Hôm Nay Vợ Chồng Phản Diện Vẫn Đang Ghi Nợ

Chương 19: Trang 8



Vũ Trưởng lão ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cây gậy trúc kia lơ lửng trong không trung, tỏ ra rất kích động. Mọi người không dám có ý nghĩ khác, ngoan ngoãn làm theo lời của Giản Hoan.

Giản Hoan cũng tự nhắm mắt, nói chậm lại, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: "Mời mọi người theo dõi hơi thở, mỗi lần hô hấp, cảm giác mệt mỏi, phòng bị, căng thẳng trong cơ thể ngươi, có thể giảm nhẹ một chút. Mỗi lần hô hấp, có thể làm giảm căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng của ngươi; mỗi lần hô hấp, lại có thể tiếp nhận càng nhiều linh khí nồng đậm. Khi hơi thở đi sâu vào, cơ thể ngươi càng ngày càng thoải mái, nhẹ như lông vũ."

"...Lúc này ngươi đang ngồi giữa cánh đồng thuốc mênh mông bát ngát, hôm nay trời quang không khí trong lành, bầu trời xanh thẳm không một áng mây, ngỗng chim nơi xa thong thả chải bộ lông vũ trắng tinh. Gió nhẹ thổi qua, linh thảo lay động, từng trận linh khí phả vào mặt ngươi, linh khí bao quanh ngươi, từ miệng và mũi ngươi, đi vào da thịt ngươi, dần dần hội tụ trong đan điền của ngươi."

Nói hết âm cuối, núi Dược Phong khôi phục lại sự yên tĩnh.

Giản Hoan mở mắt, tò mò nhìn xuống phía dưới.

Có không ít đồng môn đã nhập định, nghĩ đến bản thân thành công dẫn khí vào cơ thể.

Dĩ nhiên cũng có một số, uh, ngủ rồi...

Đầu nhỏ của bọn họ nghiêng một chút, càng khó tin hơn là, một lúc sau, vậy mà lại có tiếng ngáy vang lên!

Vũ Trưởng lão nheo mắt nhìn qua, cây trúc trong không trung nhanh như tia chớp màu xanh, đánh lên người đệ tử đang ngủ, đáng vậy làm mọi người lập tức tỉnh lại, đau khổ gào khóc, đau đến khóc phụ thân gọi mẫu thân.

Trong mắt Giản Hoan, tràn đầy đồng cảm.

-

Bữa trưa hôm nay vẫn do Cung Phi Hồng mời khách.

Cung Phi Hồng liên tục gắp thức ăn vào trong bát Giản Hoan, niềm vui bộc lộ trong lời nói: "Cách kia của ngươi thật hữu dụng, ta vừa nhập định một lát, đã thành công dẫn khí vào người rồi!"

Cung gia tài nguyên rất nhiều, từ nhỏ đã bồi dưỡng Cung Phi Hồng. Nhưng bất đắc dĩ Cung Phi Hồng thật sự tư chất quá kém, nhiều năm qua thủy chung không cách nào tiến vào Luyện Khí kỳ.

Mắt thấy biểu đệ đường muội trong nhà đã vượt qua mình, y thật sự không thể ở lại, mới đi xa ngàn dặm đến phái Ngọc Thanh tu luyện.

Chưa từng nghĩ, mới qua vài ngày ngắn ngủi, y đã thành công rồi!

Trong lòng Hồ Chí lại có cảm nhận khác.

Hắn ta chính là một thành viên ngủ trong những người kia, lúc này trên người vẫn còn đau, tất cả là do cây gậy trúc của Vũ Trưởng lão đánh.

Hồ Chí đã nhớ tất cả cho Giản Hoan, đợi sau này có cơ hội, hắn ta chắc chắn sẽ trả lại tất cả.

Thấy Cung Phi Hồng vẫn ở cạnh Giản Hoan, trong lòng Hồ Chí khó chịu, rẽ sang chủ đề khác: "Ngày mai phải đưa thư tâm nguyện cho Vũ Trưởng lão, Cung Phi Hồng, Giản Hoan, hai người đã nghĩ xem bản thân muốn sửa như thế nào chưa?"

Cung Phi Hồng dường như không do dự: "Dĩ nhiên là ngự thú."

Cung gia lập nghiệp dựa vào ngự thú, lão tổ Cung gia trấn thủ ở Ngự Thú Tông.

Cả thế giới tu tiên, ngự thú mạnh nhất ở Ngự Thú Tông, tiếp theo là ngự thú của phái Ngọc Thanh.

Nhưng trong Ngự Thú Tông quá nhiều người thân ngươi bèm, Cung Phi Hồng không muốn đi, suy cho cùng với tư cách con cháu chi trưởng có tư chất kém nhất trong nhà, y ghét bản thân mất mặt.

Giản Hoan ăn no uống say tiêu sái dựa vào cái ghế phía sau, nhận ánh mắt tò mò của Cung Phi Hồng, trả lời: "Phù tu."

Bây giờ mục tiêu lớn nhất của Giản Hoan là hết nghèo khổ.

Ba nghề lớn kiếm ra tiền nhất ở giới tu tiên – phù tu, khí tu, đan tu.

Kiếp trước nàng là thiết kế hình ảnh, chọn một trong ba, nàng không chút do dự chọn phù tu.

Mỗi người tán gẫu vài câu, Giản Hoan tiếp nhận linh thực đóng gói xong, phong huyết chạy ra khỏi thiện đường.

Ở chỗ rẽ giao lộ ngoài Luyện Khí Đường, có một cây long não.

Còn chưa đến gần, đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, mùi thơm ngào ngạt.

Ánh mặt trời buổi chiều phủ lên cây cổ thụ ngàn năm này, màu xanh lá cây nồng đậm thoải mái thể hiện sức sống mãnh liệt của mùa hè.

Mùa hè năm trước rất khó chịu, không có điều hòa sẽ chết.

Ở trong phái Ngọc Thanh, tuy rằng không có điều hòa, nhưng linh khí tràn ngập mọi ngóc ngách, cho dù tắm mình dưới ánh mặt trời, cũng là nhiệt độ dễ chịu.

Bước chân Giản Hoan nhẹ nhàng thoải mái đi qua gốc cây long não, vừa mới rẽ vào một góc, đã nhìn thấy hai người đứng dưới gốc cây khác.

Một cao một thấp, một nam một nữ.

"!!" Giản Hoan lập tức xoay người lại, trốn ở gốc cây khác, cong lưng dựng lỗ tai nghe lén.

Giọng nữ đặc biệt dễ nghe dần truyền đến, nén dự căng thẳng và xấu hổ vào trong: "Thẩm, Thẩm sư huynh, đây là một ít linh thực, cho, cho người!"

Vừa dứt lời, nàng gái vươn hai tay ra, giơ hộp gỗ đàn hương đựng linh thực lên cao trước mặt Thẩm Tịch Chi.

Thẩm Tịch Chi lui ra sau ba bước, khuôn mặt đẹp lạnh như băng, ngữ khí mang theo mười phần không kiên nhẫn: "Đừng tới tìm ta nữa, ta nói ta không cần. "

Sắc mặt nàng gái trong nháy mắt tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp giơ lên: "Thẩm sư huynh, ta, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là nghe các sư huynh sư tỷ nói, huynh có chỗ khó khăn, cho nên ta mới..."

Dự kiên nhẫn của Thẩm Tịch Chi hoàn toàn hết: "Lời của ta ngươi không hiểu? Đừng đến phiền ta nữa, đừng quấy rầy ta, ta không rảnh dây dưa với ngươi. Thu lại sự đồng cảm và tấm lòng của ngươi đi, ta không cần."

Sau gốc cây, Giản Hoan đau khổ bịt tai lại, không đành lòng nghe lại.

Thẩm Tịch Chi đầu óc có hố.

Người đối diện hắn chính là nữ chính nữ chính đó, ba năm sau đợi nữ chính hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn hối hận cũng muộn rồi.

Giản Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Giang Xảo Xảo vô cùng khó xử, nhưng nhìn gương mặt chưa từng quên, nhớ thương trước mặt, nàng vẫn rất kiên trì: "Thẩm sư huynh, muội chỉ sợ huynh đói bụng..."

Thẩm Tịch Chi tức giận đến mức không còn cách nào.

Mấy ngày nay, hắn luôn có thể 'tình cờ gặp' vị sư muội này ở khắp nơi.

Hắn nhắm mắt, vòng ra xa Giang Xảo Xảo, vẽ nửa hình tròn, đi đến gốc cây khác, trừng mắt với Giản Hoan.

Giang Xảo Xảo đi theo, lúc nhìn thấy Giản Hoan, gương mặt cực kỳ xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thẩm Tịch Chi giơ tay ra với Giản Hoan.

Giản Hoan nhìn hắn, nhìn Giang Xảo Xảo, nhanh chóng đưa hộp thức ăn trên tay cho Thẩm Tịch Chi, làm động tác '6', không đợi Thẩm Tịch Chi mở miệng, đã xoay người chuồn mất.

Ôi, loại cảnh tu la tràng này không thích hợp với nàng.

Nếu sau này Cung Phi Hồng vẫn mời khách, nàng vẫn nên thuyết phục y gọi ít đồ ăn chút, không đưa cho Thẩm Tịch Chi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...