Đầu hạ năm Hi Hòa thứ mười, Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi lại một lần
nữa ký kết hôn thư.
Đã qua chín năm kể từ lần đầu họ thành hôn.
Cao đường của hai người cũng không còn trên đời, lần này là Bàng Lục
Nhi gả cho Trịnh Tuân, theo quy củ chỉ cần bái thiên địa trước bài vị của
cha mẹ hắn là được, nhưng Trịnh Tuân tự mình đến hẻm chùa thỉnh bài
vị của cha mẹ Lục Nhi đến.
Lục Nhi cũng xem như là người có kinh nghiệm, nàng đã thành thân bao
nhiêu lần rồi chứ, đã bái đường ba lần rồi.
Trong phủ, ngoài Hỉ Thước còn có thêm hai người khác, không có thân
bằng, quyến thuộc, cũng không rình rang, Trịnh Tuân bảo A Đại phát
chút bạc cho hạ nhân, hưởng chút không khí vui mừng.
Hành lễ xong, Cố ma ma hầu hạ Lục Nhi thay thường phục. Trịnh Tuân
tiến vào, Lục Nhi chuẩn bị đến xem hai đứa nhỏ thế nào, Trịnh Tuân nói
với Cố ma ma: “Cố nhũ mẫu, bà lui xuống đi!”
Sau đó hắn không cho Lục Nhi ra khỏi phòng: “Bọn chúng đều có người
chăm sóc rồi, Lục Nhi, hôm nay là ngày chúng ta thành thân!”
Không biết từ đâu Trịnh Tuân lấy ra chiếc quạt tròn nhét vào tay Lục
Nhi.
Năm đó, tiểu nương tử mặc bộ lễ phục ngồi ở phòng hoa chúc, tay cầm
quạt tròn hoa điểu, bên cạnh là bà mối mà Bàng gia mời đến, còn có bọn
người nháo động phòng của Bàng thị.
Không biết ai trong đám người gia tộc Bàng thị nói: “Tân hiền tế của
Bàng gia chúng ta là đồng sinh, biết làm thơ, nào, làm một bài cho chúng
ta nghe thử xem!”
Vẻ mặt Tân hiền tế không mấy vui vẻ, cúi đầu nhìn tiểu nương tử bên
cạnh, hắn miễn cưỡng mở miệng: “Mạc tương họa phiến xuất duy lai…”
Nhưng chẳng ai nhớ được hắn đã nói gì, xung quanh đều là người chân
lấm tay bùn, một chữ bẻ đôi cũng không biết, cho nên không hiểu được ý
tứ của hắn, tân nương cũng không hiểu, khi hắn vừa mới nói câu đầu tiên
xong, tiểu nương tử đã dịch quạt tròn ra, thẹn thùng nhìn vào mắt hắn,
sau đó rất nhanh liền cúi đầu, cụp mi xuống.
Tuy tiểu nương tử còn nhỏ nhưng gương mặt lại như tranh vẽ.
Tân lang lập tức ngẩn ngơ.
Thời khắc này Trịnh Tuân cũng vậy.
Lục Nhi chiều theo ý hắn, mặc lại hôn phục, lấy quạt tròn che nửa mặt,
hắn đứng yên tại chỗ không động, Lục Nhi giục hắn: “Tuân ca?”
Lúc này Trịnh Tuân mới lấy lại tinh thần, khàn giọng đọc từng câu từng
chữ: “Mạc tương họa phiến xuất duy lai, già yểm xuân sơn trệ thượng
tài. Nhược đạo đoàn viên tự minh nguyệt, thử trung tu phóng quế hoa
khai.” (1)
(Trích: ĐẠI ĐỔNG TÚ TÀI KHƯỚC PHIẾN – LÝ THƯƠNG ẨN)
Chớ đem quạt tranh bước ra khỏi màn trướng,
Để nó che đi nét xuân sơn tiềm tàng
Nếu như đoàn viên tựa một vầng trăng sáng
Hãy để hoa quế nở rộ trong đêm nay
(Trans by: Amelie.Vo)
Trịnh đại nhân đứng trong căn phòng giống như căn nhà ở làng Đại Trại
kia, đọc xong câu thơ năm đó chưa đọc xong. Tuy Lục Nhi vẫn không
hiểu được ý tứ trong đó nhưng nàng cũng không nói lời nào khiến hắn
nhục chí, nàng nhìn Trịnh Tuân cười tựa như bông hoa rực rỡ: “Tuân ca,
ngày mai chàng rảnh thì viết ra dạy ta!”
Làm gì có chuyện hắn không đồng ý.
Ánh nến chưa tắt, Trịnh Tuân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào
nàng, ánh mắt hắn vô cùng nóng bỏng, khí huyết trong người tựa như
dồn xuống ba tất dưới hạ thân.
Ba tất: 30cm – Ủa, ỷ là nam chính muốn nói nhiêu nói à!
Từ khi còn bé Trịnh Tuân đã được đọc sách thánh hiền, trưởng bối trong
nhà dạy dỗ hắn con người cần phải biết giữ mình không được phóng
túng, hắn cũng không phải là người thích hoang dâm, hàng đêm ca kỹ
nhưng lại vứt hết quy tắc trên người nàng.
Hắn đè lên nàng, chưa kịp cởi bỏ quần áo trên người đã nhét dương v*t
to lớn vào trong cửa huyệt nàng.
Lục Nhi mở chân ra, khó khăn ngậm lấy cự vật của hắn, thân thể mềm
mại, côn th*t cứng rắn nóng bỏng chôn sâu trong huyệt nàng không
ngừng ra vào.
“Tuân ca!”
“Lục Nhi.” Hắn bắt lấy tay nàng sờ sau lưng mình, dấu vết nàng lưu lại
hai ngày trước vẫn chưa tan.