Hôn Liêu
Chương 43: Ân Ái (1)
Hạ Manh Manh biết bản thân đã thua cô về khí chất này, liền đánh vào chỗ khác.Nhân lúc không ai chú ý liền đến trước mặt Tiêu Mộng Hy, hừ lạnh: “Mình thấy vẻ mặt chồng cậu không vui lắm, có phải thấy cậu phiền phức rồi không? Cậu cũng vậy, người ta mới quay lại thì phải biểu hiện cho tốt, làm vợ lẽ sớm như vậy sẽ bị người ta cười chê đó.”“Ồ, cậu cái gì cũng không sợ, da mặt cậu dày như vậy, gươm đao không động vào được, vậy mà vẫn sợ bị người ta cười chê à.”“Cậu đó, vô tâm vô phế như vậy cũng tốt, còn có thể sống thêm được vài năm.”Hạ Manh Manh ngày càng hăng, miệng lảm nhảm không thôi, khát nước quá, ngửa đầu uống hết ly rượu vang trong tay, cảm thấy còn chưa đủ, vươn tay lấy thêm.Lúc này có người mang lên một ly rượu, bên trong là chất lỏng màu vàng.Hạ Manh Manh không nhìn đối phương, cầm ly lên uống, sau đó...Ho sặc.Không dễ dàng gì mới lắng lại, cô ta đỏ mặt hỏi: “Đây, cái gì đây?”Người bên cạnh mở miệng: “Giấm gạo nhập khẩu, có vừa miệng không?”Hạ Manh Manh ngước mắt nhìn người đàn ông đang nói chuyện, vẻ mặt không thể tin nổi.Tiêu Mộng Hy mỉm cười đi tới, khoác tay Phó Ngọc Khâm một cách tự nhiên, nhẹ nhàng: “Chồng~~”Giọng điệu ỏn ẻn, nổi cả da gà, càng khiến người ta căm phẫn hơn chính là, Phó Ngọc Khâm tiện ôm lấy eo kéo cô vào lòng, cắn môi cô.Tiêu Mộng nhìn Hạ Manh Manh khiêu khích, môi mấp máy không ra tiếng: “Tức – Chết – Cậu!”Hạ Manh Manh chào hỏi lão tổ tông của Tiêu Mộng đồng thời cũng nhìn cô với ánh mắt đầy sát khí.Đằng đằng như dao.Chào hỏi xong xuôi, ôm cục tức bỏ đi.Khóe Miệng Tiêu Mộng Hy nhếch lên đắc ý, nhất thời có chút đẹp.Con người mà, lúc đang phiêu dễ mắc sai lầm, và sai lầm là đây...Đôi giày trên chân Tiêu Mộng hy cũng là mới mua thôi, chỉ thắt bằng một sợi dây nhỏ, sợi dây đó chủ yếu là để làm trang trí, không thể chịu được bất cứ thứ gì.Cô bị ôm hơi quá, bước chân đột nhiên không vững, đột ngột ngã về phía trước.Ngay lúc đó, lại có một nhân viên phục vụ đẩy xe mang rượu tới.Tiêu Mộng Hy thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, nếu ngã trước mặt khách khứa như vậy, cô còn mặt mũi nào nữa chứ.Trong lúc cấp bách, liền kéo lấy người bên cạnh.Trong lòng nhủ: “Kéo thêm một tấm bia đỡ đạn cũng tốt.”Phó Ngọc Khâm vốn đang đi, đột nhiên bị túm lấy, cả người cũng loạng choạng ngã xuống.Đàn ông phản ứng nhanh nhẹn, sức lực cũng mạnh.Vào thời khắc mấu chốt, anh nắm lấy tay cô trước, sau đó ôm lấy eo cô, cuối cùng hai người cùng nhau xoay một vòng rồi ngã xuống đất.Tư thế rất quyến rũ.Cô ở trên anh ở dưới.Tiêu Mộng Hy nằm sấp trên ngực anh, đột nhiên bị choáng, thầm mắng: “Vãi, làm chuyện gì vậy?”Đau chết cô rồi.Nghiêm trọng hơn là, cô bị chấn động não luôn rồi.Còn chân của cô nữa, đây là đâu vậy, sao chân lại bị cộm thế này.Cô hoảng loạn nhìn một cái, thật ngại quá, không thể nhìn nữa.Chân cô kẹt giữa hai chân anh tư thế vô cùng kì lạ, chỉ một cử động nhẹ thôi, cũng làm cho vật gì đó bành trướng lên.Tiêu Mộng Hy: Aaaaaaaaaa Phó Ngọc Khâm anh bỉ ổi quá rồi.Phó Ngọc Khâm bị đè xuống dưới mất đi dáng vẻ cao lãnh thường ngày, mấy sợi tóc rũ lộn xộn trên trán, kính trượt trên sống mũi, đôi mắt dài hẹp dưới cặp kính như sáng lên.Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu trắng, bị đổ như vậy, màu trắng cũng biến thành đỏ rồi.May mắn thay, bọn họ ngã trong một góc, đa số khách khứa không ai chú ý đến, vẫn còn có thể giữ được chút mặt mũi.Có điều Tôn Lôi làm việc rất hiệu quả, đã tìm vài nhân viên phục vụ che chắn cho họ.Người xung quanh muốn nhìn, nhưng lại bị chặn hết rồi, căn bản không thể nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong.Tiêu Mộng Hy cố vùng đứng dậy.Theo sau đó Phó Ngọc Khâm cũng vừa đứng dậy, không thèm quan tâm đến bản thân, nhìn cô trước: “Sao rồi, có bị thương ở đâu không?”Tiêu Mộng Hy đỏ mặt: “Bị thương ngoài da thôi.”Phó Ngọc Khâm thấy cô còn vẫn còn cười được, vươn tay xoa đầu cô: “Đi, anh đưa em đến phòng nghỉ.”“Được.” Cảnh xấu hổ như vậy, một phút cô cũng không muốn ở lại thêm.Phó phu nhân người mà mỗi tế bào đều toát ra khí chất, trước mắt thứ mà cô lo không phải là dáng vẻ thế nào, mà là có bị mất mặt hay không thôi.Cũng may Hạ Manh Manh đi xa rồi, nếu không bị cô ta nhìn thấy, mặt mũi của cô thực sự hết cách cứu chữa.Vừa đi được một bước, cổ chân đã đau nhói, cô cười khàn: “Á.”Phó Ngọc Khâm hỏi: “Chân bị thương rồi à?”Tiêu Mộng Hy chưa bao giờ mất mặt như vậy, cô mím môi ấm ức gật đầu: “Đau.”Phó Ngọc Khâm thấy vậy, không nói hai lời, trực tiếp ôm cô lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương