Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 151: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [22]
chương 151: Tiếng hét đó giống như tín hiệu chạy trốn, Jeanette, Alex, Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết sợ đến mức hốt hoảng bỏ chạy, hận hiện tại không thể chạy trốn đến tận cùng thế giới.“Mang Laura đi, lui ra đằng sau! Tôi dẫn nó rời đi, tôi có thể giải quyết!” Tề Nhạc Nhân đá Đỗ Việt một cái, bảo hắn nhanh chóng hành động, còn bản thân thì cầm súng đánh vào đầu quái vật, thu hút sự chú ý của nó, chuẩn bị đưa nó ra xa dùng lựu đạn giải quyết.Quái vật chui ra. Sau khi xúc sao xé rách thân thể ký chủ, thân thể Francis giống như khinh khí cầu bị xẹp, treo lơ lửng trên người xúc sao, con dị chủng vũ trụ này cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng chân chính của nó —— Một sinh vật có xúc tu bạch tuộc cổ quái hút no máu Francis, từ một ‘hạt giống’ dịch thể sền sệt ký sinh trong cơ thể biến thành – một kẻ săn mồi nguy hiểm.Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, sau khi thoát khỏi cơ thể nhân loại trói buộc, nó lấy tốc độ kinh người lao về phía Tề Nhạc Nhân!Tề Nhạc Nhân không bắn súng, nhặt đèn pin trên mặt đất lên, dùng hết toàn lực giẫm chân phóng ra ngoài với tốc độ không phải người, nhắm về phía sâu trong hành lang của viện nghiên cứu!Rất khó phân chia giới hạn giữa con mồi và thợ săn, hai bên đều cho rằng mình là thợ săn, chỉ là hưu chết về tay ai thì chưa biết.Thời gian 30 giây SL Đại Pháp đã trôi qua, lúc này không có thân bất tử, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể dựa vào năng lực của mình để giải quyết đối thủ khó chơi này. Tề Nhạc Nhân chạy như điên ý thức được khoảng cách giữa mình và xúc sao càng lúc càng xa, sau khi ‘phá xác’ tốc độ chạy của cậu đủ để ném con quái vật này.Cậu quay đầu lại, dư quang khóe mắt nhìn lướt qua con quái vật phảng phất giống như bạch tuộc trườn trên mặt đất đuổi theo cậu, chỉ tiếc không nhanh bằng cậu chạy trốn. Mắt thấy đằng trước là một hành lang hình chữ T, cậu lập tức xốc tinh thần, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.Ba, hai, một, động thủ!Tề Nhạc Nhân rút chốt lựu đạn rồi ném ra sau, chân giẫm một cái thân thể chạy như điên, xoay người ở chỗ rẽ một góc 90 độ, lấy tay ôm đầu.Ầm ——Một tiếng nổ lớn vang lên ngay chỗ rẽ góc hành lang, vụ nổ bốc lên ngọn lửa chiếu sáng cả toàn bộ thông đạo. Ngay cả Tề Nhạc Nhân đang quỳ rạp trên mặt đất cũng cảm giác được sức nóng và chấn động cực lớn, vô số mảnh vụn nổ bay tới, phóng thẳng về phía hành lang. Tề Nhạc Nhân nấp trong hành lang với T vượt qua vụ nổ một cách an toàn.Kết thúc.Tề Nhạc Nhân đứng dậy, đang định nhấc chân đi ra ngoài, lời cảnh báo của Trần Bách Thất bất chợt nảy lên trong lòng, cậu hít một hơi thật sâu, tiếp tục bảo trì trạng thái cảnh giác, cầm súng thật cẩn thận bước ra hành lang.Góc ngoặt chỗ phát sinh vụ nổ đã làm khu vực này hoàn toàn thay đổi. Thi thể xúc sao bị tạc thành năm bảy mảnh, mấy chiếc xúc tu bị đánh văng lên bức tường kim loại dính cùng thứ chất nhầy sền sệt, kéo ra thì thấy vệt nước màu đỏ tươi; xúc tu mất đi chỉ huy thậm chí có thể nhúc nhích vài cái trước khi chết.Đã thu phục bốn con xúc sao trưởng thành, cũng có nghĩa là nhiệm vụ lần này có thể sắp thông báo thông quan rồi, cho dù người dự thi còn có mấy người vừa mới bị xúc sao ký sinh, chỉ cần dùng dụng cụ kiểm tra đo lường là có thể dễ dàng phân biệt được.Nhưng nếu giết hết mọi người… Tề Nhạc Nhân khó mà tưởng tượng ra cảnh đó, tâm tình trĩu nặng.Một khi bị ký sinh chẳng khác nào hết thuốc chữa, cậu chỉ có thể làm cho người bị ký sinh chết một cách thống khoái.Tề Nhạc Nhân mím môi, cảm thấy có chút ho khan, vừa rồi bị người siết cổ họng có chút đau đớn, bất quá vẫn trong phạm vi chịu được.Vẫn nên đi tìm bọn Đỗ Việt để hội họp thôi. Tề Nhạc Nhân nghĩ nghĩ, dọc theo con đường trở về.Trong nháy mắt đi qua chỗ ngoặt, đèn pin trong tay Tề Nhạc Nhân bất ngờ lia qua một vật thể phản quang, cậu nhìn kỹ thì thấy đó là một cánh cửa sắt khép hờ. Vừa rồi cậu tránh vụ nổ nơi cuối hành lang, cũng chính là bên dưới hành lang hình chữ T, điểm cuối của nó không có lối rẽ nào khác, chỉ có một cánh cửa lẻ loi.Trên cửa không có bất kỳ tiêu chí nào, không có văn tự, không có tiêu chí, cũng không có ký hiệu đặc thù, nó chỉ là một cánh cửa sắt dày nặng, khép hờ, bên trong tối đen như mực.Nhịp tim Tề Nhạc Nhân đột nhiên đập chậm lại, trực giác thì thầm bên tai cổ vũ cậu đi về phía trước.Cậu đẩy cánh cửa kia ra, ánh sáng từ đèn pin chiếu sáng không gian tối tăm, không gian phòng này có án thư, kệ sách, bàn làm việc, đầy đủ mọi thứ.Còn có một chiếc laptop, là cái laptop mà Tề Nhạc Nhân tâm tâm niệm niệm vừa sợ hãi vừa chờ mong kia.Trái tim đập thình thịch, Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, đột nhiên đóng sầm cửa lại, ba bước thành hai lao tới trước máy tính, lấy từ đạo cụ ra bộ sạc điện đã chuẩn bị sẵn, hai tay run rẩy ấn nút khởi động máy.Khi màn hình khởi động quen thuộc xuất hiện, Tề Nhạc Nhân siết chặt nắm đấm, không nhịn được đập bàn một cái. Nhanh lên, nhanh mở ra, để cậu thử lại xem có thể lần nữa chơi lại Trò Chơi Ác Mộng hay không, trò chơi này cần giải đáp nghi hoặc của cậu.Khởi động máy xong, con chuột rê vào icon “Trò Chơi Ác Mộng” rồi nhấp đúp chuột.Giao diện trò chơi xuất hiện, trái tim Tề Nhạc Nhân sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu ngừng thở, rê chuột lên chữ ‘save’.Vô số ‘save’ nhảy ra, dựa theo trình tự thời gian đảo ngược, cái cuối cùng kia, là tiểu giáo đường ở Vùng đất Hoàng Hôn. Khi đó cậu xuyên qua từng hàng ghế cổ kính, ở sâu trong giáo đường đối mặt với hai sự lựa chọn: Bên trái hay bên phải.Cậu chọn cánh cửa bên phải, nhận nhiệm vụ đi đến Thánh thành sau đó đạt được kết cục tử vong đầu tiên ở đó. Nhưng ở trong Thế Giới Ác Mộng chân chính, cậu lựa chọn bên trái, sau đó ở ngoài cửa nghĩa trang gặp Ninh Chu đến tảo mộ Maria.Vậy lúc này, nếu ở trong trò chơi cậu chọn bên trái? Liệu có gặp được Ninh Chu?Vấn đề này đã từng khiến Tề Nhạc Nhân bối rối, mà hiện tại, cậu có thể giải đáp.[...Đang save, LOADING…][Đã save xong. Hoan nghênh “Người qua đường Giáp” trở lại Trò chơi Ác Mộng.]Trong trò chơi Tề Nhạc Nhân đặt tên nhân vật là “Người qua đường Giáp”, cậu điều khiển nhân vật đi về phía cánh cửa bên trái. Tề Nhạc Nhân gần như ngừng thở, vô số suy nghĩ khiến cậu bối rối, lần đầu tiên cậu mãnh liệt ý thức được, suy nghĩ sẽ sinh ra sợ hãi.Cánh cửa gỗ mở ra, trò chơi tiến vào giai đoạn hoạt họa, cậu không thể thao tác nhân vật của mình, chỉ có thể nhìn ‘cậu’ đi về phía trước.Ngoài cửa là con đường mòn cỏ dại mọc um tùm, cậu đi về phía trước, vẫn cứ tiếp tục đi như thế. Dưới ánh hoàng hôn, màu xanh ngát của cỏ cây không khiến người ta cảm thấy yên bình mà ngược lại khiến lòng cậu tràn đầy hoảng loạn, tâm thần bất an.Tề Nhạc Nhân cũng không biết đến tột cùng chính mình có muốn nhìn thấy Ninh Chu trong trò chơi hay không, lòng tưởng niệm cùng sự chờ mong chồng lên nhau, cho dù cách một tầng màn hình lạnh băng. Chỉ là lý trí cậu lại kháng cự, cậu không muốn nhìn thấy NPC Ninh Chu trong trò chơi, bởi vì cậu không dám nghĩ thâm ý sâu xa cất giấu đằng sau.Nhưng dù cậu có muốn hay không, dưới ánh hoàng hôn mông lung mờ ảo, Tề Nhạc Nhân vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đứng trước bia mộ kia.Quen thuộc như vậy, bởi vì hình bóng này đã in sâu vào trong tâm trí cậu, nhưng cũng thật xa lạ, bởi vì bọn họ cách nhau một màn hình lạnh băng.Bóng dáng xuất hiện trên màn hình kia tự lẩm bẩm, giống như các NPC khác, lời thoại xuất hiện trên màn hình:[Mẹ ơi, con đã yêu một người mà lẽ ra con không nên yêu, hắn làm con mê võng..]Đôi mắt Tề Nhạc Nhân vừa mới thấy rõ những lời này, tầm mắt nhòe đi.Hóa ra, hóa ra ngày đó trước khi cậu bước vào giáo đường nhìn thấy Ninh Chu, Ninh Chu đã nói những lời này trước bia mộ Maria.Đó là Ninh Chu mê võng, khi đó tín niệm của hắn chưa đủ kiên định, cam nguyện vì tình yêu mà trục xuất cả đời. Hắn do dự, bàng hoàng bất an, nhưng không thể nói với ai, chỉ có thể đến bên bia mộ của mẹ, lén lút nói cho nàng nghe, dù biết rằng sẽ không nhận được câu trả lời.Trước máy tính, Tề Nhạc Nhân bưng kín mặt, nước mắt chảy xuống theo khe hở các ngón tay, thấm ướt bàn phím. Cậu không biết mình lại là một người yếu ớt như vậy, cho dù chỉ là một câu nói chưa từng nghe qua trước đó, cũng khiến cậu rơi lệ đầy mặt.Cậu muốn vọt vào màn hình, ôm lấy bóng dáng cô độc kia, an ủi linh hồn cô độc và bàng hoàng đó.Nhưng khi cậu tới gần, chợt bừng tỉnh người lạc đường kia.“Ai?” Trên màn hình lần nữa xuất hiện lời thoại của Ninh Chu.Lúc này Tề Nhạc Nhân mới từ bi thương tỉnh táo lại, Ninh Chu phát hiện sự tồn tại của cậu!Cậu không thể trả lời bất cứ điều gì, đây chỉ là trình tự trò chơi, khi trò chơi không cho cậu sự lựa chọn, cậu không thể nói bất cứ điều gì.Họ nhìn nhau từ xa, không nói một câu, xa lạ thật giống như hai người xa lạ.Mà bọn họ cũng thật sự là người xa lạ.Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tề Nhạc Nhân quay đầu. Dọc theo con đường mòn mọc đầy cỏ dại và bụi cây um tùm, cậu nhìn thấy một người, dọc theo con đường cậu từng đi qua, đắm mình dưới ánh hoàng hôn, đi về phía bọn họ.Lời thoại tương tự xuất hiện trên màn hình: “Người qua đường Giáp? Ninh, Ninh Chu? Tại sao anh lại ở đây?”Giờ khắc này toàn thân Tề Nhạc Nhân co rút, không thể hô hấp.Một người quen thuộc đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, mang chút ngượng ngùng nhìn về phía Ninh Chu đằng sau lưng cậu.Đó là chính cậu.****
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương