Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, Dư An nằm trên giường, sắc mặt còn trắng nhợt hơn ga trải giường vài phần, mu bàn tay đang được cắm kim tiêm, nhưng ánh mắt lại rất sáng, hừng hực tinh thần, trông thấy Bùi Diệu bước vào còn nở một nụ cười.
Từng sợi tơ hương hoa quỳnh quanh quẩn trong không khí, rất nhẹ và yếu, nhưng cũng không thể làm lơ.
Bùi Diệu bước qua ngồi bên mép giường, nhìn ống truyền dịch, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của Omega, "Còn đau không em?"
Dư An thành thật nói: "Còn hơi hơi, đỡ hơn chút rồi."
Bùi Diệu nắm lấy bàn tay không truyền dịch của Dư An, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay cậu, hàm dưới nghiến chặt, không rõ cảm xúc.
Dư An lật tay lại nắm lấy lòng bàn tay của Alpha, vỗ về, "Không phải em đã ổn rồi sao, bác sĩ cũng nói là rất thành công mà, anh nên vui mừng cho em chứ."
Nửa ngày sau, Bùi Diệu mới chậm chạp nói: "Vui mà."
Biểu cảm hoàn toàn không giống với những gì anh đang nói, Dư An ngồi dậy một cách khó khăn.
Bùi Diệu cau mày, "Đi vệ sinh à?"
Dư An không trả lời mà ôm lấy người đàn ông, hương hòa quỳnh thoang thoảng quấn quít với mùi gỗ đàn hương ở khoảng cách rất gần.
Ánh mắt Bùi Diệu tối lại, ôm chặt Dư An, cúi đầu kề sát tuyến thể.
"Em xin lỗi, lúc nãy dọa anh sợ rồi." Tâm trạng Dư An rất tốt, nói chuyện như đang dỗ dành, "Đây là chuyện tốt, đừng ủ rũ nữa mà."
Bùi Diệu thở ra một hơi nặng nề, "Trách anh."
Dư An không hiểu.
"Chuyện nguy hiểm như vậy mà anh lại không ở bên cạnh em."
Dư An cười, "Đây vốn dĩ là chuyện bất ngờ mà, bác sĩ cũng chưa từng nói sẽ thế này, chúng ta đều không biết, sao lại trách anh được? Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, em rất ổn, anh cứ ủ rũ mãi em cũng buồn bã theo anh mất thôi."
Nụ cười dịu dàng và xinh đẹp đã thổi bay đi bụi khói mù mịt trong suốt đoạn đường Bùi Diệu chạy như bay đến đây, anh ôm Omega vào lòng, mê đắm hít hà hương hoa quỳnh dài lâu và yếu ớt.
Vì đợt bùng phát này mà pheromone sẽ tiếp tục tỏa ra trong một đến hai ngày nữa, một vài bệnh nhân sẽ phục hồi hoàn toàn sau khi pheromone ổn định lại, một số trường hợp sẽ lại biến mất, ít thì một tuần nhiều thì một tháng mới hồi phục lại, cũng có trường hợp tuyến thể hoại tử hoàn toàn.
Mỗi người mỗi khác, loại chuyện này bác sĩ cũng không nói chính xác được, nhưng theo báo cáo xét nghiệm vừa rồi, bác sĩ nói tình trạng tuyến thể của Dư An rất tốt, có thể loại trừ khả năng hoại tử.
Lời nói lúc nãy của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai, Dư An nhớ tới một chuyện, hơi ngượng ngùng, hỏi: "Chuyện đó... anh nghĩ thế nào?"
Bùi Diệu: "Chuyện nào hả em?"
"..." Dư An ngượng miệng vô cùng, giọng nói rất nhỏ, "Lúc nãy bác sĩ nói... chuyện kỳ phát tình đó."
Vì tuyến thể của Dư An hồi phục, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, các chỉ số hormone trong báo cáo xét nghiệm vô cùng ổn định, gần một năm rồi Dư An không trải qua kỳ phát tình, trong đợt bùng phát pheromone này đã có một số dấu hiệu.
Bác sĩ dựa vào các chỉ số hormone để ước tính thời gian đại khái, đề xuất hai phương án, dùng thuốc ức chế hoặc đánh dấu.
"Đứng từ góc độ của một bác sĩ, tôi thấy đánh dấu là tốt nhất. Sự kết hợp của Alpha và Omega là bản năng sinh lý, đối với Omega, có được pheromone của Alpha trong kỳ phát tình sẽ tốt hơn ở mọi mặt. Đương nhiên, việc này cũng phải phụ thuộc vào sự phục hồi tuyến thể của vợ cậu, hiện tại hormone của cậu ấy không ổn định, hai ngày này có thể còn xuất hiện kỳ phát tình giả, đừng lo lắng quá, đánh dấu tạm thời là được."
Lúc đó Dư An đau đến mức mê man, chỉ nghe được vài câu mơ hồ, lúc này cơn đau đã dịu đi bớt thì nhắc lại, vành tai phiếm hồng, trông như vừa muốn đối mặt lại vừa muốn né tránh.
Bùi Diệu: "Anh nghiêng về phương án dùng thuốc ức chế hơn."
Dư An nâng mắt lên, mím mím môi.
"Tuyến thể của em vẫn đang hồi phục, tùy tiện đánh dấu có hại gì hay không thì khó mà biết được." Bùi Diệu nói
Dư An ừ một tiếng, nhìn sang hướng khác.
Bùi Diệu thấy cậu im lặng, lại nói: "Ngày mai anh đi hỏi lại bác sĩ đã."
Dư An yên lặng một lúc, vân vê ga trải giường, giọng nói nhẹ nhàng, "Từ năm 16 tuổi bắt đầu phân hóa, mỗi lần phát tình đều là em tự mình trải qua, vì có hôn ước, ba mẹ không cho phép em hẹn hò, chỉ cần em gần gũi với người khác thì sẽ rộn cả lên, nhắc nhở em rằng mình có một vị hôn phu."
Bùi Diệu: "..."
"Cho nên lúc đầu em chống đối anh, chán ghét anh, càng chán ghét hôn ước này hơn." Dư An rũ mắt, âm thanh rất nhỏ nhẹ, "Nhưng sự chăm sóc và thái độ của anh sau đó đã thay đổi cái nhìn của em về cuộc hôn nhân này, anh nói muốn vun đắp tình cảm, vậy bây giờ tình cảm anh dành cho em là gì?"
Không đợi Bùi Diệu mở miệng, cậu tự mình nói, "Là thấy tình cảm không đủ nên không muốn đánh dấu, hay là... anh không thể đối diện với tuyến thể xấu xí đầy sẹo của em?"
Vành mắt Dư An đỏ lên, bối rối quay mặt vào tường, muốn nằm xuống chui vào chăn làm một bé đà điểu không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Bùi Diệu không cho cậu cơ hội này, véo mặt cậu, mạnh mẽ kéo người lại, mặt đối mặt.
Dư An giãy giụa, nhưng vì tuyến thể còn đau đớn nên không thể gắng sức nổi, tay đang ghim kim tiêm cũng không cho phép cậu vùng vẫy quá mạnh.
"Dư An, anh cứ nghĩ rằng, trải qua những ngày này, dù cho anh không nói em cũng hiểu được." Bùi Diệu nói, "Nhưng hiện tại, xem ra là anh nghĩ sai rồi, có vài lời nếu không nói ra thì mãi mãi không được thấu hiểu."
Alpha nhìn chằm chằm vào đôi gò má đỏ hồng vì xấu hổ và giận dỗi của Omega, cùng với hàng mi ướt đẫm, nói từng câu từng chữ: "Trước giờ anh chưa từng chê em, ghét bỏ tuyến thể của em lại càng không, anh nói rồi mà, dù cho em có mất đi tuyến thể thì chúng ta vẫn là vợ chồng, em quên câu nói này rồi à?"
"..." Dư An mím môi, cằm bị nắm lấy rất chặt, khiến cậu khó chịu cau mày.
Bùi Diệu vẫn luôn là một người mạnh mẽ, chỉ kiềm chế khi ở trước mặt Dư An, lúc này pheromone tỏa ra ngay lập tức, giống hệt với tư thế hiện tại, mùi gỗ đàn hương nhanh chóng áp đảo hương hoa quỳnh, bao bọc kín kẽ không thể tách rời.
"Quên chưa?" Alpha lại hỏi.
Dư An lắc đầu.
Bùi Diệu buông lỏng vài phần sức lực, giọng điệu không nặng nề nhưng cũng không cho phép từ chối, "Nói anh nghe."
Dư An nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Chưa quên."
"Anh đề nghị dùng thuốc ức chế vì anh lo cơ thể em không chịu nổi." Bùi Diệu nói, "Bác sĩ ước chừng thời gian em đến kỳ phát tình vừa đúng vào lúc anh đến kỳ mẫn cảm."
Dư An giật mình, lại nghe thấy người đàn ông nói tiếp: "Hỏi bác sĩ cũng là định hỏi thử xem nếu anh đánh dấu em trong tình huống không còn nhiều lý trí thì có khiến cho tuyến thể của em lại bị thương lần nữa hay không."
Tất cả mọi chuyện bày ra trước mặt Dư An, Omega hơi xấu hổ vì sự nhạy cảm và vô lý ban nãy của mình, "Em... em cũng đâu có biết."
Bùi Diệu ừ một tiếng nhẹ nhàng, "Sau này biết rồi."
Dư An hỏi: "Biết gì cơ?"
"Biết em hay nghĩ bậy nghĩ bạ, mỗi một suy nghĩ và hành động đều phải giải thích rõ ràng cặn kẽ cho em."
Mặt Dư An nóng bừng, nhưng vẫn cố gắng tranh luận: "Vốn dĩ... vợ chồng nên thẳng thắn thành thật với nhau mà, nếu không sẽ có hiểu lầm."
"Lần đầu tiên kết hôn." Bùi Diệu vuốt ve hai má mịn màng của Dư An, hôn lên đôi môi tái nhợt khô khốc của cậu, "Chỗ nào sai sót mong được thứ lỗi."
Hương hoa quỳnh và gỗ đàn hương quấn quít lấy nhau, hương gỗ và hương hoa khiến Omega không chịu được mà run rẩy, hơi thở dồn dập. Cơ thể trì trệ như ao nước đọng suốt nửa năm nay dễ dàng bị pheromone kích thích nóng lên. Hai chân không nhịn nổi mà cọ xát qua lại, cảm giác ẩm ướt như suối nguồn trở lại sau một thời gian dài biến mất, pheromone cũng trở nên nồng nàn hơn.
"A..." Dư An quay đầu đi, hai má ửng đỏ, thở hổn hển một cách yếu ớt và mệt mỏi, "Không được, em... tuyến thể của em vẫn còn đau, em không làm được đâu."
Đôi môi được hôn nên đã có chút huyết sắc, Bùi Diệu lau đi vết nước trên khóe miệng cậu, "Bác sĩ cũng đâu có nói phải làm mới giải quyết được."
Alpha cởi ra từng chiếc cúc áo của Dư An, kéo rộng cổ áo để tuyến thể lộ ra, nơi đó là cội nguồn của hương hoa.
Dư An vùi trong vòng tay người đàn ông, gáy lộ ra ngoài, tư thế ôm nhau này vô cùng thuận tiện, giúp Alpha dễ dàng cúi đầu kề sát lại.
"Đau lắm à?" Bùi Diệu ngửi mùi hoa điềm đạm nhẹ nhàng, hầu kết chuyển động mạnh, thở ra một hơi nóng rực.
Dư An không trả lời, bàn tay đặt trên lồng ngực Bùi Diệu lặng lẽ siết chặt.
"Có thể sẽ đau hơn nữa." Đôi môi của Bùi Diệu đã dán lên vùng da gồ ghề ấy, "Em chịu đựng chút nhé."
Dứt lời, Alpha há miệng ngậm lấy tuyến thể của Omega, hệt như một quả trái cây còn non, tỏa ra hương thơm ngọt ngào và hấp dẫn ở chốn tiên cảnh.
Răng đâm vào lớp da, nước bọt mang theo pheromone điên cuồng lao vào tuyến thể mỏng manh.
Cơn đau dữ dội mang theo dòng điện mạnh lan ra từ sau gáy, Dư An run rẩy kịch liệt, há miệng nhưng lại thở không ra hơi, nước mắt sinh lý rơi xuống, hơi thở còn nóng bỏng hơn cả tia lửa áp đảo hormone trong cơ thể một cách mạnh mẽ, hương hoa quỳnh và gỗ đàn hương hòa quyện vào nhau, thơm nồng nàn ngào ngạt.
Một dấu răng in trên gáy của Dư An, tạo thành một dấu hiệu tạm thời vô cùng nổi bật.
Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa
Chương 19: Mạnh mẽ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương