Trịnh Tuân để lại Cố ma ma khéo léo nhanh nhẹn chăm sóc cho Lục Nhi,
đây là người từ trong cung ra, trước kia hầu hạ quý nhân, năm Thiên Đế
cuối cùng bà được xuất cung, nhận nuôi đứa cháu trai để hắn lo cho bà
cuối đời, bà không có ý định sẽ tái giá, trên người bà có chút ngân lượng,
mua một tòa nhà ở trong kinh, đưa cả nhà cháu trai về ở.
Những năm đầu còn đỡ, cả nhà hắn được Cố ma ma giúp đỡ mở ra một
cửa hàng, nhìn vô cùng hòa thuận, sau này, bọn chúng bòn rút hết bạc
trên người bà, cháu trai bà nhận nuôi dưỡng kia hóa ra lại là thứ vong ân
phụ nghĩa.
Sau khi nhìn rõ bộ mặt của cháu trai, bà liền từ bỏ suy nghĩ kia, một lòng
tìm chủ nhân lương thiện để hầu hạ làm việc, sống tới già với chủ nhân.
Cố ma ma dù gì cũng là người từ trong cung đi ra, tiếng tăm bà truyền đi,
có không ít nhà quyền quý muốn đưa bà về làm, Trịnh Tuân có thể tìm
được bà hẳn cũng mất rất nhiều công sức.
Nhìn Lục Nhi đối xử với Trịnh Tuân ngang ngược như vậy nhưng khi
gặp Cố ma ma này lại treo gương mặt tươi cười, ăn nói khép nép. Lục
Nhi thật sự không biết phải làm thế nào.
Tựa như lúc Trịnh Tuân mua Hỉ Thước về, cuối cùng, mối quan hệ của
nàng chủ không ra chủ, tớ không ra tớ.
Cố ma ma giúp Lục Nhi chải đầu, bới tóc theo trào lưu của các phu nhân
ở kinh thanh, trác phấn, vẽ mi, trong chiếc gương đồng kia là một nữ
nhân vô cùng xinh đẹp, nếu không nhìn bộ áo vải thô trên người nàng thì
quả thật không biết đường nàng là một nữ nhân xuất thân thôn quê.
“Phu nhân thật xinh đẹp, không nói quá chứ lão nô đã gặp qua không ít
người, mà ngài trang điểm lên thì quý nhân trong cung cũng còn kém xa
ngài!” Cố ma ma bưng gương đồng lên nói.
Khó trách vị đại nhân kia sủng ái nàng như vậy, hận không thể đem tất cả
mọi thứ tốt nhất đến trước mặt nàng.
Cố ma ma từng đi theo quý nhân, bà biết cách điều dưỡng thân thể, tắm
sữa dê, đắp mặt bằng bột trân châu không gì là không biết, thậm chí còn
biết làm sao để chỗ tư mật khít lại, để các lão gia không ngừng móc hầu
bao.
Đây đều là những trò lấy sắc hầu người, nói trắng ra thì chẳng khác
những kỹ nữ ở phường Bình Khang, chỉ khác là người bọn họ hầu hạ
không giống nhau.
Cũng may Lục Nhi không biết Cố ma ma đang nghĩ gì.
Trên mặt Lục Nhi không có biểu cảm gì, từ nhỏ dung mạo nàng đã xinh
đẹp, không biết có bao nhiêu người đã khen rồi. Nàng quay đầu lại
không nhìn thấy hai đứa nhỏ đâu, liền hỏi: “Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi
đâu?”
Cố ma ma đứa mắt ra ngoài nhìn A Đại.
A Đại đi theo Trịnh Tuân nhiều năm như vậy, e rằng hắn là người hiểu
tâm tư Trịnh Tuân nhất.
Cố ma ma nói: “Ngài ngồi đây đi, ta đi hỏi thăm chút!”
Bà đi ra đến cửa, nói gì đó với A Đại.
Sau đó quay trở lại đáp: “Phu nhân, công tử và tiểu thư vừa ăn cơm
xong, bà tử và gia đinh đưa đi chơi rồi, phu nhân, A Đại đang ở ngoài
cửa chờ, hắn nói đại nhân đưa nha tử tới, để ngài chọn vài nha đầu trẻ
tuổi!”
“Bà bảo hắn đi đi, trong phủ này không phải ta làm chủ, bảo hắn đi hỏi
Trịnh đại nhân đó!” Lục Nhi khép mi lại.
Cố ma ma thấy nàng không chịu, bèn nói: “Hắn nói là chọn để hầu hạ
công tử, tiểu thư, bà tử tuổi tác cao, tay chân vụng về sợ chăm sóc chủ tử
không được chu đáo!”
Bàng Lục Nhi thầm nghĩ, lúc trước ở làng Đại Trại nhà ai mà không có
vài đứa, cũng nuôi lớn cả thôi, đừng nói là người hầu, có thể no bụng đã
là tốt lắm rồi, nhưng từ khi nàng sinh hài tử rồi chuyển đến nơi này, hôm
qua lại xảy ra chuyện như vậy, Lục Nhi nhẩm tính ngân lượng trong tay
mình, một lúc sau mới nói: “Đến rồi thì cho hắn vào đi!”
Phòng ngủ của phu nhân nào có nha tử nào được đi vào, thần sắc trên
mặt Cố ma ma không thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Nha tử không dám thất
lễ tiến vào chỗ của chủ tử đâu, A Đại để bà ta ngồi đợi ở trong sân rồi!”
Hậu trạch của nha phủ này là một lối ra ba lối vào, vả lại nơi này người
ngoài cũng không được phép đi vào.
Không biết Lục Nhi nghe hiểu ý bà không.
Chỉ cảm thán: “Vậy ra ngoài thôi!”