Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 84: Thanh mai trúc mã tuế nguyệt trường



Ngoại truyện: Tạ Bích trọng sinh – 3

Giang mẫu cầm một chiếc vòng vàng hình bầu dục lên, ướm thử lên cổ tay Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt nhìn mức giá đến líu lưỡi kia, đã vội lắc đầu nói: “Mẫu thân, con vẫn còn nhỏ, đeo không hợp đâu, hay là mua một cây trâm vàng thôi ạ, con cũng thích trâm cài tóc.”
Người bán hàng đang định nói gì đó thì bỗng có người đến gần, ghé tai hắn thì thầm mấy câu. Sắc mặt người bán hàng lập tức trở nên nghiêm túc, vội cáo lỗi rồi rời đi.
Hắn nín thở, kính cẩn bước vào căn phòng trong cùng, qua một tấm bình phong, nghe thấy giọng nói trầm thấp của vị khách quý vang lên: “Cô nương đó muốn gì, ngươi cứ báo giá thấp một chút, phần chênh lệch ta sẽ bù cho.”
Người bán hàng ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười: “Tiểu nhân hiểu rồi ạ.”
Trong lòng hắn lại nhanh chóng suy tính, căn phòng này vốn dành riêng cho người nhà của Tạ Thủ phụ, nhưng người vừa nói chuyện lại là một lang quân trẻ tuổi…
Lẽ nào, đây chính là Tạ gia tiểu lang quân trong truyền thuyết?
Có lẽ là tiểu lang quân đã để mắt tới vị cô nương vừa rồi, nhất thời hứng khởi nên muốn mua đồ cho nàng?
Người bán hàng bất giác trầm tư.
Tạ gia tiểu lang quân chỉ nói báo giá thấp, chứ không nói thấp bao nhiêu… Hắn đắn đo một lát, rồi nhẩm lại giá cả trong đầu…
Giang Vãn Nguyệt và Giang mẫu nghe hắn báo giá xong, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm: “Cũng gần bằng giá mấy món bày ở ngoài, không đắt lắm.”
Người bán hàng chỉ mỉm cười không nói.
Hắn nghĩ thầm, dù sao Tạ lang quân cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, không thể giảm quá nhiều được. Hắn áng chừng, tổng cộng đã báo giảm đi tám mươi lạng.
Giang Vãn Nguyệt và mẫu thân hoàn toàn không hay biết gì, hai người nhìn nhau cười, Giang mẫu nói: “Vậy mua một chiếc vòng vàng và hai cây trâm vàng đi.”
Thật ra Giang Vãn Nguyệt đã ướm thử không ít món, món nào cũng rất thích, nhưng dù sao đây cũng chỉ là trang sức cho một tiểu cô nương mười mấy tuổi, những món này lại có giá trị không nhỏ, không nên mua quá nhiều.
Tạ Bích đã trông thấy tất cả, đợi Giang Vãn Nguyệt vừa đi khỏi, hắn liền dặn dò người bán hàng: “Gói tất cả những món vị cô nương vừa rồi đã thử lại, ngày mai đưa đến phủ.”
Sở dĩ hắn bảo người bán hàng báo giá thấp chứ không tự ý mua tặng là vì lo nhà họ Giang sẽ không nhận món quà giá trị lớn như vậy.
Ai ngờ tên bán hàng này lại chỉ giảm có mấy mươi lạng, chẳng thấm vào đâu, hắn cũng không muốn giấu giếm nữa, bèn trực tiếp sai người mang đến tận phủ.
Bất ngờ nhận quà, tự nhiên sẽ không quen, nhưng mình tặng nhiều rồi, tự khắc sẽ có ngày quen thôi.
Hôm sau, người bán hàng kia quả nhiên đã xuất hiện ở cửa Giang phủ, hắn đi vào từ cửa sau, tìm đến Giang Vãn Nguyệt rồi nói: “Đây đều là những món trang sức cô nương đã thử hôm qua, hôm nay tiểu nhân mang hết đến cho cô nương ạ.”
Giang Vãn Nguyệt ngẩn người: “Nhưng những món này ta đâu có mua…”
Người bán hàng cười nói: “Đã có người mua giúp cô nương rồi ạ.”
Giang Vãn Nguyệt lập tức kinh ngạc, nàng gần như không dám nhìn những món đồ vàng óng ánh kia, lắc đầu nói: “Người này tại sao lại tặng ta món quà giá trị như vậy, ta tuyệt đối không thể nhận…”
“Cô nương, tiểu nhân chỉ là người mang đồ đến thôi, xin cô nương đừng làm khó tiểu nhân. Nếu cô nương không muốn nhận, thì nên nói rõ với người tặng quà ạ.”
Nói xong, hắn cũng không nhiều lời nữa, đặt hộp trang sức xuống rồi đi thẳng.
A hoàn bên cạnh Giang Vãn Nguyệt vô cùng lo lắng: “Cô nương, hay là đừng nhận ạ, ai lại tặng chúng ta món quà nặng như thế này chứ, không biết có phải là tai họa gì không?”
Những món trang sức không rõ lai lịch, lại lấp lánh ánh vàng này khiến nàng bất giác hoảng hốt.
Thậm chí nàng còn nghĩ không biết có phải triều thần nào muốn hãm hại Giang đại nhân, nên mới nhờ người mang tới không. Nhiều vàng như vậy, nếu là tội danh nhận hối lộ thì lớn đến mức nào chứ…
Giang Vãn Nguyệt nghiêm túc phân tích: “Cứ cất đi đã, tối nói với phụ thân một tiếng. Vô công bất thụ lộc, người này chắc chắn có việc muốn nhờ phụ thân, nhưng lại cố tình ra tay từ chỗ ta. Món quà giá trị như vậy, nhà chúng ta cũng không nhận nổi.”
Nào ngờ lời vừa dứt, đã nghe một tiếng cười trầm thấp vang lên. Giang Vãn Nguyệt quay đầu lại, Tạ Bích sải bước đi tới, nụ cười tựa trăng rằm: “Đừng sợ, cứ nhận đi.”
“Chỉ cần lần sau gặp mặt, đeo chiếc trâm bộ diêu này cho ta xem là được.”
Giang Vãn Nguyệt lùi lại mấy bước, quay đầu đi chỗ khác: “Huynh không nên tặng ta món quà quý giá như vậy.”
Tạ Bích nhẹ giọng nói: “Mua là vì muội thích, giá cả không cần để trong lòng. Hơn nữa, ta cũng muốn xem…”
Hắn muốn xem dáng vẻ lộng lẫy trong xiêm y của nàng.

Tiết xuân ở kinh thành vô cùng náo nhiệt và phồn hoa, hễ đến mùa xuân, thuyền bè từ phương nam cập bến kinh thành chen chúc cả một góc bến tàu, trên đường phố ngõ hẻm, người đi lại như dệt cửi.
Cuộc thi hội ba năm một lần đã đến, kinh thành nhân tài tề tựu.
Không chỉ các nam tử nô nức đổ ra đường, mà ngay cả trong chùa chiền cũng có thêm rất nhiều tiểu nương tử đến cầu phúc cho lang quân nhà mình.
Chùa chiền đương nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, cho ra mắt không ít loại hương đèn chuyên cầu công danh, đặt cho một cái tên rất hay là đèn cầu phúc đăng khoa.
Giang Vãn Nguyệt đến chùa, thỉnh một ngọn đèn đăng khoa.
Lập tức có người cười nói: “Tiểu cô nương, là cầu cho phụ thân, huynh trưởng trong nhà phải không, không ít tiểu nương tử chưa xuất giá giống cô nương đều đến chùa chúng tôi để cầu phúc đấy…”
Gò má Giang Vãn Nguyệt nóng bừng.
Nàng không phải cầu cho huynh trưởng, mà là cho vị hôn phu của mình.
Giang Vãn Nguyệt quỳ trên đệm hương bồ, ngước nhìn tượng Phật lớn, hai tay chắp lại.
Trong lòng thầm niệm, bảng vàng đề tên, bên nhau bạc đầu.
Lẽ ra nàng chỉ nên cầu một điều ước, nhưng lại bất giác tiết lộ cả tâm tư.
Nàng vừa mong hắn bảng vàng đề tên, lại vừa mong hai người họ có thể cùng nhau, tay trong tay đến bạc đầu.
Kỳ thi khoa cử năm Mậu Tuất, Tạ Bích đỗ nhất giáp, trở thành Thám hoa lang xứng đáng với tên gọi.
Hiện giờ, phụ thân của Tạ Bích đang giữ chức Thủ phụ, bản thân Tạ Bích lại là hoàng thân quốc thích, nếu nhi tử Thủ phụ đỗ Trạng nguyên, mọi người ắt sẽ bàn tán xôn xao, cho rằng tài năng không xứng với danh vị.
Tạ Bích đỗ Thám hoa, lại không một ai nghi ngờ, vì mọi người đã sớm biết tài danh của Tạ phủ lang quân.
Mọi người không hề nghi ngờ vị Thám hoa, ngược lại còn bắt đầu nghi ngờ vị Trạng nguyên, không biết tài học của người này rốt cuộc ra sao mà có thể át cả phong thái của Tạ gia công tử.
Ngày tân khoa du phố, các con đường ngõ hẻm trong kinh thành chen chúc rất nhiều người, trong đó quá nửa là tranh nhau để được chiêm ngưỡng phong thái của Tạ gia công tử.
Lưu thẩm vừa hay từ Bích Lung Hạp lên kinh thành, nhìn thấy phong thái của Tạ lang quân, bèn tấm tắc khen ngợi với Giang mẫu: “Chúc mừng chúc mừng, có được một nữ tế gia thế và tài học như vậy, sau này nhất định sẽ mang về cho Nguyệt Nhi một cái cáo mệnh. Bọn ta ở Bích Lung Hạp này, cả đời này, đời sau cũng không theo kịp đâu.”
Giang mẫu cười nói: “Bớt nói lời chua ngoa đi, tướng công nhà ngươi cũng là một người biết kiếm tiền, lại còn biết thương người, ngươi còn có gì không mãn nguyện nữa chứ?”

Đang nói chuyện phiếm, bỗng rèm cửa khẽ lay động, Tạ Bích trong bộ quan phục màu hồng thẫm vén rèm bước vào. Hắn vào cung tạ ơn xong, liền đi thẳng đến nhà họ Giang, cười nói chào hỏi Giang mẫu một tiếng rồi đi tìm Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt đang đứng trên lầu ngắm bóng dáng Tạ Bích cưỡi ngựa đi qua, biết rằng lúc này hắn có lẽ đang vào cung thỉnh an.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Tạ Bích đang cười tủm tỉm đứng sau lưng mình.
Tạ Bích chắp tay sau lưng, bộ áo bào cổ tròn màu hồng thẫm mặc trên người hắn trông vô cùng thanh tú và điềm tĩnh, hắn cười nhẹ: “Vãn Nguyệt muội muội đứng đây cả buổi, đang ngắm cảnh đẹp gì vậy?”
Giang Vãn Nguyệt bất giác đỏ mặt, nếu để hắn biết mình lên cao nhìn xa như thế này là để ngắm hắn, thì ngượng chết mất.
“Chỉ xem náo nhiệt thôi.” Giang Vãn Nguyệt phe phẩy quạt: “Ta đang định về phòng đây.”
“Hôm nay náo nhiệt nhất có lẽ là tân khoa du phố rồi.” Tạ Bích cười trầm thấp: “Giờ người trẻ tuổi tuấn tú nhất đang ở ngay trước mặt muội, sao muội lại không ngắm nữa?”
Giang Vãn Nguyệt không nhịn được cười: “Trẻ tuổi nhất thì đúng là không giả, nhưng tuấn tú nhất thì là huynh tự phong rồi, ta thấy, phải là người trẻ tuổi tự đại nhất mới đúng…”
Tạ Bích ngược lại còn phá lên cười ha hả, đưa tay định xoa đầu Giang Vãn Nguyệt, nhưng bị nàng nhanh nhẹn né được.
Ánh xuân chiếu rọi trên hành lang, tiếng cười của đôi thiếu niên thiếu nữ trong trẻo và hoạt bát lạ thường.
Đùa giỡn một lúc, Giang Vãn Nguyệt nói: “Huynh không phải còn phải vào cung tạ ơn sao, sao lại đến sớm vậy.”
Tạ Bích thản nhiên nói: “Thánh thượng nói chuyện với bọn ta một lát, vì hậu phi có thai sắp đến ngày lâm bồn, nên Thánh thượng đã đến hậu cung rồi.”
“Đây là cá khô mua cho muội.” Tạ Bích lấy từ trong lòng ra túi cá vược khô, lười biếng đưa cho Giang Vãn Nguyệt: “Chỗ lên ngựa du phố vừa hay có bán cá vược khô, món này ngày thường khó mua, không phải muội vẫn luôn muốn ăn sao, nếm thử đi.”
“Đây là tân khoa du phố đó, huynh cũng quá không trang trọng rồi.” Giang Vãn Nguyệt dở khóc dở cười: “Trong lòng còn giấu cá vược khô, người hắn có phải toàn mùi tanh không vậy.”
Nói rồi, nàng liền định ghé sát lại để ngửi.
Khoảnh khắc nàng đến gần lồng ngực hắn, hương thơm trong trẻo ngọt ngào của thiếu nữ ập tới, Tạ Bích đưa tay, giữ lấy cằm nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tạ Bích cố gắng đè nén xúc động muốn hôn Giang Vãn Nguyệt, khẽ cười: “Ta còn chưa cười muội ham ăn, muội đã định cười ta rồi.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, tóc mai trên trán lòa xòa, Giang Vãn Nguyệt nhẹ nhàng thổi một hơi.
Sợi tóc bay lên, vẻ tinh nghịch ngây thơ gần như là một sự quyến rũ.
Tạ Bích ghé sát lại, hắn từ từ ngậm lấy cánh môi nàng.
Môi lưỡi quấn quýt, dưới ánh nắng đầu xuân, họ đã trao nhau nụ hôn đầu đời.

Kể từ khi Tạ Bích đỗ Thám hoa, không ít người muốn xin chữ của hắn, nhưng đến một chữ cũng khó mà xin được.
Giang mẫu đặc biệt dặn dò Giang Vãn Nguyệt: “Chữ mà A Bích ca ca viết cho con, con phải cất giữ cẩn thận, bây giờ chữ của nó rất có giá, đừng để người ta lấy trộm mất.”
Giang Vãn Nguyệt đảo mắt: “Chữ của ca ca cũng bán được tiền ạ, bán được bao nhiêu?”
Giang mẫu không ngờ nữ nhi lại hỏi như vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng phải bán được cả trăm lạng bạc.”
Giang Vãn Nguyệt kinh ngạc: “Vậy quyển sách ca ca chép cho con này, có thể bán được hơn trăm lạng sao?!”
“Ta nói là một bức tranh chữ.” Giang mẫu cười lắc đầu: “Con có cả một quyển sách, thì còn đáng giá hơn nhiều.”
Giang Vãn Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Từ nhiều năm trước, nàng và Tạ Bích đã thường xuyên chuyền tay nhau đọc sách, rất nhiều cuốn sách đều do Tạ Bích đặc biệt chép tay rồi đưa cho nàng.
Không ngờ một tập sách mỏng manh đã có giá trị vạn lạng vàng.
Nhắc đến chữ của Tạ Bích, Giang Vãn Nguyệt lại nhớ đến chuyện hồi Tết.
Năm nào Tạ Bích cũng sẽ viết cho nàng một chữ “Phúc”.
Giang Vãn Nguyệt từng hỏi: “Sao lần nào huynh cũng viết cho ta một chữ ‘Phúc’ vậy?”
Tạ Bích cũng cười đáp: “Muốn muội được nhiều phúc nhiều thọ.”
Nàng cười khúc khích, đem tất cả những chữ “Phúc” hắn viết đóng khung treo lên.
Năm ngoái là thể chữ Triện, năm kia là thể chữ Hành, năm kìa là thể chữ Khải…
Mỗi một nét chữ đều khác nhau, đều chứng kiến những năm tháng họ cùng nhau đi qua.
Giang Vãn Nguyệt chủ động tìm Tạ Bích: “Này, huynh dạy ta viết chữ đi.”
Tạ Bích khẽ nhướng mày, không ngờ Giang Vãn Nguyệt lại chủ động muốn luyện chữ, kiếp này hắn đã tự đề cử mình bao nhiêu lần, mà Giang Vãn Nguyệt đều không thèm đếm xỉa đến vị sư phụ này.
Tạ Bích nghĩ một lát: “Muội muốn học chữ của Vương Hi Chi, hay là của Nhan Chân Khanh, Âu Dương Tuân?”
Giang Vãn Nguyệt chớp mắt: “Muốn học chữ của huynh.”
Một chữ có thể bán được nghìn lạng bạc, nàng học được rồi, cũng có thể giả mạo để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Giang Vãn Nguyệt ngày ngày chăm chỉ khổ luyện, Tạ Bích xem xong chữ nàng viết, lại cười nói: “Nếu muốn lấy giả tráo thật, giả mạo chữ của ta, thì còn kém xa lắm.”
Giang Vãn Nguyệt bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng: “Rõ ràng là gần giống nhau rồi mà.”
Tạ Bích để Giang Vãn Nguyệt viết một chữ “Bích”, nhưng nét chấm cuối cùng lại do chính hắn chấm vào, sau đó, hai người cầm chữ đi cho Giang phụ xem.
Giang phụ nhìn một cái, cười nói: “Nghe nói ngày xưa nhi tử của Vương Hi Chi luyện chữ, bị Vương phu nhân nhìn một cái đã nhận ra, nói rằng ‘nhi tử của ta đã luyện chữ hết ba vò nước, vậy mà chỉ có nét chấm này là giống Hi Chi’.”
Giang phụ nhìn nữ nhi và nữ tế tương lai, cười lớn: “Xem ra bây giờ, Nguyệt Nhi cũng như vậy rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...