Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 200: Truyền Thừa Của Nữ Vương [27]



chương 200:

Ninh Chu đột nhiên từ trên ghế đứng lên, ghế dựa bị kéo ra sau, phát ra tiếng vang chói tai kinh động đài quan sát yên tĩnh. Vô luận nhân loại hay ác ma, đều chú ý đến vị Ma Vương chú định sẽ ảnh hưởng đến tương lai các trận doanh; cho nên khi hắn biểu hiện hành động khác thường, tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

Thị nữ của Long Kiến Nữ Vương cung kính mà căng thẳng hỏi: “Ngài có gì phân phó?”

Ninh Chu nhìn chằm chằm vào hố đen mở rộng ngày càng tàn sát bừa bãi —— Mặc dù dưới sự áp chế của sức mạnh hủy diệt, và bởi vì cái chết của Long Kiến Nữ Vương nên góp phần khiến cho hố đen nhanh chóng tới nỗi mất khống chế. Toàn bộ tinh lực của hắn đều dồn vào việc huy động sức mạnh hủy diệt áp chế nó, Thánh Hỏa chập chờn nơi xa kia tiếp tục thiêu đốt, chỉ cần hắn thoáng thả lỏng…

Toàn bộ Ngầm Kiến thành sẽ bị hố đen nuốt chửng ngay lập tức, từ đó sụp đổ.

Ma Vương Quyền lực sớm có ý đồ với Ngầm Kiến thành từ lâu, một khi Thánh Hỏa tắt, lĩnh vực Lý Tưởng Quốc sẽ buông xuống nơi này, thâu tóm Ngầm Kiến thành.

Nàng không quan tâm việc này sẽ gây ra bao nhiêu thương vong cho Ngầm Kiến thành, tựa như sẽ không để ý đi đường dẫm chết bao nhiêu con kiến. Vị Ma Vương này sớm đã dung hợp căn nguyên quyền lực, ở Ma giới một tay che trời; chỉ còn thiếu một bước nghi thức đăng cơ nữa là nàng sẽ trở thành Ma Vương chân chính.

Mà chính cái nghi thức đăng cơ này như lạch trời chắn ngang trước mặt nàng, nàng nhìn thấy tuyệt cảnh sau lạch trời ấy, nhưng lại không cách nào vượt qua được. Chỉ có thể dùng toàn bộ sức mạnh cường đại của mình chờ đợi một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua vực thẳm này, để nàng thuận theo cơn gió bay sang bờ bên kia.

Ninh Chu bước ra bước đầu tiên.

Hắn không thể ngồi đây chờ thêm được nữa, hắn có cảm giác Tề Nhạc Nhân đang đứng trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Giờ khắc này hắn dường như quên mất sứ mệnh của mình, quên mất duy trì sự tồn tại của Ngầm Kiến thành, trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ “phải bảo vệ cậu”. Dưới suy nghĩ này ảnh hưởng, hắn quên mất Ngầm Kiến thành sẽ nguy hiểm thế nào nếu hắn tùy tiện rời khỏi đây; cũng quên mất nếu hố đen không còn hắn áp chế thì sẽ lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần phá hủy lĩnh vực; thậm chí càng quên vực sâu nhiều lần hút lấy sức mạnh, đồng thời chính hắn cũng đang đi về phía hủy diệt.

Hắn chỉ nhớ rõ, người duy nhất mà hắn không thể mất đi.

Hắn phải bảo vệ cậu.

Ninh Chu bước ra một bước này giống như kèn báo hiệu chiến tranh, làm mọi người ở đây đều cảm nhận được một áp lực khủng bố!

Sức mạnh hủy diệt mà hắn vốn luôn khắc chế, dưới sự thúc giục của hắn bắt đầu khuếch tán một cách điên cuồng; vô luận hố đen được hình thành sau khi Long Kiến Nữ Vương chết hay là Thánh Hỏa bên trong liệt cốc, tất cả đều bị cỗ sức mạnh này ảnh hưởng. Mà bản thân hắn —— Long lân màu đen sáng bóng lan ra khắp làn da hắn, bắt đầu lan từ trái tim, khi hắn bước lên đài quan sát nhìn về phía trước, nửa cơ thể hắn đã che kín long lân.

Vô luận nhân loại hay ác ma, tại một khắc này đều lặng ngắt như tờ. Đó là nỗi sợ hãi đối với quyền lực, cũng là lòng kính sợ đối với người kế thừa vị trí Ma giới từng quân lâm thiên hạ hơn 20 năm trước. Cái loại sức mạnh đáng sợ đến mức khủng bố, chỉ cần cảm nhận một lần liền không thể không thần phục.

Nhịp tim Sắc Dục Ma Nữ đập gia tốc, hầu kết Tham Lam Ác Ma trượt lên trượt xuống. Nếu không phải bọn họ đã sớm có đối tượng nguyện trung thành, có thể mượn căn nguyên sức mạnh lừa gạt và quyền lực để chống lại uy áp này, thì giờ khắc này quỳ xuống thần phục chính là câu trả lời tốt nhất.

Tai Ách Ác Ma liếm môi, cảm xúc mênh mông. Thân là thuộc hạ của Lão Ma Vương, lòng ‘trung thành’ của bọn họ đối với vị Ma Vương bệ hạ kia đến từ chính sức mạnh của hắn. Sau khi Lão Ma Vương ngã xuống, bọn họ ở Ma giới cẩn thận trốn tránh khắp nơi; dựa vào một phần ba kết tinh vận hành duy trì Ma giới, còn phải chống đỡ Lý Tưởng Quốc và Vùng đất Bình Minh như tằm ăn lá. Kiên trì cho tới ngày hôm nay, bất quá chỉ là vì...

Vì chờ đợi sức mạnh hủy diệt mới lần nữa xuất hiện, vị tân Ma Vương Hủy Diệt này thậm chí có khả năng còn mạnh hơn, càng điên cuồng hơn cả phụ thân của hắn, nhưng ai thèm quan tâm? Chỉ cần hắn có thể dẫn dắt bọn họ đi theo con đường vĩ đại và bất tử!

Nhìn trên người Ma Vương không thể khống chế được sức mạnh hủy diệt, Tai Ách Ác Ma không khỏi mỉm cười, nhìn hắn hóa thân thành ma long hủy diệt khổng lồ uy nghiêm trong tòa liệt cốc này; trong khung cảnh im lặng phát ra một tiếng long ngâm đáng sợ rồi vỗ cánh bay lên liệt cốc, bay tới chỗ diễn ra nghi thức tàn khốc kia...

_________

Trời đất như treo ngược rung chuyển kịch liệt, phụ cận mặt đất gần khe hở Thánh Hỏa bắt đầu điên cuồng sụp đổ, sụp xuống chỗ khe đất.

Trong liệt cốc vang lên tiếng long ngâm, Tề Nhạc Nhân chạy ra khỏi khe hở Thánh Hỏa ngơ ngẩn mà nhìn hắc long quen thuộc xuyên qua gió mạnh và đá vụn —— Khi nó bay lên, luồng khí cực lớn thậm chí còn cuốn theo những con bướm lửa, vô số đàn bướm lửa theo gió bay ra khe đất che phủ bầu trời mặt đất, và cả tầm mắt cậu.

Ma long thấy cậu và cậu cũng nhìn thấy ma long, giữa một đàn bướm lửa.

Chỉ là một ánh mắt, lại làm cho ma long lâm vào cuồng bạo dần bình tĩnh lại —— Tề Nhạc Nhân vẫn ổn.

Chỉ là máu tươi hỗn độn đầy đất lúc này cùng yêu ma sinh ra từ vũng bùn cách đó không xa khiến nó nổi giận, sự tồn tại của chúng trái ngược với Tề Nhạc Nhân.

Ma long phẫn nộ rít gào phóng lên cao, lao về phía yêu ma đầm lầy!

Người phụ nữ mặt mang huyết lệ không có chân đang lơ lửng trên đầm lầy hoảng sợ nhìn ma long lao về phía mình, ký ức kinh hoàng về việc bị thiêu chết bởi hơi thở hủy diệt lần nữa hiện lên trong tâm trí; mặc dù nàng ta sẽ không vì vậy mà chết. Thân là một bộ phận của Long Kiến Nữ Vương, vĩnh viễn cùng tồn tại theo các đời Long Kiến Nữ Vương, nhưng phần may mắn đó không làm nàng ta quên đi nỗi sợ hãi —— Nàng ta vĩnh viễn nhớ rõ nỗi sợ hãi đó.

Nháy mắt ngắn ngủi dường như rất dài lâu, nàng ta là hình chiếu của Long Kiến Nữ Vương ngưng tụ bởi các cảm xúc tiêu cực, thế nhưng lại không thể làm gì được; nàng ta không có biện pháp chạy trốn chứ đừng nói đến phản kháng. Dưới sức mạnh tuyệt đối, nàng ta cảm giác chính mình giống như một con kiến cỏ rác, trước sức mạnh to lớn của tự nhiên; dưới sự càn quét của long tức màu đỏ sậm, dưới ngọn lửa địa ngục nóng rực như thiêu đốt, một lần nữa, ngay cả yêu ma mà nàng ta tạo ra cũng phải hồn phi phách tán.

A Á ngã xuống đất, hết sức chật vật há mồm thở hổn hển.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, trong lúc nhất thời không nhớ nổi mình vừa làm gì. Nàng chỉ nhớ chính mình chạy rất nhanh, cứ chạy mãi, nhưng chạy lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa tới trước khe nứt?

Hiện tại là sao? Sao mình đột nhiên vì một hòn đá mà bị vấp? Yêu ma luôn đuổi theo mình không rời đâu rồi? Dường như mình vừa nghe thấy tiếng long ngâm trong giấc mơ.

Nàng mệt tới mức hai mắt biến thành màu đen, trái tim như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Vừa rồi thân thể chạy quá cực hạn con người hoàn toàn tiêu hao thể lực của nàng, sức lực muốn ngẩng đầu cũng chẳng có.

Khe đất gần ngay trước mắt, chưa đến 10 mét.

A Á khó khăn từ mặt đất bò dậy, máu tươi giẫm phải dọc đường sớm bắn tung tóe khắp quần áo nàng, thời điểm té lăn trên đất càng lộ ra vết thương đầy người. Đầu óc nàng trống rỗng, ngơ ngác nhìn khe đất đằng trước, dựa vào ý chí còn sót lại bò về phía đó.

Từng bước từng bước một, bò qua thây sơn biển máu.

Khe đất hừng hực thiêu đốt kia dường như là điểm kết thúc linh hồn nàng, thậm chí nàng còn quên mất tại sao mình phải liều mạng như vậy, chỉ nhớ rõ nhất định mình phải bò tới đó.

Đau nhức toàn thân cùng với kiệt sức hít thở không thông, A Á nức nở nhưng không dám dừng lại, dường như nàng đang ở trong địa ngục, từng chút một trèo qua núi đao biển lửa mới có thể nhận được sự cứu rỗi trước khi chết.

Cho đến khi...cho đến khi có người ôm lấy nàng.

“Được rồi, không sao rồi, A Á không sao rồi…” Giọng nói quen thuộc và dịu dàng lần nữa vang lên, A Á mơ hồ nhớ tới từng có một lần, ở thời điểm nàng đau đớn và tuyệt vọng nhất, giọng nói này đã an ủi nàng cổ vũ nàng, khen ngợi nàng.

A Á mở mắt ra, nhìn thi thể và máu tươi chất đầy đất, rồi lại nhìn Tề Nhạc Nhân dịu dàng kéo nàng từ dưới đất lên. Nàng ôm lấy hắn gào lên, như muốn phát tiết hết tất cả nỗi đau đớn và ủy khuất trong lòng.

Tề Nhạc Nhân thấp giọng an ủi nàng, tầm mắt thì bay về phía hắc long chậm rãi rơi xuống đằng sau cách cậu không xa.

Trong lòng dâng lên hương vị ngọt ngào khó tả, khiến cậu không khỏi nhếch môi, sau đó mím môi thật nhanh —— Ma long nằm trên mặt đất lộ ra tiếng than nhẹ đau đớn, cánh chim khổng lồ thu lại sau lưng, không thể khống chế mà co rút. Phần kiên nhẫn sau một hồi im lặng ngắn ngủi biến thành tiếng long ngâm, xuyên thủng thiên địa.

A Á bị dọa sợ đến mức quên cả khóc, nàng run rẩy nhìn hắc long to lớn phía sau Tề Nhạc Nhân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Anh mau chạy đi, nhanh lên!” A Á nắm lấy tay Tề Nhạc Nhân, run lẩy bẩy thúc giục cậu.

Nàng không biết, đó chính là người lữ khách mà nàng nhớ mãi không quên.

****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...