“Công tử” thị vệ kia lập tức ngăn lại: “Đứa bé này lai lịch không rõ, cho nó ít tiền bạc thức ăn thì được, chứ không thể để nó đi chung xe với ngài được ạ…”
Công tử là quý nhân mà bọn họ cẩn thận bảo vệ, nhưng tiểu cô nương này đầu tóc rối bù, trông không được sạch sẽ, nói không chừng trên người còn có rận, đáng sợ hơn là, lỡ như bị bệnh sốt rét thì hậu hoạ khôn lường.
“Cho nó tiền tài, nó có thể mưu sinh không? Cho nó thức ăn, nó có giữ được không?” Giọng Tạ Bích lạnh đi, không cho phép nghi ngờ: “Đưa con bé lên xe.”
Thị vệ kia nhận lệnh rời đi, đưa cô bé kia lên xe.
Ngược lại Trúc Tây có mấy phần do dự: “Công tử, đứa bé này liệu có…”
Tạ Bích nói: “Sắc mặt con bé không có vẻ vàng vọt của người bệnh, huống hồ hai làng trên dưới không uống chung một nguồn nước, không sao đâu.”
Trúc Tây lập tức yên tâm, hắn ta biết ngay mà, lang quân tuy lương thiện nhưng tuyệt đối không hành động bốc đồng, càng không dễ dàng lấy thân mạo hiểm.
Cô bé leo lên xe, đôi mắt to tròn ngẩn ra, dường như bị chiếc xe ngựa thần tiên này làm cho kinh ngạc.
Một lúc sau mới nhìn Tạ Bích quỳ xuống, giòn giã nói: “Đa tạ thúc thúc đã cứu mạng Hiểu Hiểu.”
Tạ Bích bất giác nhíu mày.
Hắn nhớ ở Bích Lung Hạp, những cô bé trạc tuổi này đều gọi Giang Vãn Nguyệt là tỷ tỷ.
Tạ Bích cười nhạt: “Sao ngươi lại gọi ta là thúc thúc, gọi là ca ca không phải tốt hơn sao?”
Đồng tử của Hiểu Hiểu đột nhiên mở to thêm vài phần. Chiếc xe ngựa này có mùi hương dễ chịu, tựa như tiên cảnh, nam tử trước mặt có giọng nói còn du dương êm tai hơn cả dòng suối trước cửa nhà cô bé.
Cô bé vẻ mặt nghiêm túc: “Thúc thúc có thể ngồi xe ngựa lớn như vậy, lại còn trông như tiên nhân, chắc là đã tu đạo nhiều năm rồi, tuổi cũng không nhỏ, nên là thúc thúc ạ.”
Tạ Bích cười nhạt: “Tùy ngươi.”
Trong giọng nói có mấy phần cưng chiều.
Trúc Tây bỗng nhiên nghĩ, nếu lang quân và phu nhân không chia xa, giờ đây chắc cũng đã có con rồi.
Lang quân tính tình ôn hòa tỉ mỉ, nhất định sẽ là một phụ thân tốt, tiếc là…
Trúc Tây không khỏi thở dài trong lòng.
Tạ Bích suy nghĩ một lát, quyết định đưa Hiểu Hiểu đến chỗ bằng hữu là Dương Hàn để sắp xếp trước. Dương Hàn không theo triều đình rút lui mà trở về quê nhà ở Giang Tây, hiện đã từ quan ở nhà.
Tạ Bích nói sơ qua ý định cho Hiểu Hiểu, ai ngờ Hiểu Hiểu lại nói: “Nhưng con không muốn đến Giang Tây, con muốn về Đàm Châu, ở đó có ngôi nhà phụ thân con xây, còn có thúc thúc chăm sóc con.”
Tạ Bích hỏi rõ mới biết, phụ thân của Hiểu Hiểu đã bỏ mạng trong chiến trận. Hiểu Hiểu và mẫu thân đến nhà ngoại tổ ở Bình Hương thăm người thân, ai ngờ trên đường về gặp phải kẻ xấu, mẫu thân cô bé rơi xuống thung lũng được người tốt bụng chôn cất, Hiểu Hiểu từ đó không còn nhà để về.
“Nhà ngoại tổ và nhà phụ thân cách xa nhau, thư từ đi lại khó khăn, nhưng thúc thúc chắc vẫn đang tìm con, ngôi nhà phụ thân con xây vẫn còn, con muốn về nhà…”
Trong lòng Tạ Bích chua xót, gật đầu nói: “Ngươi cứ tạm thời ở lại Giang Tây vài ngày, đợi khi tình hình ổn định, tìm được thúc thúc của ngươi, ta sẽ cho người đưa ngươi về nhà.”
Đi tiếp về phía trước, Tạ Bích mới nhận ra, trên đường có rất nhiều trẻ em ăn xin, hắn lại cứu thêm ba bốn đứa nữa, nhiều hơn nữa cũng đành bất lực.
Xe ngựa bị nhét đầy trông rất náo nhiệt, khiến Tạ Bích nhớ đến những người dân ở Bích Lung Hạp.
Suốt đường đi, hắn bị bọn trẻ chọc cười mấy lần.
Đến Giang Tây, hắn đến nhà họ Dương sắp xếp cho bọn trẻ trước. Dương Hàn kinh ngạc nhìn từng đứa trẻ nhảy xuống từ xe ngựa của Tạ Bích, không nói nên lời: “Quân… Quân Bạch… mấy đứa trẻ này là?”
Tạ Bích thở dài: “Cứu được trên đường, đều là những đứa trẻ đáng thương, nhà ngươi gia nghiệp lớn, cho chúng một miếng cơm ăn, ta vô cùng cảm kích.”
Dương Hàn không thể tin nổi nhìn người bằng hữu của mình. Tạ Bích ưa sạch sẽ, thanh cao, cử chỉ hành động cũng ra dáng một công tử nhà cao cửa rộng, hắn tuy yêu dân, nhưng lại không gần dân.
Phải biết khi còn ở kinh thành, Tạ Bích ngoài việc không chê bùn đất lá sen úa, bất kỳ thứ bẩn thỉu nào khác đều là bụi bặm mà hắn tránh không kịp.
Những đứa trẻ này quần áo rách rưới, đứa nào đứa nấy gáy cổ đều đen kịt.
Dương Hàn lẩm bẩm: “Chiến sự nổ ra, Quân Bạch ở dân gian một thời gian, hành sự thật sự đã thay đổi rất nhiều…”
Trước kia, cái gọi là bách tính dường như chỉ là đạo nghĩa trong sách vở công văn, nhưng bây giờ, Tạ Bích đối với họ, lại có một sự yêu mến và gắn bó chân thực.
Lúc này Tạ Bích mới nhận ra điều không ổn, trầm ngâm nói: “Sắp xếp những đứa trẻ này ở chỗ ngươi, có làm khó cho ngươi không?”
Nhà họ Dương gia nghiệp lớn, nuôi mấy đứa trẻ không thành vấn đề, nhưng người hầu nhà họ Dương cũng đều là những người được nuôi dạy bồi dưỡng cẩn thận.
Dương Hàn lắc đầu: “Ngươi còn ngồi chung xe với chúng, ta còn ngại ở chung một nhà với chúng sao? Thời loạn lạc, ta không cứu được nước, cũng chỉ có thể cứu một mạng người.”
Từ khi Đông Đô thất thủ, Dương Hàn liền đóng cửa không ra ngoài ở quê nhà Giang Tây, suốt ngày viết sách dưỡng thân.
Hai người nhìn nhau thở dài.
Tạ Bích ngồi một lát rồi đứng dậy cáo biệt: “Quốc sự không thể trì hoãn, đợi ta xử lý xong sẽ lại đến tìm ngươi.”
Dương Hàn nói: “Ngươi đến vì chuyện của Lý tướng quân đúng không? Ngươi đến lúc này, ngược lại càng làm Bệ hạ thêm kiêng kỵ.”
Hoàng đế của triều đại này vốn do võ tướng đưa lên ngôi mà không đổ máu, sự nghi kỵ và phòng bị đối với võ tướng, từ khi kiến triều đến nay, đã ăn sâu vào cốt tủy.
Tân đế đến đất Thục, lại vừa mới lên ngôi, bị Bắc Nhung truy đuổi, trong lúc sớm tối khó giữ, tự nhiên là muốn giao bớt quyền hành, nghĩ cách đối kháng với Bắc Nhung.
Nhưng nay thiên hạ đã yên ổn, tuy chỉ là yên ổn một phương, nhưng triều đình dù sao cũng đã vững vàng, mấy võ tướng trong thời loạn nắm trong tay quân đội, có lẽ hoàng đế khó tránh khỏi bắt đầu sinh lòng nghi kỵ.
Tạ Bích có thể hiểu được Tân đế, dù sao Quan Việt trước sau cũng đã xuất chiến mấy lần, nhưng lại không thể hạ được Đông Đô, cứ kéo dài thời gian như vậy, cũng chỉ có thể là tự nắm binh quyền, dần dần lớn mạnh.
Nhưng Quan Việt và Lý Nguyên Cát không có ý phản nghịch, ngược lại một lòng vì nước, làm như vậy, khó tránh khỏi khiến người trong thiên hạ thất vọng.
Nếu Bắc Nhung lại quay trở lại, e rằng triều đình sẽ không còn tướng lĩnh nào có thể ra trận.
Tạ Bích lập tức lên đường, đến Hình bộ hỏi thăm tình hình vụ án. Người thẩm án nhíu mày: “Hạ quan là do Bệ hạ đích thân chỉ định, phụ trách thẩm tra vụ án này, Tạ đại nhân tuy quan cao hai cấp, cũng không nên can thiệp quá nhiều thì hơn.”
“Hơn nữa, Lý Nguyên Cát là tội nhân, càng không thể dễ dàng gặp người khác.”
Tạ Bích nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén: “Ngươi đã gọi hắn là tội nhân, vậy có bằng chứng phạm tội không?”
“Hắn ta và hàng tướng Bắc Nhung thư từ qua lại, cấu kết với Bắc Nhung, gây nguy hại cho triều đình.”
Tạ Bích cười cười: “Thư tín đâu? Có tiết lộ quân cơ không?”
Viên quan kia cười lạnh: “Đã là chứng cứ phạm tội, tội nhân tự nhiên đã sớm hủy đi rồi.”
“Hỗn xược!” Tạ Bích quát lớn: “Đã không có chứng cứ, ngươi dám vu khống tướng quân như vậy, tự hủy trường thành*!”
Tự hủy tường thành*: Đây là một thành ngữ mang ý nghĩa tự mình phá hủy đi bức tường phòng thủ vững chắc nhất của mình. Trong câu này, “Trường Thành” ám chỉ vị Tướng quân, một trụ cột quan trọng của quốc gia. Vu khống, hãm hại Tướng quân cũng đồng nghĩa với việc tự làm suy yếu sức mạnh quân sự, quốc phòng của đất nước, là một hành vi ngu xuẩn và nguy hiểm.
Tạ Bích một thân quan bào màu đỏ thẫm, ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận, nhưng khí thế lạnh như băng giá khiến người ta nhìn mà sinh lòng kính sợ.
Viên quan kia có chút yếu thế sợ hãi, cứng đầu nói: “Hắn ta và Nhược Long thư từ đã lâu, nhưng không giao nộp thư tín, đó chính là bằng chứng.”
Sắc mặt Tạ Bích khựng lại, rồi cười lạnh: “Tại sao phải giao cho ngươi? Lỡ như Nhược Long tiết lộ quân cơ của Bắc Nhung, há có thể dễ dàng cho ngươi xem?”
Tạ Bích ra khỏi Hình bộ, cùng Quan Việt đi thẳng đến phủ của Lý Nguyên Cát. Vì chuyện vừa rồi, lần này Hình bộ không có ai cản trở.
Lý phủ đã sớm bị quan binh bao vây trùng điệp, Lý Nguyên Cát ở trong phủ hành động bị hạn chế, điều khiến Tạ Bích không ngờ tới là, Nhược San cũng ở đó.
Nhược San thấy Tạ Bích và Quan Việt cùng bước vào, khóc lóc tiến lên nói: “Tạ đại nhân, sao triều đình có thể không phân trắng đen, oan uổng cho Lý tướng quân chứ?”
Tạ Bích nhìn Lý Nguyên Cát nói: “Trong thư tín có cơ mật quân tình của Bắc Nhung đúng không?”
Lý Nguyên Cát nhìn thấy Tạ Bích, vô cùng cảm kích đứng dậy nói: “Đại nhân nói vậy là tin tưởng ta, Lý Nguyên Cát này. Không giấu gì đại nhân, ta và Nhược Long đã thư từ qua lại một thời gian, việc liên quan đến cơ mật chiến sự của Bắc Nhung. Đại nhân, ta và Nhược Long đã làm chiến hữu mười năm, hắn ta bị bắt là bất đắc dĩ, nay phải nhẫn nhục gánh vác trọng trách, cuối cùng cũng được Bắc Nhung tin tưởng.”
“Ca ca của ta cũng một lòng báo quốc, chắc chắn sẽ không thực sự đầu hàng Bắc Nhung.” Nhược San quỳ xuống nói: “Ta nguyện lấy tính mạng ra thề.”
Quan Việt cũng lập lời thề nặng, đứng ra bảo lãnh cho hai người.
Tạ Bích xem qua từng lá thư, giao lại cho Lý Nguyên Cát: “Ngươi cất cho kỹ, đừng cho ai xem.”
Lý Nguyên Cát thở dài: “Nhưng triều đình nghi ngờ ta, khiến người ta nản lòng.”
“Đừng nản lòng, ta nghĩ có lẽ đây không phải là ý của Bệ hạ.” Tạ Bích chậm rãi suy tư: “Ta đã nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ.”
Hắn nói sơ qua kế hoạch cho Quan Việt và Lý Nguyên Cát.
Quan Việt và Lý Nguyên Cát nghe xong đều mừng rỡ, không khỏi xoa tay đấm chân. Một lúc lâu sau, lại vô cùng cảm thán: “Ta nghĩ kế này khả thi, nhưng nhất định phải có một người khiến Bắc Nhung tin phục, mạo hiểm đến kinh thành.”
Tạ Bích nói: “Ta vốn cũng phải đến kinh thành một chuyến, việc này cứ giao cho ta.”
Tạ Bích không trì hoãn nữa, để lại quan binh ở Giang Tây, mình thì gọn nhẹ lên đường, một mạch đến Đông Đô.
Đông Đô đã bị Bắc Nhung chiếm lĩnh, bị công phá, đốt cháy nhiều lần, nhiều nơi đã không còn nhận ra dáng vẻ năm xưa.
Tạ Bích một mình một ngựa đến, đi thẳng đến phủ của Nhược Long.
Nhược Long nay đã là tướng lĩnh cao cấp của Bắc Nhung, nhìn thấy Tạ Bích, vô cùng kinh ngạc.
Khi Nhược Long còn ở kinh thành, cũng thường qua lại với Tạ gia, hai người tránh mặt người hầu mật đàm. Tạ Bích đem ý đồ và kế hoạch nói cho Nhược Long. Nhược Long một lòng báo quốc, nghe xong kế hoạch liền tỏ ý toàn lực phối hợp, không tiếc tính mạng.
Hai người hàn huyên đơn giản, Nhược Long liền theo kế hoạch của hai người đến bái kiến Bắc Nhung Vương Đa Vinh: “Bệ hạ, một người bằng hữu trước đây của thần nay là quan lớn của triều Định, nhưng hắn chán ghét việc tranh quyền đoạt lợi, bè phái đấu đá trong triều đình, nghe nói Bệ hạ lễ hiền hạ sĩ, thương dân yêu dân, nên đặc biệt mạo hiểm đến Đông Đô, muốn bái kiến Bệ hạ.”
Đa Vinh suy tư nói: “Người này là ai?”
Nhược Long nói: “Là nhi tử của Tạ gia ở Đông Đô, Tạ Bích.”
Sắc mắt Đa Vinh thoáng qua vẻ âm trầm: “Hắn là trọng thần của triều Định, lại nguyện quy phục sao?”
Bắc Nhung và triều Định giằng co đã lâu như vậy, không ít quan viên ngầm tỏ ý tốt, nhưng những người này đa phần là vì lợi ích như thăng quan phát tài.
Đa Vinh sớm đã biết đại danh của Tạ Bích, sau này khi hắn ta mang quân đến dưới thành Đông Đô, Tạ Bích ở trên tường thành thủ thành, phong thái quyết tâm, lẫm liệt đó đã khiến hắn ta vừa gặp đã khó quên.
Tạ Bích không phải là hạng võ phu như Nhược Long, hắn là con cháu Tạ gia, Tạ gia đã sản sinh ra không biết bao nhiêu Thủ phụ trọng thần, là gia tộc thanh quý của triều Định. Tạ gia cũng là danh gia được giới văn nhân mặc khách vô cùng sùng bái.
Nếu có được Tạ Bích, chắc chắn sẽ là một trợ lực lớn cho việc Nam tiến của Bắc Nhung.
Nhưng Tạ Bích từ trước đến nay chủ trương kháng Nhung, thật sự có ý đầu hàng sao?
Đa Vinh bảo Nhược Long mở tiệc chiêu đãi Tạ Bích, còn mình thì dẫn một đội binh mã ẩn sau tấm bình phong, chỉ cần Tạ Bích lộ ra bất kỳ sơ hở nào, liền lập tức chém giết tại chỗ, không để lại hậu hoạn.
Tạ Bích vừa bước vào điện, Đa Vinh đang trốn sau bình phong liền sững sờ. Phong thái của Tạ Bích vẫn thanh tú, hiên ngang như lần đầu gặp mặt. Một thân trường sam màu thiên thanh giản dị, vải vóc đã giặt đến hơi bạc màu, trông còn cũ hơn cả y phục của sĩ tử bình thường.
Nghĩ đến hắn địa vị cao trọng, lại ăn mặc giản dị khiêm tốn như vậy, có thể thấy tình cảnh của hắn hiện tại quả thực rất eo hẹp.
Mà bên phía Nhược Long, sau khi hàn huyên đơn giản đã đi thẳng vào vấn đề chính, giọng điệu đanh thép: “Tạ đại nhân được triều đình xem trọng, được quân chủ tin yêu, không biết vì sao đột nhiên lại đến đô thành của Bắc Nhung chúng ta?”
Tạ Bích cười nhẹ, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại có mấy phần thê lương: “Được quân chủ tin yêu? Ngươi chẳng lẽ không biết, Lý Nguyên Cát tướng quân hiện đã bị vu oan giam cầm, chiêu này nhìn như nhắm vào Lý tướng quân, nhưng lưỡi dao thực chất lại nhắm vào Quan tướng quân và ta. Nếu ta không tự bảo vệ mình, chẳng lẽ còn ngồi chờ chết sao?”
Nhược Long thở dài: “Nhớ ngày đó, Tạ đại nhân dùng sức một mình bảo vệ thành, đại nhân một lòng vì triều đình, lại không đổi được sự tin tưởng của quân chủ, thật khiến người ta nản lòng.”
Tạ Bích lắc đầu, nhìn rất thấu những tệ nạn của triều đình: “Tệ nạn của triều đình chúng ta ngươi còn không rõ sao? Từ trước đến nay là nội đấu, bè phái, Bệ hạ cũng rất đề phòng bề tôi, chỉ sợ phe phái nào đó thế lực quá lớn… Muốn làm việc trong triều, thật sự khó hơn lên trời. Cũng chính vì vậy, ta mới trốn ở vùng quê Đàm Châu tìm chút thanh tịnh, ai ngờ ta không đi gây sự, họ lại không chịu buông tha cho ta…”
Trong mắt Nhược Long mang theo vài phần đồng tình vừa đúng lúc: “Ta cũng từng là bề tôi của Đại Định, tự nhiên hiểu sâu sắc những tệ nạn tích tụ của triều đình… Người đời thường nói Bắc Nhung là tộc người man di, nhưng Bệ hạ lại là một vị quân vương thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, cũng là người một lòng làm việc. Nếu ngươi có thể đến Đông Đô cống hiến, nhất định sẽ được trọng dụng.”
Tạ Bích dường như có chút do dự: “Nhưng… lúc đó ta đã bất kính với Bệ hạ, chắc hẳn Bệ hạ sẽ không dung tha cho ta…”
Đa Vinh cười ha hả: “Trong lòng đại nhân, ta là người có lòng dạ như vậy sao?”
