Âm thanh bên ngoài vang vọng đến, phía đông đã sáng bừng, giờ mẹo ở
nha môn phải “điểm mão”, thuộc hạ trong nha môn sẽ đi làm việc này.
Điểm mão: Thời xưa quan lại bắt đầu làm việc vào giờ mão, điểm mão
có thể hiểu là điểm danh.
Đầu giờ Thìn, Trịnh Tuân nên thức dậy, hắn ngồi trên giường một lúc rồi
quay đầu nhìn lại, Nguyên Nhi cũng đã tỉnh, tiểu tử nhìn thấy hắn liền
lắp bắp kinh hãi, nó định nói gì thì bị Trịnh Tuân ngăn lại.
Trịnh Tuân lấy chiếc chăn gấm, đắp từ cổ xuống chân Lục Nhi cho ngay
ngắn.
Sau đó hắn mặc lại quần áo cho Nguyên Nhi rồi ôm ra ngoài, trong sân
nô bộc đang vẩy nước quét sân, thấy hai phụ tử đi ra, vội khom người
hành lễ, Trịnh Tuân phất tay để bọn họ lui xuống, hắn đặt Nguyên Nhi
xuống.
Trịnh đại nhân cau này, biểu hiện này rất tốt để dạy con, nhưng Nguyên
Nhi đâu biết cha nó đang nghĩ gì.
Tiểu tử vui mừng ôm lấy Trịnh Tuân, gọi hắn: “Cha!”
Trịnh Tuân khẽ động, hắn cúi đầu nhìn gương mặt giống hệt Lục Nhi,
tuy Trịnh Tuân không đến mức lẫn lộn nhưng dù sao đứa trẻ này cũng là
huyết mạch của hắn và Lục Nhi, là tâm niệm của hắn, làm sao có thể sử
dụng những hình phạt trong triều đình với nó được.
Trịnh Tuân chưa dạy con bao giờ, thời điểm này có chút mềm lòng, song,
trong đầu lại hiện lên bộ dạng của Lục Nhi lẩm nhẩm cầu nguyện, hắn lại
nhíu mày không đáp lại nó.
Nguyên Nhi không phát hiện, còn thành thật: “Cha, sao lâu rồi người
không trở về nhà, người nói muốn dạy con đọc sách mà, quả nhiên
Nguyệt Nhi không nhìn lầm, con nói chỉ cần trốn ở trước cửa có thể canh
được người đến!”
Thân hình Trịnh Tuân cứng đờ, hắn ngoảnh đầu nhìn, Lục Nhi ở phía sau
không biết đi ra từ lúc nào, đúng lúc nghe Nguyên Nhi nói câu kia.
Sắc mặt Lục Nhi trắng bệch, nàng mím môi nhìn theo bóng dáng Nguyên
Nhi không nói lời nào.
Trịnh Tuân nhìn vào mắt Lục Nhi, sau đó cúi người nhẹ giọng nói với
Nguyên Nhi: “Trước đó vài ngày cha có chút chuyện, sau này mỗi ngày
cha đều ở nhà!”
Nói xong, hắn chuyển hướng câu chuyện, mặt nghiêm nghị nói: “Nhưng
mà, hôm qua sao các con lại chạy đi lung tung… Chọc cho mẹ con khóc
nấc lên, đi ra kia quỳ…một nén nhang mới được đứng lên!”
Lục Nhi không can ngăn, giữ uy nghiêm cho Trịnh Tuân, hắn động một
tí là bắt quỳ, nhưng đối với nhi tử thì hắn đã nương tay lắm rồi.
Phạt xong trưởng tử giờ đến nữ tử nhút nhát, hay rơi nước mắt, Trịnh
Tuân không có cách nào, nói nặng một chút sợ doạ Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, nếu có chuyện gì thì phải nói cho cha và mẹ biết, nghe
chưa?” Nguyệt Nhi ngồi trên giường, Trịnh Tuân đã thay quan phục,
chuẩn bị ra nha môn phía trước.
Nguyệt Nhi có cái hiểu, có cái không, nó gật đầu cầm khăn vấn đầu đưa
cho hắn.
Lục Nhi ra ngoài nói với Trịnh Tuân vài câu.
“Lục Nhi, ở phía sau nội trạch này thông với con phố…Chỉ là đêm qua
xảy ra chuyện, e là lúc này đã loan truyền khắp nơi rồi, nàng với con chi
bằng cứ ở lại đây vài ngày đi, chung quy thì đây cũng không phải là biện
pháp lâu dài, miệng là của bọn họ, nên không cách nào chặn được hết.”
Lục Nhi thất thần gật đầu: “Được, Nguyên Nhi hôm nay không đến
trường tư thục, ngươi xem rồi xử lý đi!”
Từ khi nào Lục Nhi dễ nói chuyện đến vậy.
Trịnh Tuân định nói thêm gì đó nhưng nha môn đã vang lên ba tiếng gõ,
hắn ôm nữ nhân thiếu sức sống vào lòng: “Lục Nhi, đợi tối ta về rồi bàn
lại sau!”
Sau đó hắn kêu người hầu tới, dặn dò: “Hầu hạ phu nhân cho tốt!”
Trịnh Tuân đi phía trước, phân phó cho A Đại bên cạnh mình: “Ngươi đi
gọi nha tử đến, để phu nhân chọn mấy nha hoàn trẻ tuổi!”