Giang phụ và Giang mẫu nhìn nhau, cười nói: “Bọn ta đang nói mấy ca ca tỷ tỷ nhà khác thôi, không có chuyện của con đâu, mau về nghỉ ngơi đi.”
Giang Vãn Nguyệt chớp chớp mắt, hồ nghi nói: “Con nghe thấy hai người nói đến tiểu lang quân nhà họ Tạ.”
Giang Diên trong lòng khẽ động, gọi nữ nhi lại nói: “Nguyệt Nguyệt, con đã gặp tiểu lang quân nhà họ Tạ chưa? Sau này nó sẽ là ca ca của con, hai đứa phải hòa thuận với nhau nhé.”
Giang Vãn Nguyệt nhìn sang mẫu thân: “Mẫu thân, không phải mẫu thân nói, ai bắt con gọi là ca ca đều là đồ lừa đảo lớn sao? Sao huynh ấy lại có thể làm ca ca của con ạ…”
“Ca ca này không giống…” Giang mẫu nén cười: “Nguyệt Nguyệt lớn lên sẽ biết…”
Giang Vãn Nguyệt chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Nàng có cảm giác khó chịu khó tả với vị tiểu ca ca nhà họ Tạ kia, nhưng phụ mẫu lại có vẻ rất muốn họ gần gũi nhau hơn.
Còn nói đến cả hôn sự… Giang Vãn Nguyệt biết ý nghĩa của hôn sự, biểu tỷ của nàng vừa mới thành hôn. Ngày thành hôn, biểu tỷ được tỷ phu dìu đi, rời xa mẫu thân, biểu tỷ còn khóc rất lâu.
Trong nhận thức đơn giản của Giang Vãn Nguyệt, thành hôn chính là cướp nàng đi khỏi phụ mẫu.
Gương mặt nhỏ của Giang Vãn Nguyệt trắng bệch, nàng mới không muốn bị huynh ấy dìu đi, rời khỏi nhà, rời khỏi mẫu thân đâu.
Giang Vãn Nguyệt lòng dạ không yên mấy ngày, may mà cuộc sống vẫn bình thường, nàng cũng dần dần yên tâm. Ai ngờ vừa mới yên tâm, người hầu đã đến báo, nói Tạ tiểu công tử muốn đến nhà làm khách.
Giang phụ và Giang mẫu đều vô cùng ngạc nhiên, dù sao hai nhà tuy đã đính hôn, nhưng bây giờ Vãn Nguyệt còn nhỏ, Tạ tiểu công tử này sao lại không mời mà đến.
Giang mẫu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Nếu hai đứa trẻ đã có hôn ước, vậy Nguyệt Nguyệt sớm muộn gì cũng thành người một nhà với nó, thường xuyên qua lại cũng tốt, chúng cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên sẽ sâu đậm hơn.”
Giang Diên rất thương nữ nhi, sau khi vào kinh ông đã nhận ra người nhà họ Tạ, nhưng vì nhà họ Tạ chưa từng nhắc đến hôn sự, nên ông cũng không chủ động mở lời.
Phu thê ông cũng có chút tài sản, đủ để nữ nhi sống một đời vô lo vô nghĩ, hà cớ gì phải để nữ nhi trèo cao gả vào nhà người ta chịu ấm ức chứ?
Nhưng bây giờ Thánh thượng đã ban hôn, hôn sự này đã là định cục, để hai đứa trẻ thường xuyên qua lại, sau này chỉ có lợi cho Nguyệt Nguyệt.
Giang Diên tiếp đãi Tạ Bích, hiền hòa hỏi: “Tạ công tử gần đây đọc sách gì?”
Tạ Bích đã sống hai đời, tự nhiên biết cách dỗ dành trưởng bối vui lòng: “Giang bá phụ, A Bích đang đọc《Thượng Thư》, hôm nay học đến câu ‘Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích’*.”
Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích*: Tự mãn rước lấy tổn hại, khiêm tốn nhận được lợi ích.
Dáng vẻ tiểu quân tử đang trưởng thành này của hắn khiến Giang Diên bất giác sinh lòng yêu mến: “Tiến độ của con không chậm, tuổi còn nhỏ mà đã học đến Thượng Thư rồi.”
Tạ Bích cười nói: “Nguyệt Nguyệt đã học chữ chưa ạ?”
“Ta đã tìm một nữ sư phụ dạy kèm cho nó rồi,” Giang Diên cười nói: “Nguyệt Nguyệt đang đọc Luận Ngữ, tiến độ của con hơn Nguyệt Nguyệt nhiều lắm.”
Tạ Bích đứng dậy chắp tay nói: “A Bích cũng đang đọc Luận Ngữ, sách Luận Ngữ, đọc thường xuyên sẽ có cái mới. A Bích muốn cùng muội muội đọc sách, thảo luận trao đổi, trau dồi học vấn.”
Hắn đã nói như vậy, Giang Diên tự nhiên không còn gì để nói: “Tốt lắm, tốt, con chỉ điểm cho nó nhiều một chút.”
Giang Vãn Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, bỗng có một cái đầu thò vào, đôi mắt sáng ngời tuấn tú của Tạ Bích hơi nheo lại, cười nói: “Vãn Nguyệt muội muội, vẫn đang chăm chỉ à? Giang thúc thúc nói rồi, sau này ta sẽ cùng muội đọc sách.”
Giang Vãn Nguyệt kinh ngạc: “Huynh muốn cùng ta đọc sách sao?!”
Tạ Bích không mời mà đến, cười hì hì bước vào phòng: “Tuy Luận Ngữ ta đã học qua một lần rồi, nhưng ta cũng không ngại cùng muội học lại lần nữa.”
Giang Vãn Nguyệt nắm chặt nắm đấm nhỏ: “…”
Nàng rất ngại!
Giang Vãn Nguyệt nói dứt khoát: “Đây là thư phòng nhà họ Giang, ngoại nam không được vào.”
Tạ Bích đã ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh Giang Vãn Nguyệt, cười tủm tỉm nhìn gò má tròn vo của tiểu thê tử, nén cười nói: “Ta không phải ngoại nam bình thường, hơn nữa, Giang bá phụ cũng đã đồng ý cho ta cùng muội đọc sách rồi.”
Giang Vãn Nguyệt không còn lời nào để nói, tức giận lật trang đầu tiên của cuốn sách.
Ngày xuân trong trẻo, những quả mơ tròn trĩnh treo trên cành, hai đứa trẻ tóc còn để chỏm ngồi cạnh nhau đọc sách. Cô bé mặc một chiếc váy lụa màu vàng ngỗng, tóc búi hai chỏm, mái tóc đen mềm của cậu bé được búi trên đỉnh đầu, đội một chiếc khăn lưới nhỏ.
Từ khi Tạ Bích cùng Giang Vãn Nguyệt đọc sách, người vui nhất phải kể đến sư phụ dạy học của Giang Vãn Nguyệt.
Ngày thường Vãn Nguyệt học hành cũng nghiêm túc, nhưng không quá chuyên tâm. Kể từ khi tiểu công tử nhà họ Tạ vào lớp, mỗi buổi học Giang Vãn Nguyệt đều phải ôn bài trước, chỉ sợ lúc lên lớp không trả lời được câu hỏi, bị tiểu lang quân nhà họ Tạ kia vượt mặt.
Vì vậy, học vấn của nàng tiến bộ vượt bậc. Nàng vốn thông minh, đối với thi văn thư họa đều cực kỳ có thiên phú, nếu kiên trì bền bỉ, nhất định sẽ là một tài nữ có chút danh tiếng trong các gia đình quan lại ở kinh thành.
Sư phụ cũng ngày càng nghiêm khắc hơn với Giang Vãn Nguyệt. Hôm nay, vì Giang Vãn Nguyệt không trả lời được bài sách luận mà bà đưa ra, nên bị phạt chép sách.
Giang Vãn Nguyệt chu môi, không tình nguyện cầm bút lông lên. Đây không phải lần đầu tiên nàng bị phạt, nhưng lại là lần đầu tiên bị phạt sau khi Tạ Bích đến.
Bị phạt chép sách là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Nàng chỉ muốn một mình yên tĩnh chép sách, nhưng Tạ Bích lại cứ đi theo, khuỷu tay chống lên bàn, một tay chống cằm thong thả nhìn nàng.
Giang Vãn Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai cái chân ngắn cũn cỡn lơ lửng giữa không trung, đôi giày thêu hoa sen và chuồn chuồn trông thật xinh xắn đáng yêu. Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn bụ bẫm của nàng cầm bút lông, lúc chu môi lên hai má phúng phính tròn xoe.
Tạ Bích không khỏi nghĩ, trọng sinh một đời, không uổng chuyến này.
Kiếp trước đã thấy qua bao nhiêu dáng vẻ của nàng, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ ngoan ngoãn bị phạt chép sách này.
Cạch, Giang Vãn Nguyệt đặt bút lông xuống, chu môi nói: “Chưa thấy người ta chép sách bao giờ à, cứ nhìn chằm chằm như xem gánh xiếc vậy.”
Tạ Bích cười hì hì: “Ta đọc sách mấy năm, thật đúng là chưa thấy ai chép sách, cảm ơn muội muội đã cho ta mở mang tầm mắt.”
“Huynh…” Giang Vãn Nguyệt tức đến nghẹn lời, cắn môi không nói nên lời.
Tạ Bích thấy nàng thật sự nổi giận, trong lòng dâng lên ý xin lỗi. Tính theo tuổi tác, hắn trọng sinh một lần, đã là một người mấy chục tuổi sắp về già. Kiếp trước, hắn là một Thủ phụ bày mưu tính kế, trầm ổn thản nhiên.
Nhưng cũng không biết vì sao, nhìn thấy Giang Vãn Nguyệt bé nhỏ, hắn lại như cũng trở về tuổi thơ ngây.
Không chỉ muốn bảo vệ nàng, mà còn muốn trêu chọc nàng, muốn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận phồng lên, cũng muốn thấy nàng từ giận chuyển thành vui.
Tạ Bích thầm cười, mình đúng thật là ỷ già h**p trẻ.
Tạ Bích ngồi xuống bên cạnh Giang Vãn Nguyệt. Bàn học rất lớn, Giang Vãn Nguyệt khẽ hừ một tiếng, tiếp tục chép sách như thường, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Tạ Bích mỉm cười, viết trên giấy một lát rồi khều khều khuỷu tay Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt nhướng mày, nhưng khi thấy nét chữ của Tạ Bích thì lập tức sững sờ.
Nét bút của Tạ Bích khác với của nàng, nhưng lúc này chữ hắn viết ra lại giống hệt chữ của nàng, đến cả nàng cũng hoang mang, không nhận ra nét chữ này là do người khác viết.
Tạ Bích cười khẽ: “Giống không?”
Giang Vãn Nguyệt khẽ hừ: “Đông Thi bắt chước! Học đòi Hàm Đan!”*
*Đông Thi bắt chước! Học đòi Hàm Đan!”*: Hai điển cố chỉ sự bắt chước vụng về, không những không được như người ta mà còn mất cả bản sắc của mình.
Tạ Bích khẽ thở dài: “Vậy xem ra nơi này không cần ta, một Đông Thi, giúp đỡ rồi.”
“Đừng đi.” Giang Vãn Nguyệt nắm lấy tay áo Tạ Bích, đảo mắt một vòng, mới nghĩ ra một khả năng khác: “Nếu huynh đã tự mình đề cử, vậy thì giúp ta chép sách đi.”
Tạ Bích nheo mắt: “Muội gọi một tiếng ca ca, ta sẽ giúp muội.”
Giang Vãn Nguyệt vênh mặt lên, tính toán rất rõ ràng: “Đây là huynh đền bù vì lúc nãy làm ta tức giận, không phải có ơn với ta, ta không cần trao đổi với huynh.”
Tuổi còn nhỏ mà cái đầu nhỏ đã rất rạch ròi.
Có thê tử như vậy, cũng không cần lo sau này bị người khác lừa gạt.
Tạ Bích cười không ngớt, cười xong, trải giấy mài mực, ngoan ngoãn giúp Giang Vãn Nguyệt chép sách.
Ánh nến mông lung, Tạ Bích bất giác nhớ lại kiếp trước, đó là khi nàng vừa mới gả vào nhà họ Tạ. Nàng trượng nghĩa cứu người, lại bị mẫu thân phạt chép “Nữ Tắc”, lúc đó, hắn cũng đã giúp nàng chép sách…
Khi đó hắn cho rằng, đây là cách để bảo vệ nàng, vừa có thể xoa dịu mẫu thân, lại có thể bảo toàn cho nàng.
Nhưng nàng không phải là người có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, và nàng vốn dĩ cũng không nên phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nếu kiên trì chính nghĩa mà ngược lại bị phạt bị trách, vậy thế gian này sao mà bất công, sao mà méo mó đến thế.
Làm quan mấy chục năm, Tạ Bích thường xuyên nhớ lại sự ấm ức của thê tử lúc đó.
Hắn luôn bảo vệ những quan lại hành sự chính trực, giữ vững lương tri trong triều đình.
Người đời đều nói hắn làm quan thanh liêm chính trực, đây là bản tính của hắn, nhưng quan trọng hơn là, trên người những người này, đều có bóng dáng của thê tử.
Trong một vài khoảnh khắc, hắn sẽ cảm thấy những vị chính nhân quân tử trong triều đình kia có vài phần giống với thê tử.
Nếu đã có bóng dáng của nàng trên người họ, hắn sao có thể để những người đó phải chịu oan khuất?!
…
May mà, đời này, gia đình nàng hòa thuận, họ cũng đã gặp nhau từ rất sớm.
Đôi mắt nàng đen trắng phân minh, trong veo lanh lợi, giống hệt kiếp trước, mang một sự lương thiện không nhuốm bụi trần.
Họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an vô sự.
Tạ Bích chép sách dưới ánh nến, từ khi trọng sinh, hắn ít nhiều có chút lo âu. Đêm nay, trái tim hắn lại bình ổn hơn bao giờ hết.
Giang Vãn Nguyệt nhìn Tạ Bích đang chép sách, trong lòng thì vô cùng khoan khoái, hãnh diện, ngồi một bên ăn vặt rôm rốp, hai chân đung đưa, vô cùng thư thái.
Tạ Bích bị tiếng ăn vặt rôm rốp của nàng thu hút, không khỏi liếc mắt nhìn, thấy món đồ ăn trong tay nàng, ánh mắt Tạ Bích chợt sững lại.
“Nè, đậu tằm mang từ Đàm Châu đến đó.” Giang Vãn Nguyệt thấy ánh mắt Tạ Bích sáng rực, nghĩ rằng người nào đó chắc chắn đã để mắt đến đậu tằm trong tay mình, thấy huynh ấy chép sách vất vả, thôi thì chia cho vài hạt: “Chỉ có quê chúng ta mới có thôi đó, đợt trước ngoại tổ đi thuyền đến kinh thành, đặc biệt mang từ Đàm Châu đến, huynh cũng nếm thử đi.”
Tạ Bích run run tay, cầm lấy một hạt đậu tằm.
Món đậu tằm này, kiếp trước hắn đã nếm qua rất nhiều lần, Giang Vãn Nguyệt đã làm cho hắn ăn. Sau khi hòa ly, hắn cũng từng thấy nó trên thuyền của nàng…
Sau này, đậu tằm trở thành món ăn vặt mà cả hai người đều cực kỳ yêu thích, thường được đặt giữa bàn của hai người.
Lúc về già, ái thê thường xuyên quản thúc hắn, không cho hắn ăn nữa, hắn cố ý giấu đi, để dụ nàng đến tìm…
Từng cảnh một, từng chuyện một, mấy chục năm, hơn nửa cuộc đời, ký ức của họ quá nhiều, một món đồ bất kỳ, một khoảnh khắc bất kỳ, đều có thể khiến hắn nhớ lại một chuỗi những chuyện đã qua…
“Sao huynh không nếm thử.” Giang Vãn Nguyệt thấy Tạ Bích cầm hạt đậu hồi lâu mà không ăn, có chút thắc mắc: “Ngon lắm đó, ta không phải là đồ lừa đảo, không them lừa huynh đâu.”
Tạ Bích khe khẽ cười mấy tiếng.
Hắn nhớ kiếp trước, Giang Vãn Nguyệt thích ăn thịt nướng, cũng thích ăn đậu tằm. Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng, bèn nghiên cứu ra món đậu tằm rang thịt nướng. Cách làm đại khái là dùng một cái chảo sắt lớn, cho thịt đã nướng và đậu tằm vào xào đều với nhau, hương thơm của thịt nướng sẽ ngấm vào trong đậu tằm. Đậu tằm vừa giữ được độ giòn, lại vừa có mùi thơm của thịt nướng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Giang Vãn Nguyệt từ khi nếm thử cách ăn mới do hắn sáng tạo, đã không còn ăn món đậu tằm trước đây nữa.
Cách ăn này không biết làm sao lại lan truyền ra ngoài, phổ biến rộng rãi trong dân chúng kinh thành. Trong kinh thành cũng có nhiều cửa hàng xào loại đậu này, được người đời gọi là “Đậu Tạ tướng”.
Tạ Bích suy nghĩ một lát, trong lòng đã có tính toán.
Hôm đó tan học muộn, phụ mẫu Giang Vãn Nguyệt giữ Tạ Bích ở lại dùng bữa.
Từ khi hai nhà có hôn ước, nhà họ Giang không còn nghiêm ngặt giữ lễ nam nữ nữa, cả nhà dần dần quen thuộc, Tạ Bích đã không phải lần đầu tiên dùng bữa ở nhà họ Giang.
Trên bàn có thịt dê nướng, có cá diếc chiên giòn, đủ loại món ngon, đều là những món Giang Vãn Nguyệt thích ăn.
Không phải họ không chuẩn bị đồ ăn Tạ Bích thích, mà hắn là nữ tế tương lai này thích ăn gì không thích ăn gì đều không thể hiện ra mặt, họ hoàn toàn không biết.
Phu quân tương lai ở bên cạnh, nhưng Giang Vãn Nguyệt lại không hề có chút e thẹn nào, ăn uống ngon lành, mắt mũi nhỏ nhắn đều vui vẻ híp lại.
Phụ mẫu Giang Vãn Nguyệt nhìn nhau, tuy nữ tế đang cười tủm tỉm nhìn nữ nhi với ánh mắt đầy yêu thương, nhưng dù sao dáng vẻ này của nữ nhi cũng không được đoan trang cho lắm.
Giang mẫu khẽ ho một tiếng: “Vãn Nguyệt, dùng bữa không nên quá nhanh, con là nữ nhi, dùng bữa càng không thể nhăn mặt nhíu mày.”
“Nhăn mặt nhíu mày?” Giang Vãn Nguyệt nghĩ một lát, mới nhận ra mẫu thân đang nói đến biểu cảm khoa trương của mình khi dùng bữa, nàng nhướng mày, không phục: “Đó là vì con ăn được đồ ngon, đặc biệt vui vẻ mà.”
“Đặc biệt vui vẻ thì ăn thêm mấy miếng, cũng không nên thể hiện ra mặt. Con xem A Bích kìa, dùng bữa mới trầm ổn làm sao.”
“Nếu cá diếc có linh, nó cũng thích được thực khách như con ăn đó,” Giang Vãn Nguyệt lè lưỡi nói: “Không giống người nào đó, ăn gì cũng không có biểu cảm gì cả.”
Giang Vãn Nguyệt lại gắp thêm hai đũa cá diếc: “Tiếc quá, tiếc quá, người nào đó ăn món cá diếc ngon tuyệt thế này, mà biểu cảm lại như nhai sáp.”
Tạ Bích không khỏi bật cười.
Từ khi trọng sinh, ở cùng Giang Vãn Nguyệt, tâm tính dần dần trẻ lại, nhưng dù sao cũng là người đã về già, bất kể là món ngon thượng hạng nào, kiếp trước cũng đã cùng thê tử ăn qua không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ đối với các món ăn, hắn đã bình lặng như nước.
Nhưng Giang Vãn Nguyệt đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống ngon miệng tự nhiên là chuyện tốt.
Phụ mẫu Giang Vãn Nguyệt còn muốn nói thêm.
Tạ Bích đã cười ngăn lại: “Con thích xem Nguyệt Nguyệt dùng bữa, nhìn thấy làm người ta cảm thấy đồ ăn cũng ngọt thơm hơn.”
Tạ Bích đã nói như vậy, phụ mẫu Giang Vãn Nguyệt cũng không tiện quản lý nữ nhi nữa. Giang Vãn Nguyệt đắc ý lè lưỡi, nấp sau lưng Tạ Bích, ỷ thế mà không sợ phụ mẫu.
Lúc này, nàng sẽ cảm thấy có một ca ca là Tạ Bích… cũng là một chuyện không tồi.
Sau khi Tạ Bích về phủ, lập tức cho người chuẩn bị chảo sắt và thịt nướng, theo phương pháp của kiếp trước, chuẩn bị làm món đậu tằm rang thịt nướng.
Chuyện mà kiếp trước làm rất dễ dàng, đời này lại có chút không biết bắt đầu từ đâu. Tạ Bích thử điều chỉnh một hồi, cuối cùng cũng xào ra được một chảo.
Hắn nếm thử, mùi vị rất kỳ lạ.
Tạ Bích lại cải tiến cách xào, lần này hắn nếm thử, hài lòng cong môi.
Mèo con tham ăn chắc chắn sẽ thích.
Tạ Bích mang đậu tằm đến trước mặt Giang Vãn Nguyệt, cười nói: “Vãn Nguyệt muội muội, xem ta mang gì ngon cho muội này.”
Giang Vãn Nguyệt nếm thử, đôi mắt lập tức sáng lên: “Đây là… đậu tằm vị thịt nướng sao, ta chưa từng ăn bao giờ, thơm quá, huynh mua ở đâu vậy?”
Tạ Bích cười khẽ: “Không phải mua đâu, tóm lại, cả kinh thành này chỉ có chỗ ta mới có.”
Giang Vãn Nguyệt lại không thèm để ý đến hắn, tham lam l**m sạch vụn trên đầu ngón tay.
Tạ Bích không khỏi lắc đầu cười.
Giang Vãn Nguyệt của đời này đã thay đổi rất nhiều, thậm chí kiếp trước, nàng đối với hắn là nhất kiến chung tình, còn đời này, nàng không hề thích hắn ngay từ lần đầu gặp mặt.
Nhưng đối với đồ ăn, thì lại trước sau như một.
Sau đó, có lẽ Giang Vãn Nguyệt cũng biết loại đậu này ở kinh thành đúng là không có ai bán.
Nàng cứ lẽo đẽo theo hắn về phủ họ Tạ, mỗi lần đều đứng cạnh chảo sắt, mắt long lanh trông chờ. Tạ Bích rất hài lòng với món đậu tằm, còn luôn thay đổi cách thức mang đồ ăn khác nhau cho Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt cứ như vậy từng chút từng chút một bị chinh phục.
Năm mười ba tuổi, Giang Vãn Nguyệt dần dần có dáng vẻ của một thiếu nữ, Giang mẫu không cho nàng tùy tiện đi gặp Tạ Bích nữa.
Giang Vãn Nguyệt dường như cũng biết e thẹn, lúc ở cùng Tạ Bích, không còn tùy tiện như trước kia nữa. Người khác nhắc đến Tạ Bích, nàng chỉ cảm thấy vành tai nóng ran.
Thấy sắp đến Tết, Giang mẫu đặc biệt đưa nữ nhi đi chọn trang sức, bà nhìn nữ nhi, yêu thương nói: “Phụ thân con đặc biệt dặn dò ta, bảo ta đưa con đi mua sắm thêm một ít trang sức, nữ nhi lớn rồi, cũng nên có vài món cho ra dáng.”
Giang Vãn Nguyệt ngồi trong tiệm vàng ở kinh thành, nhìn những món trang sức lóa mắt của các tiểu thư quyền quý, không khỏi hít một hơi lạnh.
Một chiếc vòng tay, một cây trâm cài tóc, đều có giá đến hàng trăm lượng bạc.
Đủ cho người dân ở Bích Lung Hạp ăn gần nửa đời người.
Huống hồ, không nói đâu xa, bổng lộc một tháng của phụ thân cũng chỉ có mấy chục lượng.
“Mẫu thân, chúng ta đổi tiệm khác đi ạ.” Giang Vãn Nguyệt khẽ nói: “Tiệm này không hợp túi tiền.”
“Không phải con cũng nói, cây trâm cài trên đầu Nhược San cô nương rất đẹp sao, mẫu thân đã đặc biệt đi hỏi thăm rồi, chính là mua ở tiệm này. Các tiểu thư quý khí ở kinh thành đều đến tiệm này chọn trang sức.” Giang mẫu cầm một chiếc vòng tay ướm lên cổ tay Giang Vãn Nguyệt: “Hơn nữa, nhà họ Giang còn có thuyền nữa mà, chỉ có một mình con là tôn nữ, ngoại tổ phụ con chẳng lẽ lại để con chịu thiệt thòi sao?”
Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ thuyền của nhà họ Giang vẫn chưa bắt đầu phát đạt, chỉ mới có quy mô ban đầu ở Đàm Châu. Mấy trăm lượng bạc cũng là một khoản chi tiêu lớn.
Giang mẫu có chút đau lòng, bà thương phụ thân, cũng thương trượng phu, dù sao gia đình không giống như những cao môn quyền quý ở kinh thành, có vô số cửa làm ăn. Tiền của nhà họ, đều là tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt.
Huống hồ chỉ nói đến hàm lượng vàng, chắc chắn sẽ không đắt đến vậy, chẳng phải là vì kiểu dáng tinh xảo, lọt vào mắt xanh của các tiểu thư quyền quý ở kinh thành hay sao.
Bà chắc chắn sẽ không mua cho mình những món đồ xa xỉ như vậy, nhưng nữ nhi thích, bà trong lòng vui vẻ, sẵn sàng chi khoản tiền này.
Giang Vãn Nguyệt thấp giọng nói: “Cây trâm cài này con thấy Nhược San đeo rồi, năm ngoái, cả nàng ấy và Uyển nhi đều đeo.”
Nhược San là là nữ nhi của An Vương phủ cao quý, Uyển nhi xuất thân từ danh môn kinh thành, phụ thân là đại quan chính tam phẩm, hai người họ đeo những cây trâm này không có gì là lạ. Nhưng phụ thân nàng chỉ là một quan lục phẩm, hà cớ gì phải đi chen vào náo nhiệt này.
“Cô nương thật tinh mắt, vừa nhìn đã biết là người từng trải sự đời, những cây trâm này là loại bán chạy nhất năm ngoái.” Nhân viên cửa hàng cười nói: “Trong gian phòng bên trong đều là những mẫu thịnh hành nhất, chỉ là chưa mang ra ngoài. Cô nương có muốn theo tiểu nhân vào trong xem một chút không…”
Người được chọn mẫu trong gian phòng, không giàu thì cũng quý, nơi này không phải người thường có thể vào. Nhưng cô nương này có thể nhận ra kiểu dáng, chắc chắn cũng là nữ nhi của quan lớn trong kinh thành, nhân viên cửa hàng phá lệ đề nghị cho vị khách lạ mặt vào trong.
Tạ Bích và mẫu thân đang ở trong gian phòng, nhi tử của Kim Thành công chúa, tỷ tỷ của Tạ mẫu, sắp cưới thê tử, bà là di nương cũng phải chuẩn bị quà.
Chuyện trọng đại, bà chọn lựa vô cùng cẩn thận, một cây trâm cài, hai chiếc vòng tay, còn muốn chọn thêm hai đôi bông tai, lại phối hợp với những món trân bảo nhà họ Tạ lấy từ trong cung ra, gộp thành một hộp.
Tạ Bích cùng mẫu thân từ chùa trở về, tình cờ ghé vào tiệm vàng này, hắn lơ đãng nhấc mắt lên, lại khẽ sững người.
Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng
Chương 83: Truy thê phải truy từ tấm bé
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
