“Hửm?”
Hoa Mộ Thanh sớm đã đoán được nàng ta sẽ không chịu ngồi yên, liền hỏi: “Nàng ta lại muốn làm gì?”
Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười: “Nàng ta chuẩn bị cho Đỗ Thiếu Lăng một tuyệt sắc giai nhân.”
“Ồ?”
Hoa Mộ Thanh có chút bất ngờ: “Nàng ta lại nỡ đem Đỗ Thiếu Lăng nhường cho người khác sao?”
Mộ Dung Trần bật cười đầy mỉa mai: “Hiện nay trong hậu cung, tuy rằng nàng ta có địa vị cao nhất và được sủng ái nhiều nhất, nhưng nàng và ta đều rõ ràng, sự sủng ái đó chẳng qua chỉ là dựa vào chút tàn dư ân huệ mà Tống Vân Lan để lại năm xưa. Nếu mất đi những thứ đó, nàng ta chẳng còn gì cả. Vì vậy nàng ta mới dốc hết tâm tư lôi kéo Lâm Vũ Kiệt. Nay Lâm Vũ Kiệt đã ch-ết, nàng ta lại dùng cách khác để khống chế Đỗ Thiếu Lăng.”
Hoa Mộ Thanh vừa nghe liền nhận ra điều khác thường: “Người đẹp tuyệt sắc kia… có gì đặc biệt sao?”
Mộ Dung Trần nhướng mày, nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia tán thưởng, khiến Hoa Mộ Thanh hơi nóng mặt, cố làm ra vẻ lạnh nhạt mà giữ vẻ nghiêm nghị.
“Người nữ nhân đó là người Miêu Cương.” - Mộ Dung Trần nói.
Hoa Mộ Thanh hơi kinh ngạc: “Miêu Cương? Chẳng lẽ…”
“Không sai, giỏi dùng cổ trùng.”
Mộ Dung Trần bật cười thấp: “Nếu nàng ta vào cung, nàng nhớ phải tránh xa một chút. Không khéo bị trúng cổ, đến sư phụ của Lâm Tiêu có tới cũng chưa chắc cứu nổi nàng đâu.”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, nhưng không để tâm đến bản thân, chỉ nói: “Hoa Tưởng Dung kế này không thành lại bày kế khác. Nhìn thế này, nàng ta đã quyết tâm muốn hại ch-ết Đỗ Thiếu Lăng rồi. Trước kia không nhìn ra, lòng dạ nàng ta lại sâu như thế.”
“Trước kia?” - Mộ Dung Trần nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh sững lại, tim khẽ giật, nhưng mặt không biến sắc, nói: “Lúc còn ở nhà.”
Mộ Dung Trần gật đầu, cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Hội Trung Thu sắp tới, Đỗ Chiêu Nam có lẽ sẽ nhập cung. Bây giờ bà ấy đã bệnh đến mức không chữa nổi nữa, chắc sẽ có chuyện gì đó muốn nàng làm. Đến lúc đó, cứ đồng ý, Bổn Đốc sẽ giúp nàng giải quyết.”
Hơn nửa năm trước, Hoa Mộ Thanh đã bắt mạch cho vị Trưởng Công Chúa này, phát hiện bệnh tình của bà ta thật sự đã nguy kịch.
Nàng chợt nhớ đến thuở trước, khi người nữ nhân ấy còn trong sáng như một thiếu nữ, hai người cùng nhau vui đùa vô tư thuở tuổi trẻ.
Sau này, nàng ấy thành thân, còn nàng thì làm Hoàng Hậu.
Hai người thường ngồi lặng lẽ trong Phượng Loan Cung, chẳng nói câu nào, cùng nhìn mây trôi ngoài cung, ngắm mặt trời mọc lặn, hoa nở hoa tàn, gió đến rồi lại đi.
Khi ấy, bên trong đại điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, khung cảnh ấy như vẫn còn vang vọng bên tai.
Ánh mắt của Hoa Mộ Thanh thoáng tối lại.
Nàng không muốn để Mộ Dung Trần nhận ra điều gì khác lạ, liền quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài qua rèm xe ngựa đang khẽ lay động.
Lúc này nàng mới nhận ra: bọn họ đã đến cổng thành kinh đô.
Có lẽ là do xe ngựa của Cửu Thiên Tuế – kẻ nổi danh tàn nhẫn đi qua, dân chúng hai bên đường chẳng ai dám lên tiếng ồn ào.
Tất cả đều vội vàng quỳ rạp xuống, cúi đầu nghênh đón.
Đến cả lính canh thành cũng không dám ngăn cản, trực tiếp mở cửa thông hành.
Nỗi sợ hãi và dè chừng đối với Mộ Dung Trần, dường như đã ăn sâu vào cốt tủy của mỗi người.
Hoa Mộ Thanh bất chợt hỏi: “Điện hạ, ngài không để tâm sao?”
Mộ Dung Trần đang chống cằm nhìn nàng, nghe vậy liền nhướng mày: “Không để tâm điều gì?”
Hoa Mộ Thanh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như mực của hắn, khẽ mím môi rồi lại nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy, chậm rãi nói: “Giang sơn Đại Lý này, từ lâu bên trong đã mục nát không thể cứu vãn. Đỗ Thiếu Lăng là người thế nào, ngài và ta đều rõ. Tống Hoàng Hậu năm xưa chỉ e cũng chưa nhìn thấu. Nếu không nhờ một mình ngài gánh vác tất cả, thì ngay lúc Đỗ Thiếu Lăng đăng cơ, Đại Lý đã sớm tan thành mây khói rồi.”
Mộ Dung Trần bật cười khẽ, không nói gì.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn, rồi nói tiếp: “Thế nhưng, ngài vì Đại Lý mà hao tâm tổn trí, tận tâm tận lực, ngày đêm không nghỉ, vậy mà người ngoài lại toàn là lời ác độc, lời đàm tiếu, ngài thực sự… chẳng chút nào bận tâm sao?”
Người thường như Đỗ Thiếu Lăng, như Hoa Tưởng Dung, thậm chí như chính nàng, đều quen đeo mặt nạ trước người đời, không để ai thấy được bản chất thật của mình.
Một phần là để che giấu, phần khác, phần nhiều là vì danh tiếng, vì cái gọi là trong sạch, vì những lời khen ngợi vô nghĩa.
Nhưng Mộ Dung Trần lại khác hẳn, hắn chẳng hề che giấu, chẳng hề kiêng dè, dường như chưa từng quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ.
Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Trần lại bật cười, rút tay về, nghiêng người dựa vào vách xe, giọng nói lười biếng xen lẫn khinh miệt: “Người đời với ta, chẳng qua chỉ là kiến cỏ. Bổn Đốc cớ gì phải bận tâm xem bọn kiến cỏ nghĩ gì về mình?”
Lời nói đó ngông cuồng đến tận cùng.
Thế nhưng, khi thốt ra từ miệng Mộ Dung Trần, lại không hề khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.
Hoa Mộ Thanh chợt phát hiện, từ nhiều ngày trước, Mộ Dung Trần khi nói chuyện với nàng lúc thì xưng “Bổn Đốc”, lúc lại xưng “ta”.
Rõ ràng trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, hắn chưa từng nói một câu “vi thần”, vậy mà đối với nàng…
Chẳng lẽ… thật sự có gì đó khác biệt?
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, Hoa Mộ Thanh lập tức đè nén xuống, lạnh lùng dùng đá lạnh chườm lên chỗ mềm đang rỉ má-u đầm đìa kia. Dù cơn đau khiến linh hồn run rẩy, nàng cũng không muốn để bản thân lại bị những cảm xúc nực cười ấy chi phối.
Lúc này, Mộ Dung Trần lại tựa như lẩm bẩm, nói: “Thứ ta để tâm, từ đầu đến cuối, chỉ có một người…”
Chữ cuối cùng tan vào trong đôi môi đỏ mỏng của hắn, không ai nghe rõ.
Hoa Mộ Thanh cũng không nghe rõ, nhưng một lần nữa lại cảm nhận được rõ ràng nỗi tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm ẩn sâu trong xương tủy hắn, một nỗi đau đớn như xuyên tim, và một nỗi niềm thương nhớ khiến người khác cũng phải nghẹn lòng.
Phần yếu đuối vừa mới bị đóng băng trong tim nàng, đột nhiên lại quặn thắt đau đớn.
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ siết tay trong tay áo nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên, nàng liền chuyển chủ đề, nói tiếp: “Điện hạ, năm xưa tiên hoàng thật sự có ơn lớn với ngài đến vậy sao? Khiến ngài không tiếc… bước vào hoàng cung? Giờ dù Đỗ Thiếu Lăng nhiều lần ngấm ngầm hãm hại ngài, ngài vẫn một lòng muốn bảo vệ giang sơn Đại Lý này?”
Không ngờ, lời vừa dứt, Mộ Dung Trần lại bật cười thành tiếng, tiếng cười vang lên như thể chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Hoa Mộ Thanh ngẩn người, là có ý gì đây?
Mộ Dung Trần khẽ cong môi, ánh mắt lười biếng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu rốt cuộc là muốn hỏi gì?”
Không ngờ lại bị hắn nhìn thấu.
Hoa Mộ Thanh âm thầm nhíu mày, nếu Mộ Dung Trần thực sự có dã tâm với giang sơn Đại Lý, vậy thì sẽ xung đột với kế hoạch của nàng.
Nàng vốn định âm thầm ủng hộ vị con rơi của tiên hoàng là Thiên Hoàng, người từng được nàng che giấu bảo vệ, nhưng sau khi nàng “ch-ết” thì đã mất tích, để người đó thừa kế ngai vàng.
Nếu Mộ Dung Trần cũng có tính toán với quyền lực hoàng thất, thì giữa họ sớm muộn gì cũng phải đối đầu.
Mà nàng, trong lòng lại không hề muốn… đi đến bước đường đó với hắn.
Nàng cắn môi, quay mặt đi: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, điện hạ không muốn nói thì thôi.”
Mộ Dung Trần thấy nàng quen thói né tránh khi xúc động, cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Nàng lo Bổn Đốc sẽ gi-ết Đỗ Thiếu Lăng?”
“…Ngài phiền thật đấy!”
Hoa Mộ Thanh lập tức quay đầu lại, trừng mắt lườm hắn đầy khó chịu.
Mộ Dung Trần bật cười, nghiêng người tới gần, đưa tay véo má nàng một cái, khẽ cười: “Muốn làm gì thì cứ làm, không cần bận tâm đến Bổn Đốc.”
Hoa Mộ Thanh ngây người, đến cả việc gạt tay hắn ra cũng quên mất.
Rồi thấy ánh mắt sâu như mực của hắn rũ xuống, dường như mang theo ý cười, cúi xuống nhìn nàng, môi đỏ nhẹ nhàng thốt lên: “Giang sơn Đại Lý, với ta mà nói… chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.”
Nàng ch-ết rồi, nơi này cũng không còn lý do gì để hắn phải bận lòng nữa.
Giờ đây, điều hắn muốn làm là để nàng tận mắt chứng kiến những kẻ đó, làm sao ch-ết trên chính những điều họ xem trọng nhất, khổ sở cầu mà không được, đến mức dù ch-ết đi hóa thành quỷ cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.
Tại sao hắn không muốn hủy diệt triều Đại Lý?
Bởi vì, đó là thứ nàng đã dùng cả tâm huyết và tính mạng để đổi lấy.
Dù với hắn, tất cả chỉ là một thứ buồn cười, không đáng nhắc tới.
Hoa Mộ Thanh sững sờ nhìn Mộ Dung Trần, bất chợt đẩy tay hắn ra, đưa tay che mặt, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Nàng hít một hơi thật sâu, tên này, cứ cố tình đến khuấy loạn lòng nàng.
Đúng là… đáng ghét thật.
__
Ngày thứ hai sau khi trở lại cung, Đỗ Thiếu Lăng liền sai Phúc Toàn mang tới cho Hoa Mộ Thanh một đống bảo vật được lục ra từ kho quốc khố.
Suýt chút nữa chất đầy kho của Du Nhiên Cung, khiến hậu cung ai nấy đều đỏ mắt ghen tỵ.
Ngoài ra, Phúc Toàn còn lén truyền lại một câu của Hoàng Thượng: “Trẫm ắt sẽ cho nàng một lời giải thích thỏa đáng, đừng sợ.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười dịu dàng tiễn Phúc Toàn rời đi, rồi quay người, sắc mặt lập tức lạnh nhạt, bước vào nội điện, lập tức gọi Xuân Hà cùng vài người đến.
Nàng hỏi: “Hoàng Thượng hôm qua sau khi hồi cung, có động tĩnh gì không?”
Phúc Tử đáp: “Nghe nói ngài mang theo một nữ nhân ngoại tộc về, được an trí tại Phi Hồng điện.”
Tú Hỷ nói tiếp: “Còn có một cung nữ được sủng ái, chính là Hồng Anh mà tiểu thư đã từng an bài bên cạnh Bạch Tài Nhân, hiện giờ bị đưa về Nhã Tuyết đường. Nghe lời đồn bên ngoài, sợ rằng Hoàng Quý phi nương nương đang có ý định cho nàng ta ở tại Mộng Trúc Hiên, bên cạnh Nhã Tuyết đường.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Đó chẳng phải là chỗ Vương San Nhi từng ở sao?”
Phúc Tử bĩu môi, gật đầu: “Đúng vậy đấy. Hoàng Quý phi dùng thủ đoạn thế này, rõ ràng là muốn để Bạch Lộ hà-nh h-ạ Hồng Anh. Trước kia nàng ta cũng từng định để Vương San Nhi làm vậy với Bạch Lộ, nào ngờ Vương San Nhi lại tự tìm đường ch-ết, cuối cùng bị đẩy đến ty giặt đồ. Bây giờ lại để Bạch Lộ và Hồng Anh ở gần nhau, đúng là đang ngồi trên núi xem hổ đấu mà!”
Đây chính là chiêu trò quen thuộc của Hoa Tưởng Dung, am hiểu sâu sắc lòng dạ đấu đá giữa nữ nhân chốn hậu cung.
Mà nàng ta lại sử dụng cách này một cách hoàn hảo đến mức không ai có thể bắt bẻ hay chỉ trích gì.
Nhã Tuyết đường và Mộng Trúc Hiên đều nằm rất gần Dưỡng Tâm điện của Đỗ Thiếu Lăng.
Nếu có người nói nàng ta tâm thuật bất chính, nàng ta liền có thể viện cớ rằng đó là tân sủng của Hoàng Thượng, ở gần một chút, cũng là để Hoàng Thượng dễ bề sủng hạnh hơn.
Lại càng khiến nàng ta trông có vẻ rộng lượng, bao dung.
Tuy nhiên, Hoa Mộ Thanh cũng không để tâm đến những điều đó, chỉ quay sang nhìn Phúc Tử, dịu dàng nói: “Nha đầu này, vào cung rồi mà càng ngày càng hiểu chuyện đấy.”
Phúc Tử có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Tú Hỷ một cái: “Là do di mẫu dạy cả đấy ạ.”
Hoa Mộ Thanh gật đầu hài lòng: “Tú Hỷ, ngươi làm rất tốt. Có ngươi ở đây, ta cũng không cần phải lo lắng về mấy đứa nha đầu này nữa.”
Tú Hỷ vội vàng cúi người: “Không dám nhận lời khen của tiểu thư, đó là bổn phận nô tỳ nên làm.”
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười.
Lúc này, Tố Cẩm từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng bên bất chợt mở lời: “Tiểu thư, sau khi Hoa Tưởng Dung hồi cung, gần đây người ra vào trong cung của nàng ta có vẻ hơi bất thường. Nô tỳ âm thầm dò la, hình như có mấy người ngoại tộc vốn không hay lui tới hoàng cung cũng xuất hiện.”
Chuyện này, do trước đó Mộ Dung Trần từng ám chỉ, nên Hoa Mộ Thanh cũng phần nào đoán được. Nàng khẽ gật đầu: “Ừ, tạm thời không cần để ý đến họ. Dạo này nếu các ngươi nhìn thấy người từ phía bên đó, dù là quen hay không quen, cũng phải tránh xa một chút.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 291: Thiếu Nữ Miêu Cương
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
