Nhìn địa thế, hai nơi này hoặc là dựa núi tựa sông dễ thủ khó công, hoặc là vùng đất lạnh giá xa xôi hẻo lánh. Tây Tương không thích tranh đấu, mỗi năm đều cống nạp cho Đông Lương rất nhiều châu báu ngọc thạch để cầu yên bình. Còn Bắc Di thì dựa vào việc "trời cao hoàng đế xa", ngoài việc thỉnh thoảng quấy rối biên giới, cũng chưa từng gây chiến lớn. Vì thế Đông Lương ngoài việc nội đấu tranh quyền, cũng có thể nói là quốc thái dân an.
Chiến sự ít, nên không cần đến những tài nguyên khoáng sản kia, việc quản lý mảng này cũng rất lỏng lẻo.
Hiện giờ tuy Thái hậu có ý thu hồi binh quyền để khống chế triều chính, nhưng cũng chú trọng hơn vào nội đấu và lợi ích của bản thân, ngược lại chưa từng động đến hai bên Tây Bắc, khiến cho phần lớn các mỏ khoáng sản của Đông Lương hầu như đều sơ sài trong việc khai thác quản lý.
Thấy vậy, ta gọi Văn Trình vào hỏi về tiến độ các mỏ.
Văn Trình rành mạch gọn gàng báo cáo cho ta, đến khi nói đến lưu huỳnh thì thở dài: "Lưu huỳnh ấy à, Đông Lương thật sự hiếm có, chỉ xuất hiện ở vài ngọn núi suối nước nóng phía Bắc, mà đây còn là phải tốn không ít công sức mới lẻn vào được để kiểm tra."
"Đã là địa giới Đông Lương ta, cứ mua trước rồi tính sau."
Ai ngờ Văn Trình lộ vẻ khó xử:
"E rằng không thể mua được, mấy ngọn núi suối nước nóng đó hiện đều thuộc về Dụ Vương điện hạ, mấy năm trước Thái hậu còn cho xây một hành cung mới ở đó để Dụ Vương điện hạ điều dưỡng thân thể nữa."
Ta sững người, Lục Cảnh Tự ư?
"Đông Lương ta không lẽ chỉ có mấy ngọn núi suối nước nóng đó thôi sao?"
"Muốn tìm thêm, vậy thì phải đến Tây Tương dồi dào sơn mạch rồi."
Tây Tương?
Ta tất nhiên biết Tây Tương có nhiều mỏ núi, chỉ là năm đó công chúa Tây Tương đã c.h.ế.t ở Đông Lương, bây giờ đến Tây Tương đào mỏ, chẳng phải c.h.ế.t còn nhanh hơn sao?
Tính toán thời gian, nếu không bắt đầu động thủ khai thác ngay, e là không kịp.
Xem ra, vẫn phải đi tìm Lục Cảnh Tự một chuyến mới được.
6
Mấy ngày này, ta bận rộn kiểm kê sổ sách ở Điểm Kim các, tới lúc rời đi vì để che mắt thiên hạ, ta đều bảo người hầu xách theo nhiều túi lớn nhỏ, được Văn Trình đích thân đưa lên xe ngựa.
Ngày hôm đó ta vừa từ trên lầu xuống, bỗng gặp Kỷ Vân Nhu được vài quý nữ vây quanh, Kỷ Vân Nhu mới vào kinh chưa đầy nửa tháng, vậy mà lúc này những người này đối xử với nàng ta thân thiết như bạn bè nhiều năm.
Liếc mắt nhìn qua, người đứng đầu lại chính là đại tiểu thư của Tống Tướng - Tống Uyển Ninh và thứ nữ của Hộ bộ Thị lang - Tô Nguyệt Dung. Kiếp trước hai người này vì đều có tình ý với Lục Hạc An nên không tiếc thủ đoạn đối phó tốt với ta, giờ lại tụ tập một chỗ với Kỷ Vân Nhu, e là chẳng có ý tốt gì.
Ta nheo mắt nhìn mấy người họ, sau đó gọi Văn Trình đến, nói thầm vài câu xong thì tự đi xuống lầu.
Quả nhiên mới đi được nửa đường, ta đã bị người gọi lại.
"Ôi, ta tưởng nhìn nhầm, hóa ra là Tam tiểu thư thật." Tô Nguyệt Dung cười kéo tay áo ta, lôi ta đến trước mặt mọi người.
Kỷ Vân Nhu thấy là ta, vội vàng hành lễ: "Kỷ Vân Nhu bái kiến Tam tiểu thư."
Ta mỉm cười duyên dáng: "Kỷ tiểu thư sắp làm Trắc phi rồi, sau này e là ta còn phải hành lễ với Kỷ tiểu thư nữa."
Vẻ mặt Kỷ Vân Nhu hoảng hốt, vội vàng xua tay: "Vân Nhu không dám."
Nàng ta vẫn như kiếp trước, trước mặt người khác vẫn là bộ dạng yếu đuối như thế, nhưng đúng là chó cắn người sẽ không sủa trước, cứ thích giả heo ăn thịt hổ.
Ta không để ý đến nàng ta, quay sang cười nhìn mọi người xung quanh.
"Sao thế, các vị cũng đến dạo Điểm Kim các này sao?"
Tống Uyển Ninh đảo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, thấy ta vẫn mặc chiếc váy cũ từ năm ngoái, lộ vẻ khinh thường:
"Kỷ tiểu thư mới đến kinh thành, tất nhiên bọn ta phải tận tình hiếu khách. Chỉ là không ngờ, Tam tiểu thư vẫn còn bạc để dạo chỗ này, nghe nói Hầu gia ngày ngày lo lắng cho quân lương, ngay cả đồ cũ trong Hầu phủ cũng đem cầm hết rồi, hiện tại không biết Tam tiểu thư mua nổi thứ gì ở Điểm Kim các này thế? Đừng nói là đến đây sờ một vòng để thỏa cơn nghiện đó nha?"