Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 143: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [14]



chương 143:

Mình làm được!

Mình thật sự làm được!

Sau khi chạy ra khỏi hành lang đến một góc an toàn, trái tim treo cao của Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng về lại lồng ngực. Cậu gục trên đất, sức lực cạn kiệt, chỉ còn tiếng thở hổn hển.

Tề Nhạc Nhân đã từng thử liên tục ba lần, chính là thời điểm cuối cùng ở nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu; cậu nhớ rất rõ, lần cuối cùng replay ấy cậu căn bản không đứng dậy nổi. Nhưng hôm nay, dưới sự khiêu chiến cực hạn cường độ cao cậu vẫn có thể replay liên tục ba lần, lại còn có sức bật thoát ra khỏi thông đạo tử vong... Đó không chỉ là đột phá về thể lực.

Tề Nhạc Nhân nhìn bàn tay của mình, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Phải chăng liên quan đến thánh quang chúc phúc mà Maria đã cho mình? Từ đó về sau, tuy rằng mỗi ngày Trần Bách Thất đều nói cho cậu biết cực hạn của cậu còn hơn xa cậu tưởng tượng, nhưng dù sao số ngày huấn luyện có hạn, không có khả năng tiến bộ vượt bậc, thậm chí tiến vào cảnh giới ‘phá xác’ mà Trần Bách Thất miêu tả.

Vài giây cuối cùng sau khi replay chạy ra khỏi thông đạo kia, cậu tuyệt đối đột phá cực hạn thân thể; tốc độ, sự nhanh nhẹn, sức mạnh ý chí và khả năng phán đoán, tất cả các phương diện đều như thế. Cho dù hiện tại cậu đã thoát khỏi nguy hiểm, loại đột phá này vẫn mang đến lợi ích vô cùng to lớn cho cậu.

Tề Nhạc Nhân nhìn vào chỗ sâu trong hành lang, dưới ánh đèn mờ ảo, cậu có thể thấy rõ những chi tiết vốn không nên nhìn thấy —— Tường bong ra thành từng mảng, đống đá vụn trong góc, rơi rụng... Từ trước đến giờ cậu không có năng lực nhìn xuyên đêm tốt như vậy.

Thân thể suy yếu mang đến cảm giác bất an mãnh liệt, không có camera bên cạnh nhìn trộm, Tề Nhạc Nhân lấy ra lọ thuốc uống bổ sung thể lực, lẳng lặng chờ điều chỉnh thân thể.

Thể chất của cậu tốt hơn trước nhiều. Cho dù ngày hôm nay có buổi huấn luyện ma quỷ thì ngày hôm sau vẫn có thể eo không nhức, chân không đau, cả người có lực tiếp tục chịu ngược; làm Trần Bách Thất rất vừa lòng, khen ngợi bộ dáng của cậu mạnh hơn so với bộ dáng huấn luyện như ma quỷ của cô năm đó nhiều ——Tề Nhạc Nhân cảm thấy cô nàng đang đua ai lỳ hơn ai.

Hồi phục sức lực, Tề Nhạc Nhân đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước đều cẩn thận.

Quy mô của tòa nhà dưới lòng đất này cực kỳ lớn, nhìn không ra đây là căn nhà đầy đủ tiện nghi hay thật sự là một khu nhà viện nghiên cứu ngầm, nhưng nhìn từ cách bố trí không phải loại hình công nghệ cao đặc biệt, ngược lại mang phong cách kiến trúc theo niên đại xưa.

Điều khó tưởng nhất chính là tòa nhà dưới lòng đất này có điện! Thời điểm Tề Nhạc Nhân đi tới đóng cổng và nhấn chốt mở, cửa sắt vẫn mở như cũ; có vẻ như sau khi tiến vào bên trong, sẽ không có hệ thống kiểm tra đo lường thông đạo laze kia.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Lòng đầy nghi vấn, Tề Nhạc Nhân thật cẩn thận tiếp tục đi về phía trước. Không gian dưới lòng đất này thực sự quá lớn, thậm chí có thang máy đi thông xuống tầng ngầm. Bởi vì không hiểu ngôn ngữ ngoài hành tinh, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể suy đoán từ biểu tượng, nơi nơi đều có tiêu chí cảnh báo nguy hiểm; e rằng không phải căn nhà đầy đủ tiện nghi, mà có khả năng là khu chế tạo căn cứ quân sự ngầm dự phòng chiến tranh hạt nhân.

Chỉ là khi cánh cửa được mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Tề Nhạc Nhân quét sạch hết mọi suy đoán, khẳng định dự đoán ban đầu của cậu là đúng.

Nơi này là một khu nhà viện nghiên cứu ngầm!

Căn phòng lớn ước chừng bằng hai cái sân bóng rổ, thậm chí tất cả mặt tường và trần nhà đều được bao phủ bởi ống dẫn, không thể phân biệt được nguồn sáng đến từ đâu. Mà ở giữa phòng, một loạt bể kính hình trụ trải dài từ trước mắt cậu đến cuối phòng.

Mỗi một bể kính đều được kết nối với một ống dẫn, chúng vận hành theo niên đại kia, ống dẫn cung cấp dưỡng khí và dịch dinh dưỡng cho chúng. Chỉ là sau khi tòa nhà dưới lòng đất này bỏ hoang, dịch dinh dưỡng đã biến thành chất lỏng vẩn đục, thứ được nuôi trong bể kính đã sớm chết.

Quả thực trường hợp này chỉ có trên phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, đến gần khoang nuôi dưỡng. Mơ hồ nhìn thấy thứ chất lỏng nhiễm bẩn bên trong, suy xét đến nơi đây đã bị bỏ hoang nhiều năm, sinh vật bên trong đã chết không thể nghi ngờ, thế mà không có mùi hư thối.

Rốt cuộc khoang nuôi dưỡng chứa thứ gì? Tề Nhạc Nhân lấy đèn pin ra muốn chiếu vào xem vật thể bên trong, nhưng trong nháy mắt đưa tay móc đèn pin ra, cậu nghe được một tiếng ‘xoạch’ giòn vang.

Nếu là lúc trước có lẽ cậu sẽ không nhận ra đó là tiếng gì, nhưng bây giờ, cho dù ở trong mộng nghe được thanh âm này, cậu đều có thể từ trên giường nhảy dựng lên phản kích —— Đó là tiếng mở chốt an toàn của súng lục!

Tề Nhạc Nhân không cần nghĩ ngợi lập tức ngồi xổm xuống sau khoang nuôi dưỡng, rút khẩu súng mà Trần Bách Thất đưa cho cậu nắm chặt trong tay, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu quyết định không tùy tiện phát động công kích, mà lớn tiếng hỏi: “Hạ Bách?”

“…Tề Nhạc Nhân?” Giọng Hạ Bách sau khoang nuôi dưỡng từ nơi khác truyền đến, khàn khàn đến dọa người.

Quả nhiên là Hạ Bách !

Tề Nhạc Nhân đặt khẩu súng ra đằng sau, chậm rãi từ sau khoang nuôi dưỡng đi ra, nhưng không dám rời công sự che chắn quá xa: “Anh và Mark đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tôi lẻn vào nhà Anne phát hiện nhà cô ấy có gác mái, cũng phát hiện ống dẫn khảm trên tường thông với tầng hầm ngầm, anh chính là xuống từ nơi đó đúng chứ?”

Hạ Bách núp sau khoang nuôi dưỡng im lặng một lúc rồi chậm rãi bước ra.

Thoạt nhìn trạng thái của hắn cũng không tốt lắm, cánh môi khô nứt, trong mắt ẩn chứa tơ máu. Hắn không hề lơ là cảnh giác mà tiếp tục giơ súng nhắm vào Tề Nhạc Nhân, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Vươn tay phải ra.”

Tề Nhạc Nhân chậm rãi đưa tay phải từ sau người ra, chỉ là khẩu súng trong tay kia - đã bị cậu bất động thanh sắc đổi thành chủy thủ. Cậu không xác định bên cạnh Hạ Bách có camera ẩn hình hay không, cho nên cậu không thể lấy ra khẩu súng khó mà giải thích này, hơn nữa cậu cũng không cần dùng đến nó —— Đối phó với một tên đối thủ suy yếu ngay cả tư thế cầm súng cũng không đạt chuẩn, căn bản không cần dùng đến súng.

“Keng” một tiếng, Tề Nhạc Nhân ném chủy thủ xuống đất, cậu giơ hai tay lên, lộ ra vẻ mặt thành khẩn: “Đã xảy ra chuyện gì? Tình trạng hiện tại của anh không tốt lắm...”

“Đừng nói chuyện, đến trước mặt tôi, nghe tôi chỉ thị hành động.” Ánh mắt Hạ Bách lãnh lệ, trong mắt tràn ngập hoài nghi.

“Được rồi, tôi sẽ làm theo, anh đừng khẩn trương, tôi không có ác ý.” Tề Nhạc Nhân chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Bách, chủ động quay ót về phía hắn.

Cậu cảm giác được Hạ Bách lúc này rất căng thẳng, rốt cuộc là cái gì làm cho hắn kinh nghi và sợ hãi như vậy? Liên hệ đến viện nghiên cứu ngầm này, Tề Nhạc Nhân thầm đoán: Hạ Bách đã biết sự tình xúc sao, hắn biết việc xúc sao ký sinh trên người thí sinh. Mà giờ khắc này, hắn không thể xác định Tề Nhạc Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn có phải đã bị ký sinh hay không.

Nhưng hiển nhiên hắn không có ý định giết chết cậu, nếu không hiện tại hắn đã ra tay rồi, chẳng lẽ hắn có thiết bị kiểm tra đo lường có bị cảm nhiễm hay không?

Súng của Hạ Bách chỉ vào đầu Tề Nhạc Nhân, tiếp tục khàn giọng nói: “Đi về phía trước, xuyên qua cánh cửa này, quẹo vào hành lang bên trái..”

Hai người một trước một sau xuyên qua hành lang, đi qua viện nghiên cứu ngầm giống như cái mê cung này, rõ ràng Hạ Bách quen thuộc lộ tuyến hơn Tề Nhạc Nhân nhiều. Hắn một đường chỉ Tề Nhạc Nhân vào tầng hầm thứ ba, sau đó ngừng lại trước một cánh cửa sắt kim loại.

“Nhấn chốt mở cửa.”

Tề Nhạc Nhân làm theo, cánh cửa mở ra, ánh vào mi mắt là một căn phòng tương tự như phòng y tế, bên trong trưng bày mấy khoang kiểm tra, còn có một số đạo cụ giống như thiết bị y tế.

Đột nhiên nhận ra đây là dụng cụ gì, thì dưới sự chỉ huy của Hạ Bách, Tề Nhạc Nhân đã nằm vào khoang kim loại được đúc từ kim loại nặng; nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ánh sáng xanh quét từ đầu đến chân, còn có cánh tay robot cố định cổ tay cậu, trích ra vài giọt máu từ đầu ngón tay.

Cửa khoang lần nữa mở ra, Hạ Bách ngồi bên người cậu, nhẹ nhàng thở ra, nhưng phần thong dong thậm chí khí chất hơi mang cảm giác về sự ưu việt khi lần đầu gặp mặt kia lại không trở lại trên người hắn. Hắn có vẻ vô cùng lo âu, mặc dù đã cố gắng khắc chế bản thân: “Cảm tạ trời đất, cậu không bị ký sinh. Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên chỉa súng vào cậu, tôi có thể giải thích ngọn nguồn cho cậu nghe, hiện tại chúng ta rất nguy hiểm!”

“Nó phu hóa, nó thế nhưng… Phu hóa! Cái loại quái vật suýt nữa hủy diệt toàn bộ nền văn minh vũ trụ hiện đang ẩn nấp giữa chúng ta. Nó đã sinh sôi nảy nở, lại còn đang không ngừng sinh sôi nảy nở! Căn cứ tập tính của chúng mà suy đoán, vào ngày thứ năm ‘ngày đại tàn sát’ chúng nó sẽ phá thể tiêu diệt hết tất cả chúng ta!”

Mà hôm nay, đã là ngày thứ tư.

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...