Bàng Lục Nhi sớm đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, trẻ nhỏ dễ dụ
nhưng Trịnh Tuân nào dễ bị lừa như vậy.
Trịnh Tuân tin tưởng vào đôi mắt mình, khoảnh khắc Nguyệt Nhi hỏi
Lục Nhi nàng liền kinh ngạc không thôi, cái đó không lừa được hắn, e là
trong lòng nữ nhân này đang nghĩ đến điều đó thật.
Hắn quả thật đã xem nhẹ nàng, hắn đã mua mấy cái nha hoàn trẻ tuổi còn
bảo Hỉ Thước chạy về hẻm chùa lấy bạc.
Nha hoàn trẻ tuổi được Cố ma ma đưa xuống để dạy quy tắc hầu hạ chủ
nhân.
Buổi tối, sau khi dỗ Nguyên Nhi và Lục Nhi ngủ, Lục Nhi ngồi ở bên
cạnh giường nhìn hai đứa, đây là phòng Trịnh tuân làm cho Nguyên Nhi.
Trịnh Tuân nói: “Phòng của Nguyệt Nhi cũng xong rồi, sau này tự khắc
có nha hoàn gác đêm!”
“Ừm!”
“Có muốn ngâm mình không, ta cho người đun chút nước ấm, thùng kia
lớn lắm, ta cố ý tìm thợ mộc đóng, có thể chứa được hai ba người!”
Trịnh Tuân thấy Lục Nhi lấy chiếc khăn nhỏ chà sát trong tay, nắn đưa
tay vuốt ve đầu nàng.
Lục Nhi chưa từng nhìn thấy thùng gỗ lớn, thoáng chốc thẫn thờ, song,
nàng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, lãng phí củi lửa!”
Nơi này không khô hạn, nước đều lấy dưới giếng lên nên không tốn tiền
nhưng củi lửa rất quý.
“Không sao!” Trịnh Tuân cười cười sau đó ra ngoài dặn dò.
Nước ấm ở trong nhà bếp luôn có sẵn, có cái nồi sắt chuyên để nấu nước,
cái nồi vừa to vừa sâu. Thùng gỗ được nâng đến gian phòng khác, bà tử
chuẩn bị mọi thứ, còn rải cánh hoa trên mặt nước.
Hoa Tường Vi, mùa này không có.
Cái gì Bàng Lục Nhi cũng đều cảm thấy mới lạ, thùng gỗ quả thật lớn
như lời Trịnh Tuân, còn có cánh hoa nổi trên mặt nước. Lục Nhi nhớ tới
nhánh hoa Tường Vi ở trong viện lúc còn ở làng Đại Trại, nàng rất thích.
“Đây là Cố ma ma đưa tới, bà ấy điều chế hoa khô!” Trịnh Tuân đi vòng
ra phía sau nàng, vớt cánh hoa đặt trong lòng bàn tay nàng: “Nếu thích,
ta bảo bà ấy làm nhiều thêm!”
“Được!” Lục Nhi đáp, từ lúc ở nha huyện này, tựa như mọi thứ đều khác
xa trước kia.
Cuộc sống nơi này hoàn toàn khác xa trước kia, khắp nơi đều là nô bộc,
từng bước đi của nàng đều cảm thấy khó chịu, nhưng hai đứa trẻ thì thích
ứng rất nhanh.
Không hổ là con của Trịnh Tuân.
Lục Nhi không biết phải làm thế nào cho phải.
Ngày qua ngày nàng có khác gì lên sân khấu trình diễn đâu, có biết bao
người quây quanh ba mẫu tử nàng, y phục không cần tự mặc, thức ăn
cũng có người chuẩn bị sẵn rồi đưa tới
Đã như vậy, người khác còn phải nhìn sắc mặt nàng, nơm nớp lo sợ, sợ
tay chân vụng về làm sai chuyện gì không.
Lục Nhi lớn từng này rồi mà chưa từng được ngâm nước tắm bao giờ, cả
người hoàn toàn ngâm trong nước, nước ấm vừa phải. Lục Nhi thỏa mãn
vốc nước lên mặt, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Cả người nàng từ từ chôn vào trong nước, chỉ còn lại mái tóc phiêu bồng
trên mặt nước, làm cho lá gan của nam nhân vừa tiến vào như muốn nứt
toác ra, hắn liền bước tới ôm Lục Nhi ra khỏi mặt nước: “Lục Nhi!”
Lục Nhi không nghĩ gì cả, chỉ muốn ngâm mặt mình trong nước thôi,
nào ngờ bị Trịnh Tuân mạnh mẽ lôi ra, tay áo hắn toàn là nước, ướt dầm
dề, lại gắt gao ôm chặt lấy nàng, cả người nàng cứng đờ: “Lục Nhi, nàng
đừng làm ta sợ!”
“Trịnh Tuân, lạnh!” Thân thể Lục Nhi trần trụi bám vào người hắn, biết
Trịnh Tuân hiểu lầm, nàng nói: “Ngươi đang nghĩ lung tung cái gì vậy!”
Nếu Bàng Lục Nhi thật sự muốn chết thì lúc trước khi sống lại nàng lại
một dây treo cổ không phải là xong chuyện rồi sao.
Khả Khả: Zới bản tình “thanh tâm quả dục” như Trịnh đại nhân thì
chương sau chắc không có H đâu he.