Buổi tối Trịnh Tuân trở về, hôm nay mọi người trong nha môn đều bận
rộn, hắn kết thúc công việc hơi muộn, quan bào trên người vẫn chưa thay
ra, nhìn vô cùng uy nghiêm lẫm liệt, khí thế ngút trời, Nguyên Nhi không
sợ hắn, lập tức kéo hắn vào thư phòng.
Cố ma ma ở trong phòng đắp mặt cho Lục Nhi, Hị Thước ở bên cạnh
trông chừng. Cố ma ma vừa mới hầu hạ Lục Nhi rửa mặt xong, tiếng nói
hai đứa trẻ từ ngoài vọng vào.
Cố ma ma cảm giác có gì đó không ổn, nhưng nhìn bộ dạng lẳng lặng
thường ngày của Lục Nhi bà không nói gì.
“Mẹ, bức hoạ kia viết là tháng giêng, năm Hi Hoà thứ 6. Mẹ, cha nói đó
là năm con sinh ra đời, bên trên còn có tên tự của cha, cha nói đợi đến
khi con đi học cũng sẽ lấy cho con một cái!” Nguyên Nhi mừng như nhặt
được báu vật.
Nguyên Nhi thích Trịnh Tuân không giống như cách nó thích Lục Nhi,
nói đúng hơn là nó sùng bái Trịnh Tuân, giống như Lục Nhi lúc trước,
cảm thấy Trịnh Tuân không gì là không thể.
Tử phụ.
Lục Nhi nhớ rất rõ, cái tên tự này là Trịnh Tuân tự đặt cho mình.
“Ừ!” Ánh mắt Lục Nhi tối đi, miệng cố rặn ra nụ cười nói: “Cha con có
thể làm được!”
Cả ngày nay nàng suy nghĩ không yên, Nguyên Nhi dù sao cũng là nam
tử hán, không thấu đáo bằng tiểu cô nương, có lẽ Nguyệt Nhi nhận ra
tâm trạng của Lục Nhi, nó rúc đầu vào ngực ôm chặt lấy nàng.
Lục Nhi thuận thế bế nó lên, không hiểu sao tiểu cô nương lại khóc thút
tha thút thít trong ngực nàng. Lục Nhi đang không biết đã xảy ra chuyện
gì thì Trịnh Tuân vội bước tới.
Hắn để Cố ma ma và Hỉ Thước lui ra.
Lúc này mới thấp giọng vuốt ve tiểu nha đầu trong ngực Lục Nhi:
“Nguyệt Nhi làm sao vậy, vừa rồi không phải còn tốt sao?”
Nguyệt Nhi e ngại không cho Trịnh Tuân chạm vào, bàn tay Trịnh Tuân
dừng ở không trung, Lục Nhi cảm thấy kì quái, dịu dàng dỗ dành tiểu nữ
nhi.
Nguyệt Nhi mở to đôi mắt, trong mắt ầng ậc nước mắt, nó nắm lấy vạt áo
nàng không buông, lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Mẹ, có phải mẹ không
muốn ở cùng với ca ca và Nguyệt Nhi?”
Tiểu nha đầu nhút nhát sợ sệt cắn môi, biểu cảm trên gương mặt kia
không phải là câu hỏi mà là sự thật rành rành nó là đứa trẻ đáng thương
bị mẹ vứt bỏ.
Ngay lập tức, căn phòng chìm trong im lặng.
Nguyên Nhi ngơ ngác nhìn Nguyệt Nhi và Lục Nhi, nó không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.
Trịnh Tuân cũng nhìn về phía hai mẫu tử, trên mặt không có chút biểu
cảm nào.
Lục Nhi nghe tiểu nữ nhi nói như tiếng sét bên tai, nàng giật mình cười
giả lả: “Nguyệt Nhi nói lung tung cái gì vậy, sao mẹ có thể không cần
con và ca ca được chứ!”
Nét hoảng loạn trên mặt nữ nhân kia không thể che giấu được, ánh mắt
Trịnh Tuân nặng nề nhìn chằm chằm nàng, cả người chết lặng.
Lúc này, Bàng Lục Nhi bị tiểu nữ bảo bối đánh cho tỉnh táo, Lục Nhi à
Lục Nhi, rốt cuộc là ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?
Hôm nay nàng suy nghĩ ngổn ngang, quả thật nàng nghĩ như Nguyệt Nhi
nói, để hai đứa nhỏ lại cho Trịnh Tuân, sau đó một mình rời đi.
Nhưng nàng không thể nào hạ quyết tâm được, hai đứa nhỏ này là mạng
của nàng, nếu như theo lời nàng nói thì thôi cầm dao trực tiếp xẻo tâm
can nàng đi.
“Nguyệt Nhi ngoan, mẹ không…mẹ không lừa các con đâu!” Lục Nhi dụ
dỗ một lúc, tiểu nha đầu mới ngừng khóc.