Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 5: Hắn đừng trên bờ nhìn nàng giãy giụa



Giang Vãn Nguyệt đứng bên bờ hồ, đồng tử đột nhiên co rút lại. Dòng suối không sâu, nhưng với một đứa trẻ như Khánh Quan thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
Giang Vãn Nguyệt nhìn dòng nước lạnh buốt, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh vực băng sâu không thấy đáy ở Cửu Huyền Loan. Nàng khẽ rùng mình một cái, không dám tiến lên, ngược lại còn run rẩy lùi lại mấy bước, nhìn quanh bốn phía, bất lực cất tiếng: “Tiểu công tử rơi xuống nước rồi… có ai không…”
Mùa đông thanh vắng, vườn hạc lại hẻo lánh, xung quanh không một bóng người. Khánh Quan không gặp chuyện gì, chỉ đang vùng vẫy khóc lóc trong suối, nhưng vào những ngày đông giá rét nhất, tuyệt đối không thể ở lâu trong nước. Đi đi về về tìm người cũng mất không ít thời gian. Giang Vãn Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cởi chiếc áo choàng lông cáo trắng trên người, bước xuống nước đi về phía Khánh Quan.
Dòng nước lạnh buốt vừa ngập đến đùi, Giang Vãn Nguyệt mỗi bước đi, sắc mặt trắng ngần lại càng thêm tái nhợt.
Trong đầu nàng lại hiện lên mặt băng vỡ nát, xoáy nước lạnh lẽo thấu xương… Giang Vãn Nguyệt dừng bước, đôi môi mất sắc máu khẽ run, phải trấn tĩnh một lúc mới tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Bích đứng trong đình cao, nhìn bóng hình mảnh mai đang khó nhọc bước vào dòng suối.
Tuyết Ảnh đứng bên cạnh hắn lập tức nói với các thị nữ xung quanh: “Phu nhân đã đích thân đi cứu công tử, các ngươi còn không mau đi giúp?!”
Mấy thị nữ rối thành một nùi, định chạy ra ứng cứu, Tạ Bích nói: “Nước chỉ qua đầu gối mà thôi, có gì mà hoảng hốt?!”
Tuyết Ảnh do dự nói: “Nô tỳ lo cho phu nhân…”
Giang Vãn Nguyệt đã ôm được Khánh Quan trong nước, lội vào bờ.
Tạ Bích chắp tay sau lưng quan sát, giọng điệu lạnh nhạt trầm ổn: “Nàng ấy sinh ra ở ven bờ, giỏi bơi lội nhất, không sao đâu.”
Rõ ràng là giỏi bơi lội nhất, nhưng ban nãy khi cứu Khánh Quan, nàng lại do dự mất mấy giây.
Có lẽ nàng sợ làm bẩn áo lông cáo, hoặc lo lắng làm mất đi thân phận quý phu nhân của mình…
Ánh mắt Tạ Bích lạnh đi vài phần, sải bước đến bên bờ. Giang Vãn Nguyệt lúc này đã lên khỏi hồ, xiêm y ướt sũng trông có phần thảm hại, sắc mặt lại càng tái nhợt.
Ánh mắt Tạ Bích dừng trên người Giang Vãn Nguyệt, hắn cởi áo choàng đưa cho Trúc Tây, Trúc Tây hiểu ý, hai tay dâng cho Giang Vãn Nguyệt.
Đang định tiến lên, bỗng nghe tiếng khóc vang lên, mọi người quay đầu lại, Khánh Quan vừa lên bờ đã giằng ra khỏi vòng tay mọi người, ngồi phịch xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, đang oe oe khóc lóc. Tạ Bích nhìn Khánh Quan đang ho sặc sụa, ánh mắt trầm xuống: “Tiểu công tử sao lại ở đây, nhũ mẫu đâu!”
Nhũ mẫu run rẩy tiến lên, quỳ xuống đất bẩm báo: “Tiểu công tử nghe nói phu nhân ở đây cho hạc ăn, liền muốn đến xem, nô tỳ cũng không cản được…”
Khánh Quan giãy giụa chân, miệng vẫn không ngừng nói: “Ta muốn hạc con, ta muốn chơi với hạc con hu hu…”
Ánh mắt Tạ Bích trầm trầm nhìn Giang Vãn Nguyệt với sắc mặt tái nhợt như ngọc lạnh, giọng điệu uy nghiêm: “Nếu tiểu công tử thích hạc, cứ theo ý nó dẫn hạc ra là được, tại sao lại ra nông nỗi này?”
Bầy tiên hạc này vốn là do phụ thân nuôi dưỡng để tiến cống cho Bệ hạ thưởng ngoạn.
Lúc ban đầu hắn cũng từng giống như Khánh Quan, tò mò về hạc, muốn đến gần, nhưng lại bị phụ thân quát mắng. Sau này Tạ Bích mới biết, những con hạc này là vật mà Tạ gia đặc biệt dùng để lấy lòng quân vương.
Bệ hạ có thể tùy ý thưởng ngoạn, người nhà mình lại không được, thật là nực cười.
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Giang Vãn Nguyệt. Ai cũng có thể nghe ra sự trách móc trong lời nói này, cũng có thể nghe ra sự trách móc đó nhắm vào ai.
Giang Vãn Nguyệt cúi mắt xuống, nàng trước nay không muốn xung đột với người khác, lúc này chỉ im lặng.
Tạ Bích lại lạnh lùng truy hỏi: “Tại sao không ai nghe theo lời tiểu công tử?”
Khánh Quan có Tạ Bích chống lưng, lập tức lớn gan hẳn lên: “Đúng vậy đúng vậy, con cứ muốn chơi với hạc con mà!”
Giang Vãn Nguyệt ôm áo choàng của Tạ Bích, lòng bàn tay được hơi ấm mềm mại bao bọc, ngược lại càng khiến lòng thêm chua xót. Nàng cúi đầu, khẽ giải thích: “Lần này là thiếp đã cản Khánh Quan, nghĩ rằng hạc vốn thanh quý, không chịu nổi sự nô đùa của trẻ con.”
Tạ Bích nghe vậy liền cười lạnh, một cơn giận dữ bỗng dưng bùng lên: “Vốn là thứ nuôi để thưởng ngoạn, là hạc không chịu nổi nô đùa, hay là nàng muốn giữ chúng lại để lấy lòng ai!”
Hắn ghét nhất là kẻ a dua nịnh hót. Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt trong veo, như được suối nguồn gột rửa.
Hắn vốn nghĩ nàng là người có thiên tính thuần khiết.
Ai ngờ lại giống như những người khác ở Đông Đô, chỉ nghĩ đến việc lấy lòng bề trên.
Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Tạ Bích.
Rõ ràng đêm qua hai người còn chung gối, nàng đã nghĩ sau này hai người sẽ dần gần gũi hơn, nhưng không ngờ chỉ mới một ngày, Tạ Bích vẫn xa lạ như người dưng – không, thậm chí còn không bằng người dưng. Lúc mới gặp nhau, hắn cũng khiêm hòa ôn nhuận, đâu có lạnh lùng thờ ơ như lúc này?
Nhưng nàng đến cho hạc ăn, chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy lòng ai.
Nàng chỉ là nhớ đến hắn mà thôi.
Trong phủ này, nàng không muốn tranh giành với ai, chỉ nghĩ đến việc nuôi hạc để lặng lẽ gửi gắm tình cảm, nhưng tại sao hắn vẫn không vui?
Trong lòng Giang Vãn Nguyệt chua xót khôn nguôi, nếu là trước đây, nàng sẽ tự mình nuốt lấy ấm ức, nhưng bây giờ… Giang Vãn Nguyệt nhớ lại nụ cười trong trẻo dưới ánh trăng của Tạ Bích đêm qua, mím môi nói: “Thiếp không nghĩ đến việc lấy lòng ai, thiếp nuôi hạc, là vì… vì thích…”
Tuyết Ảnh cười giảng hòa: “Phu nhân thích, tiểu công tử cũng thích, phu nhân không thể vì mình thích mà không cho tiểu công tử động vào được ạ…”
Giang Vãn Nguyệt lẩm bẩm: “Hạc sinh ra đã ưa sạch sẽ, vốn nên… nên được ở nơi thanh thanh tĩnh tĩnh…”
Lời chưa nói hết, nàng thấy Tạ Bích lại nhíu mày một cách mất kiên nhẫn.
Chuyện này không phải lỗi của nàng, nếu đổi lại là người khác lanh lợi, chắc chắn sẽ biết cách đối phó, nhưng nàng lại không biết phải tự biện minh thế nào.
Nàng chỉ muốn bảo vệ bầy hạc trong vườn.
Có lẽ là vì người khác gọi Tạ Bích là “Hạc lang”, có lẽ là vì lần đầu tiên gặp Tạ Bích, bên cạnh hắn có hạc bay lượn…
Tất cả những gì liên quan đến Tạ Bích, nàng đều muốn nâng niu trong lòng, không để vương một hạt bụi.
Chính nàng cũng không nói ra được, cảm thấy thật ngây ngô và nực cười.
Giang Vãn Nguyệt nắm chặt khăn tay, đầu ngón tay và khóe mắt đều ửng đỏ.
Nàng còn chưa kịp khoác áo choàng của hắn, gió lạnh mùa đông đã thổi tung xiêm y, thổi lạnh cả trái tim trong lồng ngực.
Tạ Bích chăm chú nhìn thê tử đang lặng lẽ cúi đầu bên bờ suối.
Sắc mặt nàng tái nhợt yếu ớt, khiến người ta thương cảm.
Hắn thầm thở dài một tiếng, ôn tồn nói với Khánh Quan: “Được rồi, mấy hôm trước con không phải thích con ngựa non Ô Vân Đạp Tuyết kia sao, hôm nay đã cho người mua về nuôi trong phủ rồi, sau này tam thúc dẫn con đi cưỡi ngựa có được không?”
Khánh Quan vừa nghe đến cưỡi ngựa, mắt liền sáng lên, không còn níu kéo chuyện con hạc nữa, ngược lại còn liên tục hỏi về con ngựa nhỏ.
Tạ Bích bế Khánh Quan lên, hai người một lời qua một lời lại, dần đi xa.
Giang Vãn Nguyệt ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Tạ Bích, ánh nắng ấm mùa đông phủ lên người hắn một lớp vàng óng hơi ấm, vừa như trăng sáng thanh lạnh, lại như ánh bình minh ấm áp.
Cuối cùng hắn đã giúp nàng, ngầm bảo vệ bầy hạc.
Cái lạnh lẽo dâng lên trong lòng Giang Vãn Nguyệt lại bị một luồng hơi ấm ngọt ngào xua tan.
Hắn là phu quân của nàng, tự nhiên sẽ đứng về phía nàng trước mặt người ngoài.
“Phu nhân…” Thu Ly nghe tin vội vã chạy đến, thấy Giang Vãn Nguyệt ướt sũng một mình đứng bên bờ suối, trong lòng chua xót. Nàng ta tiến lên khoác áo choàng lông cáo cho Giang Vãn Nguyệt, khẽ nói: “Phu nhân, hay là chúng ta về trước đi ạ.”
Giang Vãn Nguyệt cố nén ho hai tiếng, nhìn về hướng Tạ Bích rời đi, sau đó quay người từ từ rời khỏi vườn hạc.

Sau chuyện này, Tạ lão phu nhân cũng bị kinh động. Bà vốn yêu thương Khánh Quan, liền cho niêm phong vườn hạc, ra lệnh nhũ mẫu không cho Khánh Quan và Giang Vãn Nguyệt gặp mặt.
Gia đình như Tạ phủ, tự nhiên sẽ không lớn tiếng quát mắng chì chiết nhi tức.
Nhưng cách làm không hề kiêng dè này, không nghi ngờ gì là đang làm mất mặt Giang Vãn Nguyệt.
Người hầu trong Tạ phủ đều bàn tán về vị phu nhân mới qua cửa không lâu này, nhưng Giang Vãn Nguyệt lại như không hề hay biết, mỗi ngày chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa sen tàn trong ao, trong đầu lướt qua vẫn là cảnh tượng lần đầu gặp Tạ Bích, hắn đứng trong thuyền, bầy hạc bay lượn xung quanh.
Nàng chưa từng nghĩ, yên tĩnh nuôi hạc cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.
May mà những con hạc đó cũng có người hầu chăm sóc, cũng coi như được thanh tịnh.
Tâm tư của Giang Vãn Nguyệt lại quay về với Tạ Bích.
Trải qua chuyện hôm nay, Tạ Bích có sinh lòng chán ghét nàng không?
Sau đêm qua, nàng không tránh khỏi có thêm kỳ vọng vào hắn, muốn rút ngắn khoảng cách với hắn.
Nhưng mới ngày đầu tiên đã ra nông nỗi này.
Sau này quan hệ của hai người họ, liệu có dừng lại đột ngột, hay là quay về như lúc ban đầu?
Thậm chí… còn không bằng lúc ban đầu.
Trong lòng Giang Vãn Nguyệt chua xót, đầu ngón tay run rẩy, gần như sắp rơi lệ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ mấy cái. Thu Ly mở cửa, người đến lại là tiểu tư thân cận của Tạ Bích, Trúc Tây, phía sau còn có một lang trung. Trúc Tây cười nói với Giang Vãn Nguyệt: “Cô nương bị rơi xuống nước, lang quân không yên tâm, đặc biệt gọi lang trung trong nhà đến xem cho cô nương, kê chút thuốc ôn bổ, để không bị di chứng.”
Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu, nín thở nói: “Lang trung này, là… là lang quân gọi đến sao?”
Trúc Tây cười nói: “Đương nhiên rồi, lang quân đặc biệt dặn dò.”
Giang Vãn Nguyệt sững người, nàng không ngờ, Tạ Bích sau khi rời đi vẫn còn nhớ đến sức khỏe của nàng, sẽ đặc biệt nghĩ đến việc mời lang trung cho nàng.
Sống mũi Giang Vãn Nguyệt cay cay, hễ là chuyện liên quan đến Tạ Bích, mí mắt nàng lại rất nông, động một chút là muốn rơi lệ.
Vừa đúng lúc này, Trúc Tây lại cười nói: “Đây cũng là lang quân tìm ra tặng cho phu nhân, còn nói phu nhân đã thích hạc, chi bằng tặng nghiên mực này cho phu nhân.”
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu.
Trúc Tây đang bưng một chiếc nghiên mực đá Đoan trang nhã óng ánh, trên mặt nghiên khắc hình con hạc đang vươn cao chiếc cổ thon, sống động như thật.
Giang Vãn Nguyệt đứng tại chỗ một lúc lâu, mới từ từ đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy chiếc nghiên khắc hình hạc này.
Đây là món quà Tạ Bích tặng nàng.
Vốn tưởng chữ “Phúc” kia là duyên phận duy nhất của hai người, không ngờ họ lại trở thành phu thê, càng không ngờ Tạ Bích lại có tâm như vậy, đặc biệt tặng nàng một chiếc nghiên hạc…
Dù lúc đó giọng điệu hắn có lạnh lùng gấp gáp một chút, nhưng cũng là vì lo lắng cho sự an nguy của Khánh Quan. Sau đó hắn còn nghĩ đến việc tìm lang trung cho mình, tặng nghiên hạc…
Đầu ngón tay Giang Vãn Nguyệt khẽ lướt qua bộ lông của con hạc, nghiên đá Đoan cứng rắn, nhưng động tác của nàng lại vô cùng trân trọng, nhẹ nhàng như sợ làm kinh động giấc mộng của ai đó.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...