Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 199: Truyền Thừa Của Nữ Vương [26]
chương 199: “Chạy!” Theo tiếng gầm của tiểu nữ vương, A Á giãy giụa bò dậy từ trên đất, che bụng đau đớn, loạng choạng chạy về phía trước.Phía trước chưa đầy 100m là một khe hở Thánh Hỏa cực lớn, dưới khe hở này là Thánh Hỏa Ngầm Kiến thành, cũng chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.A Á không dám quay đầu lại, không dám nhìn vũng bùn màu đen đang lan rộng tàn sát bừa bãi đằng sau cùng vô số yêu ma sinh ra từ vũng bùn kia, càng không dám nhìn người phụ nữ chiến đấu với tiểu nữ vương. Thậm chí nàng còn không dám nghĩ tới Tề Nhạc Nhân bị cuốn vào ‘kết giới’ màu đỏ mang điềm xấu —— Vật thể hình cầu màu đỏ lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn chỉ chứa được mấy người, nhưng bên trong màn máu dường như có vô số dã thú đang cắn xé…Nhanh lên, chạy nhanh hơn nữa. A Á chạy như muốn nổ tung lồng ngực, mỗi ngụm không khí hít vào đều không thể duy trì nhịp chạy của nàng, nhưng nàng không dám chạy chậm lại, nàng sợ không kịp.Giống như ngày đó nàng chạy theo bức tranh kẹp giữa cuốn giáo điển trên sa mạc rộng mênh mông, dưới cái nắng thiêu đốt nàng gần như được ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền; nhưng dù vậy khi đó nàng cũng không chạy nhanh như vậy, nhanh đến mức yêu ma trong vũng bùn đều không đuổi kịp bước chân nàng —— Đó không phải tốc độ mà nhân loại nên có!A Á hồn nhiên không biết chính mình đột phá cực hạn bản thân, nàng như làn gió xuyên qua thi thể và máu tươi đầy đất, chạy về phía liệt cốc đằng trước.Người phụ nữ mặt mang huyết lệ lơ lửng giữa vũng bùn nhìn thiếu nữ gần đến chỗ khe hở, không chút hoang mang vung cánh tay lên, khe đất vốn gần ngay trước mắt đột nhiên bị kéo ra xa, nhưng A Á vẫn tiếp tục chạy như điên, hồn nhiên không biết biến hóa xảy ra trước mặt.“Đây là 'thủ đoạn' mà ngươi nói? Hợp tác cùng Ma Vương bụng dạ khó lường?” Tiểu nữ vương cầm kiếm, thanh âm tức giận vang lên.“Thì sao? Dù sao một ngày nào đó khi sự tình được giải quyết, ngươi, ta và toàn bộ Ngầm Kiến thành đều không còn tồn tại nữa... Ta chết rồi, đâu nhìn thấy hồng thủy ngập trời?” Người phụ nữ cười lạnh: “Tất cả nên sớm kết thúc, hãy chờ xem, chúng ta cùng nhau chứng kiến ngày tận thế.”______Tề Nhạc Nhân nằm trên mặt đất đầy máu, toàn thân đau nhức.Ý thức cậu mơ hồ, tư duy trì độn, trận chiến khốc liệt vừa rồi đã hao hết sức lực của cậu, cũng tung hết sạch át chủ bài mà mình có. Cậu có thể sử dụng SL Đại Pháp với súng ống đạn dược xử lý mấy kẻ thù, nhưng đối mặt với quái vật vô cùng vô tận, sức lực cậu đơn bạc chung quy khó chống lại.Vì thế khi súng hết đạn cậu ngã xuống nơi này, bị đám xác không hồn điên cuồng đánh bại, chúng tham lam gặm cắn thân thể cậu. Lúc đầu cậu còn cảm giác được đau đớn, còn kêu lên thảm thiết, còn có thể giãy giụa; nhưng cuối cùng cậu chết lặng, cánh tay bị cắn đứt, khoang bụng bị móng vuốt xé mở, nội tạng bị kéo ra... Tử vong gần kề trong tiếng nhấm nuốt chói tai buông xuống trước mặt cậu, Tề Nhạc Nhân biết rõ mình sắp chết.Trước mắt là màn trời đỏ tươi, tầng mây dày nặng cơn mưa to trút xuống —— đỏ tươi như máu. Nước mưa đánh vào mặt cậu, cậu như bị ngâm trong một mảnh huyết trì, chất lỏng dâng lên qua xoang mũi khiến cậu hít thở không thông.Này không phải một cái chết yên tĩnh, mà nó ồn ào hỗn loạn như một trận chiến tranh. Tề Nhạc Nhân không ngừng nghe thấy ai đó đang nói chuyện bên tai mình, xen lẫn tiếng dã thú nhấm nuốt; nhưng vô luận cậu tập trung lắng nghe cỡ nào, âm thanh kia dường như xa tận chân trời, làm cậu không nghe rõ.Rốt cuộc thì cậu cũng mệt mỏi, bỏ cuộc, ngơ ngác nhìn không trung đỏ tươi, chờ đợi cái chết ập đến.Giống như lúc trước, cậu được người đặt vào trong thụ mộ, theo làn gió nhẹ nhàng yên tĩnh ngủ say.Nhưng ai đang nhìn cậu bằng ánh mắt bi thương, nâng tay cậu lên, đeo vào tay cậu một chiếc nhẫn cỏ.Là ai?Là…Ninh Chu.Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, bởi vì lá phổi đã bị xé rách nên không thể chống được động tác cơ bản nhất này, cậu không nhận được dưỡng khí, chỉ có cơn đau tê tâm liệt phế ập đến.Đại não hỗn loạn đột nhiên thanh tỉnh, Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng tự vấn bản thân, sao mình có thể chết được?Nếu mình chết, Ninh Chu sẽ biến thành bộ dáng gì?Vất vả lắm họ mới gặp lại trong luyện ngục, dù chưa biết tương lai sẽ ra sao, cảnh còn người mất, bọn họ vẫn hấp dẫn nhau thông qua một thứ —— Linh hồn chưa từng thay đổi.Nhưng nếu thân xác chết đi, linh hồn không còn chỗ ký thác, chưa trao nhẫn, chưa tiến hành hôn lễ, chưa cùng nhau trải qua tương lai tốt đẹp, tất cả không còn tồn tại nữa.Có lẽ, ngay cả Ninh Chu cũng sẽ không tồn tại.Một vị thánh đồ chú định sẽ hủy diệt thế giới, từng phút từng giây hắn tồn tại trên thế gian này đều tự dày vò bản thân; hắn khắc chế, nhẫn nại và kiên định, chỉ vì trên thế gian này vẫn còn một người mà hắn không vứt bỏ được. Hắn muốn làm bạn với cậu, bảo vệ cậu, cùng cậu sống đến hết quãng đời còn lại, nguyện vọng này khiến hắn loanh quanh bên bờ vực thẳm, đau đớn chiến đấu với bản năng. Cho dù đây là một trận chiến chú định sẽ thua, điều hắn có thể làm là, dốc hết toàn lực để chính mình thua trễ một tý.Cho nên cậu không thể chết được, vì Ninh Chu, vì tương lai của bọn họ, cậu không thể chết ở chỗ này! Vô luận thế nào cũng không thể!Nước mắt phẫn nộ cùng không cam lòng trào ra từ khóe mắt cậu, khóe mắt cậu như muốn nứt ra căm tức nhìn không trung; một ngọn lửa vô hình bùng cháy trong lồng ngực cậu, thiêu đốt linh hồn cậu, thiêu đến mức cậu không dám nhắm mắt lại nữa.Trong khoảnh khắc, một màu xanh thuần khiết nở rộ trong mắt cậu —— nứt ra khe hở màu xanh thẳm, rơi xuống màn trời mưa máu; màu xanh đó nhanh chóng lan tràn, giống như một bé thiên sứ cuộn tròn, duỗi cánh chim trắng muốt trong địa ngục.Lũ quái vật vây quanh Tề Nhạc Nhân đang tranh đoạt thức ăn đột nhiên bị một cỗ sức mạnh hất bay ra ngoài. Khi chúng nặng nề ngã xuống đất, muốn nhào lên con mồi lần nữa, thì đột nhiên phát hiện cỗ sức mạnh kia đẩy mạnh về hướng chúng.Sức thế không thể đỡ!Tề Nhạc Nhân bị vây trong một lớp mô trong suốt không ngừng lan rộng, hoảng hốt nhìn không trung biến thành một màu xanh thẳm.Cơn mưa máu ngừng, giết chóc ngừng, ngay cả cơn đau đớn tê tâm liệt phế trên người cậu cũng ngừng.Cậu bừng tỉnh cho rằng mình quay về hoa viên thánh mộ, bởi vì không khí xung quanh vốn tràn ngập mùi máu tươi đã bị thay thế bằng hương hoa mộc tự nhiên; lớp bùn đất hút no máu dưới chân cũng biến thành thảm cỏ hoa xanh mướt. Từ trước tới nay tâm tình của cậu chưa bao giờ bình tĩnh như thế, thậm chí tâm vô tạp niệm, khi nhắm mắt lại, cậu chợt có cảm giác mình đang bay lên không trung...Không, là thực sự bay lên không trung!Tề Nhạc Nhân lần thứ hai mở to mắt, hoảng sợ phát hiện mình đã bay lên, chỉ là khi cậu “nhìn xuống” còn có thể nhìn thấy một ‘chính mình’ khác —— Nằm giữa hoa viên thánh mộ. Trên thân thể chồng chất vết thương đang không ngừng hồi phục; khoang bụng bị xé mở huyết nhục mơ hồ, các cơ quan nội tạng lần nữa sinh trưởng, tứ chi bị cắn đứt mọc ra giống như thực vật đâm chồi nảy lộc, còn cậu thì yên tĩnh nhắm mắt ngủ say trong thụ mộ.Tề Nhạc Nhân tiếp tục đi về phía trước, “nhìn lại” thế giới trước mắt đã biến thành bộ dáng khó tả. Trong vùng hoang dã đẫm máu vô số quái vật du đãng dưới cơn mưa máu, thế nhưng lại xuất hiện một thế giới nhỏ bé với bầu trời và thảm cỏ xanh; mảnh đất nho nhỏ này điên cuồng lan rộng xé rách thế giới màu đỏ đen mang đến giết chóc và máu tanh, tạo nên một vùng tịnh thổ.Vùng hoang dã đẫm máu ở bên ngoài tịnh thổ dao động kịch liệt giống như từng đợt gợn sóng, A Tây lơ lửng giữa không trung nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, phất tay xé rách một cái khe, muốn chạy trốn từ khe hở này.Nhưng chưa kịp đợi hắn xé rách không gian, sức mạnh tái sinh bùng phát từ một mảnh xanh biếc kia, trong nháy mắt lan ra bốn phương tám hướng. Bất cứ nơi nào nó đi qua, những cánh đồng đẫm máu mênh mông rộng lớn đều hóa thành vùng đất thuần khiết; bọn quái vật điên cuồng bước chậm trên cánh đồng rộng lớn bị thanh tẩy gần như trong phút chốc, cơn mưa máu bất tận biến mất, tầng mây tan đi, lộ ra bầu trời trong xanh.Thế giới biến thành một đồng cỏ xanh mát, thân thể Tề Nhạc Nhân vẫn ngủ say tại trung tâm thế giới, bên trong hoa viên thánh mộ nở đầy hoa hồng dại màu trắng.Không đi được, A Tây nhận ra điểm này, hắn bị nhốt ở đây.Đây là sức mạnh nửa lĩnh vực, mọi sinh vật dưới nửa lĩnh vực một khi bị nhốt trong nửa lĩnh vực thì rất khó chạy thoát. Trước mắt hóa thân của Ma Vương Giết chóc chỉ có thể điều động hình chiếu lĩnh vực của hắn, tất nhiên không thể đối kháng với nửa lĩnh vực chân chính.“...Không ngờ anh lại đột phá nửa lĩnh vực vào lúc này.” Trong giọng nói A Tây tràn ngập kinh ngạc, cùng với nỗi sợ hãi không dễ phát hiện.Tề Nhạc Nhân cũng nhìn hắn. Mấy phút trước sức mạnh vay mượn biến mất, khiến cậu từ không trung rơi xuống mặt đất, bị vô số quái vật giết chết; trước khi chết cậu lại bay lên bầu trời, lúc này cậu dùng chính sức mạnh của mình.Mặc dù cậu vẫn cảm thấy sức mạnh kỳ lạ tràn ngập cơ thể mình, nhưng chúng tràn đầy sức sống đến mức chỉ cần một ý nghĩ, cậu liền có thể thi triển ra luồng sức mạnh này.“Cuộc sống luôn tràn ngập những điều bất ngờ.” Tề Nhạc Nhân thậm chí còn cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bye.”Âm thanh pha lê vỡ vụn vang lên dữ dội bên tai hai người, vỡ tan tành đầy đất. Nửa lĩnh vực của Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng phá tan hình chiếu lĩnh vực của Ma Vương Giết chóc, hoàn toàn phá hủy nó!Vào lúc hình chiếu Vùng hoang dã đẫm máu vỡ vụn trong nháy mắt, ý thức Tề Nhạc Nhân cũng quay trở lại cơ thể; cậu ngồi dậy từ thụ mộ, không rảnh lo giải quyết A Tây, thuận miệng nói: “Cậu cứ thành thật ở lại trong nửa lĩnh vực của tôi đi.”Trên người A Tây còn rất nhiều bí mật, Tề Nhạc Nhân vẫn còn một nhiệm vụ [Ma Vương Tế Sinh] yêu cầu hoàn toàn tiêu diệt Ma Vương Giết chóc; nhưng bây giờ không có thời gian nói mấy lời sắc bén với A Tây. Tề Nhạc Nhân chuẩn bị thu phục Long Kiến Nữ Vương bận tới mức lửa sém lông mày, còn A Tây... Hắn đã bị nhốt trong nửa lĩnh vực, có thời gian lại đến thu thập sau.Vì thế Tề Nhạc Nhân tâm niệm vừa động, về với hiện thực gần như sắp hỏng.Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một cự long màu đen từ khe hở liệt cốc phóng lên cao, toàn bộ Ngầm Kiến thành đều quanh quẩn tiếng long ngâm giận dữ của nó.***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương