Khi đoàn xe tiếp tục di chuyển, tiếng chiêng trống lại vang lên ầm ĩ xung quanh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn Lục Hạc An vẫn đứng trên phố, cho đến khi đoàn xe khuất mất sau góc rẽ, cũng chưa từng thấy hắn ta nhúc nhích.
Sau khi kiệu hoa vào Dụ Vương phủ, ta thấy Lục Cảnh Tự ngồi trên xe lăn, mặc hỉ phục màu đỏ.
Lễ bộ phục đỏ rực khiến khuôn mặt xanh xao của hắn trông hồng hào hơn đôi chút. Trong mắt hắn ánh lên nụ cười, chậm rãi đưa tay về phía ta.
Lễ bộ tuân theo nghi thức đại hôn của Công chúa, chỉ riêng phần nghi lễ đã kéo dài hơn một canh giờ. Cuối cùng mới làm lễ bái đường trước mặt Thái hậu và các đại thần, rồi vào phòng tân hôn.
Đến tối, nhiều khách khứa không ở lại lâu, đều ra về sớm. Còn Lục Cảnh Tự sức khỏe không tốt, dù hắn ham rượu, Thái hậu cũng không cho phép uống thêm một chén, ngay cả rượu giao bôi trong phòng tân hôn cũng bị đổi thành trà hoa.
Nhưng nào ngờ Lục Cảnh Tự đã có chuẩn bị từ trước, không biết lấy đâu ra một bình rượu, kéo ta lén lút ra sân.
Vừa sang thu, không khí hiếm khi dễ chịu như vậy. Vầng trăng tròn nơi chân trời chiếu sáng cả Dụ Vương phủ treo đầy đèn lồng đỏ, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mấy phần hương hoa quế.
Lục Cảnh Tự cầm chén rượu, vẻ mặt thư thái tựa vào xe lăn ngắm trăng.
"Nhờ phúc của ngươi, hôm nay mới là ngày phủ này đông vui có hơi người nhất đấy."
"Sao thế, bình thường nơi này toàn ma à?"
Lục Cảnh Tự cười lắc đầu: "Dụ Vương phủ này trước kia là phủ Đại hoàng tử, cũng là phủ đệ của Đại ca ta. Năm đó ta bị phụ hoàng đưa đến Tây Bắc, Đại ca lại mang tiếng xấu, cả nhà hơn trăm người đều bị Thái hậu tàn sát hết ở đây. Còn ta từ khi trở về từ Tây Bắc lại bị bà ta ban cho ở trong phủ đệ rộng lớn này, bà ta quả thật có một trái tim độc ác."
"Vậy nên ngươi thường xuyên đến kỹ viện?"
"Kỹ viện sao? Đó chẳng qua là nơi những kẻ nghèo khó bán nghệ mưu sinh thôi."
"Ồ, bán nghệ mưu sinh, vậy Dụ Vương điện hạ đến đó, coi như là chăm lo cho sinh kế cho người ta à?"
"Ngươi hiểu như vậy cũng được."
Ta vừa giơ tay định véo hắn, hắn lại nắm lấy tay ta, sau đó rót thêm rượu vào chén của ta.
"Thẩm Tam, còn nhớ khi ngươi bốn tuổi từng suýt c.h.ế.t đuối trong vũng bùn ngoài doanh trại không?"
Ta nhíu mày: "Đêm hoa dưới trăng thế này, ngươi có thể nhớ chuyện gì tốt đẹp hơn được không?"
"Với ta, đây là một trong số ít những kỷ niệm đẹp đấy. Ta nhớ rõ, chính ta đã vớt ngươi lên. Ngươi có biết không, để cứu ngươi, chiếc xe lăn của ta dính đầy bùn, Đại ca ngươi phải giúp ta cọ rửa nửa ngày trời."
Thấy ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt tức giận, Lục Cảnh Tự cười: "Lúc đó ta đã hỏi ngươi, nữ nhi nhà bình thường đều ở nhà chơi trò nấu ăn, cài hoa, leo cây đấu dế. Còn ngươi, cả ngày ở trong vũng bùn làm gì, còn nhớ ngươi trả lời thế nào không?"
Ta cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn: "Chuyện hồi bé, quên lâu rồi."
"Ngươi quên, nhưng ta nhớ."
Ta nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc, thấy ánh mắt Lục Cảnh Tự nhìn về phía xa xăm, nụ cười trong mắt cũng nhạt đi đôi phần:
"Ngươi nói ngươi đang trồng lúa, một cọng cỏ là một nắm lương thực, đợi đến mùa thu hoạch sang năm, dân chúng Tây Bắc sẽ có cái ăn."
Ta nghe xong sững người hồi lâu.
Đất đai Tây Bắc cằn cỗi, sản lượng lương thực cực thấp, mỗi năm đều phải trông chờ triều đình cấp lương cấp tiền mới có thể duy trì cuộc sống. Đến mùa đông, Bắc Di thường xuyên xâm phạm, nơi họ đi qua như châu chấu quét sạch, cỏ cây không còn. Dù vậy, mỗi năm lương thực gửi đến càng ngày càng ít, dân chúng khổ không thể tả.
Khi đó bọn ta ở Tây Bắc, đến mùa đông là phải thắt lưng buộc bụng, ngay cả trong phủ Thẩm gia cũng chỉ có dịp năm mới đến mới được ăn một bữa bánh sủi cảo nhân thịt