Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 142: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [13]



chương 142:

“Vị trí từ gáy đến cổ rất nguy hiểm, cậu đánh gục như vậy rất dễ lấy mạng người. Tôi nói cho cậu biết, cách chính xác là tóm lấy động mạch cảnh của cô ta—— chính là vị trí ngoài cổ và xương sườn, vài giây là ngất liền, an toàn vô hại mà không chết người.” Bác sĩ Lã nổi bệnh nghề nghiệp liên tục lải nhải nói.

Tề Nhạc Nhân cố gắng hít thở: “Không chết, tôi biết khống chế lực đạo.”

Bác sĩ Lã đỡ trán: “Lúc này mới qua bao lâu, sao cậu lại đổi phong cách sang James Bond luôn vậy?”

Tề Nhạc Nhân vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đều bị ép buộc cả.”

“Tiền bối thật là lợi hại, quá lợi hại! Soái ngây người!” Đỗ Việt mê đệ nhìn đến ngây người, một giây sau lộ ra vẻ mặt của fans não tàn, ánh mắt lấp lánh nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối có thể dạy em không? Em cũng muốn học!”

“Khụ khụ, chờ.. chờ chương trình lần này kết thúc rồi nói.” Tề Nhạc Nhân nói: “Nhanh tìm xem cái tầng hầm ngầm này có đồ vật gì quan trọng không, nắm chắc thời gian, nói không chừng Mark rất nhanh trở lại.”

Ba người lại bắt đầu bận rộn, đặc biệt là bác sĩ Lã, giống như một con hamster phát hiện đồ ăn nó cất giấu trong đống vụn gỗ đã biến mất, sốt ruột tìm kiếm xung quanh, thậm chí còn dẩu mông quỳ rạp trên mặt đất để nhìn qua dưới khe hở, thấy vật nặng thì kéo Đỗ Việt lại hỗ trợ.

Tề Nhạc Nhân nhìn kỹ gian tầng hầm ngầm này, chỗ này không giống phòng thí nghiệm tư nhân mà ngược lại giống như phòng chứa đồ; nơi nơi đều là ngăn tủ và giá sách, trong góc có một số thùng kim loại và dụng cụ đặt lung tung rối loạn. Tề Nhạc Nhân thế mà còn nhìn thấy thuốc nổ... Chủ nhà này cũng thật biết chơi.

Đã có thuốc nổ, nơi này mà xảy ra nổ mạnh thì cũng khó thoát, hơn nữa phạm vi vụ nổ không nhỏ khiến tầng hầm ngầm này hỏng hết; tảng đá lớn ngăn thông đạo sụp xuống, tuy nhìn ra được có người dọn dẹp thông đạo này nhưng vẫn bất lực với tảng đá to nặng.

Có ai tiến vào thông đạo này chưa? Là Hạ Bách tiến vào hay Hạ Bách và Mark cùng đi vào?

Nghĩ đến việc khán giả bầu phiếu việc Mark đánh ngất Tiết Giai Tuệ, xem ra rất có khả năng Mark chưa vào trong.

Tưởng tượng có lẽ tình huống lúc đó là Mark muốn gây bất lợi cho Hạ Bách, Hạ Bách phát hiện thông đạo trên gác mái, tiến vào tầng hầm ngầm, phát hiện thuốc nổ, hắn muốn dùng cái này xử lý Mark, kết quả vô tình phát hiện nơi này có đường hầm bí mật, do đó chạy trốn?

“Aiza, mau đến xem cái này! Cái này có phải thẻ ID trong truyền thuyết không?” Bác sĩ Lã kêu lên, giơ một tấm thẻ lên cao tranh công với Tề Nhạc Nhân.

Tề Nhạc Nhân tiếp lấy tấm thẻ, nhìn thấy dòng chữ trên đó vẫn xem không hiểu, mặt trên được khảm kim loại để phân biệt nó khác với người thường, bên ngoài là sợi dây, thoạt nhìn đeo lên cổ để phòng trường hợp lạc mất.

“Vậy thử xem, đi, chúng ta trở về nhà Cảnh Tư Vũ!” Tề Nhạc Nhân cũng kích động một phen.

Cả ba ném Anne bất tỉnh xuống, nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, đi đến nhà Cảnh Tư Vũ tạm thời không có ai ở.

Trong tầng hầm nhà Cảnh Tư Vũ, theo tiếng ‘tíc’—— Cánh cửa kim loại nặng nề dần dần mở ra về phía trước, lộ ra thông đạo bằng kim loại âm u bên trong. Trên bức tường thông đạo, đèn khẩn cấp tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lục, chiếu sáng đoạn hành lang giống như u minh địa ngục.

Quả nhiên bên trong có điện. Nhưng sinh vật có trí tuệ trên hành tinh này đều đã bị diệt sạch hết rồi, cái tầng hầm ngầm này thế mà còn nguồn điện? Thật khó mà tưởng tượng.

Tề Nhạc Nhân nhét thẻ ID vào túi: “Tắt camera.”

Cậu lo lắng bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cậu không thể không dùng thẻ kỹ năng, tuy làm như vậy sẽ khiến khán giả hoài nghi, nhưng lúc này không rảnh lo lắng nhiều như vậy, so với trực tiếp bị lộ thì tốt hơn nhiều.

“Tôi đi vào xem trước, hai người chậm một chút, tôi đi đến đầu bên kia thì sẽ gọi các người.” Tề Nhạc Nhân thận trọng nói.

“Cẩn thận một chút, bị thương thì chạy thật nhanh về, tôi cho cậu uống một ngụm, bảo đảm đầy máu!” Bác sĩ Lã nói.

“Tiền bối cố lên! Tiền bối là nhất!” Đỗ Việt nắm tay nói.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy đáy lòng mệt mỏi, đồng bọn của mình sao mà ngốc như vậy? Còn có thể tốt hơn hay không?

Trong một mảnh ánh sáng xanh, Tề Nhạc Nhân bước ra bước đầu tiên, bước chân cậu nhẹ nhàng giống như một con báo đang săn mồi, không phát ra tiếng động. Cái màu ánh sáng xanh này khiến cậu bất an, trong lòng sinh ra cảnh giác, cảm giác chính mình đang ở trong nguy hiểm.

Một bước, hai bước... Tề Nhạc Nhân đi về phía trước, cái loại cảm giác bất an như chân giẫm lên mây cứ quanh quẩn trong lòng khiến Tề Nhạc Nhân càng thêm cảnh giác. Cậu tin vào trực giác của mình, thậm chí có thể cảm nhận được nguy hiểm khi không nhìn thấy dưới tình huống phi đao phóng tới, điểm này đã được Trần Bách Thất xác nhận.

Mà cái thông đạo này cũng không an toàn.

Ngay lúc nghĩ vậy, dự cảm ứng nghiệm!

Trước mắt [Trời mưa thu quần áo] còn thừa số lần cảm ứng 2/3 lần.

“Tích tích tích tích tích tích tích tích —— ” Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, cho dù dùng thẻ ID mở cửa, kẻ xâm nhập trái phép như Tề Nhạc Nhân vẫn bị nhận ra! Phía sau cánh cổng kim loại đóng sầm lại, chặn đứng lối thoát của cậu! Bác sĩ Lã và Đỗ Việt sốt ruột gọi cậu ngoài cửa, cuối hành lang kim loại, chùm tia laze chói mắt đã hình thành!

Đồng tử Tề Nhạc Nhân đột nhiên co lại, tia laze màu đỏ với độ cao ngang đầu gối của cậu từ cuối hành lang nhanh chóng đẩy về phía cậu! Không cần suy nghĩ Tề Nhạc Nhân phi thân nhảy lên! Thời cơ và độ cao vừa vặn ăn khớp, hoàn mỹ tránh được chùm laze này. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, ngày càng nhiều tia laze di chuyển từ cuối hành lang đến nơi này!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh... Mẹ nó không thể bình tĩnh được! Tề Nhạc Nhân căng thẳng đến cực điểm, SL Đại Pháp đã save xong, nhưng cậu cũng hiểu dưới tình huống này SL Đại Pháp quá râu ria! Sau khi save cậu sẽ bị tia laze cắt thành từng mảnh thịt, sau khi sống lại cậu vẫn đứng tại chỗ cũ, chờ đợi từng đợt tia laze cắt một lần nữa!

Ngọa tào, quả thực là đường chết! Nhiệm vụ cấp C này có độc!

Đầu óc trống rỗng, Tề Nhạc Nhân nhớ lại khi còn nhỏ cùng baba xem bộ phim điện ảnh “Resident Evil”, thông đạo laze kia cắt một đám bộ đội đặc chủng thành từng mảnh, khắc sâu bóng ma thời thơ ấu của cậu, cậu còn nhớ rõ trên thông đạo laze kia có đường ra.

Tề Nhạc Nhân đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh đèn chiếu sáng cậu nhìn thấy nóc kim loại chỉnh tề trên đỉnh đầu mình, không một khe hở.

Phim ảnh đều lừa người... Trong lòng Tề Nhạc Nhân thầm mắng, trước mắt cậu có bốn chùm tia laze cao thấp đan xen đã tới gần cậu trong vòng 5 mét; tiếng nhắc nhở của kỹ năng [Trời mưa thu quần áo] liên tục vang lên, trực tiếp tiến vào CD. Dưới trạng thái căng thẳng cực độ Tề Nhạc Nhân lần nữa bùng nổ, cậu không lùi mà tiến, đứng dậy chạy về phía tia laze —— nhảy lên! Lướt qua tia laze thứ nhất! Lăn ngay tại chỗ! Tia thứ hai!

Hai tia laze cuối cùng có độ cao thập phần phức tạp, hơn nữa không có trước sau! Nằm thẳng không thể tránh thoát, nhảy lấy đà thì không kịp. Tề Nhạc Nhân nằm lăn trên mặt đất mắt thấy sát khí nghênh diện mà tới, không thể né tránh; thế nhưng dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hết sức bốc đồng, dùng cánh tay lực lưỡng chống đỡ thân thể, lộn ngược ra sau, vòng eo cong thành một vòng cung hoàn mỹ.

Hai chùm sáng màu đỏ một cao một thấp phản xạ ánh sáng giết chóc chói mắt trên bức tường kim loại, nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt kia phảng phất như muốn cắt đứt cánh tay và sau eo cậu, lưu lại dấu vết bỏng cháy trên làn da. Ngay lúc Tề Nhạc Nhân rơi xuống đất, cậu mới phát hiện tia laze kia đã lướt qua, cậu tránh được rồi!

Bất quá chỉ trong năm sáu giây thời gian, Tề Nhạc Nhân đã dạo qua một vòng sinh tử. Nếu Trần Bách Thất ở chỗ này, nhất định sẽ sợ ngây người bởi màn thể hiện lần này của cậu, đầu óc Tề Nhạc Nhân trống rỗng, trong lòng đột nhiên lóe lên câu nói đó.

Trước lối ra bảy tám mét không đóng cửa, xem ra nhân viên thiết kế cơ quan này căn bản không cho rằng có người có thể sống sót thông qua nơi này.

Chưa đợi Tề Nhạc Nhân thở ra một hơi, chùm laze cuối hành lang lại lần nữa sáng lên, mới đầu là cái thứ nhất, sau đó là cái thứ hai, rồi cái thứ ba... Chúng bện lên nhau cùng một vị trí, hình thành một tấm võng laze có thể so với võng laze Superior Hammock! So với tổ tiết mục sắp xếp cái võng laze này còn tốt hơn!

Không có gì ngạc nhiên khi thông đạo laze này không đóng cửa! Tề Nhạc Nhân không nhịn được mắng ‘mẹ nó’, nhanh chóng quyết định bỏ chạy —— Vô nghĩa, vị trí cậu save ở đằng sau, nếu không lùi lại vị trí hiện tại của cậu sẽ bị võng laze nướng BBQ một lần, sau đó sống lại ở điểm save, lại bị băm một lần!

Nhưng lúc này, nhìn thế nào cũng chết chắc.

Tề Nhạc Nhân thở dài, nhận mệnh nhắm mắt lại, save đếm ngược: 11 giây, 10 giây, 9 giây…

Nhiệt độ nóng rực hôn lên đôi môi và gò má cậu, cậu chưa kịp nhấm nháp hương vị đau đớn thì đã sống lại ở điểm save.

Lúc này Tề Nhạc Nhân không chút do dự cất bước chạy về phía trước, nhanh lên, cần phải chạy đến trước chỗ võng laze hình thành nếu không cậu sẽ bị nhốt chết ở chỗ này. Sau khi tiêu hao ba lần cơ hội sống lại của kỹ năng SL cậu sẽ hoàn toàn chết ở đây!

Vừa chạy đến cuối thông đạo, cách lối ra không đến hai mét, chùm võng laze đầu tiên xuất hiện ở vị trí cổ cậu, nháy mắt giây tiếp theo tia thứ hai ở vị trí đầu gối cậu, rồi chớp mắt...

Không còn kịp rồi, Tề Nhạc Nhân lao tới không thể điều chỉnh tư thế thân thể mình, đầu đánh vào chùm laze —— đầu và thân tách rời.

Sống lại lần thứ hai.

Phản ứng của Tề Nhạc Nhân lúc này nhanh hơn lần trước, cậu cần chạy nhanh hơn bất kỳ lần nào, nếu không chờ chùm laze xuất hiện cuối thông đạo, cậu tuyệt đối sẽ đụng phải rồi sau đó đầu thân hai nơi!

Nhanh lên, nhanh lên một chút... Hai chân Tề Nhạc Nhân phảng phất không chạm đất điên cuồng chạy như điên, dưới cực hạn khảo nghiệm sinh tử, cậu chạy trốn nhanh chưa từng có so với bất kỳ bài huấn luyện nào trước đây! Bởi vì đây không phải là huấn luyện, mà là khảo nghiệm sinh tử tồn vong.

Tới rồi, lập tức có thể...

Chùm laze màu đỏ liên tiếp phát sáng không ngừng phát ra tiếng cảnh báo chói tai, Tề Nhạc Nhân chạy như điên tuyệt vọng nhắm mắt. Trong nháy mắt tử vong ngắn ngủi, sau đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng; tia laze cắt thân thể cậu ra, chính là đại não còn đang vận hành, cậu dốc hết sức tự hỏi cách phá vỡ tử cục này. Trừ phi cậu có thể ‘Phá xác’ tựa như Trần Bách Thất đã nói, đánh vỡ cực hạn thân thể, tiến vào một cảnh giới khác, nếu không nhất định cậu phải đặt dấu chấm hết cuộc đời ở đây.

Chỉ có thể dùng hết toàn lực, buông tay mới có thể nhìn thấy một tia hy vọng trong ánh rạng đông.

Cậu không muốn chết ở chỗ này, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới; cậu còn có quá nhiều lời muốn nói với Ninh Chu, nói cho hắn biết phần tình yêu đã từng không dám thổ lộ, lời muốn nói cất giấu sâu trong lòng, cho dù cậu chết đi cũng không thể im lặng mà nhắm mắt lại.

Cậu không thể làm Ninh Chu khổ sở.

Lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng sống lại.

Tề Nhạc Nhân thả trôi đầu óc, xua tan hết mọi tạp niệm, nháy mắt khi sống lại thân thể quên đi sự mệt mỏi và suy yếu, hai mắt cậu nhìn thẳng thông đạo đi đến cánh cửa phía trước, nhanh như chớp nhằm về nơi đó.

Không thèm nghĩ tới có làm được hay không, không nghĩ tới hậu quả khi thất bại; có một loại tín niệm kiên định làm tâm hồn cậu giờ phút này hừng hực thiêu đốt. Sức mạnh ý chí vượt quá cực hạn thân thể điều khiển tứ chi cậu, cậu nhanh như tia chớp, lao tới như gió qua thông đạo đen nhánh nhằm về phía lối ra!

Tia laze đầu tiên sáng lên, giây tiếp theo sẽ có ngày càng nhiều tia laze dệt lại thành một tấm võng đan xen tại vị trí này, mưu toan cắt bất cứ người nào muốn vượt qua tấm chắn này thành từng mảnh nhỏ. Tia laze thứ hai sáng lên, Tề Nhạc Nhân đã lao tới rồi nhảy lên dưới sự cực hạn, nhảy qua giữa hai chùm laze, phảng phất như một khắc cậu từ trên thuyền nhảy xuống dòng nước, thế giới yên tĩnh.

Trong khoảnh khắc nặng nề ngã xuống mặt đất, tiếng cảnh báo đột nhiên im bặt. Tề Nhạc Nhân còn chưa ý thức được chính mình đã vượt qua thông đạo, cậu đứng lên từ mặt đất sau cú té lộn nhào, hoảng hốt nhìn về phía sau. Đó là một tấm võng laze được dệt bằng vô số tia laze màu đỏ đang đẩy về phía lối vào, mà cậu, đã đứng ở vạch an toàn, thoát khỏi nguy hiểm suýt chết.

****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...