Giờ đây, yến tiệc mừng thọ mà Thái hậu chuẩn bị, chỉ riêng một tràng pháo hoa đã tốn cả trăm vạn lượng bạc, còn chưa kể đến pho tượng Phật kia không biết tốn bao nhiêu vạn lượng vàng.
Nhưng dân chúng ở Tây Bắc, bây giờ còn không biết có bao nhiêu người còn không biết gạo trắng là gì.
Lục Cảnh Tự giơ tay uống cạn một chén rượu. Có lẽ vì mấy ngụm rượu mạnh vào bụng, mà trên mặt hắn có chút đỏ lên.
"Vì vậy từ lúc đó, ta đã có mục tiêu cho tương lai."
"Ngươi muốn trồng trọt à?"
Lục Cảnh Tự dừng lại, quay sang nhìn ta, đôi mắt phản chiếu ánh trăng lấp lánh.
"Ta muốn để người dân đều có cơm ăn."
Ta uống đến say mèm, túm lấy cổ áo Lục Cảnh Tự, áp sát vào mắt hắn, cố gắng nhìn rõ điều gì đang lấp lánh trong mắt hắn.
"Vậy không phải là trồng trọt sao?"
Ngón tay ta nâng khuôn mặt hắn, mân mê lên xuống trên hàng mi của hắn.
"Nói đi, ngươi trồng được bao nhiêu rồi? Bây giờ thú thật đi, đợi ngươi chết, đất đai đó đều là của ta. Còn nữa, những năm qua Thái hậu chắc ban cho ngươi không ít thứ tốt phải không, ta phải đếm xem, đừng để lúc ngươi đi rồi ta rơi vào cảnh trắng tay."
Lục Cảnh Tự thấy trên mặt ta đầy vẻ tham lam, ánh mắt càng đượm nụ cười.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, khuôn mặt hắn càng lúc càng gần, cùng với mùi rượu xâm nhập, hơi thở của Lục Cảnh Tự phả vào khóe môi ta:
"Tất nhiên, nàng gả cho ta, nhà cửa mạng sống của Lục Cảnh Tự này, đều là của nàng."
13
Say ba ngày.
Nếu là người không thường uống rượu, chỉ cần chạm một ngụm là sẽ mơ một giấc dài ba ngày.
Nhưng sau ba ngày, sinh nhật Thái hậu đã qua, làm sao ta có thể say được.
Vì vậy khi ta được Lục Cảnh Tự bế trên xe lăn đi từ đình trở về phòng, lòng ta tràn ngập sự cô đơn và thất vọng.
Ta chỉ biết hắn là Hoàng tử thứ ba của Tiên Đế, nhi tử của Thần Quý phi, là Dụ Vương bị Thái hậu giam ở kinh thành trong không lâu nữa. Nhưng cũng quên mất, hắn còn là cháu trai duy nhất của Nữ Hoàng Tây Tương.
Kiếp trước vào năm sau khi hắn chết, Thái hậu đã phát tang cho hắn, cả nước để tang. Sau đó Hoàng đế cũng đi theo, mối quan hệ giữa Lục Hạc An và Thái hậu mới thực sự căng thẳng.
Nhưng chân hắn không sao cả, thân thể yếu đuối cũng chỉ là giả vờ.
Năm đó, chẳng phải hắn đã giả c.h.ế.t sao?
Ta được hắn bế đặt lên giường tân hôn, tháo trâm, lau mặt, cởi giày.
Cảm thấy hắn bắt đầu cởi áo ta, ta vội xoay người, ai ngờ lại không xoay được, vẫn để hắn cởi bộ áo cưới phức tạp xuống. May là ta cũng uống rượu, mặt đỏ lên cũng không thấy rõ. Tuy nhiên hắn chỉ giúp ta cởi áo, sau đó kéo chăn đắp cho ta. Đợi hắn buông màn giường xuống, khóe môi ta cũng ấm áp trong thoáng chốc, rồi trước mặt trống rỗng, nghiêng tai lắng nghe, người đã ra khỏi phòng trong.
"Chủ tử, người Bắc Di đã lẻn vào, có bọn chúng ở đây, tại sao chúng ta phải ra tay lúc này?"
Người nói là Chu Thức.
"Người Bắc Di muốn ám sát Hoàng đế, còn chúng ta muốn gi-ế-t yêu phụ đó, mục đích khác nhau, làm sao có thể giống nhau được?"
Nghe vậy ta từ từ mở mắt.
Kiếp trước ta gả vào Đông cung, nhưng vì đau bụng nên không đi dự tiệc sinh nhật, Lục Hạc An dẫn Kỷ Vân Nhu đi. Ta chỉ biết lần này tiệc sinh nhật Thái hậu lại có người Bắc Di trà trộn vào, nhưng không ngờ hóa ra còn có người của hắn.
"Chủ tử, ngài có từng nghĩ, dù báo thù cho Công chúa, sau này Thái Tử lên ngôi, Đông Lương này cũng không dung được ngài, đến lúc đó Vương phi chắc chắn vẫn phải thủ tiết, chi bằng chúng ta bí mật đưa Vương phi về Tây Tương trước, đến lúc đó. . ."
Ai ngờ Lục Cảnh Tự mỉm cười nhẹ: "Chỉ cần Thẩm gia còn ở Tây Bắc một ngày, nàng sẽ không rời khỏi Đông Lương. Không sao, những gì bổn vương để lại cho nàng đủ để nàng sống sung túc cả đời rồi."