Nghe vậy, mấy thị nữ đều khẽ giật mình. Xuân Hà hỏi: “Chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra sao?”
Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Ừ, nàng ta dẫn theo một nữ tử Miêu Cương vào cung, chỉ e sắp có chuyện rắc rối. Chúng ta đừng nên xen vào, nữ tử Miêu Cương ấy biết hạ cổ đấy.”
Xuân Hà, Phúc Tử và Tú Hỷ cùng lúc tròn xoe mắt vì kinh ngạc.
Chỉ riêng Tố Cẩm vô thức cau mày lại, nhớ đến người mà nàng đã gặp hôm nọ, chẳng lẽ, thật sự là nàng ta?
Hoa Mộ Thanh không để ý đến biểu cảm của nàng, quay sang hỏi Phúc Tử: “Chuyện bên Bạch Lộ, sắp xếp thế nào rồi?”
Phúc Tử lập tức gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hả hê: “Trước khi tiểu thư hồi cung, nàng ta cảm thấy cơ thể không khỏe, đã gọi ngự y đến xem mạch. Sau đó cả Nhã Tuyết Đường vui như hội. Có điều tin này bị nàng ta giấu đi, e là đang chờ thời cơ để ra mặt. Biết đâu còn có thể giành được vị trí cao hơn.”
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười. Phúc Tử bây giờ đúng là được Tú Hỷ dạy dỗ tốt, nhìn nhận mọi việc ngày càng thấu đáo.
Nàng gật đầu: “Vậy thì chúng ta chờ đến yến tiệc Trung Thu sắp tới đi.”
__
Nhã Tuyết Đường.
“Choang!”
Tâm trạng vui vẻ suốt bao ngày qua của Bạch Lộ bị phá tan trong phút chốc.
Nàng không thể tin nổi, trừng mắt nhìn cung nữ đang quỳ trước mặt: “Ngươi nói cái gì? Hồng Anh được sủng hạnh rồi sao? Còn được phong làm Bảo Lâm, ban cho nơi ở là Mộng Trúc Hiên?!”
Cung nữ kia liên tục gật đầu: “Vâng! Tiểu chủ, thánh chỉ vừa mới ban xuống, cả hậu cung đều biết cả rồi!”
“Tiện nhân!” - Bạch Lộ tức đến run rẩy, lại đập vỡ thêm một bình hoa.
Ma ma bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng: “Ôi trời, tiểu chủ à, không thể nổi giận như vậy đâu. Nhỡ làm tổn hại đến thai nhi... thì biết làm sao?”
Lúc này Bạch Lộ mới vội vàng ôm bụng, hít sâu một hơi, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi, ngồi phịch xuống, nghiến răng nói: “Ả tiện nhân đó sao có thể đột nhiên được sủng hạnh như thế?”
Ma ma đưa cho nàng một tách trà, thở dài: “Lúc đầu cũng chẳng ai nhìn ra nha đầu đó lại tham vọng như vậy. E là nàng ta đã chủ động xin được hầu hạ Hoàng Thượng, trong lòng vốn đã toan tính sẵn. Bây giờ thì đúng là một bước lên mây rồi!”
“Thứ không biết xấu hổ! Ả ta xứng ngang hàng với ta sao?!” - Bạch Lộ lại đập mạnh tay xuống bàn.
Cung nữ đang quỳ dưới đất sợ đến run cầm cập.
Ma ma vội vàng an ủi: “Tiểu chủ ngàn vạn lần phải giữ gìn sức khỏe, nàng ta đúng là không xứng. Bây giờ người đã là đứng đầu hậu cung, chỉ cần trong yến tiệc Trung Thu sắp tới để Hoàng Thượng nhìn thấy người, đừng nói đến một Hồng Anh, trong cả hậu cung này cũng chẳng ai sánh bằng người được đâu!”
Nghe vậy, khuôn mặt Bạch Lộ lập tức lộ ra vài phần vui mừng.
Nàng gật đầu hớn hở: “Lời của ma ma nói đúng lắm, một Hồng Anh thì có đáng gì chứ. Chỉ cần ta bình an sinh hạ hoàng nhi, đám người đó, đứng trước mặt ta cũng không dám ngẩng đầu lên!”
Ma ma cười gật đầu, đưa chén trà trên tay cho nàng. Thấy nàng chậm rãi nhấp một ngụm, bà lại mỉm cười thêm lần nữa.
__
Hai ngày sau, Trung Thu.
Năm nay có nhuận tháng, nên Trung Thu đến muộn hơn mọi năm. Lúc này, hoa quế đã rụng tàn, không còn hương thơm, đến cả cúc cũng chẳng nở rộ rực rỡ như trước.
Thế nhưng dù sao cũng là dịp lễ tết, Ngự Hoa Phòng vẫn chuẩn bị vô số hoa tươi và cảnh đẹp, khiến Ngự Hoa Viên, nơi tổ chức yến tiệc Trung Thu được trang hoàng tựa như tiên cảnh.
Theo tục lệ của triều Đại Lý, vào ngày Trung Thu, các triều thần được nghỉ, có thể cùng gia đình đoàn viên đón tết.
Trong cung, yến tiệc không mời quan lại vào cung chúc mừng, mà chỉ có Hoàng Thượng cùng các phi tần trong hậu cung tụ họp tại Ngự Hoa Viên, uống rư-ợu ngắm trăng, trò chuyện cười đùa.
Bề ngoài giống như một dịp lễ dân gian bình thường, nhưng Hoa Mộ Thanh ngồi tại chỗ của mình, nhìn quanh hậu cung phi tần người nào người nấy ăn vận còn rực rỡ, lộng lẫy hơn cả muôn hoa đang đua sắc, thì có gì gọi là “bình dị như dân thường” chứ?
Nàng khẽ cười, tự mình ngồi yên lặng, nhấp chén rư-ợu hoa quế vừa được Xuân Hà hâm nóng mang đến.
Tố Cẩm thử một miếng bánh trung thu, rồi cẩn thận đặt một miếng nhỏ vào đĩa trước mặt nàng.
Hoa Mộ Thanh cũng chẳng mấy thiết tha thưởng thức, chỉ lặng lẽ đặt ly rư-ợu xuống, tay v**t v* chiếc nhẫn hồng ngọc mắt mèo trên ngón trỏ.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu ngọc, thêu hoa văn cành gãy đan xen nổi lớp, tóc búi cao cài trâm bước diêu hình quạt bằng ngọc rủ xuống, cả người toát lên vẻ quý phái vô cùng, mà lại vẫn thanh nhã thoát tục.
Nhưng những y phục, trang sức kia, suy cho cùng cũng chỉ là nền phụ tô điểm cho vẻ đẹp khuynh thành của nàng.
Có người nhìn nàng, trong lòng thầm thì bàn tán: “Sao mà Hoa Mộ Thanh ngày càng giống yêu hồ mê hoặc người thế kia? Ngay cả nữ nhân nhìn còn thấy xao xuyến...”
Nhìn đôi mắt kia, rõ ràng chưa từng được sủng hạnh, mà lại quyến rũ mê hồn.
Nhìn dáng vẻ ấy, vẫn còn là một thiếu nữ chưa khai hoa, mà lại lả lướt dụ người.
Đúng là một yêu tinh sống, đến để mê hoặc nhân gian nam tử!
Ngồi ở cuối bàn hơn một chút, Bạch Lộ và Hồng Anh đều ánh mắt đong đầy sự ghen tỵ.
Không ngờ vừa liếc mắt, cả hai lại chạm ánh nhìn với nhau, rõ ràng trong mắt đối phương đều là sự đề phòng và oán hận.
Riêng Hồng Anh, thậm chí còn lộ ra vẻ đắc ý.
Bạch Lộ suýt nữa đã cầm miếng bánh trên bàn ném thẳng vào mặt nàng ta!
Nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén lại!
Tiện nhân! Cứ chờ đấy! Qua đêm nay, xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào!
Hoa Mộ Thanh rõ ràng đã để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cũng như làn sóng ngầm giữa Hồng Anh và Bạch Lộ, nhưng nàng hoàn toàn không bận tâm.
Chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc ấy, từ ngoài Ngự Hoa Viên vang lên tiếng tuyên truyền lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi nương nương giá lâm ——!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh nghênh đón: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi nương nương!!”
Tại lối vào Ngự Hoa Viên, Đỗ Thiếu Lăng cùng Hoa Tưởng Dung sánh bước tiến vào.
Hôm nay Hoa Tưởng Dung mặc một bộ long bào tám đuôi màu đỏ tươi, toát lên vẻ tôn quý, cao sang tuyệt đối.
Cuối cùng nàng cũng được khoác lên mình sắc đỏ chính phẩm rồi.
Chỉ tiếc, đuôi phượng trên áo vẫn còn thiếu một sợi.
Nàng ngẩng đầu kiêu hãnh, nhìn cả vườn đầy các phi tần quỳ lạy mình như chim én chim oanh, trong mắt lộ ra chút cao ngạo, chút hài lòng, và cả chút khinh thường.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi Hoa Mộ Thanh, nhìn dáng nàng cúi đầu, mềm mại yếu ớt đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà che chở, trong mắt thoáng lên tia sát ý.
Nhưng rồi nàng lại mỉm cười duyên dáng, dịu dàng như hoa lan, quay sang nhìn Đỗ Thiếu Lăng bên cạnh.
Không ngờ, Đỗ Thiếu Lăng lại chủ động bước về phía Hoa Mộ Thanh trước tiên.
Ngay sau đó, trước bao ánh mắt của mọi người, hắn đích thân đỡ lấy cánh tay Hoa Mộ Thanh, dìu nàng đứng dậy, rồi cúi đầu nhìn nàng thật sâu.
Sau đó, dùng giọng đầy quan tâm mà ai cũng nghe thấy rõ: “Thân thể nàng vẫn ổn chứ? Thái y nói sao? Hôm nay trời se lạnh, sao lại không mặc thêm áo? Nhìn sắc mặt nàng vẫn chưa tốt lắm.”
Bao gồm cả Hoa Tưởng Dung, chưa từng có ai trong hậu cung được Đỗ Thiếu Lăng ân cần hỏi han đến mức này!
Ngay lúc ấy, Hoa Mộ Thanh cảm thấy có vô số ánh mắt như d-ao nhọn, chỉ hận không thể đâ-m nàng thủng mấy nghìn lỗ!
Trong lòng thì chẳng mảy may bận tâm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười e lệ quyến rũ: “Ta đã khá hơn nhiều rồi, tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Đỗ Thiếu Lăng thấy nàng như vậy, đoán rằng hẳn nàng đã nguôi giận, trong lòng hài lòng, khẽ gật đầu mỉm cười: “Ừ, phải dưỡng sức cho tốt. Thân thể nàng vốn yếu, những chuyện khác đừng bận lòng, có trẫm ở đây, nàng cứ yên tâm là được.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 292: Tết Trung Thu Đoàn Viên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
