Bàng Lục Nhi nghe nàng nói vậy, cười nói: “Cũng được, chúng ta đến
tiệm vải Vương Ký xem một chút, chọn mấy xấp vải may cho hai đứa trẻ
vài bộ đồ mới!”
Buổi chiều khi ra cửa, Lục Nhi không mang theo nha hoàn.
Cố Nhũ mẫu nói: “Thân phận hiện giờ của ngài không giống trước, sao
lại không mang theo nha hoàn, ít gì bọn chúng có thể mang vác đồ cho
ngài!”
“Không sao!” Lục Nhi không nói thêm gì.
Cố Nhũ mẫu nghe xong cũng im lặng, Lục Nhi mang theo Hỉ Thước ra
ngoài.
Hiện giờ trong huyện không ai là không biết Lục Nhi, chủ cửa hiệu vải
kia nhìn thấy Lục Nhi liến lén bỏ vào thêm một hai tấm, Lục Nhi không
có cách nào, lúc rời cửa hàng nàng lặng lẽ đặt khối bạc ở trên quầy
Lục Nhi ôm vải vóc trong lòng ngực, Hỉ Thước đau lòng nói: “Chúng ta
lỗ nặng rồi, đồ hắn đưa đâu đáng nhiều bạc như vậy.
“Không sao!”
Hỉ Thước muốn mang đồ giúp Lục Nhi
Nàng không cho: “Trên tay muội còn đang cầm đồ, ta nào yếu đuối như
vậy, lúc trước mang thai Nguyên Nhi bụng bự còn đi bán cá được nữa
là!”
“Hiện tại không giống trước!” Hỉ Thước cười nói: “Lục Nhi, tỷ thật có
phúc, ngay cả muội cũng ké nhờ hào quang của tỷ, nếu không phải lúc
trước làm nha hoàn cho tỷ, không biết muội bây giờ đang ở đâu nữa!”
Hình như những người bên cạnh ai cũng nhắc nhở nàng, bây giờ không
giống trước, nàng là phu nhân của huyện gia, đương nhiên phải giữ kẽ,
không thể giống như nữ nhân bán cá ven đường được.
“Mỗi ngày trôi qua êm đềm là được!” Lục Nhi quay đầu nhìn nàng, nhớ
tới gì đó liền hạ thấp giọng nói: “Hai ngày nay ta suy nghĩ, chi bằng
nhượng lại cửa hàng, nhưng mà sau đó làm gì ta cũng chưa nghĩ ra…”
Lời Bàng Lục Nhi chưa nói xong, không biết ở đâu vọt tới một người
quỳ phục xuống trước mắt nàng.
Bàng Lục Nhi giật mình, Hỉ Thước thấy vậy vội kéo Lục Nhi lui lại, định
đá người kia một cái.
Nhưng khi người kia nâng mặt lên, nàng liền hoảng hốt.
Hỉ Thước chưa thấy Ngô Văn Cẩm bao giờ, chỉ thấy cô nương này giống
Bàng Lục Nhi, còn tưởng rằng nàng ta là họ hàng của Lục Nhi.
Gương mặt Lục Nhi lại không có cảm xúc gì nhìn người kia.
“Phu nhân, xin ngài ta cho cha ta đi!” Tiểu cô nương kia khóc lóc cầu
xin.
Lục Nhi nhíu mày, nàng nhận ra người này, nhưng không hiểu nàng đang
nói cái gì. Trước nay nàng đều để tâm tới ánh mắt săm soi của người
khác, Lục Nhi vội nhìn xung quanh: “Bên kia có sạp trà, đến đó ngồi đi,
có chuyện gì thì đến đó rồi nói!”
Ngô Văn Cẩm không muốn đứng lên, Lục Nhi và Hỉ Thước đều bối rối.
Nhìn thấy cảm xúc của Lục Nhi như vậy, Hỉ Thước liền túm người quỳ
trên đất kéo đi.
Ở quán trà của ông lão, nàng ta đứng cách xa Lục Nhi.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lục Nhi ngồi một lát rồi mở miệng.
Nàng không hề giả vờ hỏi đối phương là ai, vì trong lòng nàng biết rõ.
Nhưng người này không thoát được có liên quan đến Trịnh Tuân.
Lục Nhi chưa bao giờ qua lại với cô nương như vậy, nàng thành thân từ
sớm, mới 13-14 tuổi đã học theo những nữ nhân có gia đình trong làng.
Đừng nói làng Đại Trại, ngay cả trấn Tây Bình Nhạc hay huyện Yển
Thành này, nữ nhân có trượng phu phần lớn là giọng chát chúa, nếu mà
chọc tức bọn họ có khi bọn họ đem tổ tông 8 đời của đối phương ra
mắng.
Lục Nhi còn ghê gớm hơn nhiều, lúc trước ai dám nhòm ngó Trịnh Tuân,
e là nàng có thể lật tung cái bàn lên, nào có dáng vẻ ôn tồn như bây giờ.