩn bị sẵn trước mặt Tạ Bích. Tạ Bích nhìn xem, trầm ổn cất tiếng đọc: “Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô.” (Trời chiều sắp có tuyết rơi, có thể uống một chén không?)
“Nguyệt xuất kinh sơn điểu, thời minh xuân giản trung.” (Trăng lên làm chim núi giật mình, thỉnh thoảng hót vang trong khe suối mùa xuân.)
Không ai có thể ngờ, hai câu thơ, vừa hay ghép thành tên của nàng. (Chữ “Vãn” (晚) và “Nguyệt” (月))
Lúc hắn đọc thơ, cũng giống như đang gọi tên nàng.
Giang Vãn Nguyệt nghiêng đầu, khóe môi mang theo nụ cười.
Thành hôn gần một năm, phu quân của nàng rất ít khi gọi tên nàng.
Tạ Bích nhìn Giang Vãn Nguyệt một lát, nhướng mày cười nói: “Nếu nói về thơ vịnh trăng, hai câu ta thích này lại hay hơn – Vãn nguyệt dật thanh hàn, nhân gian kỷ xứ khán?” (Trăng muộn tỏa hơi lạnh trong, nhân gian mấy nơi được ngắm?)
Giọng nói trầm ấm của hắn khẽ ngân lên, kéo theo trái tim của Giang Vãn Nguyệt cũng lên xuống không ngừng.
Tâm tư nhỏ bé của nàng đã bị hắn nhìn thấu.
Trong thơ hắn đọc có tên của nàng, hơn nữa còn rõ ràng liền một mạch.
