Mấy hôm nay cuộc sống của Dư An trải qua rất có quy luật, mỗi ngày chỉ làm hai việc là phục hồi chức năng và luyện đàn.
Những cơ cánh tay bị teo đang dần hồi phục lại, dưới sự chỉ đạo luyện tập của các chuyên gia mà sự linh hoạt đã phục hồi gần ngang ngửa trước khi gặp tai nạn. Nhưng nói gì thì nói, dù sao cũng đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, tuyến thể lại chưa hồi phục, thế nên vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở thể lực hao hụt. Dù là tập luyện phục hồi chức năng hay luyện đàn thì Dư An đều thấy mệt mỏi rất nhanh, nhiều nhất là hai giờ, sau đó phải dừng lại nghỉ ngơi, không giống với trước đây có thể ngồi trước đàn cả ngày không rời.
Thực đơn dinh dưỡng được định ra hằng ngày giúp Dư An phục hồi lại được năng lượng và máu, khuôn mặt lấy lại được đường nét mượt mà, sắc mặt hồng hào trơn bóng, nhìn bề ngoài không thể nhận ra cậu từng bị thương nặng.
Đã cuối đông nên sắc trời tối đi rất nhanh, mới 6 giờ đã tối đen như mực, Dư An uống xong súp gà mà dì giúp việc nấu cho, nằm trên sô pha nghỉ ngơi. Cậu vốn chỉ định chợp mắt một lúc rồi dậy tập đàn tiếp, chẳng ngờ lại cứ thế mà ngủ quên mất.
Cậu bị đánh thức bởi cảm giác lạnh băng trên tay, vừa mở mắt đã nhìn thấy Bùi Diệu ngồi bên cạnh, dùng cao xoa bóp thư giãn cơ để massage cánh tay cho cậu.
Dư An ngủ đến mức mơ mơ màng màng, giọng nói mang vẻ lười biếng buồn ngủ, "Anh về lúc nào vậy?"
"Được một lúc rồi." Bùi Diệu dùng lực vừa phải bóp bóp cánh tay Dư An, cao xoa bóp hơi nhớp nháp, tạo một lớp ngoài trơn bóng.
Dư An trông thấy Bùi Diệu đang mặc bộ đồ ở nhà cùng với mái tóc hơi ẩm ướt của anh, cậu cứ mất tập trung mà nhìn như vậy một lúc, giọng điệu mang theo chút than thở, mở lời: "Còn muốn luyện đàn thêm chút nữa, nhưng chắc là anh không cho rồi."
Bùi Diệu ừ một tiếng, "Nghỉ ngơi."
Xoa bóp đến bàn tay, Alpha sờ đến những vết thương kia, cao sáp dần hóa thành dầu lỏng dễ dàng thấm vào da, chất lỏng màu trắng ngà dính nhớp trên đầu ngón tay hai người.
Dư An cử động ngón tay, len vào kẽ hở giữa những ngón tay của Bùi Diệu, từ bị động biến thành chủ động, trở thành dáng vẻ mười ngón đan xen đầy thân mật.
Bùi Diệu đưa mắt nhìn sang người đang nằm.
Dư An bẽn lẽn nhếch môi mỉm cười, ánh đèn phản chiếu phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của cậu, tựa như rơi vào biển trời sao lấp lánh.
Bùi Diệu không chút do dự mà nghiêng người hôn lên mắt Dư An, hàng mi được đôi môi chạm vào, hôn một cái ngắn ngủi.
"Muốn nói gì?" Alpha nhìn vợ mình một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấu cậu đang do dự gì đó, muốn nói lại thôi.
"Hôm nay bác sĩ có nói với em một việc." Dư An nói.
Bùi Diệu: "Nếu là chuyện dùng thuốc mới cho tuyến thể, thì không được."
Thuốc mới này là loại thuốc được nghiên cứu và phát triển ở nước ngoài nhằm mục tiêu điều trị cho tuyến thể hoại tử. Nói một cách đơn giản thì là tiêm thẳng dung dịch thuốc vào để kích thích tuyến thể.
Cách điều trị này có ưu và nhược điểm, nó hiệu quả hơn so với hướng điều trị bảo thủ như uống thuốc, cấp tiến hơn. Nhưng đồng thời nó cũng đau đớn hơn, trải rộng khắp tuyến thể là các dây thần kinh, một khi xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi thì chỉ còn con đường duy nhất là cắt bỏ tuyến thể.
Mặc dù phác đồ điều trị này đã được thử nghiệm trên lâm sàng, nếu bác sĩ đã đưa ra lời đề nghị tức là họ cũng đã nắm chắc, nhưng Bùi Diệu vẫn cảm thấy quá mức mạo hiểm.
"Anh đừng có kiên quyết thế mà." Dư An cẩn thận thương lượng, "Bác sĩ đã nói với em rồi, sẽ tiêm thuốc thích hợp với tình trạng cơ thể và tuyến thể của em, họ sẽ không làm chuyện mà họ không nắm chắc. Hơn nữa, em cũng muốn thử."
Niềm hi vọng phục hồi bị dập tắt qua từng ngày, có cơ hội rơi xuống trước mắt, Dư An muốn bắt lấy nó, không cần biết có thành công hay không, kết quả tệ nhất cũng chẳng xấu hơn hiện tại là bao.
"Anh đã tìm hiểu, phương pháp điều trị này vẫn chưa được xem là hoàn thiện." Bùi Diệu nói: "Có rủi ro, một khi thất bại, cái giá phải trả là tuyến thể của em sẽ vĩnh viễn mất đi."
Lúc nói chuyện này, hàng mày Alpha hơi nhíu lại, giọng điệu cũng rất nghiêm nghị, "Chắc em cũng biết, việc giữ lại được tuyến thể cho em khó khăn đến nhường nào."
Dư An ngồi dậy, nhìn thẳng vào Bùi Diệu, "Em biết chứ, nhưng tuyến thể của em bây giờ, có cũng đâu khác gì không có. Bùi Diệu, anh là Alpha, việc tuyến thể có ý nghĩa như thế nào đối với chúng ta anh còn hiểu rõ hơn em mà. Không có tuyến thể duy trì các chức năng trong cơ thể, em thậm chí còn không được xem là một Beta."
Quai hàm Bùi Diệu nghiến chặt, đường nét trông càng thêm sắc bén.
Dư An rũ mắt xuống, cả người sáp lại gần Bùi Diệu, dựa trán vào vai người đàn ông, để lộ ra một phần sau gáy, giọng nói trầm thấp, "Bùi Diệu, nếu anh gặp được cơ hội thế này, thử cũng không thèm thử, cứ thế mà từ bỏ à?"
Bùi Diệu nhìn cần cổ mảnh khảnh của Omega, trong nhà có đầy đủ hệ thống sưởi ấm nên cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, bên trong cổ áo thấp thoáng những vết sẹo, ngày càng nhiều lên.
Dư An dụi dụi mặt trong hõm vai Bùi Diệu, hàng mi run nhẹ, "Em thật sự muốn thử xem mà, Bùi Diệu."
Phòng khách yên tĩnh không chút tiếng động, cửa sổ kính sát đất to lớn phản chiếu hình ảnh hai người họ đang ôm ấp.
Bùi Diệu hơi nghiêng đầu, gò má chạm vào đỉnh đầu của Dư An, cởi nút áo cậu ra, hôn lên tuyến thể đầy sẹo.
Hàng mi Dư An run rẩy dữ dội hơn, mắt mờ mịt đong đầy hơi nước.
"Vậy anh đi cùng em." Alpha thỏa hiệp.
Dư An ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, "Cảm ơn anh."
Bùi Diệu ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, đầu ngón tay vuốt ve đôi má ngày càng tròn trịa mịn màng của Dư An, bỗng nhiên nói: "Đừng lo lắng."
Dư An: "Hửm?"
"Dù cho không còn tuyến thể, em và anh vẫn là vợ chồng, là sự thật không thể chối cãi."
Dư An ngơ ngác, mắt hơi trừng to lên, bờ môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Vì đang ngẩng đầu mà khóe mắt ngấn nước.
Omega ôm lấy eo chồng mình, hít sâu mùi gỗ đàn hương thơm ngát, không thể ngăn được con tim đang đập nhanh dồn dập trong lồng ngực, ngay cả hơi thở cũng run rẩy.
Bên ngoài gió lạnh rét buốt, cái lạnh cắt da cắt thịt đã bị cửa sổ và cửa ra vào chặn lại, trong thế giới nhỏ của đôi vợ chồng chỉ có mùa xuân ấm áp.
Hôm Dư An tiếp nhận điều trị tiêm thuốc là một ngày trời âm u nhiều mây, sắc trời tối mờ tối mịt, như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc.
Cậu mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày cộm, quấn khăn choàng cổ, dù là đi thang máy cũng là đi thẳng một đường xuống tầng hầm, Bùi Diệu cố gắng phòng ngừa mọi khả năng có thể khiến cậu bị cảm.
Thư ký lái xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, Dư An nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Diệu nắm lấy tay cậu, sưởi ấm nhiệt độ cơ thể vừa bị gió lạnh thổi qua.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đưa họ vào phòng chẩn trị khu VIP, trước tiên kiểm tra tuyến thể cho Dư An, giải thích rõ ràng tất cả ưu và nhược điểm. Một điều chắc chắn là với tình hình hiện tại, ưu điểm sẽ nhiều hơn nhược điểm, điều duy nhất phải chịu đựng là phản ứng căng thẳng sau khi tiêm dung dịch thuốc vào tuyến thể.
Tình huống của mỗi người đều khác nhau, nên trạng thái biểu hiện ra cũng khác nhau.
Bác sĩ kể ra những trường hợp thành công trước đó cho họ nghe, có người không có bất cứ phản ứng đau đớn gì, cũng có người đau đến khôn tả.
Dư An đã quyết tâm muốn thử, đương nhiên sẽ không sợ những việc này.
Bùi Diệu không quan tâm đến những ví dụ về người khác, hỏi một cách dứt khoát: "Tình huống của vợ tôi nắm chắc được mấy phần thành công? Có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu được không?"
Bác sĩ: "Tỷ lệ thành công là khoảng 90%, tôi rất tự tin, điểm này cậu cứ yên tâm. Khôi phục lại như tiêu chuẩn lúc chưa bị thương thì chắc chắn là không thể, thiệt hại từ nhiều cuộc phẫu thuật không thể nào loại bỏ hoàn toàn được, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ hồi phục lại trạng thái tốt nhất có thể."
Thuốc được chia thành hai phần để tiêm tuyến thể và tiêm tĩnh mạch, tiêm cả hai cùng lúc. Lúc đầu kim đâm vào tuyến thể, Dư An đau đến đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt ngay tức khắc.
Nhưng cũng chỉ có lúc tiêm thuốc vào mới thế, sau khi rút kim ra, Dư An cũng theo đó mà thở ra một hơi, nhìn sang Alpha đứng bên cạnh, nở một nụ cười khiến anh yên tâm.
Bùi Diệu lạnh lùng tạo cảm giác áp lực, nhưng động tác dịu dàng dìu Dư An thì hoàn toàn ngược lại.
Tuyến thể của Dư An đau nhói châm chích từng cơn khiến cậu không thể gắng sức nổi, chỉ có thể dựa vào người đàn ông.
Bác sĩ dặn dò: "Tối nay không được đụng nước, trong vòng một tuần cơ thể sẽ kiệt sức, tuyến thể có cảm giác ngứa ran hoặc nóng rát, trong ba ngày đầu thì nghiêm trọng, sau đó triệu chứng sẽ giảm dần. Nếu tình trạng nghiêm trọng quá thì đến bệnh viện, chúng tôi sẽ giúp cậu xử trí."
Bùi Diệu: "Tình trạng nào được xem là nghiêm trọng?"
Bác sĩ: "Cái này phụ thuộc vào khả năng chịu đựng của vợ cậu, mỗi một người đều không giống nhau, cũng không có giới hạn chính xác. Nói chung, chịu không nổi nữa thì cứ đến bệnh viện, tuyệt đối không được gắng gượng."
Dư An nhếch nhẹ đôi môi nhợt nhạt, "Được, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Vì tuyến thể đau nên Dư An bước đi rất chậm rãi, tinh thần kém thấy rõ, lên xe rồi vẫn dựa vào Bùi Diệu nghỉ ngơi.
"Đau lắm à?" Bùi Diệu lau mồ hôi lạnh trên trán Dư An.
"Vẫn ổn." Dư An nói, "Có thể chịu được, chỉ là thể chất càng lúc càng yếu đi."
Bùi Diệu nói: "Vậy thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
Dư An ngửi mùi gỗ đàn hương quen thuộc, không biết có phải là nhờ tác dụng từ tâm lý hay không, nhưng cậu thật sự cảm nhận được sự hiệu quả, cơn đau đã được xoa dịu.
Bùi Diệu không đi làm, lo lắng cơ thể Dư An xảy ra tình trạng gì nên ở nhà với cậu ba ngày, làm việc tại nhà.
Dư An không luyện đàn, cơ thể yếu ớt mềm nhũn và đổ mồ hôi lạnh như đang bệnh, nỗi đau ở tuyến thể lúc nặng lúc nhẹ đã tiêu hao hết thể lực vốn đã ít ỏi của cậu, ăn cơm cũng là nằm trên giường, được Bùi Diệu đút cho ăn.
Bùi Diệu vẫn luôn trông coi cậu, qua ba ngày đầu, các triệu chứng đau đớn và nóng rát ở tuyến thể Dư An giảm đi đáng kể, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Pheromone bùng phát là vào đêm ngày thứ chín, vốn cứ tưởng tình trạng đã ổn định, Bùi Diệu cũng buông lỏng cảnh giác.
Dì giúp việc rửa chén xong thì rời đi, Dư An đọc sách trong phòng ngủ, không có bất kỳ điềm báo trước nào, tuyến thể như bị xé toạc ra với nỗi đau tan nát cả hồn phách.
Dư An ngã xuống giường ngay lập tức, đồng thời nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt y phục. Ngọn lửa lâu ngày không trở lại len lỏi khắp cơ thể, cực kỳ giống kỳ phát tình từng trải qua một năm trước.
Ngoại trừ đau đớn ra cậu không cảm nhận được gì khác, hoa mắt chóng mặt, những giọt mồ hôi như hạt đậu rơi vào mắt khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Dư An rên rỉ nức nở đầy đau đớn, run rẩy tìm điện thoại, mở khóa điện thoại dựa vào ký ứccơ bắp, bấm số điện thoại của Bùi Diệu.
Ký ức cơ bắp: Khi chúng ta lặp đi lặp lại một hành động nào đó, bộ não sẽ dần ghi nhớ. Theo thời gian, chúng ta sẽ thực hiện ngày càng tốt hơn, nhanh hơn, giỏi hơn. Ở đoạn này ý kiểu quen tay í.
Tối nay Bùi Diệu tăng ca, mấy ngày trước luôn ở bên trông coi Dư An nên có rất nhiều việc tồn đọng cần xử lý, phải đợi rất lâu anh mới bắt máy, giọng nói của Alpha truyền đến, đầu dây bên kia còn có tiếng ồn ào của cuộc họp.
"Bùi... Bùi Diệu..." Dư An nghiến răng đau đớn, toàn bộ âm thanh đều là phát ra từ kẽ răng, trong miệng tràn ngập mùi vị rỉ sét, "Em... hức..."
Sắc mặt Bùi Diệu đột ngột thay đổi, vứt lại hội nghị hàng trăm người tham dự, phóng xe chạy nhanh về nhà, cuộc điện thoại vẫn không ngắt đi, anh trấn an Dư An, nói mình sẽ về tới nhanh thôi. Tiếng rên rỉ và khóc lóc đau đớn của Omega xuyên qua ống nghe kích động thần kinh của Alpha.
Nửa tiếng lái xe từ công ty về nhà bị rút ngắn chỉ còn mười lăm phút, Bùi Diệu vượt qua nhiều chốt đèn giao thông, lúc xe dừng lại dưới chung cư thì phanh gấp vang lên âm thanh ma sát sắc bén và chói tai.
Trong thang máy không có tín hiệu nên cuộc gọi chỉ có thể bị gián đoạn, Bùi Diệu cởi cà vạt ra, nhìn chằm chằm vào số tầng đang dần tăng lên, đáy mắt là một mảnh đỏ ửng vì cấp bách.
Lúc Bùi Diệu lao vào phòng ngủ đã bị mùi hương hoa quỳnh nồng nặc đến mức ngột ngạt ập đến, lượng pheromone mắc kẹt bên trong ùa ra, kích thích các giác quan của Alpha.
Dư An nằm trên giường lớn không có động tĩnh nào, trông có vẻ như đã ngất đi.
Bùi Diệu cố chịu đựng sức hấp dẫn trời sinh giữa pheromone của Alpha và Omega, bước nhanh đến ôm lấy Dư An chuẩn bị ra ngoài.
"Bùi Diệu..." Dư An thở hổn hển, mở mắt ra một cách khó khăn, tóc đã ướt đẫm.
"Anh đây." Bùi Diệu siết chặt cánh tay, kìm nén cảm xúc, "Anh đưa em đi bệnh viện."
Dư An chìm trong vòng ôm của Alpha, tuyến thể vẫn đau đớn dữ dội, nhưng cậu lại đang cười, "Anh... có ngửi thấy pheromone của em không?"
"Anh ngửi thấy rồi." Bùi Diệu dùng áo khoác dày của mình quấn cậu lại.
Thần chí Dư An mê man, bị nỗi đau dày vò nhưng vẫn yếu ớt hỏi: "Hoa quỳnh, có thơm không anh?"
"Thơm." Bùi Diệu ôm chặt Dư An, sự phức tạp lóe lên trong mắt anh, đôi môi chạm vào gò má hơi lạnh của cậu, "Thơm lắm."
Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa
Chương 18: Hoa quỳnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương