Năm đó người giúp Thái hậu phò tá Nhị hoàng tử lên ngôi chính là Tống Tướng, ông ta với Thái hậu thực chất là rắn chuột một ổ, ngay cả việc điều cha ta về kinh cũng là ý của ông ta. Còn kiếp trước Tống Uyển Ninh cũng động lòng với Lục Hạc An ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không phải Tống Tướng cảm thấy Lục Hạc An sau này chắc chắn sẽ bị phế truất, e rằng nàng ta thật sự có thể gả vào Đông cung.
Ta nghe vậy cũng không tức giận: "Tống tiểu thư đừng lo lắng chuyện của Hầu phủ ta nữa, nhớ trước khi Thái tử khởi hành Nam tuần còn từng nói với ta rằng, hầu bao uyên ương hí điệp mà Tống tiểu thư thêu có thể sánh ngang với tú nương giỏi nhất trong cung. Chỉ tiếc là, Tống tiểu thư gửi bảy tám cái, Thái tử lại chẳng mang theo cái nào xuôi Nam, toàn thưởng hết cho nô tỳ ở Đông Cung, thật tiếc cho đôi tay khéo léo của Tống tiểu thư."
"Ngươi!"
Ta khẽ nhếch môi, tiện tay cầm lấy hầu bao treo trên kệ hàng bên cạnh: "Ta thấy Điểm Kim các này tuy tốt, nhưng đồ thêu đều không ra gì, chi bằng sau này Tống tiểu thư gửi hầu bao đến đây, để chưởng quầy bán giúp ngươi đi, ném vào Đông cung còn chẳng có hồi âm, đặt ở đây còn kiếm được chút bạc, ít ra cũng nghe được tiếng vang mà phải không."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tống Uyển Ninh trợn tròn mắt, tức giận đến mức giơ tay lên định tát ta:
"Thẩm Tam, ngươi đừng có nói láo, ta thêu hầu bao gửi đến Đông cung khi nào chứ!"
Ta học võ cũng không phải uổng công, giơ tay lên nắm lấy cổ tay nàng ta.
"Ồ, vậy có lẽ là ta nhớ nhầm, dù sao nếu Kỷ tiểu thư tò mò, sau này gả vào Đông cung rồi chỉ cần vơ bừa một tỳ nữ để hỏi là biết hết thôi, không phải sao?"
Kỷ Vân Nhu nhìn về phía Tống Uyển Ninh, nụ cười thu lại vài phần.
Tô Nguyệt Dung thấy vậy, vội vàng cười kéo tay Kỷ Vân Nhu: "Đừng nghe Tam tiểu thư nói bậy, bây giờ Uyển Ninh đã đính hôn với công tử phủ Quốc công rồi, làm gì có chuyện gửi hầu bao đến Đông cung? Cũng tại Tam tiểu thư không giỏi nữ công, thấy đồ thêu là khen đẹp, nhưng cũng không nên vu oan cho người ta như vậy."
Ta tặc lưỡi lắc đầu: "Tô tiểu thư cũng đừng khiêm tốn quá, chiếc khăn tay thêu uyên ương kề cổ của ngươi, bây giờ chắc vẫn còn trong thư phòng của Thái tử đấy, năm ngoái Thái tử còn giấu không cho ta xem nữa, nếu không phải có ký tên Nguyệt Dung, e rằng ta cũng chẳng nhận ra được. Nói Tống tiểu thư một lòng si tình cũng đúng, nhưng nàng ta chỉ thêu hầu bao mà thôi, làm sao to gan được như Tô tiểu thư ngươi chứ? Để ta nghĩ xem, là tặng khi nào nhỉ? Chẳng lẽ là vào hội hoa đăng hồi năm ngoái, lúc đụng trúng Thái tử điện hạ trên cầu?"
Ta nói xong, Tô Nguyệt Dung lập tức cứng đờ người.
"Chắc là Tam tiểu thư nhớ nhầm rồi, làm gì có chuyện đó. . ."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Ta lại nhớ nhầm à? Không sao, đợi Kỷ tiểu thư gả vào Đông cung, e là sẽ gặp được hết mấy thứ đó thôi."
Thấy ta cười nhạt không để tâm, sắc mặt Tống Uyển Ninh và Tô Nguyệt Dung càng lúc càng khó coi, còn Kỷ Vân Nhu cuối cùng cũng không cười nổi nữa.
Thực ra những điều này đều là sau này khi ta gả vào Đông cung ở kiếp trước mới biết.
Lúc đó ta mới biết, hóa ra Lục Hạc An đã sớm tình tứ khắp nơi, thậm chí còn muốn thông qua các tiểu thư quyền quý để mở rộng quan hệ trên triều.
Dù sao ngoài khuôn mặt đó ra, hắn ta còn quen thói vẽ bánh vẽ cho người khác.
Kiếp trước nhìn bề ngoài hắn ta cô độc không nơi nương tựa ở Đông Lương, thực ra hắn ta cũng không ít lần tự mở đường cho mình. Hiện giờ ta đã chỉ rõ đường đi cho Kỷ Vân Nhu, với thủ đoạn của nàng ta, chắc chắn sẽ cắt đứt từng con đường này.
Thấy xung quanh lặng ngắt như tờ, ta quay đầu cầm lấy một cây cọ, cười nhìn Kỷ Vân Nhu: "Kỷ tiểu thư mới đến kinh thành, chắc chắn không biết đây là vật gì phải không?"
"Cây cọ?"
"Đúng vậy, cọ trang điểm, dùng để phủ phấn."