Lục Nhi trầm tư, Trịnh Tuân đã từng nói muốn sau này nhập vào mộ tổ
tiên Bàng gia, nhưng lời này nàng không tin, lúc hắn nói có vài phần
nhiệt huyết, nàng không muốn để Trịnh Tuân nhắc lại nữa.
Lục Nhi cúi đầu không nói.
Tâm tình của Trịnh Tuân tốt hơn rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn vạt áo quan
phục màu xanh lục của hắn thì nghe hắn nói: “Lục Nhi, nàng nhìn xem
có muốn mua gì thêm cho phòng này không, ta phân phó người đi làm!”
Quan trường mở rộng, thời khắc này trong lòng Trịnh Tuân nhẹ nhàng
vui vẻ, tâm tình không khác gì ngày đó cưỡi mã dạo phố, hắn chỉnh lại
quan phục của mình rồi ra phía trước nha huyện.
Trịnh Tuân đi rồi, Lục Nhi gọi Hỉ Thước đến, nàng bảo Hỉ Thước ngồi
xuống, tiểu cô nương nước da ngăm đen mạnh mẽ ngượng ngùng một lát
rồi mới ngồi xuống.
Hỉ Thước sợ Trịnh Tuân, hạ nhân trong phủ này ai cũng có năng lực hơn
nàng rất nhiều.
“Hỉ Thước, lúc ngươi đến hẻm chùa chỉ mới 14 tuổi, hiện giờ đã 17 tuổi
rồi, mấy năm nay chúng ta ở cùng nhau, ta thật sự xem ngươi như muội
muội, chuyện của ta và Trịnh đại nhân ngươi là người biết rõ hơn ai hết,
ta cũng không giấu ngươi, ta muốn thành thân với hắn!” Khi Lục Nhi nói
những lời này, mặt nàng vô cảm, không có chút vui mừng nào, nàng cầm
chén trà mật mà Cố ma ma pha lên uống.
Hỉ Thước vô cùng vui mừng: “Lục Nhi tỷ, chuyện này rất tốt!”
Nhưng nàng lập tức nghĩ tới tình cảnh của mình hiện giờ, nhất thời ấp
úng nói không nên lời.
“Hỉ Thước, ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cũng đã xem ngươi như
muội muội mình, còn Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi từ nhỏ cũng bám lấy
ngươi, về sau trong phủ này nhiều người đều có thói quen xem người mà
hạ đĩa, vẫn không bằng tiểu viện thanh tịnh của chúng ta, ngươi có khế
ước bán thân trên tay, trong lòng ngươi hiện giờ muốn gì?”
Nhìn người hạ đĩa: ý chỉ người nịnh bợ, ai quyền quý thì đặt nhẹ, ai
bần hàn thì đặt cái “cạch” dằn mặt á. cũng tương tự là “trông mặt mà
bắt hình dong”.
Hốc mắt Hỉ Thước đỏ ửng: “Lục Nhi tỷ, hay là muội trả khế ước bán
thân lại cho Trịnh đại nhân, để muội vẫn theo hầu hạ tỷ!”
“Sao lại ngốc như vậy, tiện tịch gây họa cho con cháu, sao có thể bằng
lương tịch!” Giống như dân thường dù sao cũng thua kém quan gia: “Hỉ
Thước, bằng không ta nhận ngươi là muội muội, để Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi dập đầu với ngươi, về lâu về dài, sau này ngươi có gả chồng
cũng tốt, tự lập nữ hộ cũng được, ta cũng có thể che chở cho ngươi được
đôi chút!”
Hỉ Thước nghe vậy liền quỳ phụp xuống trước mặt Lục Nhi: “Lục Nhi
tỷ!”
Nhưng Lục Nhi không từ chối.
Lục Nhi cũng không chọn ngày, để cho Hỉ Thước với hai đứa trẻ làm
theo tập tục của làng Đại Trại, trước thiên địa lập lời thề, sau đó bảo
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi dập đầu ba cái trước Hỉ Thước, việc này xem
như xong.
Việc này Trịnh Tuân không hề hay biết, đến buổi tối sau khi xuống công
đường, không biết trước đó ở công đường hắn đã gặp chuyện gì, sắc mặt
không tốt, hắn đứng ở ngoài cửa hứng gió lạnh một lát rồi mới đi tìm
Lục Nhi và bọn trẻ.
Thời khắc này Trịnh Tuân mới biết Lục Nhi không nói không rằng gì đã
tìm về cho mình một di muội, theo bản năng Trịnh Tuân cảm thấy không
ổn, về mặt này e là chỉ có Lục Nhi là lương thiện nhất. Lúc trước, hắn trừ
bỏ nộ tịch cho Hỉ Thước là xem như đại ân đại đức rồi, giờ lại nhận thân
thích.
Nhưng Hỉ Thước sớm chiều ở bên cạnh Lục Nhi cũng đã 3-4 năm, nàng
ta lại chăm sóc Nguyên Nhi trong lúc Lục Nhi mang thai Nguyệt Nhi,
phần tình nghĩa này Trịnh Tuân không thể lý giải được nhưng hắn hiểu vì
sao Lục Nhi làm vậy.
Hiện tại đoạn thời gian vất vả của Lục Nhi đã qua, không nhất thiết phải
nhắc lại, nhưng cứ như vậy thì sau này không thể tùy tiện chọn đại một
tên tiểu tử cho Hỉ Thước được.
Trong thời khắc đó, Trịnh Tuân đắn đo rất nhiều, so với Lục Nhi hắn cần
tính toán chuyện lâu dài hơn.