Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 62: Mang thuyền độc mộc đến Bích Lung Hạp



Đa Vinh sải bước ra từ sau tấm bình phong. Lúc Tạ Bích vào cửa đã nhận ra có đao phủ thủ sau bình phong, giờ phút này nhìn thấy Đa Vinh, trên mặt hắn biểu lộ vài phần hoảng hốt, vài phần kinh ngạc, khẽ giọng nói: “Bệ hạ.”
Tạ Bích định hành lễ, nhưng được Đa Vinh đỡ dậy, Đa Vinh cười nói: “Ai cũng nói Tạ đại nhân một lòng vì triều đình, nhưng cũng phải xem triều đình đó có đáng để đại nhân hết lòng đối đãi hay không. Hiện nay Định triều trọng dụng quyền hoạn*, bè phái tranh giành, đã thối nát đến tận xương tủy rồi. Tạ đại nhân dù có lòng báo quốc, cũng khó mà thi triển!”
Quyền hoạn*: là một hoạn quan nắm quyền.
Sau khi xưng đế ở Đông Đô, Đa Vinh vẫn luôn chú ý đến tình hình của Nam triều.
Trong triều cục của Thiếu Đế, đám người Hà Tướng, Thái Xung từng chủ hòa vẫn bình an vô sự, giữ địa vị cao và quyền lực lớn. Còn về phần Tạ Bích, hắn hoàn toàn không xuất hiện trong triều đình ở Thục Đô, mà lại đang ở một thôn làng tại Vĩnh Châu nghiên cứu địa hình và phương pháp chống giặc. Nói ra thì là một trọng trách lớn, nhưng dù sao cũng đã rời xa trung tâm triều đình, bị điều đi quá lâu, khó tránh khỏi có khoảng cách với Thánh thượng. Nghĩ đến đây, Tạ Bích chắc hẳn đã có nhiều oán thán, lại thêm việc triều đình ra tay với Lý Nguyên Cát, càng khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hành động Tạ Bích đến Đông Đô cũng là hợp tình hợp lý.
Trong lòng Đa Vinh còn nghi ngờ, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng vui mừng. Bắt được mối quan hệ với Tạ Bích có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với Bắc Nhung. Tạ Bích là trọng thần của Định triều, rất am hiểu các cơ mật của Định triều.
Chưa kể sau lưng hắn còn có võ tướng như Quan Việt, như vậy, Bắc Nhung đã khống chế được hai nhân vật chủ chốt có trọng lượng ở Đông Đô, phần thắng khi vung quân nam hạ sẽ tăng lên rất nhiều.
Đa Vinh và Tạ Bích, Nhược Long bí mật mở tiệc, trong tiệc trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tạ Bích vừa rời khỏi Đàm Châu, Tần Uyển lại càng không kiêng nể gì, thường xuyên đến tìm mẫu thân của Bùi Quân, cười nói với phu nhân: “Bùi tướng quân gần đây đã chiêu mộ được không ít quân sĩ, rất nhiều người biết Bùi đại nhân và Giang cô nương là biểu huynh muội, nghĩ rằng biểu muội đã có tấm lòng Bồ Tát, thì biểu huynh nhất định cũng là người tốt!”
Tần Uyển còn ẩn ý thở dài: “Bây giờ là thời chiến, nghe nói những tướng sĩ có gia đình ngược lại sẽ càng quý trọng mạng sống hơn. Những người không vướng bận gia đình, không có gì ràng buộc, lại chẳng hề biết thương tiếc bản thân.”
Bùi phu nhân trong lòng khẽ động, nói: “Con bé Vãn Nguyệt đó ta cũng đã ngầm gặp mấy lần, tuy xuất thân có hơi thấp kém, nhưng may là tướng mạo đoan trang, huống hồ A Quân nhà ta cũng một lòng một dạ với nó, ta sớm đã nghĩ hay là tác thành cho chúng, nhưng A Quân lại chỉ nói không vội.”
Tần Uyển cười nói: “Bùi tướng quân ở bên ngoài đốc quân, một lòng vì nước, cho dù có tâm tư cũng không tiện bày tỏ ra mặt. Hai nhà đã sớm có ý, chi bằng dạm hỏi rồi đính hôn luôn một lượt. Thời loạn lạc quy củ không cần quá nghiêm ngặt, nhân mấy ngày này, cứ thành hôn trước đã, người cũng sớm được bồng tôn tử.”
Đợi đến khi gạo đã nấu thành cơm, Tạ Bích quay về rồi có làm gì cũng đã muộn.
Bùi phu nhân cho là phải, nhi tử đã có lòng với Giang Vãn Nguyệt, chi bằng bà đứng ra thu xếp mọi việc cho chu toàn, đợi nhi tử cầm quân trở về nhất định sẽ vui mừng.
Tình hình nam bắc căng thẳng, Bắc Nhung luôn như hổ rình mồi, trong tình cảnh này, quả thực không kịp chọn lựa tiểu thư nhà danh môn quý tộc nữa. Giang Vãn Nguyệt lại có chút danh tiếng trong triều đình, còn cứu giúp rất nhiều người, Bùi phu nhân là người ăn chay niệm Phật, ngày ngày nghe Tần Uyển nói người cứu người có phúc duyên, có thể phù hộ cho cả nhà, cũng dần dần tin theo.
Đều là số mệnh cả, nhi tử đã thích thì cứ để nhi tử cưới người nữ nhân nhà thuyền này đi.
Bùi gia đến Giang gia dạm hỏi, quá trình thuận lợi đến không ngờ.
Tần Lãng biết rõ gốc gác nhà họ Bùi, liền đồng ý hôn sự, thậm chí ngày cưới cụ thể cũng đã bàn bạc xong, chính là bảy ngày sau.
Sau khi đồng ý hôn sự với nhà họ Bùi, Tần Lãng một mình đứng trước cửa sổ, mỗi khi nghe người ta kể về cảnh ngộ của những nữ tử đơn độc khi thành bị phá là lại thấy kinh tâm động phách.
Nữ tử có phu gia có lẽ còn được bảo toàn, nhưng những nữ tử không có phu gia lại như bông hoa không chủ, mặc người ta hái lượm giày vò.
Bản thân mình chỉ là một thương nhân, trong thời loạn lạc này vốn đã yếu thế, làm sao có thể che chở cho một tôn nữ trẻ trung xinh đẹp, lại không có phu gia bảo vệ?
May mà, Bùi gia bằng lòng cưới Giang Vãn Nguyệt làm thê tử, nhà họ Bùi tay nắm quân quyền, Bùi Quân lại rất có lòng với Vãn Nguyệt.
Trong thời loạn lạc, con người như bèo dạt mây trôi, Tần Lãng làm sao có thể không đồng ý?
Vương thúc biết chuyện có vài phần do dự: “Cưới hỏi là đại sự, có phải quá gấp gáp rồi không, dù thế nào cũng phải cho cô nương biết chuyện này chứ.”
“Nó bây giờ chủ kiến ngày càng lớn, biết chuyện rồi không chừng lại gây ra rắc rối gì.” Tần Lãng nhẫn tâm nói: “Vài ngày nữa hãy nói cho nó biết là được, cứ để nó ở nhà yên tâm chuẩn bị gả đi.”
Thế đạo bây giờ, nữ tử không có phu gia là sống nay chết mai.
Ông thà rằng… thà rằng sau này Nguyệt Nguyệt hận ông, cũng phải nhân lúc này vẫn còn chút sức lực, chọn cho nàng một phu quân tốt, bảo vệ nàng một đời vô ưu.
Tại Tần gia, Tần Uyển nghe Xuân Hương kể lại chuyện hai nhà Bùi-Giang đã đính hôn, nụ cười nơi khóe môi lộ ra vài phần âm hiểm đáng sợ.
“Từ Bích Lung Hạp đến Đàm Châu, đa phần đi đường thủy, nghe nói thuyền hoa của tân nương sẽ đậu bên hồ đợi phu tế* đến đón…” Ánh mắt Tần Uyển lộ ra vài phần tàn nhẫn: “Giang Vãn Nguyệt cũng sẽ đợi trên thuyền, ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Phu tế*: chồng
Xuân Hương khẽ giọng: “Nô tỳ hiểu rồi, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi ngày thành hôn thôi.”
“Phải đó, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.” Khóe môi Tần Uyển nở một nụ cười khiến người ta lạnh xương sống: “Không phải nàng ta thích làm Giang Thượng Tiểu Bồ Tát lắm sao?”
“Ta sẽ thành toàn cho nàng ta, để nàng ta sau khi chết được thành tiên, phù hộ cho thế nhân.”
Giang Vãn Nguyệt một mình ngồi trên con thuyền ở Thanh Khê của Bích Lung Hạp, nhìn mây mù mỏng manh nơi núi xa, bóng dáng toát lên vài phần cô quạnh.
Từ khi Tạ Bích đi, nàng mỗi ngày chỉ đi đi về về giữa xưởng thuyền và nhà, việc đóng thuyền vô cùng bận rộn, đêm nào nàng cũng đọc sách đến rất khuya, nhưng vẫn không thể lấp đầy được sự cô đơn trống rỗng khó tả trong lòng.
Từ sau chuyện ở Tàng Thư Lâu những thúc bá đã nhìn nàng lớn lên đều vô cùng thất vọng về nàng, ai nấy đều nói: “Vãn Nguyệt à! Con xem từ khi con ở kinh thành về, cả người đều thay đổi, thay đổi đến mức chúng ta không nhận ra nữa.”
“Tâm con đã hoang dã quá rồi. Chẳng trách ngoại tổ của con lại phải lo lắng cho con như vậy… Con là một nữu tử, lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, là muốn đi lại con đường cũ của phụ thân con sao?”
“…”
Ngay cả Lưu thẩm hàng xóm cũng không hiểu mà nói: “Vãn Nguyệt, sao con có thể cãi lời trưởng bối như vậy chứ, hơn nữa những cuốn sách đó của phụ thân con… đã hại chết tính mạng của ông ấy, sao con còn muốn lật ra đọc… Haiz, ta không có học vấn, khuyên không được con… Con tự lo cho mình đi…”
Đối mặt với đủ loại lời khuyên, Giang Vãn Nguyệt đều dùng vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng để đối diện, không giải thích nhiều.
Nhưng đáy lòng nàng lại như bị một tảng đá đè nặng, không thở nổi.
Đây là quê hương nơi nàng lớn lên từ nhỏ.
Những người đó là hàng xóm láng giềng thân thiết đã nhìn nàng trưởng thành.
Nhưng bây giờ… nàng lại cảm thấy Bích Lung Hạp sao mà chật chội, sao mà xa lạ…
Dường như giữa trời đất, chỉ còn lại một mình nàng bơ vơ.
Nhưng… mấy hôm trước khi Tạ Bích còn ở đây, nàng chưa bao giờ có cảm giác này.
Chỉ đến khi hắn đi rồi, nàng mới nhìn rõ những con người và sự việc xung quanh, mới kinh ngạc nhận ra Bích Lung Hạp không phải là quê hương vô lo vô nghĩ thời niên thiếu.
Giang Vãn Nguyệt cụp mắt, nàng không thể không thừa nhận, giờ phút này, nhìn mặt trời lặn sắp chìm xuống dòng Tiêu Giang, nàng bỗng nhiên… có vài phần nhớ nhung hắn… thậm chí còn mơ hồ mong hắn sớm quay về.
Ít nhất khi hắn quay về, nàng sẽ không phải một mình đối mặt với những lời đàm tiếu của thế gian.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Vãn Nguyệt lại nhớ đến những lời Tạ Bích nói trên thuyền.
Hơi thở nàng chợt ngưng lại, từ từ nhắm mắt.
Nàng kính phục Tạ Bích, trong thời loạn lạc này, nàng rất may mắn khi có một vị quan như hắn, vì dân chúng mà chống đỡ một khoảng trời, lại còn luôn khuyến khích nàng làm việc vì dân…
Nhưng đối với hắn, nàng tuyệt đối không thể, cũng không nên có bất kỳ tư tình nào.
Những ngày tháng hết lần này đến lần khác phải ủy khuất bản thân để đổi lấy sự công nhận của người khác, nàng đã sống đủ rồi.
Nàng sẽ không để mình bị cuốn vào vòng xoáy của tình cảm nữa.

Tạ Bích từ chỗ Nhược Long đi ra, liền đi thẳng đến Tạ phủ.
Lúc đó chạy nạn vội vàng, có rất nhiều đồ vật chưa kịp mang theo.
Tạ Bích từ từ đẩy cửa phủ ra, phủ đệ cao sang ngày xưa đã có vẻ hoang tàn, mạng nhện và bụi bặm trên cột nhà vô cùng bắt mắt, những loài hoa cỏ quý phái ở sân giữa từng được chăm sóc cẩn thận, nay cũng đều đã tàn úa, gió thổi qua lá khô, xào xạc vang lên.
Tạ Bích không dừng lại cảm thán, hắn về nhà lần này, là có việc quan trọng hơn phải làm.
Bước chân Tạ Bích không ngừng, đi vào hoa viên phía sau.
Nơi đây là góc hẻo lánh nhất của Tạ phủ, cho dù là trước đây khi phủ còn đông người, nơi này cũng hoang vu, bây giờ lại càng cỏ dại tiêu điều.
Nhưng tim Tạ Bích lại đập nhanh hơn, hắn từng bước tiến lại gần cây tử đằng, cho đến khi nhìn rõ vật được tử đằng bao bọc, cuối cùng cũng yên tâm.
May quá, chiếc thuyền nhỏ Giang Vãn Nguyệt mang đến vẫn còn ở đây.
Tạ phủ đã bị cướp phá, đừng nói là vàng bạc đồ cổ, ngay cả tấm biển hiệu ở cửa cũng bị người ta lấy đi mất.
Dù sao thì, gỗ lúc bình thường không ai thèm, nhưng khi dân sinh khốn khó, lại là thứ cực tốt.
Ít nhất có một miếng gỗ, cũng đỡ phải chẻ củi, mùa đông có thể giữ được một phần ấm áp.
Vì vậy lúc Tạ Bích đến vô cùng lo lắng, hắn không sợ đồ cổ quý hiếm trong Tạ phủ bị người ta lấy đi, cho dù những món đồ đó đều là vô giá, hắn cũng xem như vật ngoài thân.
Chỉ riêng chiếc thuyền nhỏ mà Giang Vãn Nguyệt mang đến.
Hắn một lòng một dạ, chưa từng phút nào quên.
May mà, tử đằng đã quấn chặt lấy chiếc thuyền nhỏ, như quấn quýt, như bảo vệ. Tạ Bích từ tiền sảnh lấy đến một thanh kiếm, từng nhát, từng nhát một, chém đứt dây tử đằng.
Tử đằng vừa cứng vừa dai, lại quấn tầng tầng lớp lớp lên trên, Tạ Bích chém đứt được mấy sợi, kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ cũng bị chấn đến rướm máu.
Đôi mắt Tạ Bích đỏ ngầu, vô cùng tập trung chém vào đám dây tử đằng đó.
Ngày mai hắn phải đến Thục, không thể ở lại kinh thành quá lâu, dù sao hắn cũng chưa trình bày kế hoạch với Bệ hạ, lần này nhất định phải đến Thục Đô để yết kiến Bệ hạ.
Từ Đàm Châu đến Giang Tây, từ Giang Tây đến Đông Đô, ngựa không dừng vó suốt một đường, Tạ Bích đã sớm tâm lực kiệt quệ, vô cùng mệt mỏi.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn lóe lên ánh sáng kiên định trầm trầm, dưới ánh trăng vẫn nắm chặt kiếm, chém đứt cành đằng.
Lần này, hắn nhất định phải mang chiếc thuyền độc mộc này đến Bích Lung Hạp.
Hắn không biết lần sau khi nào mới quay lại, cũng không biết chiếc thuyền độc mộc này có bị người ta làm hỏng hay không.
Giang Vãn Nguyệt nhớ nhung ngôi nhà phụ thân xây, nàng cũng nhất định nhớ nhung chiếc thuyền nhỏ phụ thân làm…
Huống hồ, nàng có biết bao nhiêu ký ức, đều do chiếc thuyền nhỏ này chuyên chở…
Hắn đã không thể bảo vệ được Giang Vãn Nguyệt của khi đó, nhưng ít nhất, hắn có thể để nàng bớt đi vài phần tiếc nuối…
Dưới ánh trăng, Tạ Bích nở một nụ cười mệt mỏi, nàng nhìn thấy chiếc thuyền gỗ, nhất định sẽ vô cùng vui mừng đi.
Đợi đến khi ánh bình minh xé tan bóng tối, Tạ Bích cuối cùng cũng đưa được chiếc thuyền độc mộc lên xe ngựa.
Lần này, hắn phải mang theo chiếc xe ngựa nặng nềnày, một mình bước trên con đường rời kinh.
Lại một mùa xuân nữa.
Trên đường phố Đông Đô, dần dần có tiếng người, ven đường vẫn còn những gánh hàng hoa lác đác, tuy xa xa không còn cảnh sầm uất náo nhiệt như trước, nhưng bá tánh đã bắt đầu sống lại những ngày tháng bình thường.
Tạ Bích đi qua, mua một cành ngọc lan hồng.
Đối với đóa hoa năm ngoái, người của năm ngoái mà nói, cành ngọc lan này, đã là quá muộn.
Nhưng mùa xuân không phải là một đi không trở lại.
Sẽ luôn có một lần sinh cơ nữa thức tỉnh.
Đô thành từng bị công phá, sẽ vì năm tháng mà tái hiện phồn hoa.
Trái tim từng bị tổn thương, cũng không phải là không thể chữa lành.
Mùa xuân năm nay, đóa ngọc lan hắn mua, lại vừa đúng lúc.

 

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...