Hôn Liêu

Chương 44: Ân Ái (2)



Bầu không khí lại y như lúc vừa té xuống khi nãy.

Có tiếng người xung quanh bàn luận: “Waaaaaa.... họ ân ái chưa kìa.”

Có người bĩu môi: “Nhà cô mở mắt to ra mà nhìn, tận mắt thấy chưa chắc đã là thật.”

Có người ngưỡng mộ: “Thật muốn tìm một người như Phó Ngọc Khâm làm chồng.”

Có người lại phá tan mộng tưởng: “Sao cô cũng thích cái loại đàn ông kết hôn ngày thứ hai đã bỏ trốn chứ.”

“...”

Tiêu Mộng không nghe kĩ, mặt vùi vào lòng Phó Ngọc Khâm, thì thầm: “Nhanh lên, nhanh lên.”

Ở lại càng lâu, khả năng bị người ta nhìn thấy càng cao.

Cũng may, đèn ở tiệc rượu không quá sáng, nếu đèn sáng trưng, chắc cô có lột bỏ da mặt, mặt mũi cũng không giữ được mất.

Hạ Manh Manh súc miệng xong quay trở lại, chỉ thấy Phó Ngọc Khâm ôm chặt Tiêu Mộng Hy rời đi, cô ta tức đến suýt chết.

Mẹ kiếp!

Ân ái chẳng biết kiên nể, đúng là không biết xấu hổ!

Khách sạn đã chuẩn bị phòng thay đồ, Tiêu Mộng Hy được đưa vào phòng hay đồ.

Phó Ngọc Khâm: “Chắc chắn không cần anh giúp sao?”

Tiêu Mộng Hy cười: “Sao mà không cần anh giúp chứ, có chuyện này cần anh giúp nè.”

Phó Ngọc Khâm: “Chuyện gì?”

Tiêu Mộng Hy nhíu mày, nhẹ nhàng: “Làm phiền anh... đóng cửa lại cho em.”

Phó Ngọc Khâm nâng cặp kính trên sống mũi, chậm rãi xắn tay áo lên, nhẹ nhàng múc nước trong bồn tắm: “Thật ra anh có thể làm giúp chuyện khác nữa.”

“Ỏ” Tiêu Mộng Hy khom lưng vẫy nước trong bồn: “Thật ra e có chuyện này muốn làm từ lâu lắm rồi.”

Phó Ngọc Khâm hứng thú: “Cái gì?”

Tiêu Mộng Hy ngoắc ngón tay.

Phó Ngọc Khâm nghiêng người, mặt cách mặt khoảng một tấc rồi dừng lại, đôi mắt dài của anh sáng lên, nhìn như một con cừu vô hại.

Tiêu Mộng Hy lại nghĩ thầm, cừu cái rắm í, đây là sói đội lốt người.

Dùng lực đẩy một cái, Phó Ngọc Khâm đã rơi vào bồn tắm.

Cười nói: “Đây là chuyện từ lâu em muốn làm đó, Tổng giám đốc Phó tắm rửa cho sạch sẽ nha.”

Nói xong, cô ưu nhã bước ra ngoài, tiện thể đóng luôn cửa lại.

Phó Ngọc Khâm nằm trong bồn tắm, tháo mắt kính xuống, đưa tay vuốt nước trên mặt, nhếch miệng cười.

Lát sau, trong phòng tắm khác lại truyền đến tiếng nước chảy, Tiêu Mộng Hy tắm rửa sơ lại một lần nữa.

Cô ấy nhanh hơn Phó Ngọc Khâm, đợi đến lúc anh từ phòng tắm bước ra, cô đã ăn mặc chỉnh tề, mặc trên người bộ lễ phục màu tím, càng làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô.

Trang điểm lại một chút, màu son rất đẹp, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô.

Phó Ngọc Khâm quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy Phó phu nhân trước mắt, ánh mắt như rực sáng, nếu không phải vì tối nay có chuyện quan trọng, việc anh muốn làm nhất lúc này chính là áp chặt cô xuống dưới thân mình...

Lăn lộn cuồng bạo.

Nửa giờ sau, Tiêu Mộng Hy lại khoác tay Phó Ngọc Khâm xuất hiện, lúc này đa số nhân viên đều đến đủ hết rồi.

Tiệc rượu đóng cửa ngoài, không cho phép ghi hình.

Lúc Phó Ngọc Khâm đứng trên sân khấu phát biểu, đã gây nên chấn động không nhỏ, từng người từng người trố ra nhìn không chớp mắt.

Ai nấy đều cảm thấy nuối tiếc.

Phải chi bản thân là Phó phu nhân thì tốt biết mấy.

Ngưỡng mộ đồng thời cũng nhìn về phía Tiêu Mộng Hy, nhịn không được mà so sánh, so sánh bản thân có gì thua kém cô.

Tiêu Mộng Hy lắc mái tóc dài trên vai, mỉm cười đầy phong thái.

Đàn ông ở đó đều bị cô làm cho sốc đến không nói nên lời.

Phụ nữ ở đó vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Hạ Manh Manh bĩu môi.

Phát biểu xong, tiệc rượu mới chính thức bắt đầu, tiệc tùng linh đình khiến Tiêu Mộng Hy chán nản ngáp một cái.

Thật ra cô ghét nhất là mấy kiểu tiệc rượu này, nghiêm túc đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Sớm biết như vậy đã không đến rồi, ngoan ngoãn ở nhà xem anh trai trên điện thoại.

Phó Ngọc Khâm dường như đã sớm đoán biết trước được kết quả này, cho Tôn Lôi đến hỏi: “Phu nhân, Tổng giám đốc Phó nói phu nhân có thể về trước, đợi tiệc rượu kết thúc ngài ấy sẽ về sau.”

Tiêu Mộng Hy chớp mắt: “Như vậy được à?”

Tôn Lôi công tư phân minh nói: “Tổng giám đốc Phó nói được là được. Tất nhiên, nếu phu nhân muốn ở lại thêm một lúc thì cũng không vấn đề gì.”

Chính chủ đã mở lời, cô còn đợi cái rắm gì nữa, ở lại thêm chắc cô chán đến buồn ngủ mất.

Xua xua tay: “Không ở lại nữa, đi thôi.”

Tôn Lôi cúi đầu: “Vâng.”

Tiêu Mộng Hy thư thái ung dung rời đi, chưa đi được bao xa, nhìn thấy trước mặt có hai người đang cãi cọ.

Người đàn ông thì cô không quen, nhưng người nữ thì rất quen.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...