Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 152: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [23]



chương 152:

Ngồi trước màn hình cả người Tề Nhạc Nhân rét run, hồi phục nhiệt độ ổn định cũng không thể ngăn cản hàn ý dũng mãnh tràn vào đáy lòng.

“Tề Nhạc Nhân” trong trò chơi quen biết “Người qua đường Giáp”, nhưng Tề Nhạc Nhân cậu lại không nhớ rõ “Tề Nhạc Nhân” đã từng gặp “Người qua đường Giáp” ở đâu. Là “save” thay đổi hay là toàn bộ trò chơi đều thay đổi?

Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm “Tề Nhạc Nhân” trong màn hình. “Tề Nhạc Nhân” xem nhẹ sự tồn tại của “Người qua đường Giáp”, sau đó đi về phía Ninh Chu, bắt đầu một màn đối thoại quen thuộc đến mức làm cậu sởn cả tóc gáy.

“Bà ấy luôn muốn trở về.” Ninh Chu nói.

“Trở về Thánh thành sao?” “Tề Nhạc Nhân” hỏi.

Ninh Chu gật đầu: “Nhưng bà không thể trở về, cũng không dám trở về.”

“Tề Nhạc Nhân” hỏi hắn: “Anh muốn trở về Thánh thành sao?”

Đúng là chung số mệnh, cậu nhìn chuyện cũ trình diễn ngay trước mặt, chỉ là lúc này, cậu là “Người qua đường Giáp.” Làm người ngoài cuộc, khiến cậu thấy được rất nhiều thứ mà trước đây không chú ý tới —— Hóa ra vẻ mặt lúc ấy cậu nhìn Ninh Chu, là như thế này sao?

Phần tình ý ngại ngùng thoáng qua kia, khi cậu thay đổi góc nhìn lại rõ ràng như thế, căn bản khó mà che giấu được. Ánh mắt Ninh Chu nhìn cậu... Ảnh ngược đôi mắt dưới ánh nắng hoàng hôn, làm sao giấu được sự dịu dàng?

Có lẽ chỉ có hai người yêu thầm đối phương mới có thể ngốc nghếch lo được lo mất, không nhìn thấy rõ.

Cốt truyện kế tiếp gần như theo hướng đi của Thế Giới Ác Mộng, chẳng qua thêm một “Người qua đường Giáp”. Trong trò chơi dường như “Tề Nhạc Nhân” rất quen thuộc với cậu, trong lúc lơ đãng có nhắc tới bọn họ quen biết ở Tân Thủ Thôn. Ngay khi Tề Nhạc Nhân cho rằng mình thay thế nhân vật bác sĩ Lã thì bác sĩ Lã cũng xuất hiện, lúc này nhân số nhận nhiệm vụ Thánh thành biến thành 5 người.

Người qua đường Giáp, Tề Nhạc Nhân, Ninh Chu, bác sĩ Lã, cùng với… Tô Hòa.

Ma Vương Lừa gạt ẩn giấu thân phận của mình, xuất hiện trước mặt họ dưới hình tượng tiền bối hiền lành thân thiện, lần nữa thuận lý thành chương gia nhập đội ngũ của họ.

Đừng mang theo Tô Hòa, đừng mang theo hắn!

Nhưng vô luận Tề Nhạc Nhân hò hét trong lòng trước màn hình như thế nào, bọn họ trong trò chơi vẫn không biết gì về vận mệnh tương lai của mình. “Người qua đường Giáp” chỉ là “Người qua đường Giáp”, nhấn trái phải cũng không được, thậm chí trò chơi không cho cậu bất luận sự lựa chọn nào, cậu chỉ có thể lựa chọn dọc theo lộ tuyến đã định.

Cho đến khi họ bước vào Thánh thành, cho đến khi ác mộng trăng non ập xuống, cho đến khi...

Cho đến khi “Tề Nhạc Nhân” chết.

Khi “Người qua đường Giáp” và bác sĩ Lã uống thuốc giải đuổi tới địa chỉ cũ của giáo đình, tất cả đã kết thúc; thậm chí Tề Nhạc Nhân không cần đi lên đỉnh núi giáo đình, bởi vì cậu biết, “Tề Nhạc Nhân” đã được chôn cất trong hoa viên thánh mộ.

Từng có một buổi nắng chiều ấm áp, bọn họ đã từng ăn cơm dã ngoại ở đây, trên bãi cỏ, trên ngọn cây đều tràn đầy hoa nở, một cơn gió thoảng qua, cánh hoa lam bạch sắc lả tả rơi xuống. Khi đó cậu nằm trên một hốc cây lộ thiên phủ đầy cỏ xanh, thích ý vui vẻ nghỉ ngơi dưới ánh nắng.

Quá khứ và hiện tại trên màn hình, như thể chồng điệp lên nhau.

Cậu bước vào hoa viên thánh mộ, yên lặng nhìn “Tề Nhạc Nhân” say ngủ trong thụ mộ dưới ánh sao trời lộng lẫy treo cao giữa màn đêm, cũng lẳng lặng ở bên cạnh Ninh Chu canh giữ “Tề Nhạc Nhân.”

Từ đêm khuya cho đến bình minh.

Làm bạn luôn ngắn ngủi, nhưng tưởng niệm có thể rất dài lâu.

Những dòng tưởng niệm, những lời cáo biệt, có lẽ đây là thời gian cuối cùng cả đời của người này —— nếu cậu không bao giờ tỉnh dậy.

Động đất ở Thánh thành ngày càng thường xuyên, rốt cuộc đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Cậu nhìn Ninh Chu thương thế còn chưa lành hái xuống bảy đóa hồng dại màu trắng, thời điểm tước từng nhành gai xuống, thật giống như một thứ gì đó trong lòng hắn thoát khỏi gông xiềng, gai nhọn đâm vào tay hắn chảy máu.

Hắn thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình, vậy tại sao không ở lại bảo vệ áo giáp của mình?

Đây là lời từ biệt của hắn với người yêu, cũng là lời cáo biệt với tín ngưỡng nửa đời trước của hắn. Từ nay về sau, trong lòng hắn vẫn mang theo tín ngưỡng nhưng không tiếp nhận tín ngưỡng, bởi vì hắn đã là tín đồ phản đạo.

Thời điểm Ninh Chu đặt bảy đóa hồng trắng lên người “Tề Nhạc Nhân”, vẻ mặt hắn nói cho Tề Nhạc Nhân biết, hắn đã ra quyết định.

Tề Nhạc Nhân ngồi trước màn hình nghẹn ngào đến mức không thở nổi, nước mắt ướt đẫm làn da sinh ra đau đớn. Lồng ngực kết một tầng sương mỏng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đến mức khiến hắn tê tâm liệt phế khó thể hô hấp.

Ngày cậu sống lại, cậu nhìn thấy đóa hồng trắng khô héo, nhưng lại không nhìn thấy trái tim tan nát của một người; cho nên cho dù là bi thương nhưng vẫn tràn ngập hy vọng, cậu biết bọn họ sẽ có ngày gặp lại nhau.

Thời điểm cảnh tượng trước mắt diễn ra cậu chưa từng được nhìn thấy, bây giờ cậu mới biết thế nào là đau lòng.

Cậu có thể cảm nhận một phần mười, 1% hay một phần ngàn nỗi thống khổ của Ninh Chu sao?

Nhưng cho dù là một phần mười, 1% hay một phần ngàn nỗi thống khổ, một khi cậu đồng cảm như bản thân mình cũng bị, thì cũng giống như một trận cực hình.

Khi Ninh Chu bước ra khỏi hoa viên thánh mộ đi về phía Thánh Điện nơi cao nhất giáo đường, Tề Nhạc Nhân nhìn theo bóng dáng hắn; khi hắn quỳ gối trước thánh mẫu, thời điểm vẽ hình chữ thập lên ngực, Tề Nhạc Nhân nhìn sườn mặt của hắn. Khi Sí Thiên Sứ sáu cánh thật lớn được triệu hoán đến nơi này, hợp sức mạnh cùng một thể với Ninh Chu, hắn cầm kiếm thẩm phán, hư ảnh sau lưng cũng đồng dạng cầm kiếm thẩm phán, hướng về phía mặt trời mọc, mạnh mẽ chém xuống, một nhát kiếm mở ra lĩnh vực đã tử vong.

Bên trong tràn ngập lực lượng thánh khiết, ánh sáng màu trắng bạc lấp lánh cùng linh nhạc thánh ca khiến tòa Thánh Điện tựa như Thiên Quốc trên mặt đất.

Tề Nhạc Nhân nhìn thánh thiên sứ kia giống như người yêu của cậu, không nhịn được lộ ra nụ cười kiêu ngạo, cho dù nước mắt trên mặt còn chưa khô.

Nhưng nụ cười chỉ đọng lại trên gương mặt cậu trong giây lát.

Trong ánh sáng rực rỡ đang bị hủy diệt, lĩnh vực thánh khiết lại bị lực lượng ác ma nhấn chìm, hắc ám giấu sâu bên trong vực sâu ngo ngoe rục rịch, lặng yên không tiếng động tiến vào bên trong phiến tịnh thổ này. Sí Thiên Sứ bám trên người Ninh Chu bị sức mạnh ác ma xâm nhập, dần dần tiêu tán trong sự kinh ngạc, hóa thành lông vũ bay đầy trời, theo cơn gió cuốn về phía thế giới dần thức tỉnh từ trong mộng.

Lực lượng thánh khiết bị cắt đứt, ánh sáng đỏ trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Ninh Chu đau đớn che kín mặt, nắm chặt kiếm thẩm phán quỳ xuống đất.

Một đoạn tự thuật xuất hiện trên màn hình khiến Tề Nhạc Nhân như rớt vào hầm băng:

[Đứa con của Ma Vương Hủy diệt và Thánh nữ tu sĩ đưa chúng ta về nơi bắt đầu câu chuyện xưa, đó là niềm tiếc nuối cả đời của Thánh nữ. Người yêu đã từng cùng chung chí hướng, cùng nhau khám phá thế giới, cuối cùng lại lấy phương thức bi thảm kết thúc mọi việc; sức mạnh hủy diệt và sức mạnh bảo vệ đã định không thể thỏa hiệp. Có lẽ, thời điểm theo đuổi căn nguyên lực lượng, vô luận là thánh đồ hay là ác ma, cuối cùng cũng sẽ bị lạc bên trong sức mạnh, đánh mất bản thân...]

[Sức mạnh hủy diệt mới đã bắt đầu thức tỉnh, liệu hắn có giẫm lên vết xe đổ hay không? Hay là, trên người hắn sẽ xảy ra điều kỳ tích…]

Tề Nhạc Nhân xụi lơ trên ghế, nhìn chằm chằm đoạn tự thuật dần dần biến mất trên màn hình.

Cậu cảm thấy thế giới này điên rồi.

Nếu không sao nó lại đối xử với Ninh Chu như vậy được?

Tín đồ dịu dàng thiện lương, người đã tận sức chiến đấu với ác ma cả đời, sao lại có thể là hậu duệ của ác ma được? Hơn nữa, sức mạnh ác ma trên người hắn đang thức tỉnh..

Ninh Chu có thể tiếp nhận không?

Cả người Tề Nhạc Nhân run rẩy, sợ hãi đến mức không còn chút khí lực.

Cậu không dám tưởng tượng, một người vừa mới mất đi người yêu, một tín đồ thành kính bị trục xuất khỏi giáo đình, làm sao tiếp nhận sự thật này? Nếu thế giới này thật sự có thần linh, tại sao lại bổ thêm một vết roi trên người chồng chất vết thương như hắn?

Thần ơi, hắn đã thừa nhận rất nhiều nỗi đau rồi, tại sao ông còn muốn đánh gãy sống lưng hắn, để hắn không thể bảo vệ tín niệm cùng lòng kiêu ngạo cuối cùng?

Ông thực sự yêu hắn sao? Ông thực sự từng yêu hắn sao? Ông không muốn tín đồ thừa nhận, chắc chắn sẽ trợ giúp tín đồ bằng mọi cách giành chiến thắng, đó chẳng phải được viết trong giáo điển sao?

Nhưng Tề Nhạc Nhân không thể nói bất cứ điều gì, cậu chỉ là một người qua đường Giáp, nhìn bi kịch xảy ra, nhưng không thể nói một lời.

Nhiệm vụ đã đến hồi kết thúc, sơ tán xong cư dân Thánh thành, sau khi nhìn họ đi theo người giáo đình đến Vĩnh Vô Hương xa xôi, bọn Tề Nhạc Nhân ngồi trên phi hành khí, lần nữa trở về Vùng đất Hoàng Hôn. Ở chỗ này cậu phải đưa ra lựa chọn: Đi theo Ninh Chu đến giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ, hay ở lại Vùng đất Hoàng hôn.

Không hề nghi ngờ, Tề Nhạc Nhân lựa chọn đi theo Ninh Chu.

Ninh Chu trở về Vĩnh Vô Hương, hắn phải về giáo đình thẳng thắn với Giáo Hoàng về quyết định của mình. Tề Nhạc Nhân đứng bên ngoài cứ điểm Vĩnh Vô Hương, chờ đến ba ngày ba đêm.

Gió rét băng nguyên lạnh thấu xương, trong dòng cực dạ, cực quang mênh mông cuồn cuồn sáng ngời không trung. Tề Nhạc Nhân đứng trên đỉnh sơn cốc, nhìn về thế giới băng tuyết rộng lớn phương xa, khung cảnh tuyệt đẹp lại làm lòng người tuyệt vọng.

Cậu biết Ninh Chu sẽ ra ngoài, thoát khỏi thế giới đã từng bảo vệ hắn và cũng giam cầm hắn; nhưng vận mệnh của hắn không biết sự chân thành là gì, nó dẫn hắn đến một thế giới đẫm máu, một thế giới còn tàn khốc hơn trước.

Một người tốt như hắn, lưng lại đeo một tương lai tàn nhẫn như vậy, một tương lai đủ để phá hủy ý chí của hắn.

Cả đời hắn giống như bị nguyền rủa, không ngừng mất đi, mãi cho đến khi không còn gì để mất nữa... Thời niên thiếu mất đi người thân duy nhất, sau khi lớn lên lại mất đi người yêu, ngay cả Vĩnh Vô Hương nơi hắn ký thác tâm linh cũng đóng cánh cửa lại với hắn, thậm chí trong tương lai xa xôi kia, có lẽ hắn sẽ đánh mất bản thân.

Trong màn hình “Người qua đường Giáp” mặt vô biểu tình nhìn gió tuyết, ngoài màn hình Tề Nhạc Nhân lại rơi lệ đầy mặt.

Khi yêu một người, cho dù người ấy chịu một chút ủy khuất, cũng sẽ làm người đau lòng đến mức không kiềm chế được.

Nỗi nhớ nhung rốt cuộc không ngăn cản được, Tề Nhạc Nhân ước mình có thể bay đến bên cạnh Ninh Chu lúc này, ôm lấy hắn và nói —— ít nhất em vẫn chưa mất đi anh.

Ba ngày sau, Ninh Chu trở về, bọn họ lần nữa ngồi trên phi hành khí, bay về phía Tĩnh Hải hoang mạc xa xôi, đi đến Ngầm Kiến thành.

Trời đã sáng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính pha lê khẽ vuốt ve gương mặt Ninh Chu trên bàn điều khiển. Tề Nhạc Nhân lặng lẽ nhìn hắn, hắn không nói với cậu về quá khứ của “Tề Nhạc Nhân”, dường như hắn đã quên mất chính mình từng yêu một người sâu đậm.

Giống như hắn không còn bi thương cũng không còn khổ sở, hắn đã tự chữa lành vết thương cho mình.

Phần bình tĩnh này, gần như tuyệt vọng.

Ngày 29 sau khi kết thúc nhiệm vụ Thánh nữ tu sĩ, Tề Nhạc Nhân - không đi cùng Ninh Chu, đã kích phát bước thứ hai của nhiệm vụ chủ tuyến, được hệ thống gửi thông báo:

[Đồng đội Ninh Chu đã tử vong]

****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...